Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không có kết cục song song (Chương 3)

Tác giả: 鱼宝宝的星河系

Trans: Ayujun

Nguồn: jiuyoui403.lofter.com

Hiện đại

Trọng sinh

Cẩu huyết

OOC

TẤT CẢ CHỈ LÀ HƯ CẤU

———

———

Sân bay xx

Sau khi Nhân Tuấn vui sướng vượt qua ba ngày hai đêm ở Maldives, cậu liền ngoan ngoãn đứng tại sân bay chờ Mark tới đón mình. Bạn hỏi tại sao Nhân Tuấn không tự về nhà ư? Cậu thật ra cũng muốn tự về, nhưng vấn đề là trong trí nhớ của "Hoàng Nhân Tuấn", lại không có địa chỉ!!

Lý Mark xử lý xong công việc liền vô cùng lo lắng chạy tới sân bay. Khi thấy Nhân Tuấn ngoan ngoãn đứng ở cửa đợi mình, thì mới vội vàng chạy đến trước mặt đối phương mà xin lỗi.

"Thực xin lỗi, Nhân Tuấn, để em chờ lâu như vậy."

Nhân Tuấn cười.

"Không lâu không lâu, anh bận như vậy mà em còn bắt anh đến đón. Em nên xin lỗi mới đúng."

Lý Mark ôn nhu sờ sờ đầu người yêu.

"Đồ ngốc, đi thôi, anh đưa em về nhà."

Hoàng Nhân Tuấn cực kỳ ngoan ngoãn đi theo Lý Mark.

"Nhân Tuấn, Nhân Tuấn a, tỉnh tỉnh, ngủ ở chỗ này sẽ dễ bị cảm lạnh."

Hoàng Nhân Tuấn xoa xoa đôi mắt rồi mơ màng đáp.

"A, tới rồi?"

Lý Mark tri kỷ vì cậu tháo dây an toàn, sau đó dẫn đến trước cửa một toà chung cư.

Chung cư xx

Hoàng Nhân Tuấn có chút buồn ngủ mà mông lung nhìn toà kiến trúc trước mặt. Một lúc sau, cậu đã đứng ở phía sau Mark, nhìn đối phương ngựa quen đường cũ mở ra căn hộ cực kỳ quen thuộc. Cơn buồn ngủ liền biến mất không còn một mảnh.

Căn hộ này, vẫn được trang hoàng giống hệt trong trí nhớ của cậu. Vì vậy, Nhân Tuấn liền kéo lấy ống tay áo của Mark mà chần chờ hỏi.

"Đây là nhà em?"

Mark thấy bộ dáng thấp thỏm lo âu của người yêu, liền biết trí nhớ của đối phương còn chưa hoàn toàn khôi phục. Cho nên cậu đã tri kỷ giải thích.

"Lúc trước em có nói rằng sau khi bạn mình xuất ngoại đã sang tên căn hộ này lại cho em. Có vấn đề gì sao?"

Có, đương nhiên là có, đây rõ ràng là căn hộ của Tại Dân mà. Tại sao ở trong thế giới này lại đột nhiên biến thành của "Hoàng Nhân Tuấn"???

"Không có việc gì, em thấy căn hộ sạch sẽ quá nên có chút kinh ngạc thôi."

Lý Mark đem chìa khoá trong tay trả lại cho Nhân Tuấn.

"Em nhanh đi ngủ một giấc đi. Sau khi tỉnh lại nhớ gọi cho anh."

Hoàng Nhân Tuấn có lệ gật gật đầu.

"Ừm, em biết rồi."

Sau khi Lý Mark rời đi, Nhân Tuấn liền bắt đầu lục tung căn hộ lên để tìm  kiếm giấy tờ liên quan đến bất động sản. Kết quả, cậu đã tìm được ở một cái rương nhỏ bên trong phòng ngủ chính. Nhân Tuấn gấp gáp mở ra xem —— nguyên chủ của căn hộ này, quả nhiên là La Tại Dân.

"Cạch", tờ giấy trong tay Nhân Tuấn rơi xuống. Trong kí ức mà "Hoàng Nhân Tuấn" cho cậu, hoàn toàn không có căn hộ này. Chẳng lẽ, "Hoàng Nhân Tuấn" có thể chọn lọc kí ức? Hoặc có lẽ những kí ức kia, căn bản chính là bịa đặt?

Nhân Tuấn giống như bị quấn vào một cái lốc xoáy. Hiện tại cậu đang cực kỳ khủng hoảng, bức thiết muốn biết rõ chân tướng.

———

Buổi sáng ngày hôm sau.

Nhân Tuấn đã dậy sớm đến trường. Địa điểm quen thuộc, bạn học quen thuộc, thậm chí bạn cùng bàn cũng vẫn là Lý Đông Hách. Nhân Tuấn đã vài lần liếc về phía Đông Hách muốn hỏi đối phương rằng, "Hoàng Nhân Tuấn" rốt cuộc là người như thế nào. Nhưng khi nhìn đến một bộ người sống chớ gần của đối phương, Nhân Tuấn liền chán nản mà nhịn xuống.

Cậu nâng má rồi vô thần nhìn bảng đen. Nếu như kí ức mà "Hoàng Nhân Tuấn" cho cậu là giả, vậy thì chân tướng, có lẽ sẽ giống như những gì Thần Lạc nói.

Hiện tại Đông Hách chán ghét cậu cực kỳ, khẳng định sẽ không muốn cùng cậu nhiều lời. Vậy thì cậu còn có thể tìm ai đây? La Tại Dân? Đối phương chắc hẳn cũng giống như Đông Hách chán ghét cậu. Lý Đế Nỗ? Chuyện ngã xuống cầu thang Nhân Tuấn không biết có phải Đế Nỗ làm hay không, cho nên tạm thời bỏ qua. Vậy còn có ai đây? Có ai đây? Đúng rồi, Hoàng Nhân Tuấn kinh hỉ đứng lên, đối mặt với ánh mắt của người thầy trên bục giảng.

"Bạn học này, có vấn đề gì sao?"

Nhân Tuấn lúc này mới nhớ là mình còn đàn đi học.

"Không có không có, em cảm thấy thầy giảng quá hay, cho nên nhịn không được mà đứng dậy vỗ tay thôi mà."

Người này trong trí nhớ của Nhân Tuấn chính là cực kì thích nghe nịnh, vì vậy cậu chỉ có thể cầu nguyện ký ức của mình là đúng.

"Không tồi không tồi, bạn học này chắc hẳn rất ưu tú, ngồi xuống đi, thầy sắp giảng đến đoạn xuất sắc nhất rồi!"

Hoàng Nhân Tuấn ngoan ngoãn ngồi xuống đoan chính nghe đối phương giảng bài, nội tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, quả nhiên, ký ức của chính cậu không có sai.

Sau khi hết tiết, Hoàng Nhân Tuấn liền lập tức đứng dậy đi đến trước hai bàn.

"Trần Nhan đồng học, có tiện nói chuyện không?"

Trần Nhan thấy Hoàng Nhân Tuấn đột nhiên đứng trước mặt mình liền hoảng sợ che lại ngực gật gật đầu.

———

Một góc nào đó trong trường.

Hoàng Nhân Tuấn thập phần thành khẩn nhìn Trần Nhan.

"Mình muốn biết bản thân trước kia là người như thế nào, Trần Nhan, cậu có thể nói cho mình không?"

Trần Nhan không ngờ Hoàng Nhân Tuấn sẽ lôi mình ra đây hỏi cái này.

"Thật ngại quá, mình cũng không rõ ràng lắm cậu là người như thế nào. Không biết cậu vì sao sẽ tìm tới mình, nhưng chúng ta trước kia cũng không có tiếp xúc nhiều."

Hoàng Nhân Tuấn lúc này mới nhớ là sau khi Trần Nhan hẹn hò với Tại Dân, thì cậu với đối phương mới xem như là có tiếp xúc.

"Thật ngại quá, làm phiền cậu rồi."

"Nhưng mà có một người hẳn là biết rõ cậu. Mình dẫn cậu đi tìm cô ấy nha?"

Hoàng Nhân Tuấn kinh hỉ nhìn cô.

"Thật ư? Làm phiền cậu quá!"

Ánh mắt sáng lấp lánh khiến Trần Nhan cảm thấy áp lực gấp bội. Cô lấy di động ra gọi cho cô bạn cùng ktx đã yêu thầm Hoàng Nhân Tuấn năm cấp ba.

———

Khi cô bạn kia nhìn thấy Hoàng Nhân Tuấn, liền sững sờ thật lâu. Cậu chân thành tha thiết nhìn cô.

"Bạn học này, mình biết hiện tại cậu thực hoang mang. Nhưng mong cậu có thể nói cho mình, "mình" của trước kia là người như thế nào."

Nam sinh cô yêu thầm trước kia đột nhiên muốn hỏi cô cái nhìn về người ấy. Cho nên cô bạn kia đã chuẩn bị đem những từ ngữ ca ngợi cả đời học được dùng lên người đối phương.

"Bỏ xuống tình cảm của cậu. Mình mong cậu có thể nói cho mình một cách khách quan, "mình" đã từng là người như thế nào."

Nữ sinh không ngờ Hoàng Nhân Tuấn sẽ nói như vậy. Sau khi suy tư một lúc lâu, cô mới mở miệng nói.

"Không biết nói thế này có được không, nhưng Nhân Tuấn trước kia........ là một người rất cao ngạo lại hư vinh."

Hoàng Nhân Tuấn mỉm cười với cô.

"Cậu có thể nó tỉ mỉ hơn không?"

"Mình nhớ rõ khi mới nhìn thấy cậu, cậu đã khinh thường cùng người như bọn mình nói chuyện. Có thể làm cậu mở miệng, chỉ có những người như Lý Đông Hách."

"Hoàng Nhân Tuấn" quả nhiên lừa cậu sao? Nhân Tuấn thở dài một hơi.

"Vậy trong trường có ai nói xấu trước mặt mình không? Mình đã từng đánh nhau với ai chưa?"

Nữ sinh lắc đầu.

"Không có, cho dù có người nói xấu cậu cũng không dám nói thẳng mặt. Trên thực tế, Lý Đông Hách đã vì cậu mà đánh nhau rất nhiều lần!"

Hoàng Nhân Tuấn nhíu nhíu mày.

"Đông Hách?"

Nữ sinh thập phần kiên định gật gật đầu.

"Đúng vậy, có người nói xấu sau lưng cậu và bị Lý Đông Hách biết được. Cho nên cậu ta đã dẫn người đi đánh đối phương một trận. Có lần còn đánh người ta đến nhập viện. Bất quá Nhân Tuấn giống như không có cảm kích, hơn nữa còn mắng cậu ta nữa."

Hoàng Nhân Tuấn đột nhiên cảm thấy thực may mắn, tốt quá, Đông Hách vẫn giống như Đông Hách trong trí nhớ của cậu!

"Vậy quan hệ giữa mình và La Tại Dân thì sao?"

Nữ sinh vừa nghe đến cái tên này liền hưng phấn.

"La giáo thảo sao? Đời này mình đã thề phải tìm một người bạn trai như La giáo thảo đó. Tuy rằng không biết vì sao Nhân Tuấn lại chia tay với La giáo thảo, nhưng La giáo thảo thật sự chính là một người bạn trai tốt, đối với cậu siêu cấp tốt. Ánh mắt nhìn cậu đều có thể tràn ra mật. Lúc ấy hai cậu chính là cặp đôi nổi tiếng nhất trường ta."

............... Quả nhiên Tại Dân cũng giống như trong trí nhớ của cậu.

"Vậy mình cùng Lý Đế Nỗ thì sao?"

Nữ sinh xấu hổ cười cười.

"Lý học bá sao? Vốn dĩ Lý Đế Nỗ muốn xuất ngoại, nhưng nghe nói cậu ném hộ chiếu của đối phương vào bồn cầu nên không đi được. Bởi vì chuyện đó, Lý học bá còn cùng La giáo thảo gây hấn một hồi."

Tin tức này khiến Nhân Tuấn chắc chắn rằng chính mình đã đoán đúng, chỉ cần đem ký ức mà "Hoàng Nhân Tuấn" để lại cho cậu nghĩ theo hướng ngược lại, thì sẽ thấy được chân tướng. Cậu cùng nữ sinh nói lời cảm ơn, sau đó vội vàng rời khỏi trường.

———

Chung cư xx

Hoàng Nhân Tuấn thở dốc tựa ngoài cửa căn hộ hiện tại mang tên mình. Nếu cậu nhớ không nhầm, Tại Dân có hai căn hộ sát nhau, vậy nên người ở trong căn hộ kế bên, khẳng định chính là chủ nhân chân chính của căn hộ hiện tại mang tên cậu!

Nhân Tuấn thấp thỏm bất an gõ cửa căn hộ kế bên.

"cốc cốc cốc" "cốc cốc cốc!"

Khi cửa căn hộ mở ra, Nhân Tuấn cho rằng mình sẽ nhìn đến khuôn mặt trong khoảng thời gian này bản thân muốn gặp nhất. Nhưng người cậu nhìn đến, không phải La Tại Dân, mà là một người khác.

"Lý Đế Nỗ!"

Đế Nỗ ôm tay lạnh lùng nhìn cậu.

"Có việc?"

Phảng phất như chỉ cần Nhân Tuấn nói không có việc gì, thì Đế Nỗ có thể trực tiếp đóng cửa lại.

"Có việc, còn là việc gấp! Hiện tại cậu có thời gian sao? Mình muốn cùng cậu nói chuyện!"

Lý Đế Nỗ hơi hơi châm chọc nhìn đối phương.

"Có thời gian, bất quá tôi không muốn cùng cậu nói chuyện. Cậu mà còn không đi là tôi sẽ gọi điện kêu bảo vệ."

Hoàng Nhân Tuấn nắm lấy khung cửa không chịu động.

"Không được, cậu cần thiết cùng mình nói, bằng không mình sẽ ăn vạ ở đây mỗi ngày."

Lý Đế Nỗ trào phúng cong cong khóe miệng.

"Mười phút, nói xong liền cút cho tôi."

Hoàng Nhân Tuấn lập tức tiến vào căn hộ rồi ngoan ngoãn ngồi trên sô pha.

"Có chuyện gì nói thẳng đi, cậu còn chín phút!"

"Căn hộ của Tại Dân vì sao sẽ có tên mình?"

Lý Đế Nỗ hừ lạnh một tiếng.

"Cậu không phải là rõ nhất sao?"

Hoàng Nhân Tuấn đúng lý hợp tình đáp.

"Mình mất trí nhớ nên cái gì cũng không rõ."

Lý Đế Nỗ cười nhạo.

"Lấy cớ tốt đấy, tôi trả lời thì cậu sẽ biến khỏi nhà tôi sao?"

Nhân Tuấn lắc đầu.

"Không thể, chín phút đủ để mình hỏi tận mấy vấn đề."

Lý Đế Nỗ nhìn đối phương rồi cười lạnh.

"Được, hy vọng sau chín phút cậu có thể chủ động biến khỏi nhà tôi. Căn hộ kia là vật đính hôn mà cậu muốn từ tay Tại Dân. Chỉ tiếc là sau khi được đến thứ mình muốn, cậu lại đá đối phương"

Quá tra, đây mới thật sự là dùng xong liền ném nè, Hoàng Nhân Tuấn ở trong lòng yên lặng phun tào.

"Mình cùng Đông Hách lại là sao vậy?"

"Còn có thể là sao nữa, vì tình thương tổn nhau."

"Mình cùng cậu thì sao?"

Lý Đế Nỗ khựng lại một chút.

"......... Quen thuộc nhất người xa lạ. Còn có vấn đề sao? Không có thì nhanh biến khỏi nhà tôi."

Hoàng Nhân Tuấn đứng dậy đi tới cửa, hỏi ra một vấn đề cuối cùng.

"Ở trong mắt cậu, "Hoàng Nhân Tuấn" là người như thế nào?"

Lý Đế Nỗ nhìn bóng dáng của cậu rồi cười khẽ.

"Một cái bạch nhãn lang vĩnh viễn dưỡng không thân, đồng thời cũng là một con quái vật không biết cái gì gọi là yêu."

Những lời này như đánh mạnh vào nội tâm Nhân Tuấn.

Hoá ra là như thế này sao?

"Hoàng Nhân Tuấn" không phải không yêu thế giới này, mà là căn bản không hiểu tình yêu. Cho nên cậu ta mới có thể dễ dàng vứt bỏ thân thể. Vậy vì sao, đối phương lại phải cho cậu một ký ức giả tạo?

-tbc-

Đầu auto bật một cú lừa nào :)))))
Gần như tất cả những hồi ức ở chương trước là pha ke :)))))))
Nó mà real là anh na ngủ với anh đông để cắm sừng chún rồi :)))))

Những chỗ tôi bôi đậm, tôi muốn nhấn mạnh hiện tại nhân tuấn có hai ký ức, một cái là của bản thân từ thế giới trước, một cái là ký ức mà "hoàng nhân tuấn" cho em ấy.

Ace nào không hiểu thì yên tâm nha, càng đọc về sau càng hiểu, hơn nữa tôi sẽ tóm gọn và phân tích ở chương cuối 😉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top