Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Jungkook, chúng ta về Mỹ đi.

Nghe lời nói vừa thốt ra, Jungkook không có một chút gì gọi là phản ứng. Cậu vẫn luôn im lặng vỗ lưng cho Andy ngủ. Trong đầu cậu bây giờ chính là hàng vạn câu hỏi vì sao lại làm như vậy? Rõ ràng tâm còn đang hướng về bọn hắn, cuối cùng lại đột ngột buông bỏ mà quay đi cùng với Song Jiyoung.

Bọn hắn có hận cậu không?

Jungkook cười khổ, người buông bỏ cậu trước là bọn hắn. Người đòi quay lại cũng chính là bọn hắn. Họ từng vun đắp tình yêu cho cậu, gieo cho cậu hi vọng để rồi trong một phút chốc lại dập tắt. Họ khiến cậu sống dở chết dở, hứng chịu nhiều thứ đau khổ nhất trên cuộc đời. Để rồi khi cậu dần quen với những việc này, dần quen với việc không có bọn hắn bên cạnh, dần quên đi những chuyện mà bọn hắn đã từng đối xử với cậu, quên đi tất cả mọi thứ. Ấy vì thế, chỉ vì quyết định trở về Hàn, để rồi vô tình gặp gỡ lại bọn hắn, cậu mới vỡ lẽ ra.

Đâu phải cái gì cứ nói miệng đều sẽ thực hiện được.

- Jungkook? Em ổn chứ?

- Ừm, em ổn mà. Cảm ơn vì anh đã đến.
Cắt ngang dòng suy nghĩ, cậu không muốn làm khổ bản thân nữa. Mọi chuyện về sau, mặc theo ý trời.

- Hay là...?

- Gia đình của em ở đây. Em không muốn rời xa họ một lần nào nữa. Em cũng rất ổn, dù gì chuyện này cũng chỉ là lặp lại lần thứ hai. Em đã quá quen rồi.

Nhìn nụ cười tươi hiện hữu trên khuôn mặt đỏ ửng kia, Song Jiyoung chỉ biết thở dài. Anh biết, tâm trạng hiện giờ của cậu không ổn, có nói gì đi nữa thì cậu đều sẽ không để tâm đến.

Cửa thang máy mở, Jungkook thẫn thờ bế Andy đi về phía nhà. Nếu không phải Song Jiyoung lên tiếng gọi cậu thì có lẽ Jungkook đã đi sang nhà người khác rồi.

- Ngoan, có gì phải gọi cho anh.

- Được rồi.

Cánh cửa dần đóng, Song Jiyoung mới an tâm trở về căn hộ của mình.

Đặt Andy xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho bé con, chỉnh điều hoà ở mức độ vừa phải rồi mới lẳng lặng đóng cửa bước ra khỏi phòng. Jungkook thở dài, lúc này mới phát hiện trên người mình vẫn còn đang khoác chiếc áo của Kim Taehyung. Trên áo vẫn thoang thoảng mùi hương nước hoa của hắn, Jungkook nhớ rõ mùi hương nước hoa này. Bao năm rồi, hắn vẫn chưa thay đổi sao.

Cũng không muốn suy nghĩ thêm, chuyện đã quyết, tốt nhất là không nên nghĩ ngợi lại. Jungkook chính là tin tưởng vào sự lựa chọn của mình. Cầm lấy chiếc áo đưa vào máy giặt, vẫn là nên trả lời cho hắn.

Jeon Jungkook, sẽ ổn thôi.

Bên ngoài, gió mỗi lúc một mạnh. Jungkook đứng trong nhà cũng nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài. Rõ ràng, dự báo thời tiết nói rằng trời sẽ rất đẹp, gió không quá to. Còn bây giờ thì sao, nó lạnh lẽo giống như tâm hồn cậu. Từng đợt gió rít, chả khác nào là đang gào thét thay cho nỗi lòng của cậu.

- Bọn họ...không biết bây giờ đang như nào?
.

Kim Taehyung vừa bước vào trong phòng đã không kiềm chế được cơn giận trong người mà phá tan mọi thứ trong phòng. Hắn hận, hận chính là không quyết đoán đi đến níu kéo Jungkook ở lại. Hận là không thể đấm cho Song Jiyoung một cái vì tội ngang nhiên dẫn người của hắn đi. Cái gì mà bảo bối, cái gì mà đón người...chậc, lừa gạt.

Bọn hắn vẫn có một lòng tin ở cậu, Jungkook không phải dạng người đó. Phải, cậu chính là chưa tin tưởng bọn hắn nên mới lấy Song Jiyoung ra làm cái cớ để từ chối bọn hắn. Trong ánh mắt của Jungkook vẫn còn hiện rõ tình yêu mà cậu dành cho bọn hắn, nó chưa dập tắt.

Nhưng cái suy nghĩ đó nhanh chóng bị dập tắt, Kim Taehyung bất lực gục xuống cạnh bàn. Jungkook của hắn đơn thuần trong sáng như vậy, chỉ có thế là do tên khốn họ Song kìa.

- Mày lại nổi khùng cái gì.

Park Jimin bước vào trong phòng, nhìn thấy đống đồ lộn xộn ở dưới sàn, lại nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Kim Taehyung mà khinh nhường ném cho hắn một nụ cười chế giễu.

Đôi mắt sắc lạnh nhìn trực diện vào Park Jimin, Kim Taehyung nhếch mép, vẫn là không nên đôi co với tên họ Park này.

- Mày từ bỏ rồi?

- Trong từ điển tao không có từ từ bỏ. Jungkook mãi là của tao.

- Em ấy không phải là của riêng mày.

- Là của chúng ta.
.

Đứng trước cửa phòng ngủ của Jungkook, Min Yoongi mở cửa bước vào. Căn phòng vẫn còn nguyên vẹn như vậy, hắn còn cảm tưởng rằng mới hôm qua thôi Jungkook vẫn còn ở đây cùng bọn hắn.
Hắn không nghĩ rằng, Jungkook lại lựa chọn đi cùng người đàn ông khác. Chưa kể tên đó lại là Song Jiyoung. Chỉ cần nhớ lại dáng vẻ đắc thắng kia, hắn lại cảm thấy bản thân mình thật hèn mọn.

Từ lúc biết tin Jungkook sẽ trở về, bọn hắn đã quyết định làm lại từ đầu với cậu. Cho cậu cảm nhận được tình yêu của bọn hắn, trước đây và sau này mãi mãi không thay đổi. Nhưng có lẽ, hắn lại sai một lần nữa rồi.

Min Yoongi cười khổ, tấm ảnh của Jungkook tươi cười rạng rỡ như một vết dao cứa vào sâu trong trái tim hắn. Cuối cùng, người đánh bại bọn hắn lại chính là Jeon Jungkook.

- Mày ở đây sao?
Tiếng nói của Kim SeokJin vang lên từ đằng sau. Hắn khi nãy chỉ là vô tình đi ngang qua phòng Jungkook, lại thấy cửa phòng mở nên mới đi vào bên trong.

- Mày có nghĩ chúng ta sẽ đánh mất em ấy?

- Khi nãy nhìn thấy em ấy bước đi cùng Song Jiyoung, tao chính là có suy nghĩ "chúng ta đánh mất em ấy rồi".

- Mày cũng nghĩ như vậy sao?

- Ai cũng có nỗi sợ. Chúng ta cũng không ngoại lệ, và nỗi sợ của chúng ta mang tên em ấy. Cũng như, em ấy chính là ngoại lệ, là giới hạn của chúng ta.

Kim SeokJin nói đúng, Jeon Jungkook chính là nỗi sợ của bọn hắn, là ngoại lệ, là giới hạn cuối cùng. Cứ ngỡ rằng, cả đời sẽ không bị trói buộc bởi tình yêu, không bị trói buộc bởi bạn đời của mình. Để rồi sự xuất hiện của Jungkook như cái tát mạnh vào bọn hắn. Nực cười.

- Chỉ là vẫn gặp được em ấy. Chúng ta vẫn có cơ hội.

- Hai người ở đây sao?

Kim Nam Joon cùng Jung Hoseok cũng không hẹn mà lại gặp nhau ở trước cửa phòng Jungkook. Đứng ngoài lại nghe được cuộc trò chuyện của Min Yoongi và Kim SeokJin nên hai người họ mới bước vào trong.

Jung Hoseok cầm tấm ảnh được để ở trên bàn, ngắm nghía một hồi rồi lên tiếng:
- Em ấy ở đây thì thật tốt.

Kim SeokJin cười trừ, đáp:
- Jungkook mãi ở bên chúng ta.

.
.
.
.
.

Sáng hôm sau, Jisong ra ngoài từ rất sớm, lại còn rất ăn diện. Song Jiyoung nhìn sơ cũng biết là đi hẹn hò cùng với Jeon Bora.

- Nay hẹn anh ra đây là có chuyện gì sao?

- Em cũng không muốn dài dòng. Jisong, anh có chuyện gì giấu em không?

- Hả? Giấu chuyện gì cơ?

Nhận thấy cuộc trò chuyện này có điều gì đó không bình thường, thêm vào đó là nét mặt nghiêm trọng của Jeon Bora, Jisong như ngộ ra một điều gì đó, cách nói chuyện cũng trở nên e dè hơn.

Jeon Bora nhếch mép, lấy trong túi xách ra một xấp ảnh cùng với một số giấy tờ khác để trên mặt bàn. Jisong ái ngại nhìn cô giây lát rồi cầm lên đọc.

- Em cho người điều tra anh?

- Nếu không cho người điều tra anh, thì em cũng không biết được rằng, bạn trai của em chính là đang làm điều xấu sau lưng em.

- Điều xấu? Bora, bỏ ngay cái thái độ này đi.

- Em thái độ? Nực cười, người mà em tin tưởng, yêu thương lại giấu diếm em chuyện này. Anh xem em là trò đùa sao?

Sau lần nói chuyện với Kim SeokJin, Jeon Bora đã nhanh chóng cho người điều tra cuộc sống của Jisong vào 3 năm trước ở Mỹ. Quả nhiên, Jisong và đám người kia vẫn còn liên lạc với nhau. Điều cô không ngờ tới rằng, mọi hoạt động cá nhân, tình trạng sức khoẻ,... của Jungkook đều được Jisong thông báo đầy đủ không thiếu lấy một chi tiết. Kể cả việc Jungkook trở về Hàn cũng là do Jisong tiết lộ ra.

- Nếu em đã biết rồi thì anh không giấu nữa. Phải, anh chính là đang giúp họ hàn gắn mối quan hệ với Jungkook.

Nghe tới đây, Jeon Bora tức giận đập mạnh tay xuống mặt bàn, cô quát:
- Anh điên rồi. Họ chính là kẻ hại chết anh Jungkook.

- Không, em mới chính là người đang phá huỷ cuộc sống của Jungkook. Đừng nghĩ anh không biết những chuyện em nói với Jungkook. Bora, chuyện khi đó là ngoài ý muốn không ai muốn nó xảy ra hết.

- Anh là đanh bênh bọn họ?

- Không, anh chỉ đang làm đúng với bổn phận của mình. Anh không muốn Jungkook cứ phải đau khổ như vậy. Đến lúc JungKook phải biết sự thật rồi.

- Bổn phận? Ý anh là F sao, là người dưới trướng của bọn hắn sao? Nực cười. Jisong, có chết em cũng không muốn anh ấy liên quan đến những con người kia.

Jisong định lên tiếng phản bác thì Jeon Bora đã lên tiếng nói tiếp:
- Jisong, chúng ta chấm dứt tại đây thôi.

Chia tay sao???

- Em...em nói cái gì?
Anh là đang nghe lầm đúng không.

- Tôi nói chúng ta chia tay đi. Tôi hết yêu anh rồi.

———————————————

Đã có cái kết cho bộ này, còn là HE hay SE thì đến đó sẽ được bất mí. Các bạn đừng lo quá, đã qua mấy cái cua rồi thì chúng ta không phải sợ nữa =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top