Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jung Kook ở nơi này ngoại trừ có người giúp việc lui đến để dọn dẹp và chuẩn bị thức ăn thì cũng đã hơn một tuần mới thấy có người khác đến. Hơn cả mong đợi, lần này là một người quen đã lâu không gặp của Jung Kook.

Kim Won Shik.

"Ôi chà. Còn nhớ tôi không đấy?"

Jung Kook có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy một Kim Won Shik còn lành lặn đang bắt đầu ngã ngớn sau lần cuối gặp mặt, Jung Kook nghĩ có lẽ anh ta đã bị Woo Ji Ho giấu mất xác hay là bị cha chỉnh không ra hình người vì không hoàn thành nhiệm vụ. Cười như không lại nhường đường cho Won Shik vào nhà, xem ra anh ta chính là người đến đây để giải quyết đống giấy tờ tùy thân mà Jung Kook đã nhắc đến trước đó.

"Cũng không có gì khó khăn cả, chỉ là sửa lại tên cậu trên giấy tờ gốc. Bằng đại học của cậu cũng lấy ra rồi, còn khuyến mãi cho cậu hạng ưu tốt nghiệp đấy."

Jung Kook bưng tai mặc kệ Won Shik bên kia lại bắt đầu lên đồng nhưng lòng cũng không quên cảm ơn anh ta. Quả nhiên đối với một đống chuyện phạm pháp thì đây chắc được xem là chuyện nhẹ nhàng nhất nhưng cũng là chuyện dễ dẫn đến phiền toái nhất nếu một đám người quá mức chính trực kia lên tiếng. Nhưng Jung Kook biết, đám giáo sư của trường cậu đều là một đám người chỉ cần tiền thì trắng cũng có thể biến thành đen nên cũng chẳng lo lắng lắm.

"Cậu sắp tới muốn tìm việc sao? Không phải là trước đây hầu hết việc làm đều là chuyện phạm pháp à, bây giờ đi tìm việc chân chính làm có phải quá miễn cưỡng bản thân không?"

Won Shik đưa bao thuốc lá cho Jung Kook lại nhận được lắc đầu, nhún vai cũng tự mình châm lên một điếu, Jung Kook đoán là anh ta đang cần thoải mái để bắt đầu công việc được giao phó trước khi đến đây.

"Nói như anh thì tôi phải tìm một công việc phạm pháp để làm à?" Jung Kook cười lạnh.

"Không không." Won Shik lắc đầu. "Ý tôi là sắp đến cũng đã có việc nhờ cậu làm rồi."

Won Shik mang theo một chiếc cặp da nâu chứa đầy những tập tài liệu được phân chia theo màu sắc ứng với mức độ quan trọng mà Jung Kook cũng đã từng thấy khi Nam Joon làm việc. Lật qua vài cái, lại cầm lên một tập bìa mỏng đưa về phía Jung Kook, màu đen theo Jung Kook nhớ là mức độ I trong các cấp quan trọng nhất.

"Cái này là thuộc về quyết định của cậu."

Jung Kook hơi nhíu mày, cũng lật ra xem thì phát hiện nơi đó là đầy những thông tin về thị trường sản xuất linh kiện. Một số cái tên được nêu ra duy chỉ có một cái được đánh bằng dấu mực đỏ ở một khu vực ngay tại Busan này.

"Cậu cũng biết một trong các cổ phần của Hosen vẫn còn đang duy trì các công ty xây dựng. Lần này Kim thị, Kim Ji Yeon đồng ý không tham gia vào lĩnh vực này để giúp Hosen lấy lại phân bố ảnh hưởng đến phân bổ trong khu vực, duy chỉ có cái này..." Won Shik chỉ tay vào cái tên được đánh dấu kia rồi híp mắt lại.

Không cần nói cũng biết thứ Won Shik ám chỉ chính là cái gai cần được nhổ bỏ.

"Phần quan trọng là ở đây." Won Shik cười. "Người sở hữu nó là cha của Kim Jung Han."

Jung Kook nghe xong lại ngẩn người một lúc rồi bắn cái nhìn khó chịu về phía Won Shik bên kia vẫn ra vẻ không cố ý cùng trong đầu lại cảm thấy phiền não vô cùng.

"Nghe nói bắt đầu từ nửa năm trước Kim Jung Han có dấu hiệu phát bệnh, hai vợ chồng kia lo lắng thì thôi rồi, chạy đông chạy tây đi tìm bác sĩ. Đương nhiên là cả người yêu của cậu ta cũng đau lòng, chẳng màng công việc đưa cậu ta đi khắp nơi để được vui vẻ. Cho nên thời gian này cậu ở Busan cứ tự mình thoải mái là được, chẳng phiền gì đâu."

"Nói ý chính đi." Jung Kook ngắt ngang Won Shik đang bắt đầu dông dài.

"Công ty đó do một người quen của cậu quản lý. Cậu ta cũng thật hay, trong vài năm có thể khiến cho cái công ty gia đình đó phát triển nhanh chóng, mấy cái dự án thu được nếu quả thật làm cho người ta ngưỡng mộ."

Jung Kook âm thầm suy nghĩ lại không hiểu sao trong đầu lại xuất hiện một cái tên khiến chính mình lại cảm thấy phiền não.

"Là Yang Do Seop đúng không?"

Won Shik không nói lại dùng hai tay vỗ vào tán thưởng cùng khen ngợi. Theo lời dặn sau khi Jung Kook nghe chuyện phải điện thoại cho Kim Tae Sub để chính miệng ông ta nói rõ mọi chuyện mới ổn. Tiếng chuông kết nối chỉ kêu một lần rồi tắt, Won Shik thông báo một tiếng rồi lại theo lệnh đưa điện thoại qua.

"Ông quả nhiên cũng vẫn tính toán với tôi."

"Con giận ta?" Kim Tae Sub phía bên kia lại thở dài. "Ta cũng không muốn chuyện này sẽ như vậy nhưng ngoài con ra thì ta không thể tin tưởng ai được cả."

Jung Kook bên này im lặng chờ đợi ông ta nói tiếp.

"Mark mất tích hai tháng rồi. Nhiệm vụ cuối cùng cậu ta nhận là tiếp cận khu vực đó."

"Cái gì?" Jung Kook nhăn mày.

Không thể nào! Mark tính ra chính là sát thủ cấp cao được huấn luyện để chiến đấu ở cường độ cao, đừng nhìn một con người gầy gò như vậy nhưng có thể tay không đối kháng với một người to hơn gấp ba bốn lần. Hơn nữa kỹ năng của Mark còn ở chỗ nằm vùng cực tốt nữa, nếu bị phát hiện thì với đám người bảo vệ của Yang Do Seop cũng có thể trốn thoát dễ dàng chứ đâu có khả năng bắt được anh ta trừ phi...

"Con đã nghĩ ra rồi đúng không?" Kim Tae Sub bên kia thở dài. "Muốn bắt được Mark trước tiên phải được kỹ thuật huấn luyện của tổ chức, chính là vì điểm này ta mới cho người tiếp cận giống như vậy cuối cùng lại không có ai trở về."

"Là có người phản bội?" Jung Kook lại nghe được tiếng cười khúc khích của cha.

Trừ Kim Tae Sub, chỉ có những người ở ngang vị trí của Nam Joon và Chan Yeol lúc đó mới từng có cơ hội nhìn thấy bài huấn luyện được đề ra như thế nào cho tổ chức sát thủ riêng của tổ chức. Số người quản lý từng khu vực năm đó chín người thì còn sáu, ngoại trừ Kim Nam Joon và Park Chan Yeol, như vậy thì không lẽ... Jung Kook nghe một hồi lại vô thức thở dài. Dính tới người của tổ chức chắc chắn cũng không thể làm ăn đàng hoàng. Quả nhiên là Kim Won Shik nói đúng, cuộc đời cậu ta dù thế nào cũng không thể thoát khỏi công việc phạm pháp.

Nhận ra Kim Tae Sub bên kia đã tắt máy từ lâu, ngậm ngùi trả điện thoại cho Won Shik rồi đọc thông tin trước khi nghĩ cách nên làm sao để có thể tiếp cận được bên kia.

"Không cần lo, cậu đến đó là với vai trò là muốn hợp tác chứ không phải đi làm việc cho đám người kia. Hơn nữa cậu cũng đừng sợ, chỉ là một đám nhóc miệng còn hôi sữa mà lại đua mặc áo vest đi giày tây. Chủ tịch chỉ là không muốn chính mình ra mặt vì quả thật là không, cậu biết đấy, ai đời lớn rồi lại đi bắt nạt trẻ con."

"Anh có vẻ tôn sùng ông ấy?"

Won Shik không nghĩ Jung Kook lại hỏi điều này mà bất giác sờ mũi xấu hổ vì nghĩ bản thân có lẽ nói nhiều quá rồi.

"Cũng xem như là vậy. Tôi được ông ấy nuôi dưỡng từ lúc nhỏ rồi nên xem ông ấy là thần tượng của chính mình. Làm theo mệnh lệnh cũng không có ý phản đối."

"Vậy còn Kim Nam Joon?"

Jung Kook nhớ rằng Kim Nam Joon từng nói hắn ta cũng đi theo Kim Tae Sub từ khi còn rất nhỏ, nhưng so với Kim Won Shik một mực trung thành thì...

"Không hẳn." Won Shik nhớ lại lắc đầu. "Kim Nam Joon tính đến chính xác hơn là được cha vợ của chủ tịch nuôi dưỡng."

Theo lời anh ta nói thì việc Jung Kook là người được Kim Tae Sub mãi lâu sau này mới tiết lộ thì quá khứ của bọn họ không ai biết được. Won Shik có kể qua một số chuyện về nơi lúc nhỏ bọn họ sống là một ngôi nhà lớn xây theo kiểu cổ điển ở khu vực ngoại ô Seoul, ở đó ngoài những người huấn luyện, người chăm lo cho bữa ăn của bọn họ thì còn có một người phụ nữ ở khu vực tiểu viện phía sau nơi mà bọn họ không được phép lui đến. Sau đó một khoảng thời gian thì bọn họ không thấy người phụ nữ đó nữa, Won Shik thường hay đến khu hàng rào ngăn cách để nhìn nhưng rất lâu sau cũng không thấy lại nghe người giúp việc nói bà ấy bị bệnh nên được đưa đi nên mới không để ý đến, dần dà lại quên đi mất.

Won Shik đang định nói tiếp lại bị chuông điện thoại ngắt ngang, nghe ra bên kia hình như đoán được anh ta đang nhiều chuyện liền trách móc cùng ra lệnh kết thúc trước khi chủ tịch biết được thì sẽ phiền phức. Kết quả Won Shik nào dám không nghe, sợ hãi tạm biệt Jung Kook rồi hẹn ngày khác sẽ đến rồi một mạch chạy về thành phố, rẽ qua nhiều đoạn lại về đến một khu nhà được bảo vệ cẩn mật.

"Won Shik?"

Không cần nhìn cũng nghe được giọng nói của anh trai đang chờ đợi, nén lại hơi thở dài liền theo cùng Jae Hwan vào trong nơi có hai vị khách có mặt. Ngồi xuống ghế sofa, liếc nhìn biểu cảm trên khuôn mặt hai người lạ kia không chần chừ gật đầu một cái như xác thực gì đó.

"Quả nhiên ông ta không ngại đánh chủ ý lên cả cậu ấy."

"Còn người tên là Yang Do Seop, có tin tưởng được hắn sẽ không làm hỏng chuyện không?"

"Sẽ không." Người còn lại lắc đầu. "Dù sao thì xong việc cậu ta cũng chết thôi."

Một trong hai người ngồi bên tay trái chính là Kim Seok Jin đang vừa uống trà lại thong thả xé từng mẩu vụn bánh mì thả vào hồ cá nhỏ đặt trước mặt. Càng thả, những con cá càng theo hướng tay hắn ta xoay theo vòng tròn cầu ăn được một buổi no nê mà không biết chính nó lại đang từ từ bị cái chết bao phủ mà đau đớn bơi lẩn quẩn rồi nổi lên trên bề mặt. Seok Jin theo lý đó mà cười, với hắn nhìn lúc chúng dãy dụa thật có bao nhiêu thống khoái. Lại càng nghĩ đến ngày người cũng như cá, cứ nghĩ chính mình đang thắng thế mà không biết được kẻ bị dắt mũi mới là mình.

Phía bên kia Jung Kook kiểm tra thông tin mà Won Shik đem đến lại nhận ra chỗ đó quả thật cũng rất đặc thù.

"Từ khi nào lại có thể nhìn thấy Yang Do Seop hợp tác với Park Ji Min vậy?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top