Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu định nói thì giọng nữ nhân cất lên
-Chính Quốc, sao cậu lấy chiếc vòng mà anh Doãn Kì đã tặng cho tôi?

-Cậu đã ganh tị với Mễ Mễ nên tỏ lòng tham, ăn cắp phải không? _Tiểu Nan chen vào tiếp lời

-Nè, hai người đừng ăn nói hàm hồ. Hai người có bằng chứng gì không, mà nói Chính Quốc như vậy? _Chí Mẫn tức giận lên tiếng

-Chứng cứ? Chính mắt tôi nhìn thấy cậu ta đã qua khu nhà gỗ nữ. Cậu ta là con trai, qua đó làm gì? Khi tôi kiểm tra đồ dùng thì không thấy chiếc vòng đâu. Ngoài cậu ta ra còn ai khả nghi nữa? _Mễ Mễ nói lớn

-Chính Quốc, tốt nhất là cậu mau trả lại vòng tay cho Mễ Mễ, chuyện này chúng tôi có thể bỏ qua không truy cứu nữa _Bà cô xen vào nói

-Em... Em hoàn toàn không có lấy_Cậu lắc đầu nói

-Hứ, muốn biết có lấy hay không, chỉ cần lục cặp cậu là được? _Tiểu Nan cười nhếch nói

Bà cô cũng gật đầu đồng ý. Thế là tất cả mọi người đều đi vào khu nhà gỗ nam lục soát cặp cậu. Sau một hồi kiểm tra Mễ Mễ cất giọng
-Sao... Sao không có chiếc vòng?

-Nếu không có, vậy là Chính Quốc hoàn toàn vô tội_Tại Hưởng lên tiếng giúp cậu

-Sao biết được, lỡ cậu ta giấu chỗ khác thì sao? _Tiểu Nan giọng khinh thường nói

-Mễ Mễ, vòng tay của em ở đây_Giọng nói lạnh lùng phát ra từ cánh cửa

Mọi người đều đưa mắt nhìn người con trai mái tóc xanh trước mặt. Mễ Mễ to mắt nhìn chiếc vòng trên tay anh hai mình. Không thể nào? Sao chiếc vòng lại ở chỗ anh hai được?
-Mễ Mễ, đó là chiếc vòng của em sao? _Bà cô quay mặt hỏi

-Dạ... Dạ... Phải ạ_Mễ Mễ lắp bắp trả lời

-Không phải em nói là do Chính Quốc lấy trộm sao? Sao chiếc vòng lại ở trong tay Doãn Kì? _Bà cô nheo mày

Mễ Mễ gương mặt dần trắng bệt ra. Sao sự việc lại diễn ra như vậy? Chiếc vòng đáng lí phải nằm trong cặp cậu chứ, sao nó lại trong tay Doãn Kì?

-Chiếc vòng này, Mễ Mễ đã đưa cho em hôm qua, có vẻ... Em ấy không nhớ nên mới nghĩ là Chính Quốc ăn cắp _Doãn Kì nói đưa mắt nhìn cậu

Mọi người đưa mắt nhìn Mễ Mễ. Ai cũng có chút sự chán ghét khi nhìn cô. Chưa xem xét sự tình thì đã vu oan cho người khác rồi! Mễ Mễ chỉ biết cúi đầu mà im lặng...

-Nếu là hiểu lầm... Tôi nghĩ cần có lời xin lỗi ở đây_Tại Hưởng vờ nói

Tiểu Nan và Mễ Mễ nghe xong thì đưa mắt nhìn nhau. Xin lỗi? Sao phải xin lỗi một thằng thấp kém như nó chứ? Tiểu Nan tức giận đến ra mặt

-Phải đó, mau xin lỗi đi_Tất cả học sinh có mặt ở đó, cứ như vậy mà lên tiếng kêu 2 người kia xin lỗi cậu...

-Xin lỗi _Cả hai cúi đầu nói

-Sao xin lỗi mà không thấy chân thành gì cả? Hãy quỳ xuống mà xin lỗi đi_Nam Tuấn giọng ma mị

-Thầy Hiệu trưởng, thầy đừng có mà quá đáng_Tiểu Nan có chút tức giận nói

-Quá đáng sao? Tôi chỉ muốn lấy lại chút danh dự cho Chính Quốc thôi! Như vậy là sai sao? _Nam Tuấn cười nhếch mép

Tiểu Nan tức giận không nói được lời nào. Nam Tuấn đưa mắt nhìn rồi nói
-Mau quỳ xuống xin lỗi đi

Thấy tình hình có vẻ không được cải thiện lắm! Tiểu Nan, Mễ Mễ quỳ xuống xin lỗi cậu. Cậu áy náy định đỡ họ dậy thì Tại Hưởng kéo tay cậu lắc đầu... Phải cho bọn này bài học thì mới không dám mà đụng đến cậu... Nam Tuấn đưa ra hình phạt này chỉ là cảnh cáo thôi! Nếu đi xa hơn... E rằng sẽ trả giá đắc...

Xong xuôi, tất cả giải tán tiếp tục cho bữa tiệc nướng. Mễ Mễ tức giận đi ra chỗ dòng sông đứng. Không thể nào? Rõ ràng đã bỏ vòng tay vào cặp Chính Quốc, làm sao nó lại ở trong tay Doãn Kì? Đang suy nghĩ thì giọng nói lạnh kèm theo chút chán nản cất lên
-Xem ra, không hại được Chính Quốc nên cô không cam tâm thì phải?

-Anh... Anh Doãn Kì? _Mễ Mễ sợ hãi nhìn người con trai lạnh lùng trước mặt mình

-Em gái à! Có phải anh nuông chiều khiến em hư rồi không? _Doãn Kì nói với chất giọng ma mị

-Anh Doãn Kì, em... Em... _Mễ Mễ sợ hãi không biết nên nói gì

-Mễ Mễ, cô đừng quên Chính Quốc là người của tôi, cô đụng vào cậu ấy tức là đụng đến tôi. Cô hiểu không? _Doãn Kì giọng lạnh

-Anh Doãn Kì... Em muốn hỏi anh một câu?... Anh thích Chính Quốc phải không? _Mễ Mễ cúi gằm mặt hỏi

-Hửm? Để xem nào? Có thể nói là vậy!_Doãn Kì nhắm mắt trả lời

Mễ Mễ đứng hình trớn trơ một chỗ. Lời anh nói như có ngàn con dao đâm vào tim cô vậy. Không lẽ, em không bằng Chính Quốc sao?

-Mễ Mễ, cô nên nhớ, cô chỉ là em gái của tôi. Đừng bao giờ đi quá giới hạn của mình. Sự việc hôm nay, coi như cảnh cáo cô vậy. Nếu còn gây chuyện với Chính Quốc một lần nữa... Thì đừng trách Mẫn Doãn Kì này độc ác_Hắn nói xong thì quay lưng bỏ đi

Mễ Mễ cúi gầm mặt, nắm chặt tay tức giận. Tại sao? Tại sao anh lại yêu Chính Quốc mà không phải em? Thằng đó có gì hơn em chứ? Vì anh em có thể làm tất cả nhưng sao anh lại không nhìn về phía em?

Lúc này ở phía sau khu nhà gỗ nữ, Tiểu Nan tức giận đến bóc ra lửa. Mọi chuyện sao không như kế hoạch vậy?

-Hạ Tiểu Nan, xem ra cô xem thường bọn tôi rồi? _Giọng nói phát ra từ xa khiến ả quay mặt lại nhìn

-Sao vậy? Sợ gì sao? _Chí Mẫn nhíu mày nhìn ả

-Tại Hưởng? Chí Mẫn? Hai anh đến đây làm gì? _Ả có chút sợ nhưng vẫn điềm tĩnh hỏi

-Tiểu Nan, cô đừng tưởng bọn này không biết gì, về những việc cô làm? Có phải chưa cảnh cáo nên chưa sợ phải không? _Chí Mẫn vuốt nhẹ mái tóc ả nói

-Chính Quốc là người của bọn tôi mà cô cũng dám đụng sao? _Tại Hưởng ma mị hỏi

Tiểu Nan sợ hãi đến xanh mặt. Thường ngày tên Chí Mẫn này vui vẻ hay cười nói nhưng không ngờ khi tức giận lại đáng sợ đến vậy? Cả tên Tại Hưởng cũng lạnh lùng không kém

-Từ việc thư tình đến việc sân thượng, rồi còn cả việc... Vòng tay! Cô tưởng tôi không biết gì sao?_Chí Mẫn nhếch mép nói

-Các... Các anh nói gì, tôi.. Tôi không hiểu _Ả lơ mắt nhìn chỗ khác không dám nhìn hai tên đáng sợ trước mặt

-Hừm... Cô cứ diễn đi nhưng đụng vào Chính Quốc lần nữa. Tôi thề, không giết cô... Tôi không mang họ Phác_Chí Mẫn mắt đỏ ngầu liếc nhìn ả

-Hạ Tiểu Nan, tôi sẽ nhớ kĩ tên cô_Nói xong Tại Hưởng nhếch mép rồi bỏ đi

Chí Mẫn cũng vậy mà đi theo sau. Ả ta sợ đến run cả người. Mấy tên này, thật sự rất đáng sợ. Sự uy hiếp lúc nãy như khiến ả sắp chết vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top