Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 1

Sát giờ khuya

Mưa rơi trên mái hiên

Từng giọt, từng giọt tí tách

Không gian tĩnh mịch càng làm tiếng bước chân trong đêm càng trở nên nổi bật. Người nọ rõ ràng vô cùng vội vã, sải những bước thật dài về phía cửa phòng đang sáng đèn. Ổn định lại nhịp thở, người nọ rụt rè gõ 2 tiếng vào cánh cửa phòng kêu lên những tiếng cộc cộc vang vọng đến ghê người. Tinh thần người nọ càng trở nên hoảng loạn, từng cơn lạnh gáy cứ ập đến phải liên tục trấn an cái tay đang run lên của mình. Một khoảng thời gian không ngắn cũng chẳng dài sau, cánh cửa mới khẽ có những chuyển động đầu tiên. Ánh sáng từ ngọn đèn trần hắt lên làm hình ảnh người nọ cung kính quỳ gối ngoài cửa càng trở nên rõ ràng. Người trẻ tuổi trong phòng lạnh nhạt nhìn gã đàn ông trung niên đang khép nép hạ mình. Tâm trạng có chút không vui, trong ánh mắt ẩn chứa sự thiếu kiên nhẫn và trong lời nói thì rõ ràng chẳng có gì là hài lòng.

'' Nói đi ''

Thanh âm lanh lảnh có chút ngọt ngào làm cho gã giật thót. Suốt sự nghiệp làm bang chủ của 1 băng nhóm yakuza khét tiếng của gã, gã chưa bao giờ có cảm giác sợ cái chết như thế này. Chưa kịp để gã lên tiếng, người trẻ tuổi nói tiếp.

'' Ông nên cảm thấy may mắn đi khi tìm tôi vào khoảng thời gian này mà vẫn còn nguyên đầu với cổ ''

Gã đã thấy gì ? Không thấy gì cả ! Gã chỉ cảm giác gã mà thở mạnh thêm một chút thì người mặc vest đen cạnh người trẻ tuổi kia sẽ cho gã biết ngay. Vốn đã khép nép nay lại càng khép nép. Gã như dùng hết sự hèn nhát cả đời của mình cho lần quỳ gối này. Chưa để gã kịp bình tĩnh lại, người trẻ tuổi đã quay gót đi vào, căn bản không để người lớn tuổi vào mắt cũng chẳng có ý định mời người nọ vào thưởng trà. Cái sự sỉ nhục đến tột cùng này làm cho gã phát thẹn, tức đến đỏ cả mắt nhưng gã tự biết thân phận, đến cả cái suy nghĩ trả thù cũng không dám nhen nhóm cứ nói gì đến dập tắt.

'' Thiếu gia, tôi có chuyện muốn nhờ người giúp đỡ. Xin thiếu gia hãy giúp tôi có thể tham gia vào giới chính trị. Ông già này xin dùng tính mạng đảm bảo sẽ vĩnh viễn làm đầy tớ cho gia tộc Ryu ''

Gã nói liền một mạch không ngắt nghỉ, lại càng cúi xuống thấp hơn. Gã biết chuyện này đối với người nọ dễ như trở bài tay vậy nên gã mới không quan tâm đến cái danh dự cao quý của một yakuza mà cúi mình như một kẻ hèn như vậy. Có một chân trong giới chính trị thì cái ''danh dự cao quý của một yakuza'' chẳng khác gì một trò chơi con nít. Gã đột nhiên có một cảm giác tự tin khó tả. Gã tự tin rằng với sự cam kết về sự phục tùng không phản bội của một băng nhóm lớn như thế, người kia chắc chắn sẽ không từ chối.

'' Tính mạng của một ông lão đã gần 60 thì có tác dụng gì với tôi ? Lại còn đầy tớ cho gia tộc Ryu ? ''

Gã nín thinh. Sự tự tin không căn cứ của gã sụp đổ trong giây lát. Căn bản tính mạng hay cả cái băng đảng của gã cũng chả đáng là xu trước mặt thiếu gia út nhà họ Ryu - Ryu Minseok này. Điều này gã tự biết nhưng gã nào có ngờ 2 thứ quý giá nhất trần đời với gã lại bị nói một cách mỉa mai như thế. Đôi mắt gã mở to, sự căng thẳng lên đến tột đỉnh. Tay run lên không kiểm soát bị trán của gã ghì chặt xuống sàn gỗ lạnh ngắt.

'' Hai thứ ông nói, tất cả, đều không có tác dụng ''

Một lời nói như định sẵn bản án tử cho gã. Gã cảm giác như cả người mình bị rút cạn sức lực, gã muốn lấy lọ thuốc ở trong túi áo nhưng sự áp bức từ người trong phòng làm gã không cử động được dù chỉ làm một ngón tay.

'' Nhưng cũng không phải không có cách ''

Một lời nói như kéo gã từ địa ngục về lại trần gian. Đầu óc gã tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cái trí lực gần 60 năm cuộc đời như dồn hết lại cho khoảnh khắc này.

'' Xin thiếu gia hãy nói, tôi sẽ dốc hết sức làm cho người hài lòng ''

Nhận ra sự chuyển biến trong tâm lí của người lớn tuổi, Ryu Minseok thấy buồn cười. Từ lúc nói chuyện em cũng đâu có một lời đe dọa nào mà đã sợ thế này rồi sao. Khẽ nhấp một ngụm trà nóng, em thầm nghĩ ' Nói thêm một câu nữa chắc ông già này thăng thiên luôn quá '.

'' Thấy bảo ở trong băng đảng của ông có một cậu trai trẻ kém tôi 2 tuổi rất giỏi trong lĩnh vực công nghệ thông tin ? ''

Không cần nghe đến câu thứ hai, gã lập tức đáp.

'' Ngày mai tôi sẽ cho cậu ta đến diện kiến thiếu gia ''

' Ồ, thức thời thật đó '. Trong đáy mắt em hiện lên sự hài lòng, khẽ nhếch lên một nụ cười xinh.

'' Được thôi, tôi sẽ đợi ''

Vẫn là chất giọng ngọt ngào đó nhưng sự cao hứng càng nhiều hơn.

'' Vâng ''

Gã vẫn giữ cái dáng vẻ khom lưng của mình cho đến khi cánh cửa khép lại và ánh đèn chẳng còn quá rõ ràng, gã mới khó khăn đứng dậy nhanh chóng rời khỏi biệt phủ như cái hang hổ này.

'' Chạy cũng nhanh thật ''

Em dập đi làn khói từ lư hương trên bàn. Đứng dậy tiến đến người mặc vest đen. Tay nhỏ nhẹ nhàng nới lỏng cà vạt của người cao hơn.

'' Mặt trăng, anh dãn cơ mặt ra đi. Cứ cau mày như thế dọa người ta chạy rồi ''

'' Ông ta cũng gan thật, làm phiền em lúc đêm hôm khuya khoắt như vậy. Đáng lẽ anh nên cho ông ta biết cái gõ cửa đấy là gõ cửa vào quỷ môn quan ''

Hyeonjoon vén chút tóc mai của em ra đằng sau tai. Vẻ bất mãn vẫn không thể giấu nổi.

'' Vậy sao, ...

Mặt trăng ''

'' Anh nghe ''

'' Giết người này hộ em đi rồi cho em cho hôn một cái ''

'' Được thôi ''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top