Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7 • Lừa gạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Well, hết tuần thi. Tuần sau đi học đợt cuối rồi mọi thứ sẽ yên ổn. Đó là nếu như điểm Văn tôi cao.

————

Cái ngày mà Tấn Khoa bước lên chiếc máy sẽ mang em đi, rời khỏi chốn quê nhà, cũng chính là cái ngày mà Hoàng Phúc lẫn Hoài Triết đã phải đứng chôn chân tại chỗ, bất lực để rồi chỉ có thể bật khóc ngay tại sân bay. Chẳng thể làm gì để ngừng từng khắc trôi qua. Họ khóc đến mức đôi mắt thường ngày chứa đựng biết bao sự yêu chiều và quý mến dành riêng cho bản thân em giờ đây chỉ còn mỗi từng giọt lệ ướt đẫm vương vải một chút trên gương mặt của họ. Họ vào giờ khắc này đây thật thê thảm. Chẳng thể chối bỏ rằng nó còn thê thảm hơn cả việc về nhì 6 lần liên tiếp. Để rồi phải tiếp tục mang cái danh " vua về nhì. "

Em đây phải rời đi trong những ba năm. Làm sao có thể biết được rằng, họ có thể đợi chờ đến ngần ấy năm tháng thiếu hình bóng em đồng hành bên cạnh không? Dù không cam lòng, nhưng trí não em vẫn mãi dáy lên một câu nói mà chính bản thân em cũng chả biết đã lắng nghe từ ai, từ nơi nào.

There's only one way to find out if you can do something successfully, and that's to try out. ( Câu nói của Napoleon )

Mọi thứ dù thế nào vẫn luôn như vậy, tình cảm của họ dù đã trôi qua hàng ngàn giờ nhưng bản chất của nó lại vẫn giữ nguyên được, chẳng có chút sự thay đổi hay phai nhoà nào cả. Hoặc đó là vì nó nằm trong đôi mắt của một kẻ mù quáng...

Nhưng kì thực là đâu đó, một sự thoát ẩn thoát hiện nằm sâu bên trong cái tình cảm đơn giản nhưng mang đậm xúc cảm này, em đã nhận thấy một chút lạnh nhạt và lười nhác đã xen lẫn trong từng cuộc trò chuyện của bọn em. Dù chỉ là một chút thôi nhưng vẫn sẽ không qua được đôi mắt tinh tường của em. Chả sai, em vốn là một kẻ nhạy cảm cơ mà? Đúng, vẫn là bọn họ, vẫn là cái mối quan hệ ấy. Nhưng chớ biết tại sao, nó lại có một chút khác biệt so với những ngày đấy... Những cái ngày mà họ đã có một tình yêu cuồng nhiệt đến tột cùng. Dù sao đi chăng nữa, một sự nghi ngờ nhỏ nhắn rồi cũng phải bảo chùm lấy em.

Sự nghi ngờ

Nhưng vì tình... Nó sẽ rồi nhẹ nhàng mà phai nhoà theo từng khắc trôi mau.

Ban đầu mọi thứ thật nhẹ nhàng và ngập tràn những xúc cảm khác nhau. Cụ thể hoá thì đó chính là những cảm xúc nồng cháy của tình yêu tuổi trẻ... Nhưng dường như ông trời đang trêu ngươi một đứa nhóc lần đầu được nếm trải mùi tình tựa như em...

Năm thứ hai, cả đấu trường danh vọng rầm rộ một tin đồn rằng Hoài Triết - ADC của Heavy đang có một cô người yêu hoàn hảo, xinh đẹp, tài giỏi. Còn Hoàng Phúc - mid của SGP thì lại đem lòng yêu một cô gái nổi tiếng và lại chẳng kém phần sắc sảo. Một tin đồn gần như đã được xác thực bởi những bằng chứng...Em chớ hiểu tại sao thế mà vào phút giây ấy, em lại đi tin tưởng họ.

Nhưng em ơi, họ đã chẳng còn là Hoàng Phúc và Hoài Triết của  quá khứ nữa rồi, chẳng còn là Hoàng Phúc và Hoài Triết của em nữa rồi. Hướng mắt nhìn về năm trước, họ đã khoác lên thân thể mình từng chiếc áo đấu. Triết được bổ nhiệm là chủ lực của Heavy, còn Fish, anh trở thành mid của Saigon Phantom... Họ sát cánh cùng những người đồng đội mới của mình. Để dần đà, danh tiếng của họ ngày càng thăng tiến. Họ được nhiều người biết đến, họ được nhiều người yêu mến. Mà ông bà ta dạy lúc nào cũng đúng... Không sai một lỗi nào cả.

" Khi một người nào đó có danh tiếng, có tiền tài, danh vọng thì dù có là kẻ họ đã đem lòng yêu tận nửa cuộc đời, họ cũng sẽ chẳng hề hối hận hay chần chừ mà kiên quyết bước về phía lựa chọn rời bỏ. "

Quả là một điều tàn nhẫn nhỉ...?

Em cho rằng những vị đồng đội đáng kính của họ là vì muốn mang đến danh tiếng cho đội tuyển mà đã khuyên họ làm những việc tựa như thế. Em không nghi ngờ họ... Hay nói đúng hơn là, em sợ phải nghi ngờ họ... Sợ họ buồn... Sợ họ đau lòng... Cho đến cái đêm định mệnh ngày hôm ấy... Em mới chợt nhận ra rằng. Cái kẻ đáng lẽ phải buồn ở đây, là em kia mà?

Em mù quáng thật, người nhỉ?

————
Thứ bảy, chín giờ ba mươi phút vào ban đêm.

Một thời điểm thật tuyệt vời để nghỉ ngơi sau một ngày dài chứa đựng đầy sự áp lực và mệt mỏi...

Màn đêm bao chùm lấy mọi không gian quanh em. Ánh sáng duy nhất xuất hiện là được phản chiếu từ hướng chiếc điện thoại đang bật của em. Từng đợt gió lạnh buốt đang cố gắng chen chúc vào khe hở để khiến con người ta phải run rẩy. Một sự lạnh lẽo đến tột cùng... Hôm nay, em và họ lại kết nối với nhau cách một lớp kính điện thoại. Dường như đây chính là thói quen của bọn em vậy...

Tàn ác thật... Để em quen thuộc với bóng dáng của họ... Để em phụ thuộc vào họ... Để rồi bỏ em mà đi...

Đây là vì họ không biết? Hay chỉ đơn giản là vì họ muốn điều đó? Khi mất đi một kẻ mà ta luôn dành thời gian vào... Ta sẽ rồi tuyệt vọng đến mức chẳng biết ta đang sống vì lí gì... Thế mà họ lại làm thế với em cơ đấy...

Nhìn thấy gương mặt họ, nụ cười trên đôi môi của em chẳng thể giấu giếm nổi. Một nụ cười toe toét và đặc biệt hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt của em. Hoàng Phúc và Hoài Triết thì khác, hai người chẳng cười dù chỉ là mỉm thôi cũng không... Lạ thật nhỉ... Em cầu trời rằng đây chỉ là sự đa nghi của em mà thôi...

Một phút rồi hai phút trôi qua. Khoa thì cứ cười còn họ thì cứ giữ im lặng. Một sự ngột ngạt bắt đầu chiếm lấy nơi mà những cơn gió mùa đông đã trú ngụ. Một sự thật rằng, nó còn khó chịu hơn sự rát buốt của mùa Đông nhiều... Không dễ chịu một tí nào cả...

Dường như chẳng thể chịu được cái bầu không khí này được nữa, Hoàng Phúc đã buộc phải lên tiếng...

" Tấn Khoa à, ta chia tay đi "

Một câu nói ngắn gọn nhưng nó lại dâng lên bên trong em một tia hoang mang và lo lắng ngút ngàn. Em chưa từng dám nghĩ đến tình cảnh mà Hoàng Phúc - một gã nguyện một lòng một dạ với em, thậm chí nguyện vì em mà bỏ mạng sẽ có ngày buông lời nói câu ấy với em. Có thể khẳng định rằng, cái việc ấy chính là bất khả thi. Để rồi giờ khắc này đây, mọi thứ vỡ vụn, em mới chợt ngộ ra rằng em đã sai rồi.

Liệu em chẳng biết hay em đã quên? Ngài Napoleon đã từng có một câu nói để đời rằng:

“Impossible is a word to be found only in the dictionary of fools”

Nhưng tiếc thật, Hoàng Phúc chớ phải kẻ ngốc...

" Xin lỗi Khoa, anh cũng muốn chia tay... "

Lại thêm một kẻ thông minh...

Hoài Triết tiếp lời anh. Hai câu nói liên tiếp bật ra từ chiếc miệng của hai gã mà bản thân yêu thương nhất đã tựa như những con dao sắc bén, đã được mài dũa bởi sự lạnh nhạt của họ dành cho em đang dần đua nhau đâm thẳng vào con tim chứa đầy vết thương đã được chữa lành của em.

Nhưng có vẻ, sự chữa lành cũng đang dần chẳng thể chống chịu nổi nữa rồi... Vết thương của em đang bị hở rồi... Đau đến muốn chết đi cho xong...

" Hả? Tại sao kia chứ!? "

Khoa không khỏi thắc mắc lên tiếng hỏi. Em không đằng nào chấp nhận được cái sự thật tàn nhẫn này. Liệu các anh có đang trêu đùa em? Hay mấy ảnh muốn cho em một bất ngờ nào đó? Em cần một câu trả lời từ phía của các anh... Nhưng

Đùa vậy chẳng vui đâu... Em van xin các anh đấy...

" Tụi anh đã không còn tình cảm với em nữa rồi. Tụi anh lỡ đem lòng yêu các cô ấy mất rồi. "

Một câu nói kết thúc tất cả. Dù là còn yêu đến mấy... Em cũng không thể nào chấp nhận được việc này. Em thế mà lại bị cắm sừng à? Buồn cười thật... Mọi chuyện đã đỗ vỡ. Sự đau đớn đang bóp nghẹn lấy em. Ngạt thở... Cứu em đi... Em muốn họ nói với em rằng đây chỉ là đùa, hay chỉ đơn giản là anh chỉ đang thử xem em có thật sự yêu anh không thôi... Thế nhưng mà em ơi... Cậu bé Đinh Tấn Khoa bé bỏng ơi...

Gương đã vỡ thì dù có thử cả ngàn phương pháp thì nó cũng chẳng thể lành nổi đâu...

Nếu ngày ấy em nghi ngờ các anh thì có thể ngưng được cái tương lai mục nát này hay không nhỉ? Nhưng cuối cùng, vẫn chỉ là " nếu " mà thôi. Đây chính là " vô thực " - một việc sẽ mãi chẳng thể xảy ra...

Em đã tự mình bỏ lỡ cơ hội của mình mất rồi...

————

Mười giờ, cơn đau giằn xé em qua từng giây. Từng giọt mưa cũng đua nhau đổ xuống mái nhà của em. Em là một kẻ yêu những cơn mưa, chúng mát mẻ và thật dịu dàng... Nhưng giờ đây, em lại ghét nó đến tột cùng... Ồn ào, lạnh lẽo. Có phải ông trời đã trêu đùa em quá lố để rồi giờ đây bản thân ông phải đồng cảm và dỗ dành em? Sự dỗ dành ấy chẳng thể xoa dịu nổi em đâu... Chắc chắn.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, sự đau khổ vẫn sẽ mãi lẳng lặng nằm trong con tim chứa đựng những vết thương đã bị rách rưới của em.

Ánh mắt em mờ mờ ảo ảo. Có vẻ như em đã sốt mất rồi. Khó chịu thật... Không gian rát buốt giờ đây lại còn rát hơn... Nhưng vào phút giây này, chẳng một ai có thể ở bên và chăm sóc cho em được nữa rồi... Bất chợt...

Em nhớ họ...

Chẳng biết tại sao, vào khoảnh khắc ấy, em đã bấm điện thoại gọi cho một người...

————

" Khoa! "

Thanh âm ấy vang vọng liên tiếp trong tâm trí đầy sự áp lực của em. Nhưng sự mệt mỏi đã gặm nhắm bản thân em mất rồi... Đôi mắt em nhắm nghiền lại khi chẳng thể kiềm lại nổi. Hôm đó, lại là đấu trường danh vọng... Họ lại rầm rộ một tin đồn... Nhưng chủ đề của tin đồn... Không phải là về hai người ( từng ) yêu...

————

Junnn có bồ á!?

Ể!? Đừng có đùa!!!!??? Bữa còn thấy ảnh nháy emote với Hữu Đạt mà!
( Cốt truyện SGP chơi 2 ad )

Oh no!!!! Chồng ơi! Con khóc rồi! Về đi mà!

Ảnh nhiều ghệ quá vậy!!! Mà đăng đến mức này... Lẽ nào là chính thất của ảnh?

Damn! I thought he doesn't have any lover...

Omg!!!!

I support them! They are so cute!

Những bình luận ấy cứ mãi chạy. Mọi thứ đang dần trở nên rầm rộ và nổi bật kể từ khoảnh khắc mà Junnn - SP của BMG đã đăng một bài viết với một dòng caption ngắn gọn... Nhưng đầy mùi tình...!?

" My kitten is ill now 💔

( Giả bộ như ảnh không cười đi anh em🐧 )

16203 lượt thích  1006 bình luận

- oh no! Couple JunnnĐạt đã vỡ!

=> Cũng tiếc nhưng kệ đi, couple này dễ thương hơn nhiều!

- Ê người trong ảnh là con trai à!? Ew...

=> Không, con mẹ mày đấy

- Trai đẹp thường yêu nhau à!? Vãi!?????

=> Vậy gái đẹp có muốn yêu nhỏ không đẹp mấy này không?

=> Cút

- ...

Nhưng đâu đó trong hàng ngàn bình luận lại xuất hiện hai bình luận kì lạ...

Trietdeptrai
...@SGPFish

=> Oắt!? Triết tag Fish chi vậy!?

Ủa có vụ gì liên quan hả mọi người!?

Sao vậy anh!? Hóng với!!

=> BMGJunnn
?

=> Junn reply luôn kìa bây!

Có khi xảy ra vụ gì vậy ta!?

SGPFish
...Kitten not you ( That kitten is not yours )

=> Gì vậy cha? Con mèo không phải bạn!?

=> That kitten is not yours à?

BMGJunnn
Not yours also

=> Ủa!? Vậy Fish biết người trong ảnh à!?

Vãi!?

Gần Junnn thì phải ở HongKong nhỉ!? Sao đại ca quen được hay thế??

...

SGPJiro
Nhìn quen quá vậy em... @SGPBâng

=>SGPBâng
Thật... @SGPRed @SGPPhoenix

=>SGPRed
Là em ấy thật à?

=>SGPPhoenix
Đéo ai biết đâu anh

=> Wtf!? Không phải mỗi Triết với Cá à? Bá quá vậy?

=> Bá dơ hay gì cha!?

Vậy là SGP cũng biết luôn!?

Là ai vậy mấy anh!????

————

Hôm sau, Khoa thức giấc... Rời bỏ cái giấc mộng hảo huyền kia. Theo thói quen em liếc nhìn qua bên cạnh. Chợt em nhận ra đó là Junnn - cậu bạn mà em đã gặp được khi đến với nơi lạ lẫm này. Junnn vẫn lẳng lặng mà ngồi đó chiềm vào giấc mộng của riêng cậu. Kế bên cậu thế mà lại là một thau nước ấm. Em chợt chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà đưa tay lên trán. Nơi đó đang có một chiếc khăn ướt phủ bên trên... Cậu ấy tâm lí phết nhỉ? Có lẽ đêm qua vì quá ê ẩm nên em đã gọi nhầm cho Junnn. Chợt em chẳng thể nào biết được lý do nhưng em vẫn mỉm cười. Vốn lúc đó quá hoảng loạn, em đã tiêu cực đến mức nghĩ rằng sẽ chẳng có một ai yêu thương mình nữa. Thế nhưng giờ đây, em lại nhìn thấy một tia hi vọng mới của cái cuộc đời thất bại này...

Thời tiết se se lạnh sau cơn mưa rào của đêm qua. Em mới chợt nhận ra có lẽ, Junnn đã vì em mà chạy dưới cơn mưa. Một sự lo lắng cũng dần dáy lên trong em. May mắn khi sờ vào trán cậu thì nó cũng chẳng hề có tí nhiệt độ cao nào cả, có vẻ như em đã lo lắng thái quá rồi. Em nhanh tay chuyển đối tượng sang chiếc điện thoại được nằm gọn trên đầu giường. Lại là cái thói quen kì quặc, em nhanh tay vào xem những tin tức mới ở đấu trường danh vọng. Có vẻ như thói quen ấy đã được hình thành từ lúc Phúc và Triết trở thành hai tuyển thủ đầy hi vọng của đấu trường danh vọng...

Chợt, em lướt mắt nhìn bài viết của Junnn. Ban đầu thấy cũng chẳng có gì lấy làm lạ, bởi đằng nào cả hai cũng chỉ là bạn thôi mà? Gọi nhau là kitten cũng chỉ để cho vui thôi chứ chớ có nghĩa lí gì cả.

Nhưng khi em đọc bình luận, mọi thứ dường như đang cố gắng hủy hoại bản thân em vậy

Em không nói về việc mọi người nghĩ rằng Junnn với em đang yêu nhau. Mà thứ em nói ở đây là bình luận của hai vị người yêu cũ của em cơ...

Em đã vô tình nhìn thấy bình luận của Triết và Fish, từng giọt nước mắt không thể trôi ngược dòng mà cứ thế tuôn rơi. Nó đang thắm đẫm chiếc áo sơ mi trắng của em.

Em vẫn còn nhớ hai người lắm...

Lướt thêm, em lại nhìn thấy bình luận của SGP...Em biết họ... Em biết họ vẫn nhớ em... Một đứa nhóc đã điên cuồng theo đuổi họ... Nhưng... Liệu giờ đây họ còn kinh tởm em chứ...? Hay nó lại một lúc một gia tăng theo thì giờ?

—————

Chắc là sẽ có hint JunnnKhoa chứ không có ship

ZerefKhoa thì sao nhỉ?

( Chap này dùng tiếng Anh hơi nhiều, tại tôi thường dùng song ngữ nên anh em cố dịch nhé )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top