Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kise nhìn về phía người đang đứng trên cao, do dự thật lâu, khều khều Aomine bên cạnh. "Cái kia, là Midorima-cchi đúng không?"

Phía trước Takao nghe được Kise nói, quay đầu nhìn Kise "A, không cần để ý, không cần để ý, Shin-chan nói sẽ không tới, cho nên chúng ta cứ xem như là không tồn tại đi. "

Kise nhìn về phía Takao "Ai? Bây giờ còn như vậy sao?" Thật sự là một chút cũng không thay đổi, nghĩ chỉ cần đeo kính râm mọi người liền không nhận ra.

Kiyoshi Miyaji quay đầu lại nhìn thoáng qua nói "Tên ngạo kiều, tùy hứng, thật dọa người." đứng lên "Có một ngày, tớ tuyệt đối sẽ lấy thơm ném chết tên này!... Midorima Shintaro! Đứng ở đó làm gì! Còn không mau lại đây!"

Imayoshi Shoichi nhìn Kiyoshi của Shutoku nói "Nha, thật đúng là một người hiền lành, là loại mạnh miệng mềm lòng. "

Aomine nhìn thấy Midorima bị kéo đến. "Midorima, lần sau muốn hóa trang ít nhất phải đem tóc cùng . . .con rối mập trên giấu đi, vật may mắn hôm nay của cậu thật đúng là đặc biệt đâu. "

"Hừ, chỉ cần thay đổi vận thế cái gì đều không sao cả." Midorima đẩy mắt kính đối với Aomine nói, sau đó ngồi xuống hàng ghế của Shutoku.

Moriyama Yoshitaka vỗ vỗ vai Kimura Shinsuke ngồi phía trước "Các cậu thật đúng là không dễ dàng." Nhìn nhìn lại Kise không ngừng đối với nữ sinh bốn phía chào hỏi, bọn họ cũng thực không dễ dàng a, đều không có em gái nào chú ý đến hắn TAT

Kimura Shinsuke quay đầu lại nói "Các cậu cũng vậy. "

Wakamatsu nhìn ba đội ngũ hoà thuận vui vẻ, đột nhiên quát "Tớ nói các cậu liền không ai đối với hiện tại cảm thấy kỳ quái sao?" Ba đội ngũ bọn họ khi nào thì bắt đầu quan hệ tốt như vậy?

Sakurai Ryo kích động đối với Wakamatsu nói "Ai? Thực xin lỗi, em cũng không biết vì cái gì, thực xin lỗi, nhưng là em cảm thấy không có gì kỳ quái, cái kia thật sự là thực xin lỗi, em không cảm thấy kỳ quái và vân vân, thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi..."

Imayoshi Shoichi đưa tay đánh đầu Sakurai Ryo "Phiền quá, câm miệng cho anh." đau đầu nhìn Sakurai lại tiếp tục nói "Em thực đáng ghét, thật sự là thực xin lỗi, sinh trên thế giới này, thật sự thực xin lỗi, thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi..."

Aomine nhìn Sakurai Ryo "Phiền quá đi, câm miệng!"

Kise ở một bên đối với Aomine nói "Aomine-cchi dữ quá a! Vốn lớn lên cũng rất dữ rồi." Aomine nhìn cũng không nhìn Kise một cái, chỉ vào Kise nói "Phiền phức lại đáng ghét có một cái là đủ rồi!"

Sakurai Ryo nhìn Aomine, ngô, thật hung dữ, sau đó thói quen tính nói một tiếng xin lỗi, nhìn đến ánh mắt của Aomine, đưa tay bưng kín miệng mình.

Imayoshi Shoichi nhìn thấy Sakurai rốt cục câm miệng thì thở phào nhẹ nhõm, quay đầu cười tủm tỉm đối với Aomine nói "Không hỗ là Ace của chúng ta." Sau đó đối với Wakamatsu nói "Nếu Ace của mấy đội ngũ chúng ta đều ngồi cùng nhau, chúng ta những người này cũng không thể làm khác a? Cho nên đương nhiên cũng muốn ngồi cùng một chỗ!"

"Các người im lặng một chút cho tôi."

A, loại giọng nói không giận mà uy này, tuy rằng giọng không lớn lại làm cho tất cả mọi người có thể nghe được, Kise ca ca ca quay đầu lại "Akashi-cchi ~ cậu như thế nào ở trong này?" Mới không lâu trước, phía sau bọn họ vẫn là những người khác a!

Kotaro mỉm cười đối với mọi người quay đầu lại chào hỏi "Mọi người tốt, không nghĩ tới có thể lập tức nhìn đến mọi người của thế hệ kỳ tích. "

"Tất cả mọi người ở trong này, tớ ở đây có cái gì kỳ quái sao? Ryota" Akashi mỉm cười nhìn Kise.

Kasamatsu nhìn Akashi, người này chính là đội trưởng của thế hệ kỳ tích sao? Vì cái gì vừa nhìn thấy liền cảm giác áp lực. Kise vỗ vỗ vai Kasamatsu, đối với Akashi nói "Sao có thể ~ chỉ là Akashi-cchi xuất hiện quá đột nhiên." sau đó nhìn về phía người trong sân. "Tớ đã nói, trận đấu của Murasakibara-cchi cùng Kuroko-cchi, Akashi-cchi cậu như thế nào có thể không đến chứ."

Aomine quay đầu nhìn "Akashi cậu vẫn cường thế như trước a."

Akashi nhìn Midorima cũng quay đầu lại nheo mắt nhìn hắn, không sao cả thu liễm khí thế "Tớ chỉ là có chút tò mò đội viên nhóm kỳ tích của tớ là bộ dáng gì mà thôi."

"Cái gì nhóm kỳ tích của cậu a, đừng nói bậy." Midorima nhìn về phía người ở giữa sân đang điều chỉnh bao cổ tay, rõ ràng chúng ta chính là bị cậu ấy liên kết cùng một chỗ mà thôi.

------------------------ trong sân ---------------------------

"Taiga, đã lâu không gặp." Himuro đối với Kagami nói

"Kuro-chin, hôm nay cho dù là cậu tớ cũng muốn nghiền bạo nga ~" Murasakibara ôm lấy Kuroko cọ cọ nói.

"Quả nhiên là anh sao? Em vừa định qua xác nhận một chút, anh đã tới rồi." Kagami nhìn thấy người trước mắt, tay không tự giác cầm dây chuyền trước ngực. "Tatsuya, đã lâu không gặp. "

"Taiga, anh cũng không phải tới ôn chuyện." Nhìn thấy gì đó bị Kagami nắm ở trong tay."Cái kia em còn giữ à" ánh mắt tối sầm "Rõ ràng đã muốn không có. "

"Tatsuya, lúc đó. . ." Kagami vội vàng nói.

"Taiga, chuyện trước kia khiến cho nó qua đi, anh hôm nay đến chính là muốn cùng cậu làm một cái kết thúc." nguy hiểm nhìn Kagami "Hay là nói cậu hôm nay cũng chuẩn bị nhường?"

"Thực xin lỗi, chúng em không tính sẽ thua." Kuroko đột nhiên đối với Himuro nói.

"Ai? Kuro-chin, thật sự là không ngoan, trực tiếp thua không phải tốt sao? Cậu biết rõ tớ không muốn nghiền bạo cậu." Murasakibara ủy khuất đối với Kuroko nói.

"Tớ cũng giống Murasakibara-kun đâu, thực không thích cảm giác thua trận." Kuroko ngẩng đầu nhìn Murasakibara.

"A, phải không?" Murasakibara buông tay ra đi tới bên người Himuro. "Như vậy liền không có biện pháp đâu" loại ánh mắt này, nói cái gì đều không có ích sao? "Muro-chin, chúng ta nghiền bạo bọn họ đi."

"Nga, đây là Kuro-chin mà cậu vẫn nhớ kỹ ?" Himuro mỉm cười nhìn Kuroko. "Xin chào, anh là Himuro Tatsuya, thường xuyên nghe Taiga cùng Atsushi nhắc đến em đâu."

"Xin chào, rất vui khi biết anh." Kuroko nghiêm túc đáp lễ sau đó nói "Đối với điểm ấy em cảm thấy vinh hạnh."

"Tuy rằng là lần đầu gặp mặt thực ngượng ngùng, nhưng là các em không có khả năng thắng." Himuro đối với Kuroko nói, bởi vì Atsushi hôm nay còn thật sự nghiêm túc a.

"Chuyện gì cũng không nên nói tuyệt đối ~ ha ha, có một số việc không đến cuối cùng " ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Himuro " cũng không thể chắc chắn đúng không?"

Hyuga nghe được giọng nói quen thuộc, vui mừng quay đầu lại "Kiyoshi! Tên ngu ngốc, cậu sao tới trễ như vậy, tớ còn nghĩ rằng đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn đâu!"

Kiyoshi nhức đầu "Nha ~ ba ba của Reiko thật là đáng sợ." sau đó nghiêm túc nhìn mọi người Seirin "Mọi người về sau đối với ba của Reiko cẩn thận một chút, bởi vì một cái không cẩn thận chính là sẽ chết. "

Reiko thúc khuỷu tay "Không cần vừa đến liền đem ba ba người khác hình dung giống như ma quỷ." sau đó mỉm cười đứng trước Kiyoshi, đối với học sinh năm nhất cùng Kagami và Kuroko đang đứng ở một bên nói "Vị này là người sáng lập câu lạc bộ bóng rổ của chúng ta Kiyoshi Teppei, đừng nhìn bề ngoài như vậy, kỳ thật rất lợi hại nga! Giá trị tuyệt đối đáng để các em chờ mong. "

"Nha, Reiko, cậu đây là khen tớ sao? Bề ngoài và ...?" Kiyoshi đối với Reiko nói.

Murasakibara đi qua, từ trên cao nhìn xuống Kiyoshi nói "Kiyoshi Teppei, thật không nghĩ tới còn có thể trên sân bóng nhìn thấy anh, lần trước bị nghiền bạo còn chưa đủ sao?"

"Murasakibara-kun, không thể đối với senpai nói chuyện như vậy." Kuroko giữ chặt tay Murasakibara làm cho hắn lui ra sau từng bước.

"Chính là, Kuro-chin, người ta thật sự thực chán ghét anh ta a!" Nhìn thấy Kuroko có chút tức giận, Murasakibara nhún nhún vai "Thôi, bất quá dù sao một hồi trên sân thi đấu là có thể nghiền bạo."

Huấn luyện viên Masako đi tới nói "Murasakibara, Himuro, trở về khởi động, không thể đứng lâu trong khu vực của đối thủ." nhìn Kagami cùng Kuroko liếc mắt một cái "Tôi biết các cậu là người quen cũ nên có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nói nhiều cũng vô nghĩa, đem tâm tình này giữ trong lòng, sau đó lên sân dùng bóng rổ nói chuyện đi!"

"Dạ, huấn luyện viên."

"Nga ~ Masako-chin "

"Murasakibara, đã nói nhiều lần phải gọi tôi là huấn luyện viên, không được kêu Masako-chin!"

------------------------- hiệp một kết thúc --------------------------

Kagami lo lắng nhìn điểm số trên bảng điểm, sau đó nhìn về phía đối diện, trong lòng càng phát ra vội vàng xao động, sau đó cảm giác được chân bị cái gì đụng, lảo đảo một chút, ổn định thân hình "Kuroko!" Quay đầu lại, đè đầu Kuroko "Tớ chỉ biết nhất định là cậu người nầy. "

"Làm ơn buông tay, như vậy rất đau."

Kagami tiếp tục ấn "Cậu vừa rồi làm tớ giật cả mình!"

"Tớ chỉ là nhìn Kagami-kun đang làm một ít chuyện không phù hợp tính cách, có chút tức giận mà thôi!" Nhìn về phía ngoài sân "Hơn nữa, Aomine-kun, Midorima-kun, Kise-kun ba ngày qua nhất định không phải huấn luyện ra một Kagami-kun như vậy đi? Kagami-kun kiểu này, sau khi trận đấu chấm dứt sẽ bị bọn họ đánh?"

Kagami trầm mặc nhìn nhìn Kuroko, lại nhìn về phía ngoài sân, Aomine vẻ mặt bất mãn, Midorima ánh mắt phản quang, cùng Kise lo lắng bất an. Kuroko nói đúng, như vậy đi xuống tuyệt đối sẽ bị giết chết... Bởi vì ngay cả Akashi ngồi sau ba người bọn họ đều lộ ra biểu tình còn làm cho tôi xem trận đậu nhàm chán như vậy sẽ giết cậu...

Nghĩ nghĩ, mở miệng đối Kuroko nói "Tớ..."

Kuroko cắt ngang "Kagami-kun không cần phải nói, nhưng hiện tại chúng ta đang ở trên sân bóng, mặc kệ Kagami-kun cùng bên kia Himuro-san đã xảy ra chuyện gì, khi đánh bóng rổ lại suy nghĩ linh tinh là không được. "

Kagami nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó phun ra, qua lại vài lần, mở to mắt nhìn về phía Kuroko, sờ sờ tóc Kuroko "Cám ơn"

Kuroko nhìn thấy Kagami khôi phục bộ dáng bình thường, mỉm cười "Không cần khách khí."

Kise nhìn thấy tay Kagami đặt ở trên đầu Kuroko, rốt cuộc nhịn không được "Không chỉ đánh ra trận đấu nhàm chán, thế nhưng còn dám đối với Kuroko-cchi của tớ lại vỗ lại ấn lại sờ! Còn nhìn! A! Kuroko-cchi là thuộc về tớ! A! Cười, Kagami-cchi, cậu đi chết đi!"

"Tuy rằng Kagami thực làm cho người ta tức giận, nhưng là Ryota hiện tại càng làm cho người chán ghét đâu. Tetsu lúc nào là của cậu? Tớ mới là ánh sáng của Tetsu được không?" Aomine liếc mắt nhìn Kise.

Midorima đẩy đẩy kính mắt "Rõ ràng chính là tiền nhiệm, không cần quá mức kiêu ngạo, Aomine."

"Nột, các cậu rất ồn, câm miệng cho tớ." vừa lòng nhìn thấy ba người an tĩnh lại, Akashi bồi thêm một câu "Tetsuya là của tớ."

"Akashi-cchi cậu! ! !" Không xong, tình địch nguy hiểm nhất thức tỉnh rồi? Kise khắc sâu cảm giác được nguy cơ.

"Chẳng lẽ Ryota cậu đối với lời nói của tớ có ý kiến gì sao?" Akashi trên cao nhìn xuống (lợi dụng chỗ ngồi cao thấp) nhìn Kise "Lời nói của tớ. . ."

Reo Mibuchi ở một bên tiếp lời "Tuyệt đối."

Kise trấn định xuống, hắn tin tưởng ở trong lòng Kuroko, hắn tuyệt đối có vị trí, mỉm cười "Chính là có một người, cho dù là Akashi-cchi, không phải cũng không có cách nào sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top