Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới chỗ này end chắc cũng hợp lý rồi mà ha? 

Ji Min hoàn toàn im lặng kể từ khi hai người họ ngồi vào trong xe rời đi và bầu không khí lúc này giống như hoàn toàn bị đóng băng. Jung Han tuyệt nhiên không dám nói chuyện hay thậm chí là nhìn về phía người đàn ông ngồi bên phía ghế lái đang phát ra thứ áp suất kinh hồn đó.

Thứ đang nghiền nát Jung Han một cách chậm rãi đến điên người.

Jung Han cảm nhận được nó. Cái loại ảo giác rằng người đó không phải là người luôn bên cạnh cậu ta trong suốt bao năm nay. Đó là một Park Ji Min đúng nghĩa khi lần đầu tiên Jung Han gặp hắn ta. Ít nói, lạnh nhạt và ánh mắt luôn vô định nhưng lại vô thức chú ý đến một vài người nhất định.

Tiếng chuông điện thoại reo vang làm chủ nhân của nó càng thêm bị bóp nghẹn, Jung Han biết là cha đã cố gắng gọi điện thoại quốc tế về cho cậu vì lo lắng. Nhưng tại sao bàn tay này lại run rẩy đến mức suýt đánh rơi cả điện thoại, cả cánh tay như không có sức lực để nhấc lên áp vào tai. Những cuộc điện thoại luôn dồn dập gọi đến và Jung Han như hóa đá để mặc sự lặp lại trong bài hát là thứ duy nhất cảnh tỉnh Jung Han rằng cậu ta vẫn còn sống để nghe được chúng.

"Ji Min..."

Cố lấy can đảm để gọi tên hắn ta khi nhìn thấy nhà của mình phía trước vì Jung Han hiểu được chỉ ngay khi chiếc xe này dừng lại mọi thứ sẽ kết thúc.

"Anh sẽ gọi cho em sau." Ji Min lạnh nhạt đáp.

"Ngay bây giờ." Jung Han lấy hết sức để hét lên. "Nói chuyện, chúng ta nên nói chuyện ngày lúc này."

Vì em biết anh sẽ không gọi cho em. Park Ji Min anh không hề nhận ra mình tàn nhẫn đến mức nào đâu.

"Anh đã nói sẽ đến đón em khi mọi chuyện kết thúc. Em đã không biết chuyện anh nói là chuyện gì nhưng em bây giờ có thể hiểu nó không phải là chuyện công việc đúng không?"

"Là chuyện công việc."

"Không giống lắm." Jung Han lắc đầu khi gục mặt xuống.

"Cậu ta là khách hàng của công ty nhà em, và mọi thứ đang gặp rắc rối khi cậu Yang vẫn không thể giải quyết nên anh đang nhận lấy nó vì thời hạn kết thúc công trình sắp đến. Anh không muốn công ty của ba em gặp rắc rối vì nó cũng sẽ gây phiền phức cho anh."

"Còn chuyện anh đến trước cửa nhà anh ta đứng thì sao?"

Khi Jung Han xoay về phía Ji Min, thật không khó để nhận ra khuôn mặt đầm đìa nước mắt của cậu ta có bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu thống khổ dồn nén giữa đôi môi bị cắn chặt đến mức chảy máu. Và đối diện với một Jung Han như vậy chỉ là một khuôn mặt dửng dưng, thậm chí đến một cái liếc mắt Park Ji Min cũng tiếc rẻ mà cho đi.

"Anh có chuyện muốn làm rõ." Ji Min nói lấp lửng.

"Là anh muốn biết anh ta thật sự còn yêu anh không phải không? Park Ji Min, đồ ngu ngốc! Anh cũng đã biết anh ta đã từng lên giường đến hết người này đến người khác, ngay cả khi anh tận mắt chứng kiến anh ta ngã vào vòng tay của tên ở chung nhà với anh ta anh vẫn tin rằng anh ta bị ép buộc sao? Anh còn tỉnh táo không? Thậm chí là cả Yang Do Seop, anh ta cũng để Yang Do Seop...uhm...uhm..."

Jung Han vẫn sẽ nghĩ đây sẽ là một trong những điều không bao giờ xảy ra rằng cậu ta sẽ nhìn được khuôn mặt tức giận như dễ dàng giết chết người trước mặt thật nhanh. Với bàn tay bóp chặt khớp hàm như bẻ nát nó, với đôi mắt mở to lòng sọc như bức Jung Han cảm thấy chính mình đang đối diện với tử thần thật sự.

"Em có biết vì sao anh có thể đến hiện tại vẫn không tỏ ra quá ganh tỵ với Yang Do Seop không?" Ji Min nói thật chậm như muốn Jung Han ám ảnh về những điều hắn sắp nói. "Vì người đầu tiên tiến vào cơ thể của Jung Kook là anh, chứ không phải là Yang Do Seop."

"Chuyện..."

Chuyện này bắt đầu là vào ngày họp mặt cuối năm nhất đại học. Và Jung Kook hoàn toàn không say đến mức lên nhầm xe của Park Ji Min ở bãi đậu xe thay vì là xe của mình. Là cậu ta hoàn toàn cố tình. Là Park Ji Min giả vờ rằng hắn thật sự say vì hắn muốn người kia phải thật sự chủ động với hắn.

Nỗi thống khổ. Sự đau đớn. Và cả một chút hứng tình hoàn toàn làm Ji Min điên đảo, thèm thuồng khi hắn thức dậy và nhận ra người bên cạnh chỉ để lại hương thơm nhàn nhạt trên chiếc áo sơ mi hắn dùng để lót vào đêm hôm qua. Và sau ngày hôm đó Ji Min cũng không sử dụng chiếc xe này lần nào nữa, hắn để nó ở trong gara và tuyệt nhiên không sử dụng dù là Jung Han có yêu cầu hắn.

"Jung Han. Anh biết những chuyện này đối với em chính là điều tàn nhẫn nhất nhưng... anh vẫn chưa từng yêu em."

Park Ji Min đã vấp phải một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời hắn chính là lòng tự trọng quá lớn ép hắn không được chấp nhận việc phải chủ động hỏi rõ mọi chuyện. Hắn yêu Jung Kook, yêu nhiều đến mức hắn biến mình thành ghét đến hận thù khi nghe những tin đồn ấy xảy ra. Hắn không muốn, sự ích kỷ đối với Jung Kook đày đọa hắn rằng phải là Jung Kook chủ động đến với hắn.

Khi ngày hôm đó khi Jung Kook chủ động hắn cũng nghĩ rằng đó là do rượu tạo nên loại phóng đãng và mọi thứ đã kết thúc khi Jung Kook rời đi.

Cuối cùng là khi ngày hôm đó khi Jung Kook đối mặt với hắn trước khi chạy đi, Ji Min cũng đã tức giận. Hắn giận chính mình, hắn giận cả Jung Kook không tìm hắn thay vì là Yang Do Seop.

Và ngay cả khi hắn nhìn thấy đôi vợ chồng kia vui mừng xoay quanh đứa con trai đã được chữa trị thành công bằng cặp mắt của người hắn yêu... Hắn đã muốn nhìn thấy... Nhìn thấy tất cả mọi người ở nơi này cùng đau đớn với hắn.

"Chuyện năm đó mọi thứ đã bị hiểu lầm."

Ji Min bỗng chốt dịu dàng khi nhìn sâu vào đôi mắt của Jung Han như tìm kiếm hình ảnh quen thuộc từ đôi mắt ấy ngày xưa.

"Người năm đó anh muốn giết không phải là Jung Kook, mà là em."

.

Hangeng cũng chẳng bất ngờ gì khi nhìn thấy Woo Ji Ho từ sáng sớm đã xuất hiện trong phòng làm việc của hắn ta với cái dáng vẻ lay lắt như ngọn đèn treo trước gió đó. Trừng phạt của bọn họ nhận được là như nhau, so với người bình thường sau từng ấy áp lực chắc hẳn sẽ chọn cách bỏ mạng sẽ dễ dàng hơn việc chống đỡ đến tận bây giờ.

"Anh có thể biết lý do cậu chịu đến tận đây để gặp anh không?"

"Em nhớ anh." Ji Ho thều thào.

"Tuyệt. Ít nhất anh cũng biết cậu chưa chết. Anh không muốn cậu chết ở đây rồi sẽ bị Dong Hae phân thây cậu ra."

Thật không may rằng chuyện lần trước Ji Ho mang người anh đó ra để tính toán sớm cũng đã nhận lấy hậu quả. Chỉ cần để Dong Hae nhìn thấy thì anh ta nhất định sẽ phân thây Ji Ho ra ngay. KHÔNG KHOAN NHƯỢNG.

"Choi Si Won vẫn còn chưa chịu đi?" Ji Ho nhìn cái nhăn mày trên mặt Hangeng cũng đủ hiểu và hắn không muốn chọc giận thêm người nữa.

"Cậu không bao giờ nghĩ đến hậu quả gì cả." Hangeng nghiến răng nhìn Ji Ho. "Ít nhất cậu cũng phải hiểu được người nên đụng đến, người không nên đụng đến chứ."

"Đó là cách hiệu quả nhất rồi anh." Ji Ho cười khổ.

"Cậu vì ông ta mà cả anh cậu cũng dám bán đứng? Woo Ji Ho, là ai nuôi cậu lớn, là ai chăm sóc cho cậu đến bây giờ?"

"Đừng nói mình em như vậy, anh cũng đừng quên chính anh cũng đã từng chấp nhận làm mọi việc chỉ cần bước chân vô cái quán ăn đó sao?" Ji Ho cười khẩy. "Ông ta chấp nhận sau việc này sẽ mang Kyung đến nên em làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được."

"Nhưng chuyện này..." Hangeng đắn đo.

"Em cũng đang giúp anh Dong Hae thôi. Anh ấy không chịu buông bỏ suy nghĩ đó không đồng nghĩa với việc Choi Si Won phải chấp nhận kết quả như hiện tại giữa hai người họ. Hơn nữa anh cũng biết mà, anh Dong Hae vẫn còn yêu Choi Si Won, anh ấy chỉ là không muốn thừa nhận thôi."

"Cậu chỉ là đang ngụy biện cho sai phạm của cậu."

"Ừ. Cứ xem là vậy đi."

Ji Ho nhún vai tỏ vẻ không quan tâm nữa mà ra hiệu Hangeng tập trung vào việc chính, hắn không bay một quãng đường dài để mạo hiểm đến nơi này vì một vài câu chuyện phiếm vô nghĩa. Ji Ho đến là để thông báo cho Hangeng biết về những gì mà hắn ta đã điều tra được về việc đã xảy ra gần đây, kể cả chuyện của Mark.

"Vậy là về phía Kris ngay từ đầu đã đã đứng về phía của Seok Jin rồi."

"E là cả về Kim Nam Joon hiện tại cũng đứng về phía của Seok Jin. Chuyện Mark mất tích, một phần chính là tạo nên trạng thái cảnh báo cho Hosen biết rằng bọn họ có người phản bội, nguyên nhân khác cũng có thể là bên phía của Thiên Thành đã có chủ ý bắt Mark đi."

"Điều cậu đang ám chỉ là gì?"

Không giống với Thiên Thành. Điều đặc biệt nhất mà chủ tịch quá cố của Yodo để lại chính là quyền tự chủ của K – Hay nói chính xác hơn là Park Ji Min có quyền quyết định những vấn đề liên quan đến K mà không cần thông qua chủ tịch của hắn ta.

Chuyện Thiên Thành và K hợp tác nói một cách đơn giản nhất chính là sự đồng ý giữa Park Ji Min và Kim Tae Sub. Nhưng mọi thứ sẽ là khác biệt nếu người đứng đầu của Hosen lại là một người khác như Kim Seok Jin. Và chỉ cần như vậy. Việc hợp tác của Hosen và Yodo sẽ tan thành mây khói sau bao năm.

"Thiên Thành đang cố gắng giúp Kim Seok Jin trở thành chủ tịch tiếp theo thay vì là Jung Kook, và anh cũng biết đúng không, chúng ta sẽ hoàn toàn không có lợi gì nếu chuyện đó thật sự xảy ra.

"Chúng ta bây giờ còn có thể làm được gì khác nữa sao?" Hangeng không hiểu.

"Em đang tìm cách cứu số sát thủ trong tay của Thiên Thành đang giữ, còn lại chúng ta không được quan tâm đến. Còn chuyện của anh chính là bằng mọi cách đừng để cho Ho Seok gây ảnh hưởng đến chuyện kết thúc này của Jung Kook."

"Chuyện kết thúc này của Jung Kook?" Hangeng đanh mặt lại. Cậu ta lại có vấn đề gì sao?

"Em cũng không rõ chuyện này nữa. Em chỉ muốn nhờ anh nói với anh Dong Hae ra mặt trong chuyện này. Ho Seok không có vấn đề với anh Dong Hae, bây giờ chỉ có anh ấy mới có thể làm mọi thứ bớt rắc rối hơn thôi."

"Nhờ vả anh sao?"

Nhận được cái đảo mắt của Ji Ho cũng là lúc Hangeng thôi ý định trêu đùa thêm nữa. Hangeng không hiểu lý do vì sao Ji Ho lại cố ý nói cho Yoon Gi và Tae Hyung chỗ ở hiện tại của Jung Kook, nhưng kỳ lạ nhất Ji Ho lại quyết định không cho Ho Seok biết. Nhưng mà dù sao thì đó cũng là ý định của Ji Ho và Hangeng chỉ cần biết được nó sẽ giúp đỡ cho bọn họ là đủ.

Lúc Ji Ho rời đi sau khi công việc kết thúc, ngay khi cánh cửa kia đóng lại cũng là lúc cảnh cửa phòng ngủ của Hangeng mở ra. Chuyện gần đây khi Dong Hae đến đây để trốn Si Won cũng đã đủ mệt mỏi rồi nên Hangeng vừa có ý định chọc thêm vài câu nhưng song lại từ bỏ khi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm kia.

"Em biết mình cần phải làm gì rồi chứ?"

"Sau chuyện này em sẽ phân thây nó nhiều lần hơn ý định ban đầu đấy."

Đó là khởi điểm cho việc vì sao Dong Hae lại phải khổ sở quay trở về Hàn Quốc và đến chỗ của Ho Seok lưu lại mấy ngày cho đến ngày đó xảy ra. Và sau đó vài ngày, cái ngày mà Dong Hae tìm thấy Ho Seok ở trong bồn tắm đỏ tươi đó, Dong Hae cũng đã hiểu ra rằng Ji Ho một phần muốn đảm bảo mạng sống của Ho Seok, phần còn lại thì chỉ có những người trong cuộc hiểu được tại sao phải làm như vậy mà thôi.

"Đây là cái kết cuộc mà cậu ta muốn hay sao?"

Dong Hae lẩm bẩm. Đứng nhìn vào phía trong nhà tang lễ u ám, tịch mịch vang vảng đâu đây là tiếng khóc ri rỉ từ người đàn ông tội nghiệp đang gục đầu trên vai người khác. Dong Hae biết đó là Kim Tae Sub. Và chẳng thể tin ông ta có thể khóc cũng như việc tin vào chuyện đã xảy ra đối với chủ nhân trên khung ảnh kia.

Kết thúc đúng như cách cậu muốn đó là như thế này sao? Để cho tất cả mọi người đã tàn nhẫn với cậu hôm nay lại khổ sở vì cậu.

Jeon Jung Kook. Chết là cách kết thúc cuối cùng cậu lựa chọn sao?

.

.

.

.

Nói đùa thôi chứ chuyện vẫn còn ra đó nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top