Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 9 ( ngoại ) • Rời, thua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tự nhiên cũng thích JunnnKhoa.... Chắc cho Khoa đau đến tột cùng rồi Junnn đến🐧

----

Một năm, hai năm rồi lại ba năm...

Tôi đã luôn ở cạnh bên em, dõi theo hình bóng của em. Kì thực vào những lúc ban đầu, bản thân tôi chỉ có thể coi em là một người em trai của bản thân mà quan tâm, mà bảo vệ. Chẳng có một tí xúc cảm khác biệt. Thế nhưng thời gian ngày một trôi, tình cảm tôi dành cho tôi ngày một đổi thay. Đơn phương em, tôi thậm chí còn có thể nhận thấy rằng nó đang ăn mòn tôi qua từng khắc giây.

Tôi thật sự, thật sự yêu em.

Yêu một Đinh Tấn Khoa dù trưởng thành nhưng lại giữ lại đôi chút sự trẻ thơ.

Ngắm nhìn em ngày một trưởng thành, con tim tôi đau đớn theo đó. Làm sao mà tôi không biết? Em yêu bọn họ - cái bọn mà chẳng một ai đem lòng yêu em đấy. Em không nói gì với tôi... Một kẻ si tình như tôi làm sao mà lại có thể bỏ qua những thân ảnh của em? Đôi lúc, tôi thấy đôi mắt em sưng húp. Tôi có thể chắc chắn một điều rằng thứ khiến em phải bật khóc là bọn họ...

Tôi hiểu, tôi hiểu chứ.

Tôi hiểu bản thân tôi không có khả năng với tới được em.

Tôi khác với bọn họ... Nếu bọn họ là kẻ thông minh theo lời của Napoleon, thì tôi chính là cái kẻ " fool " ấy.

Người em chọn đã được định sẵn là bọn họ.

Em nuôi mái tóc dài là vì bọn họ.

Em chơi support là vì em muốn hỗ trợ bọn họ.

Em làm mọi thứ vì bọn họ...

Nhưng em ơi, liệu họ có yêu gì còn người của em không?

Xui xẻo hay may mắn... Tôi chớ biết nữa. Xui xẻo khi yêu phải một người thích những gã khác chứ không phải tôi. Hoặc may mắn vì em đã xuất hiện trong cuộc đời tôi

Tại sao vậy Đinh Tấn Khoa?

Tại sao em lại hướng mắt về cái phía đường chân trời chớ thể chạm đến ấy.

Để rồi quên đi hình ảnh phía sau lưng?

Em đang dần chiềm đắm vào một thứ gì đó " bất khả thi " tựa như tôi mất rồi...
...

Nếu tôi chặt gãy đôi chân của em, em sẽ ở bên tôi chứ?

Suy cho cùng... Tôi chẳng dám.

Tôi chẳng dám khiến người tôi yêu phải gánh chịu những sự đau đớn

...

Ba năm cứ thế kết thúc. Chuyến đi dài đằng đẳng của em đến bên tôi cũng đã ngừng lại. Phút giây em kể cho tôi rằng em sẽ phải rời đi, con tim tôi đau nhói...

Tại sao tôi lại yêu em đến mức này?

...

Tôi phải bắt đền em nhỉ, Đinh Tấn Khoa...?

Em khiến tôi biết yêu một người, nhưng cũng khiến cho tôi phải chịu đựng một sự bi thương đến tột cùng...

Em ác thật.

...

Tôi đứng chôn chân tại chỗ. Ngắm nhìn em - một câu nhóc đã khiến tôi phải lòng rời xa tôi để quay về quê hương. Lòng tôi đau nhói. Kẻ thua cuộc lúc nào cũng thế.

Đời vốn bất công.

Một kẻ luôn cố gắng trao tình yêu thương cho em như tôi thế mà lại thất bại trước tình cảm em dành cho bọn họ...

Tôi là một kẻ thua cuộc, em nhỉ?

----

Lười quá, viết cho đủ KPI

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top