Còn ai
Mikey hồi trước là tổng trưởng Touman đời đầu, nổi khắp giới bất lương với cái tên "Mikey bất bại" . Đồng đội lại hay gọi là " tổng trưởng chibi'', cậu ta có quan hệ khá phức tạp với một số thành viên trong gia đình
Cuộc đời đưa đẩy người qua kẻ lại, song lại chả buồn quan tâm
Ánh trăng chiếu rọi vài ô cửa sổ một gian phòng, nam thanh niên ngửa mặt nhả làn khói mờ ảo, mắt lim dim toát vẻ ngạo mạn, nhưng trong hành động lại có vẻ mệt mỏi
- Vua!! Người này có quan hệ thế nào với người mà phải nỗ lực tìm kiếm ngần ấy năm
- Sanzu, đi!! Tao muốn đến nhà Takemichi hỏi chuyện
- Còn vết thương
Nói rồi hắn chỉ xuống dưới phần bụng loan lổ máu của Manjiro, hồi nãy ẩu đả bị trúng đạn
- phiền phức
Cậu ta gạt tàn điếu thuốc, đứng dậy khập khiễng đi ra cổng ngoài. Sanzu phía sau chỉn chu lại quần áo cũng nhanh chân rảo bước theo
–––––––––––––––––––––––––
- lâu rồi nhỉ?? Chẳng nhớ rõ là ngày mình rời đi là ngày nào.
Kazutora phất phơ làn tóc đen nhánh,ngước nhìn trời xanh. Dáng vẻ của em vẫn thế, chỉ là mái tóc bù xù ấy không còn vẩy line vàng
- thật hoài niệm
Em khẽ sờ vào hình xăm trên cổ mình. Lí do mà em quyết định xăm hình chắc là vì.....Baji chăng??!!
Kazutora cũng không rõ, em cảm thấy chính mình sẽ vẫn có hình xăm con hổ này
Đời người nhạt nhẽo, cuộc đời bạc bẽo
- Kazutora-kun ơi, ở đằng này này
- A!! Toha-san em tới ngay đây
Kazutora vội vã chạy đến chiếc xe ô tô đậu ngay bên lề đường, người em vừa gọi là chị họ của em - Toha yokota
- lên xe đi chị chở
- vâng
Chiếc xe từ từ lăn bánh, bon bon trên đường cao tốc. Nghĩ đến đây, em bất chợt hỏi
- chị, dạo nay người chu cấp tiền học đại học ở tokyo cho em là ai vậy??
Chuyện là từ cái hôm em rời bỏ nơi xa hoa về với nông thôn hẻo lánh, vẫn luôn có ai đó chu cấp tiền sinh hoạt cho hai mẹ con những ngày đầu tiên khốn khó, dần dà số tiền ấy lo cả việc học tập của em nữa. Có điều là dù tra hỏi đến đâu thì chả biết đó là ai
Toha cười như không cười, tay chỉnh chỉnh kính chiếu hậu xong trực tiếp đạp chân ga chạy vút nhanh đến độ kazutora giật mình
- chị cũng không rõ
Toha chép miệng buông một câu, nàng liếc mắt nhìn phản ứng của cậu em trai cũng chẳng nói gì. Suốt quãng đường đi chỉ là cỗ im lặng ngột ngạt, em đành hướng mắt ra cửa kính
- Mà lên thành phố rồi em sẽ sống ở đâu, hửm??
- Chỗ cũ
Toha thở dài, cuối cùng dù có đi thật xa vẫn phải trở về nơi đó
- Cùng ai..
- Một mình thôi ạ
" đơn côi cô quạnh
Mình em với em
Bầu trời trót kéo mây đen
Đứng trên niềm riêng em rối bời
Chỉ thể cất lời xót thương"
Kazutora cười khổ. Bởi em lại nhớ họ rồi, nhưng họ là ai thì em không dám nói. Im lặng cho ngày tháng qua đi mang theo sự tiếc nuối những thời thanh thiếu niên, ngông cuồng nhưng cũng thật yên ấm . Và sau thời gian trưởng thành, nó sẽ phai nhạt đi
" lời em hát ai nghe
liệu thấu chăng trong lòng những
Những nhớ thương em dành hết
Sao người chẳng thấy, chẳng tin??"
Ván cờ loạn thế này quả thật không dám khinh kẻ đánh cờ bên kia, giới bất lương suy cho cùng chỉ là bàn đạp, chiến trường cho những con cờ hai bên một khi đã gặp nhau thì chỉ có đánh. Lại nói không quan tâm mà sợ thật đấy - vì tham vọng mà không muốn dừng chân
Em của hiện tại
Há chăng mọi cơn ác mộng đều là thật
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có mình em
" này em ơi...
đừng nghĩ suy thêm nhiều khổ tâm
Đừng để gió gieo vào đêm lạnh căm
Khóc đi đừng ngần ngại mưa rơi
Ủi an cõi lòng tả tơi"
Nếu như đem quá khứ lập lại lần nữa thì kazutora sẽ chọn ai?? Cậu ấy hay bọn họ..
_____________________
- chấp nhận đi Kazutora
- mày đừng nên lo chuyện bao đồng Baji..
- nhưng
- đừng nhưng nhị gì hết!! Khi tao bước qua đường ray này tức tao đã không còn là thành viên sáng lập của Touman nữa mày hiểu không hả!!
Kazutora giận dữ hét vào mặt Baji keisuke, lòng trắc trở đầy rẫy những cảm xúc. đứng dưới gốc cây đào , em nhìn sang bên kia của đường ray xe lửa. Đoán chắc rằng em đã hạ quyết tâm
- nghe này, tao thật sự cảm kích vì mày đã lập ra Touman vì tao, thế còn bản thân mày thì sao chứ? Mày còn mẹ, Mitsuya còn em nhỏ, Mikey còn gia đình, Draken thì cũng có ước mơ riêng, còn Pa nữa. Tao không thể ích kỷ bắt chúng mày đi với tao được
- vậy bọn tao chờ mày được không...
Baji buồn bã, chỉ cúi đầu xuống đất
- chờ đợi đến bao giờ
buông tay để nhớ
kazutora xiết chặt tay, đem lời nói thở hắt ra. Đèn chuyển xanh, em quay người tiến về phía bên kia đường ray
- ước gì có thể cùng nhau suốt kiếp
ánh trăng chiều tà rọi trước ánh bình minh
______________
~ còn ai~
Tác giả: Mã Thiên
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top