Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ep1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ nó có lô hàng mà cũng quản không xong"__Moon Hyeonjun

" Lão.... lão lục.... tôi xin lỗi...xin lỗi ngài....."

Thanh âm trầm vang vãng trong căn phòng rộng lớn với tone màu đỏ sẩm sang trọng, ánh sáng bên ngoài cửa sổ hắt vào chỉ đủ soi rõ bóng người đàn ông đứng bên cửa sổ đang không ngừng quát tháo vào điện thoại, gã đàn em ở đầu dây bên kia thì liên tục xin lỗi.

"Liệu hồn giải quyết cho xong đừng để người phải đi thay của"_Moon Hyeonjun

Tút... Tút...

Chẳng muốn nghe thêm hắn không chút nào là rủ lòng thương mà ngắt máy mặc cho gã đàn em bên kia đầu dây vẫn í ới van xin.

"Sao để đàn em làm ăn thất trách vậy Moon Hyeonjun? Hahaha"_Jeong Jihoon

Ánh sáng từ đèn trang trí phản phất lên gương mặt góc cạnh của người đàn ông khoát trên người bộ suit đen,ngồi trên chiếc ghế bành da đặt ở giữa phòng, hắn cười đầy sự cợt nhả nhắc tên người em thân thiết mà những người trong giới xã hội gọi với cái danh "Lão Lục".

" Tớ làm thì chủ chịu thôi nên đưa ra hình phạt gì đây nhỉ? "_Choi Wooje

Cậu nhóc trẻ tuổi nhất trong bang được gọi là "Lão Thất" không phân cao thấp tiếp lời.

"Mày lớn hơn ai mà đòi đưa ra hình phạt hả nhóc cái bang này không phải mày làm chủ nên đừng ngồi đó mà vênh váo"_Moon Hyeonjun

" Vậy Lão Tứ đây quản tốt đàn em chưa mà lên tiếng dạy đời thằng này "_Moon Hyeonjun

" Hay là để bọn nó không sáng thì tối ăn chơi đàn đúm trong bar"_Moon Hyeonjun

Hắn cũng không chịu lép vế vứt đại chiếc điện thoại lên sắp giấy tờ mà gầm gừ với thằng nhóc đang coi trời bằng vung kia, thêm vài câu đâm chọt người anh trên danh nghĩa.

"Lô hàng bị cướp sao? "_Lee Sanghyeok

Anh nãy giờ ngồi nghe cuộc cãi vã đầy ấu trĩ kia cuối cùng cũng lên tiếng dẹp loạn, đúng là tuổi trẻ loi choi hỡ tí là hoạnh họe phân cao thấp.

" Kwanghee tìm vị trí của lô hàng đi"_Lee Sanghyeok

"Rồi rồi biết rồi"_Kim Kwanghee

Mắt anh vẫn không rời máy tính mà đáp lại vị Lão Đại.

" Ờ nghe bảo là lũ bên khu D "_Moon Hyeonjun

Thành phố Seoul giờ đây được chia làm bốn khu bọn hắn kiểm soát khu từ A đến C duy nhất khu D không chịu khuất phục hết lần này đến lần khác chống lại, nay có gan cướp cả lô hàng.

Hắn chán nản ngã người xuống ghế ngửa đầu ra sau đáp lời vị Lão Đại đứng đầu bang, người mà lũ tài phiệt hết lời nịnh nọt để có chốn yên thân trên đất khu A này.

"Vậy mày nên coi lại lũ tay sai của mày đi không chừng bị dắt mũi mà không hay"_Kim Hyukkyu

Lão nhị với chất giọng điềm tĩnh đều đều lên tiếng nhắc nhỡ.

" Trong lúc dầu sôi lửa bỏng mà anh vẫn có thể bình tĩnh như thế quả đúng là xứng với danh Lão Nhị dưới một người trên vạn người nhỉ? "_Lee Minhyung

" Lô bị mất rơi vào khoảng 2,4 tỷ đấy chứ đùa người của mày làm ăn vậy sau này chúng ta hốt đất lên ăn à"_Lee Minhyung

Cậu khen ngợi một cách mỉa mai Lão Nhị rồi quay qua phàn nàn Lão Lục người mà nảy giờ nhận hết lời chê bai từ người này đến người khác hắn tính vốn nóng nảy chẳng nhường nhịn quơ tay hất đổ đống giấy tờ bay tứ tung mà cáu gắt lên tiếng.

"Các người thì hay rồi ngồi đó mà chỉ tay năm ngón, việc chạy lô hàng đều là một tay thằng này làm đến khi sảy ra sơ suất cũng một mình thằng này chịu"_Moon Hyeonjun

"Vậy sao lúc có em ấy ở bên không đẩy qua cho tôi luôn tranh chi cho mệt"_Moon Hyeonjun

" Moon Hyeonjun "_Lee Sanghyeok

Nhẫn nhịn nghe tiếng quát tháo từ hắn cho đến khi hắn nhắc đến em anh chẳng thể im lặng mà điểm đích danh hắn, đôi mắt sớm đỏ ngầu trợn trừng nhìn hắn.

" Anh hét cái gì nếu lúc đó không chọn đi con đường này thì tôi đã có thể ấm êm bên em ấy rồi"_Moon Hyeonjun

Nói rồi hắn đi thẳng một mạch ra hướng cửa không chút nương tay đóng rầm cánh cửa lại, để trong gian phòng không khí đầy ngột ngạt hàng loạt tiếng thở dài lần lượt phát ra.

Hắn nói không phải không đúng, nhưng thời thế thay đổi rồi hiện tại có tiền có quyền mới có thể sống, những kẻ tài phiệt thì được đối đãi không khác gì vua chúa, thích gì là được nấy đơn giản vì chúng có tiền.

Còn những kẻ nghèo thấp cổ bé họng luôn bị chà đạp, coi thường không một chỗ đứng trong xã hội, người trong chính phủ cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt mặc cho những kẻ hám tiền hám quyền làm gì làm.

Đó là lý do bọn anh chọn con đường này,  để cho em cuộc sống tốt nhất nhưng khi anh có tất cả rồi quay lại tìm em, em lại như bốc hơi khỏi thế gian, em trốn kỹ thật đây 4 năm ròng mà chẳng một tin tức.

"Em đang ở đâu vậy Ryu Minseok tôi nhớ em, tôi cần em"_Lee Sanghyeok

Vị Lão Đại trong giới máu mặt ngạo nghễ không sợ trời không sợ đất giờ lại gục mặt nghẹn ngào gọi tên em, gọi tên người anh thương.

Lời anh vừa thốt ra như ngọn giáo đâm thẳng vào tim bọn hắn, xoáy sâu vào nổi mất mát trong lòng bọn hắn, lúc bên em tuy không tiền không quyền mà hạnh phúc, khi có tiền có quyền lại mất em vậy thứ vật chất này còn giá trị gì nữa đây, căn phòng đã trầm sau cuộc cãi vả nay lại trầm lắng hơn mỗi người một góc gặm nhấm niềm vui cũ kỉ khi em còn ở bên.

______________________________________

Sau cơn mưa trời lại nắng mà🥹, yên tâm tin tưởng sốp đảm bảo trăm phần trăm là ngọt

Lên truyện sớm để tb mai sốp sủi nha✌

Cảm ơn đã đọc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top