Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3 • Chấp nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Tic tac

Thanh âm của chiếc chuông báo thức nơi đầu giường cứ vang lên liên hồi. Nó đang cố gắng lôi kéo em ra khỏi cái giấc mơ vô thực kia. Đôi mắt em thì vẫn cứ nhắm nghiền lại.

Mệt thật

Em chả muốn tỉnh giấc dù chỉ là một chút.

Em bất lực mở rộng đôi mắt ra mà từ từ ngồi dậy. Em vươn vai để cơ thể trở nên thoải mái hơn. Đưa mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ vẫn đang reo.

5:30

Sau khi đạt được mục đích em liền với tay đến nó để tắt đi tiếng chuông ồn ào và phiền toái.

Em ghét những thứ phiền toái

Và đối với em, thứ phiền toái ấy chính là sự nhiều chuyện của những kẻ xung quanh. Họ cứ lải nhải bên tai em. Khó chịu và phiền phức chết đi được...

Ngoại trừ Lương Hoàng Phúc, thằng nào nói nhiều cũng khiến em nhức hết cả đầu.

Sớm quá nhỉ? Em cảm thán. Nhưng dù cớ sao, em vẫn phải bỏ lại cái giấc mộng đẹp đẽ lưng chừng kia. Bởi lẽ, hôm nay là ngày đầu tiên đi học của em ở cái ngôi trường mới này.

Em cũng chẳng biết thứ gì sẽ rồi chào đón em nữa. Một vụ bắt nạt? Nhảm nhí thật.

Hai tháng trôi qua, em vẫn luôn luôn như thế. Sáng thì dạo bước đến quán cà phê mèo gặp Hoài Triết. Chiều tối về thì lại gọi điện, trò chuyện cùng Hoàng Phúc. Cả hai người bọn họ giờ đây đều biết nhau cả. Nhận thấy được chuyện đó, em cũng đã nhiều lần rủ họ chơi cùng. Bởi lẽ, họ vốn cũng chẳng chơi cùng một lane nên vì thế việc chơi chung cũng không mấy bất lợi.

Chỉ tồn tại mỗi sự bất lực của em mà thôi. Câu nói ấy đã vắng vọng mãi trong thâm tâm em khi thật sự nhìn thấy hai gã khi chơi cùng nhau.

Hai gã kì quái. Liệu họ thật sự ghét nhau à?

Có lần, Phúc đang hết máu, đứng trong bụi biến về thì chẳng biết từ đâu, Triết chạy đến. Đằng sau cậu ta lại chính là con Natalya của team bạn.

Thế rồi, hai cái xác.

Điều này khiến em cũng chợt nhận ra rằng hai gã này không hợp nhau cho lắm...?

Nhưng em chịu rồi. Một gã là tiền bối khối trên luôn giúp đỡ em, một gã lại là người yêu em. Bất lực với hai gã trẻ con này thật... Khoa đã nghĩ như thế.

Dòng suy nghĩ vụt tắt, em bắt đầu đi chuẩn bị trước khi gặp Triết. Dạo gần đây, em và cậu ta ngày càng thân với nhau hơn. Phúc cũng biết, anh đã dừng việc cho rằng Triết là một kẻ tiếp cận em với ý đồ xấu. Mà giờ đây, trong đôi mắt anh, Triết là kẻ thứ ba!

Tình yêu không phải lúc nào cũng nhẹ nhàng và đầy sự thoải mái. Mà sâu trong đó chính là sự nghi ngờ và lừa dối...

---

Em chuẩn bị rời khỏi nhà. Bỗng em nghĩ đến một thứ gì đó, vội với tay lấy chiếc điện thoại của bản thân, nhắn vài dòng tin nhắn rồi gửi đi. Miệng em thì lại chẳng thể dấu nổi nụ cười.

Hoàng Phúc

00:16

Em ngủ ngon nhé Tấn Khoa

Anh Cá ngủ ngon

Yêu Tấn Khoa nhiều❤️

Sến súa

Yêu em nên vậy á
(Seen)

5:48

Anh Cá đi học vui vẻ nhé
Đừng gây hấn với đám Lại Bâng
Xin anh đấy

Em biết, Phúc là một kẻ sẵn sàng đứng ra bảo vệ người mình yêu. Bởi lẽ đó, nhiều lúc, em sợ rằng sẽ có ngày, Phúc chẳng nói chẳng rằng lao vào mà đánh bọn gã...

Bất lực lắm ấy...

Khi yêu, ta sẽ luôn muốn người ta yêu trải nghiệm những xúc cảm tuyệt vời nhất. Thậm chí, có những khoảnh khắc, ta sẽ phát điên khi người ta yêu bị lăng mạ hay sỉ nhục... Khi đó, chỉ cần nhìn thôi thì cũng biết. Ta yêu đối phương đến nhường nào.

Nhắn xong, em cất điện thoại vào lại cặp rồi đứng trước cửa nhà chờ đợi một lúc. Chẳng quá lâu cũng chẳng quá nhanh, một chiếc xe đỗ ngay trước mắt em. Người con trai đang ngồi trên xe cũng hướng mắt của cậu ta sang nhìn em.

Khoa không muốn công nhận, nhưng quả thật, gã này mang một vẻ đẹp thật tươi mới.

" Chào buổi sáng nhé, Tấn Khoa "

Triết cất lời rồi mỉm cười một cách thoải mái rồi liếc mắt nhìn Tấn Khoa. Cậu ta ở phút giây nào thì cũng như vậy. Nhẹ nhàng và ngọt ngào, tựa như Lương Hoàng Phúc vậy...

" Chào buổi sáng anh Triết "

Nói xong, Khoa nhìn cậu ta. Cậu ta cũng hiểu ý mà đưa cho em chiếc nón bảo hiểm. Chuyện này nhuần nhuyễn đến mức, tôi thậm chí còn nghĩ rằng, họ đã làm việc này cả trăm, cả ngàn lần...

Vốn cậu ta định cài mũ lại cho em. Nhưng nếu em kể lại cho Hoàng Phúc thì chắc chắn anh sẽ đòi giết cậu ta...

Sự ghen tuông là thứ không thể thiếu trong tình yêu. Ta có thể ghen tuông vì mọi thứ. Vì đối phương khen người khác đẹp, vì đối phương ở cùng người khác... Hay chỉ đơn giản là vì, đối phương nhắc đến tên của người khác thay vì tên của ta...

Thế rồi Triết chở Khoa đến trường. Sự im lặng lại kéo đến. Nhưng đây chẳng phải là cái sự lặng im đầy khó chịu. Mà đây chỉ đơn giản là sự bình yên để ta hưởng thụ mọi khoảnh khắc quanh ta. Khung cảnh nơi đây thật đẹp. Nhưng đâu đó trong đôi mắt em, em lại bất chợt cảm thấy thiếu đi một thứ gì đó... Một thứ gì đó rất quen thuộc nhưng đã chẳng còn. Có lẽ em biết, thứ đó là gì...

---

" Khoa, đi chậm thôi! "

Gã lên tiếng. Tiếng nói của gã thật sự rất dịu dàng và chứa đầy sự nuông chiều... Vừa nói, gã vừa đuổi theo em. Em thì tựa như chả nghe mà lại chạy một lúc một nhanh.

" Anh đi chậm quá đó, Lai Bánh "

Em nói, liếc mắt nhìn cái gã đang đuổi theo phía sau mà chẳng thể dấu đi nụ cười tươi. Gã mệt mỏi nhưng cũng chỉ đành bất lực mà đuổi theo em...

Sự nuông chiều là thứ mà chẳng phải ai cũng có thể cảm nhận được trong tình yêu. Nhưng đâu đó trên trần đời này lại có những kẻ đem lòng yêu người kia chính bởi sự nuông chiều mà bọn chúng đã gieo rắc cho họ...

...

Cái khung cảnh ấy hiện hữu trong tâm trí em. Em với gã là hàng xóm với nhau. Từ nhỏ, hai đứa đã dính nhau như sam...

Hoặc là chỉ có mỗi mình em bám đuôi gã chứ gã thì không...

Việc hai đứa cùng nhau đi đến trường đã là một chuyện dễ dàng bắt gặp. Nhưng giờ đây, khủng cảnh ấy chẳng còn nữa...

Gã không thích em.

Gã thích kẻ khác.

Nàng là một cô omega xinh đẹp. Nàng toả sáng tựa như ánh nắng ban mai sưởi ấm trái tim của bao người. Nụ cười của nàng chẳng khác gì liều thuốc bổ đối với gã. Bao chàng trai muốn với tay chạm đến nàng nhưng nó vốn chỉ là một ước mơ hảo huyền của bọn họ mà thôi. Lai Bâng còn yêu nàng, thì dù cho có đưa cho nàng cả tấn vàng thì cũng chỉ có thể xếp sau gã mà thôi.

Còn em? Vốn ban đầu, gã chỉ coi em là đứa em nuôi chẳng hơn chẳng kém. Thế nhưng từ lúc, gã biết được tình cảm của em... Gã lại trở nên xa lánh em... Gã kinh tởm em... Gã quát mắng, chửi rủa em.

Nhiều lúc, não bộ em đã dáy lên một suy nghĩ rằng

Liệu đây có còn là Thóng Lai Bâng không? Liệu đây có phải là người mà em yêu không?

---

Em lặng im. Dòng suy nghĩ ấm áp ấy cứ xuất hiện mãi trong trái tim chan chứa đầy sự khốn khổ của em. Nó đã nhấn chìm em vào sự tuyệt vọng vô cùng.

Em đau, đau lắm. Rốt cuộc, yêu một người là sai à? Hay chỉ đơn giản là vì, người yêu là em nên mới dẫn đến cái sự sai trái ấy?

Em thích bọn gã chẳng vì ngoại hình, chẳng vì danh tiếng hay tài năng... Em thích bọn gã vì sự dịu dàng mà em đã từng nhận được từ bọn gã. Nhưng giờ đây em mới chợt nhận ra, sự dịu dàng ấy là dành cho người " em trai " của bọn họ, chứ chẳng phải là em.

" Từng " chính là từ để miêu tả cái thứ mà trong quá khứ ta có được. Nhưng trong hiện tại và tương lai thì lại không.

Em đau lòng lắm chứ... Dù một phần tình cảm của em quả thật là đã phai nhoà. Nhưng chỉ có một phần mà thôi...

Tình cảm mà em dành cho bọn gã to lớn đến mức thật khó để có thể tưởng tượng được. Nói quên là quên được ngay lập tức à? Đương nhiên là không.

Tấn Khoa im lặng... Giờ phút này đây cảm giác sự tội lỗi đang nhấn chìm lấy em. Bởi lẽ, giờ đây, trái tim em cũng đang dần hướng về phía của Hoài Triết. Một chàng trai hiền lành, tốt bụng và đâu đó lại là một sự toả sáng ngút ngàn. Cậu ta thật sự quá tốt đối với em. Nhiều lúc, em cảm thấy cô đơn khi chẳng thể gặp lại Phúc nữa. Em sợ hãi, em lo lắng, em nghĩ ngợi, liệu Phúc đã hết tình cảm với em rồi chăng? Nhưng vào những lúc tựa như vậy, Triết lại đến mà quan tâm, lo lắng cho em. Sự dịu dàng ấy khiến nhiều lúc em đã nhìn nhầm Triết thành Phúc...

Yêu thì sẽ có sự nghi ngờ. Chỉ có những kẻ không yêu, hoặc bị tình cảm che mờ con mắt mới hoàn toàn đặt niềm tin vào đối phương được.

Em là trường hợp còn lại, yêu thì sẽ nghĩ ngợi bao điều.

Còn anh lại là trường hợp thứ hai, vì quá yêu em nên anh đã chấp nhận tin tưởng vào em.

Cậu ta như mặt trời vậy... Ấm áp, dịu dàng, nhưng đồng nghĩa với nó lại là chẳng thể với tới... Bản thân em biết, em không xứng đáng được ở bên Triết hay thậm chí là Phúc. Nhưng em tham lam, em tham lam muốn chiếm lấy trái tim của cả hai người bọn gã

Triết thấy em im lặng thì cũng mở lời.

" Hôm nay em có vẻ suy tư nhỉ? Buồn ngủ à? "

Triết nói với sự lo lắng không thể kiềm chế được. Em cảm thấy tệ thật. Nêú không phải tại cái sự quan tâm mà cậu ta dành cho em, thì chắc giờ đây em vẫn đang một lòng một dạ đối với Hoàng Phúc rồi... Nhưng vốn cũng đâu phải lỗi tại cậu ta? Đó là tại em, tại trái tim em quá rộng rãi để chứa bọn họ... Nam, Quý, Triết Bâng, Đạt, Phúc... Em yêu bọn gã.

( Xếp theo mức độ yêu thích của tôi=)))

Em biết Hoàng Phúc sẽ không trách em... Anh luôn yêu thương và thông cảm cho em

Nhưng cũng vì sự yêu mến đó nên sự ân hận sẽ lại ăn mòn lấy em. Em biết bản thân không thể một chân đạp hai thuyền được. Chỉ trừ khi, hai chiếc thuyền ấy có thể phối hợp ăn ý mà thôi... Nhưng liệu, em có ngừng ngay sự đau lòng ấy không?

" Em có chút suy nghĩ thôi ạ "

Em nói. Câu trả lời ngắn ngủi ấy thật khó để mà tiếp tục câu chuyện giữa cả hai đứa. Em nhận thấy bản thân mình thật tệ. Tại sao lại khiến cho Triết phải lo lắng cho em cơ chứ? Vốn vấn đề là do em tạo ra, em nên tự mình đối mặt với nó.

" Khoa nè? Em đã từng thích ai khác lúc đang thích thằng Phúc chưa vậy? "

Câu hỏi bất chợt ấy khiến Khoa ngỡ ngàng. Sự lo lắng và khó nói dâng trào trong em. Tại sao cậu ta lại hỏi em câu đó? Em chẳng biết nên trả lời sao cho đúng đắn cả... Giờ đây cổ họng của em dường như bị nghẹn lại. Chẳng thể nói nổi bất kì câu nào cả.

Em không muốn nói dối. Em ghét nói dối. Bản thân em không muốn phải khiến người khác đau lòng...

Nhưng cũng sợ nói thật... Sợ nói ra anh sẽ kinh tởm em mất thôi...? Như cái cách bọn gã đã từng làm ấy.

Làm gì có ai mà chấp nhận một kẻ đã gay mà còn thích nhiều người tựa như em cơ chứ? Việc cậu ta chấp nhận một tên gây như em đã là sự nhân từ rồi.

Nhưng em đã quyết... Em muốn biết, liệu cậu ta sẽ ra sao đối với em... Em muốn biết liệu cậu ta có ghét bỏ em tựa như cái cách mà bọn gã đã làm không...

" Có ạ... Em vẫn đang mà thôi... Em vẫn thích rất nhiều người ngoài anh Phúc. Anh ấy biết rõ điều đấy nhưng anh vẫn quyết định đem lòng yêu em... "

Tình yêu cũng sẽ có những góc khuất cay đắng của nó. Không một thứ gì là hoàn toàn ngọt lịm cả... Có thể, những quả ngọt sẽ đến. Nhưng rồi, một khoảnh khắc nào đó, nó sẽ già rồi lại trở nên đắng hơn bất cứ lúc nào.

Em thích rất nhiều người khác. Trái tim em chẳng thể dành riêng cho mỗi một người

Còn Phúc thì trái lại... Anh vẫn luôn một lòng một dạ hướng về phía em...

Em tựa như mặt trời.
Khi em luôn có thể hướng về mọi phía. Chẳng riêng gì anh.

Còn anh thì chẳng khác gì những bông hoa hướng dương cả...
Khi anh luôn cố gắng hướng về phía em dù ở bất kì khoảnh khắc hay bất kì khoảng không nào.

" Vậy sao... Cậu ta kiên cương thật đấy... Nhưng cũng đúng, nếu là anh, anh vẫn sẽ chọn yêu em tiếp thôi. "

Triết đáp lại lời nói của em. Câu nói ấy của cậu ta khiến em bất ngờ. Thật sự là ngoài Phúc ra vẫn có kẻ chấp nhận một người tựa như em à? Hay lời nói của anh chỉ là lời nói đùa? Em hoang mang đến tột cùng.

Em liếc nhìn thẳng vào kính chiếu hậu của xe thì thấy cậu ta giờ đây cũng đang dán mắt lên em... Một ánh mắt lộ rõ sự lo lắng. Có lẽ cậu ta cũng đã nhận ra sự suy tư của em là đến từ nơi đâu rồi.

Em im lặng...

Làm sao bây giờ?

Nếu em thật sự phải lòng Triết, thì liệu Phúc sẽ ra sao?

Cả Triết nữa? Nếu anh biết như vậy, liệu anh có còn cưng chiều và quan tâm em như lúc này không? Câu hỏi ấy vẫn văng vẳng mãi trong đầu em.

" Tại sao anh vẫn yêu em vậy...? "

Em lấy hết can đảm của bản thân mà hỏi Triết. Bất chợt Triết nở một nụ cười chua xót và bị thương mà đáp lại câu hỏi của em.

" Yêu thì mãi là yêu thôi em ạ... Khi yêu, ta sẽ cố chấp mà nhận lấy nỗi đau tột cùng nhưng vì yêu, vì thương, vì nhớ mà ta vẫn sẽ bỏ qua cho kẻ đó. "

---

Well, thật ra thì tôi có cho khá nhiều định kiến về tình yêu của tôi vào đây. Có thể điều đó sẽ khiến vài người khó chịu. Mong mọi người thông cảm.

Cách viết chuyện của tôi hơi hướng về nội tâm nhỉ=))
Chịu rồi, tôi mới bị cắm một cặp sừng hồi 19/4 nên giờ khá suy=)

Cậu ta bảo tôi không tin tưởng cậu ta. Tôi đặt hết niềm tin cậu ta và rồi lại bị như thế đấy. Đớn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top