Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2: Lần nữa bị tổn thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày sau nữa, sau nữa cho đến khi tròn một tuần. Jungkook thực sự muốn hét lên thật to. Cậu từ một người ít nói luôn bình tĩnh thì bị 6 người con trai khác thi nhau bắt nạt đến mức muốn ra tay đánh người.

"Thỏ nhỏ, cà rốt dính răng."

Jungkook liếm lưỡi nhẹ thì bị tiếng cười phá lên:
"Kim Taehyung, anh đi chết đi. Từ giờ cấm anh ăn đồ ăn vặt của tôi."

"Nochu, đầu cậu tròn như gáo dừa ấy nhỉ?"

Jungkook hừ nhẹ: "Kim Namjoon, còn tôi thì nghe bọn họ nói anh không biết lái xe."
Anh ta liền im bặt, cậu khúc khích nhẹ một tiếng.

"Jeykei, cậu chụp ảnh thật tệ, tôi rất đẹp trai mà vào máy cậu không toát được vẻ soái ca gì hết."

"Là anh xấu sẵn đấy."
Haha, Jung Hoseok, mày bị con nhà người ta khịa.

"Im miệng không thì ăn một cú đấm Park Jimin."

Có lẽ trong đám chỉ có Min Yoongi và Kim Seokjin là im lặng , yên tĩnh nhất không pha trò nhiều. Căn phòng bệnh dường như đã lột xác khỏi tấm màn cô độc tăm tối. Sự xuất hiện của 6 người họ như ánh sáng len lỏi vào trái tim cậu, khiến nó lại lần nữa rung lên khao khát yêu thương.

Một tuần nữa lại trôi qua, hành động của bọn họ gần đây càng lạ. Những cái nắm tay nhẹ, những va chạm vô tình qua bờ môi khi cậu mất thăng bằng ngã vào lồng ngực ai đó. Jungkook cảm thấy bọn họ có gì đó không ổn, nhưng thực ra cậu mới chính là người không ổn. Mỗi lần nhìn thấy bọn họ là trái tim lại đập liên hồi, má nóng đỏ lên xấu hổ. Kì thực, bọn họ rất đẹp trai, Jungkook đoán cậu bị bọn họ thu hút chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Phải, chính là như vậy.

Cậu cười nhiều hơn, tâm trạng cũng tốt hơn khiến bệnh tình phát triển rất tốt:
"Jungkook, lần trị xạ cuối cùng có thể giúp em thoát khỏi bệnh ung thư này rồi. Cố lên nhé."

"Cảm ơn chị, chị Han."

Jungkook nhìn đám người đối diện rồi mở lời:
"Chúng ta ra ngoài kia có được không?"

"Được thôi, hiếm khi thấy nhóc chủ động như vậy."

Ngồi xuống thảm cỏ xanh mướt, Jungkook ngắt một nụ hoa dại bên cạnh:
"Các người, sau này sẽ rời đi sao?"

Kim Taehyung lên tiếng:
"Thỏ nhỏ, phụ thuộc vào cậu mà."

Jungkook thắc mắc chỉ tay vào người mình: "Tôi"
"Mà anh có thể bỏ cái biệt danh thỏ nhỏ được không, cả Nochu với Jeykei đi nữa. Nghe trẻ con chết đi được."

Park Jimin tiếp lời:
"Thì cậu cũng có lớn đâu, 18 tuổi mà thấp thế kia, còn là thụ yếu ớt."

Jungkook chột dạ chu môi phản bác:
"Tôi cũng đâu có thấp, là các người cao quá chứ bộ. Hơn nữa thụ thì sao, thụ đáng yêu trắng trẻo người người đều thương."

Cả đám nhìn cậu biện minh cười ha hả. Jungkook nhìn thấy từ xa một bà cụ dắt tay đứa cháu nhỏ cầm kẹo mút bên cạnh cùng một người phụ nữ liền vô thức cong nhẹ khóe môi. Kỉ niệm xưa bỗng ùa về, cậu nhớ những ngày gia đình mình còn hạnh phúc. Khi bà nội còn sống, cậu được yêu thương, được cha mẹ quan tâm. Cho đến khi bà ra đi, mối quan hệ liền trở nên căng thẳng, tiền bạc khiến cha mẹ cậu cãi nhau thường xuyên rồi ly hôn năm cậu 10 tuổi.

Đến năm 15 khi đủ nhận thức, mẹ cũng bỏ cậu để lại khoản tiền cùng 1 chiếc điện thọa trong căn nhà nhỏ cô độc. Và ở cái tuổi 18 đẹp nhất với mọi người, Jungkook lại một mình gắng gượng trong bệnh viện không sự yêu thương. Có lẽ cậu đã quá quen với việc này mà chưa từng rơi nước mắt. Hay chỉ là trái tim đã quá đau đớn, như thủy tinh chạm sâu vào liền vỡ tan.

Jungkook nhìn sang bọn họ, cảm xúc không kìm nén liền rơi nước mắt. Phải, trái tim cậu bị bọn họ khơi dậy rồi, khơi dậy cái tình cảm yêu thương mãnh liệt bấy lâu nay luôn giấu đi không cho ai thấy. Cậu thực sự đã rung động với bọn họ rồi, nhưng mà tình cảm này liệu có đúng hướng.

Bọn họ thấy cậu khóc không hiểu sao tim có chút nhói. Min Yoongi vội nhẹ giọng:
"Sao lại khóc rồi. Đau đầu sao."

Jungkook liền lấy tay lau thật nhanh nghẹn ngào:
"Không có, tôi không có khóc. Chỉ là bụi bay vào mắt thôi. Tôi về phòng trước."

Chân chạy nhanh đi để đám người ở lại khó hiểu:
"Chúng ta đâu có bắt nạt cậu ta."
Jung Hoseok từ tốn:
"Thấy bảo cậu ta sắp khỏi rồi. Chúng ta sẽ tự do nhanh thôi. Mà công nhận, mấy chiêu ôn nhu dỗ dành thỉnh thoảng lại trêu chọc kia khiến cậu ta cười nhiều hơn, bệnh nhanh tiến triển tốt đấy. Chúng ta sắp thoát khỏi bệnh viện này rồi"

Những người còn lại gật gù, chỉ là ánh mắt có chút gì đó lưu luyến miễn cưỡng. Rời khỏi đây tức là sẽ không được gặp cậu nữa. Ngực trái liền hẫng một nhịp mất mát. Cái cảm giác quái quỷ len lỏi trong người này là sao...

Ngày thứ 45, Jungkook viết nốt những dòng chữ nhật kí cuối cùng. Buổi trị xạ hôm nay sẽ đánh dấu bước chuyển của cuộc đời cậu. Jungkook sẽ lật trang nhật kí tiếp theo vào một ngày không xa. Một dự định gì đó sai khi khỏi bệnh.

6 nam nhân ân cần động viên cậu, chị Han cũng ủng hộ hết mình. Jungkook ánh lên tia trìu mến trong đồng tử sáng lấp lánh cùng nụ cười ngọt bước vào phòng trị xạ.

Những người ở lại ngồi trên ghế chờ cùng suy nghĩ rắc rối. Khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy, dường như đã từng ngày từng ngày khắc vào tâm trí bọn họ. 6 thiếu niên ở độ tuổi chưa chính chắn với cái tính cách ngông cuồng huênh hoang đang rơi vào tình huống gì thế này. Bọn họ muốn nhanh rời khỏi đây để tiếp tục sa đà vào các cuộc ăn chơi. Cũng có thể rủi ro tiếp tục bị kéo vào cuộc huấn luyện thành người thừa kế. Nhưng mà, có cái gì đó, gì đó kéo bọn hắn ở lại. Không, tất cả chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi...

Cuộc trị xạ kết thúc, Jungkook nghỉ ngơi hai ngày an nhàn rồi cùng bọn họ trò chuyện. Cậu nói nhỏ:
"Này, các ngươi, tôi muốn hỏi một chút..."

Kim Seokjin chăm chú gọt táo, cằn nhằn khi Kim Taehyung với tay gặm luôn. Từ lúc vào đây, bọn hắn được cậu chỉ rất nhiều việc. Cái tính cách công tử bột dường như đã bớt đi rồi thì phải.

"Nhóc nói đi."

Min Yoongi đáp nhạt. Jungkook ngập ngừng ấp úng:
"Tôi muốn hỏi là, nếu mà thích một người thì có nên nói ra hay giữ trong lòng?"

Bọn họ đồng loạt nhìn chằm chằm cậu:
"Cậu thích ai rồi sao?"
Jungkook đỏ mặt như bị bắt quả tang liền chữa cháy:
"Không, không có. Có người hỏi tôi, tôi không biết nên hỏi các người."

Đám người nghi hoặc. Park Jimin từ tốn:
"Còn phải xem đối tượng, nhưng mà đã thích người ta thì phải can đảm nói ra. Ai lại hèn nhát giữ trong lòng."

"Nhỡ may bị từ chối thì sao."

Jung Hoseok đáp lại lời cậu:
"Từ chối thì từ chối, đau một lần rồi bỏ đi tìm người khác. Trái Đất 7 tỉ người đâu có thiếu."

Jungkook bỗng nhiên cười lên rồi che miệng vì sợ thất thố.
"Nhóc vui vậy sao?"

Cậu xấu hổ giả bộ lấy sách lên đọc tránh câu hỏi từ Namjoon:
"Không, không có."

Đám người liền chép miệng cho qua. Jungkook mới thở phào. Trang nhật kí đầu tiên, dự định đầu tiên cậu biết phải làm gì rồi. Jeon Jungkook, cố lên!

Chủ nhật, hôm nay là ngày cậu xét tổng thể bản thân và có thể rời khỏi đây. Jungkook nhận giấy khám hài lòng nhìn chữ hoàn toàn khỏe mạnh vô cùng hài lòng. Cậu một mình cười ngốc đi trên hàng lang, cũng may là hôm nay không có bệnh nhân, khu cậu cũng có rất ít người đến, không cậu sẽ bị hiểu lầm là: đẹp mà điên mất.

Jungkook bất chợt đứng khựng lại khi nhìn thấy 6 thân ảnh cao lớn chỉnh chu cùng va li bên cạnh. Cậu khẽ giọng:
"Các anh phải đi rồi sao."

"Cậu khỏi rồi thì chúng tôi cũng được tự do."

Jungkook ngơ ngác:
"Ý các anh là sao."

"Thì là chăm sóc cậu chỉ là nghĩa vụ thôi. Bị bắt ép nên mới đến đây."

Tờ giấy khám bệnh rơi xuống:
"Vậy bấy lâu nay các người quan tâm tôi chỉ là để tôi nhanh khỏi bệnh và hoàn thành nghĩa vụ?"

Bọn họ nhún vai một cái như khẳng định. Tâm trạng cậu liền trùng xuống, giọng nghẹn đi:
"Nếu tôi nói thích các anh thì sao."

"Jeon Jungkook cậu đùa sao. Haha."

Jungkook hét lên ngăn tiếng cười từ bọn họ:
"Tôi không có đùa, tôi thực sự thích các anh."

"Nhưng mà chúng tôi không thích cậu."

Tim cậu nhói lên một hồi:
"Các người quan tâm tôi...Là vì thương hại?"

Hai từ cuối nói ra, Jungkook thấy khuôn miệng cậu khô khốc đắng ngắt.

"Có lẽ là vậy."

Giọt nước mắt đỏ ửng rơi xuống, Jungkook lại một lần nữa kiệt quệ. Thì ra cảm giác hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn khiến con người ta đau như vậy. Jungkook lau sạch nước mắt của tuyệt vọng. Phải rồi, cậu thì sao có được yêu thương, tất cả chỉ là sự bố thí thương hại rẻ rúng mà thôi.

Đám người nhìn cậu kìm nén giọt nước mắt như pha lê thì tim lại đau một nhịp. Jungkook khàn giọng nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy chỉ mang tia lạnh lẽo thê lương đến đau lòng:
"Vậy chúc mừng các anh được tự do. Hi vọng các anh sẽ sống tốt, quên tôi, quên luôn cả kí ức chán ghét trong này và chúng ta sẽ không gặp lại nữa. Tạm biệt."

Jungkook lướt qua thật nhanh để ngăn lại sự yếu đuối sắp bộc phát của mình. Bọn họ khó chịu liền giữ tay cậu lại:
"Jungkook, chúng tôi không phải có ý..."

Jungkook hất mạnh tay không quay đầu nghẹn ngào:
"Được rồi, Lục thiếu, sau này hãy coi nhau như chưa từng quen. Nếu nhỡ may gặp lại thì coi như là người qua đường được rồi."

Bọn họ nhìn cậu chạy nhanh đi liền bực bội không rõ. "Lục thiếu" sao? Hình như có gì đó đã ngăn cách mối quan hệ này rồi. Bọn họ cảm thấy đã bỏ lỡ, bỏ lỡ thứ gì đó quan trọng, vô cùng quan trọng thì phải...

Jungkook đóng mạnh cửa phòng rồi tượt xuống ôm gối khóc nức nở: Thì ra tất cả đều là sự thương hại. Cậu và bọn họ vốn dĩ chỉ là hai đường thẳng song song, là hai thế giới riêng biệt mà thôi. Mắt đỏ ửng nhìn căn phòng lạnh lẽo không còn bóng dáng ai.

Jungkook nặng nề nằm lên giường, mím chặt môi cản tiếng khóc đau đớn. Những tưởng cuộc sống của cậu đã thay đổi rồi, nhật kí mới, có lẽ cậu nên bỏ thói quen này. Tình yêu, tất cả chỉ là giả dối, là cậu hoang tưởng đơn phương, trái tim này đã quá yếu ớt rồi. Có lẽ nên đóng băng nó vĩnh viễn thôi. Một đêm trong chăn khóc đến sưng mắt. Mặt Trời vừa lên, Jungkook tỉnh dậy rửa mặt thật tỉnh táo. Thu dọn hành lí, nhìn lại căn phòng bệnh lần cuối rồi cười nhạt ra ngoài :
"Kết thúc rồi, Jeon Jungkook."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top