Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Murasakibara lau mồ hôi ngồi trên băng ghế nhìn Kuroko còn đang luyện tập ném rổ nói "Kuro-chin thật sự là người rất thần kỳ. Rõ ràng bình thường huấn luyện ném rổ rất tệ, nhưng là vừa ra sân thi đấu thì rất khó mắc lỗi. Thì ra Kuro-chin là loại hình thời khắc mấu chốt sẽ rất lợi hại. "

Sau đó nhìn về phía Riko "Huấn luyện viên của các người thật là rất lợi hại." Chính là vừa nhìn hắn (để trần nửa người trên) một cái liền chế định ra huấn luyện thích hợp với trạng thái thân thể của hắn.

"Ân, huấn luyện viên là một nữ sinh tớ thực tôn kính." Kuroko buông bóng rổ đi đến bên người Murasakibara ngồi xuống.

Murasakibara nghiêng đầu tựa vào trên người Kuroko, đột nhiên nở nụ cười một chút "Hắc hắc, như vậy giống như về tới lúc ở Teiko vậy." mọi người cùng nhau huấn luyện, lúc nghỉ ngơi thì ngồi cùng một chỗ.

"Đáng tiếc hiện tại Akashi-kun, Midorima-kun, Aomine-kun, Kise-kun cũng không ở đây." Kuroko nhìn sân bóng rổ, giống như thấy được lúc Kise vừa mới vào đội, mọi người cùng nhau huấn luyện...

"Chỉ cần Kuro-chin muốn, gửi tin nhắn cho bọn họ, tớ chắc chắn dù có chuyện quan trọng họ cũng sẽ trở về liền. Nhưng là hiện tại cái dạng này tớ thực thích, bởi vì chỉ có tớ cùng Kuro-chin hai người." không có người khác quấy rầy, thời gian độc chiếm cậu như vậy thật sự là rất trân quý.

Mine-chin đi theo Kagami cùng Muro-chin đi Mĩ, Ki-chin gần nhất phải đóng phim, Akashi-chin cùng Mido-chin cũng không ở. "Cứ như vậy hai người không tốt sao?"

"Tuy rằng ở cùng Murasakibara-kun không phải không vui, nhưng tớ vẫn càng thích cùng mọi người cùng một chỗ." Luôn cảm thấy khi nhiều người luôn vô cùng náo nhiệt mới tốt, cho dù có đôi khi có chút tranh cãi ầm ĩ.

Vì cái gì chỉ có tớ một người không được đâu? Đột nhiên nảy sinh ác độc ôm lấy Kuroko, chỉ có tớ một cái không tốt sao? Sau đó chậm rãi buông ra, vỗ vỗ đầu Kuroko. "Kuro-chin, tớ cũng cần phải trở về, Masako-chan ngày hôm qua lại hối tớ trở về." sờ sờ "Bất quá Kuro-chin không cần lo lắng nga, Ki-chin sẽ có thời gian rãnh, sẽ không làm cho Kuro-chin ở một mình." Kuro-chin là người rất sợ cô đơn a.

----------------------------------- hằng ngày -------------------------------------

"Kuroko, chúng ta muốn thử hay không?" Midorima đẩy kính mắt nghiêm túc nhìn Kuroko nói.

"Chính là tớ cho tới bây giờ chưa làm qua, không biết có thể thành công hay không!" Kuroko chăm chú nhìn đống lá rụng trên mặt đất. "Sẽ không gây hoả hoạn đi?" Hoặc là nướng không quen thì nên làm cái gì bây giờ?

"Tuy rằng tớ cũng là lần đầu tiên, nhưng là chỉ cần làm hết sức người liền tuyệt đối không sai, hôm nay chòm sao của chúng ta đứng thứ nhất cùng thứ hai!" Hơn nữa cũng có mang theo lucky item - chén trà tự làm "Tuyệt đối sẽ không thất bại!"

Kise ôm Nigou đứng ở trong phòng nhìn hai người trong sân sau. "Các cậu đang làm cái gì vậy?" Nhìn một đống lá rụng làm gì a?

"Là Kise à! Không cần ồn, phòng bếp trên bàn có đồ ăn hôm nay đó." Midorima nghiêm túc nhìn đống lá cây, không có quay đầu lại nói.

Ngô, cái gì! Cho ăn rồi ngoan ngoãn ở một bên nhìn không được ồn, coi hắn là con nít à! Kise bất mãn lầm bầm, nghĩ nghĩ Midorima làm đồ ăn rất ngon nên quyết định vẫn là vào nhà ăn. Ăn xong đi ra nhìn thấy hai người như là đang giằng co. "Đều qua nửa tiếng, các cậu rốt cuộc đang làm cái gì?"

"Kise-kun, cậu tới vừa đúng lúc. Dùng lá rụng nướng khoai lang, rốt cuộc là đem khoai lang đặt ở trong đống lá rụng hay là đặt cái giá trên đống lá rụng để nướng? Tớ cho rằng hẳn là đặt bên trong, chính là Midorima-kun lại cho rằng hẳn là đặt trên giá."

"A. . ." Kise nhịn không được lấy tay che đầu "Kuroko-cchi, Midorima-cchi các cậu thật đúng là lợi hại, nãy giờ rối rắm là vấn đề này sao? Thật sự là hai người cố chấp, nướng khoai lang đương nhiên là đặt trong lá rụng."

Kise nhìn thấy Midorima hừ một cái quay đầu, cùng Kuroko hơi hơi đắc ý cầm lấy khoai lang chôn trong đống lá rụng. "Kuroko-cchi, không thể để vào trực tiếp, phải dùng giấy bạc bao lại. Ngay cả cái điều truyền thống của Nhật Bản đều chưa làm qua, các cậu rốt cuộc là người nước nào vậy. "

Kise buông Nigou đi qua. "Các cậu đều đi vào trong phòng ngồi cho tớ. Tớ làm là tốt rồi, tin tưởng Ryota~sama này nhất định sẽ nướng rất ngon ~" Đúng là đã lâu không có nướng khoai qua, kể từ khi rời nhà đi sống một mình.

Midorima nghiêm túc ngồi ở chỗ kia chăm chú nhìn động tác của Kise. "Hừ, bất quá là nướng khoai lang mà thôi."

"Đúng đúng, bất quá là nướng khoai lang mà thôi." Kise cũng không quay đầu lại nhưng hiện rõ vẻ khinh bỉ.

Trán Midorima toát ra một dấu -_-#.

Kuroko ôm Nigou nhìn động tác của Kise. "Kise-kun trước kia nướng qua sao? Có chút kinh ngạc đâu."

Kise trên đầu chảy mồ hôi nhìn Kuroko "Kuroko-cchi, đây là cái ý tứ gì ~ tớ mới trước đây cũng có cùng người nhà nướng khoai a! Không bằng nói vì cái gì các cậu không có nướng qua mới kỳ quái." Nhớ tới cái gì đó lập tức hoảng lên nói "A Kuroko-cchi, tớ không phải cố ý! Ta có đôi khi nghĩ đến cái gì sẽ nói cái gì, Kuroko-cchi không cần để ý! TAT tớ sai lầm rồi, không cần chán ghét tớ ~ "

"Ân, kỳ thật tớ cảm thấy không có gì. So với miễn cưỡng mọi người cùng một chỗ, còn không bằng đều tự tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình. Hiện tại ba mẹ đều có cuộc sống của chính mình, trước còn có điện thoại cho tớ, dáng vẻ thực hạnh phúc, mà tớ hiện tại không phải còn có các cậu sao? Như lúc này, tớ sẽ không nướng khoai lang, nhưng là còn có Kise-kun không phải sao?"

Không xong, không xong, không xong không xong! Kise nhanh chóng che mũi lại quay đầu, như thế nào có thể nói ra lời đáng yêu như thế !! Sau đó lại quay đầu cùng Kuroko nói "Kuroko-cchi, tớ nói thật á nga, lần sau cậu còn nói lời đáng yêu như vậy tớ nhất định sẽ nhịn không được đẩy ngã cậu! Tớ đối với tớ thực có tin tưởng, ta tuyệt đối sẽ làm đó! Mà nói tới, tớ cũng thật bội phục chính mình, đến bây giờ tớ chỉ nhân lúc cậu ngủ mà hôn trộm thôi! Chỉ là như thế mà thôi! Tớ rất tự hào về tớ!"

"Kise, cậu rất kích động."

Midorima nhìn thấy Kuroko bởi vì đột nhiên bị che lỗ tai, khó hiểu mở to mắt nhìn hắn. Ngô, thật đáng yêu? Mặt đỏ buông tay ra. "Hừ, chính là vừa mới có tạp âm mà thôi!"

---------------------------- rốt cục đã nướng xong ------------------------------

Kuroko cầm khoai lang cắn một ngụm, nhìn thoáng qua Nigou "Không được, Nigou ngoan ngoãn ăn cơm của mình đi, không có thể ăn cái này, dù nhìn ánh mắt đáng thương cũng không được. "

"Ô ~" Nhìn đến chủ nhân ánh mắt kiên định, Nigou biết là không thể, sau đó nghĩ nghĩ chạy đến trước chén của mình, dùng cái mũi đẩy chén tới bên người Kuroko, đối với Kuroko "Uông ~" rồi cúi đầu ăn cơm.

"Đáng yêu quá ~ thật muốn bắt nó đem về a ~." thuận tiện cũng đem chủ của nó mang về luôn, giấu ở nơi ai cũng nhìn không thấy, chỉ có chính mình có thể nhìn đến, ngô, có vẻ không tệ nga ~

"Kise, dừng lại tưởng tượng hiện tại của cậu đi. Tuy rằng không biết cậu suy nghĩ cái gì, nhưng là bốn phía cậu đều tỏa ra khí đen kìa!" Midorima yên lặng di động thân thể chặn ánh mắt mà Kise nhìn về phía Kuroko.

"Di?" Kise nháy mắt nháy mắt điều chỉnh chính mình. "Midorima-cchi chán ghét~, người ta nào có nghĩ bậy bạ gì ~ không cần chắn tớ ~ tớ nhìn không thấy Kuroko-cchi nè. "

"Kise, ban đầu chính là cậu nói chúng ta còn quá nhỏ không phải sao?" Vì bảo vệ người trong lòng toàn diện, cho dù cuối cùng người kia lựa chọn không phải hắn, cũng không cho phép có gì sơ xuất. Mỗi người đều đang vì tương lai mà nỗ lực, muốn càng mạnh càng mạnh, đứng ở trên đỉnh cao mà quan sát mọi người.

"Tớ biết." Tớ biết chứ, cho nên tớ vẫn không ngừng áp lực chính mình, không ngừng, không ngừng... "Tớ chỉ là muốn nhìn thấy Kuroko-cchi." Nếu nhìn không thấy, ảo tường kỳ quái này sẽ không ngừng xuất hiện. Hắn thực sợ có một ngày chính mình liền bộc lộ ra mà dọa sợ Kuroko-cchi.

Kuroko từ phía sau Midorima vươn đầu tò mò nhìn Kise rồi lại nhìn Midorima. "Nãy giờ mọi người nói cái gì vậy? Luôn có cảm giác bị loại trừ ra bên ngoài. "

Midorima nhìn Kuroko đẩy đấy mắt kính. "Cái gì đều không có, Kuroko cậu không cần để ý, nhanh lên ăn khoai của cậu đi, nếu không một hồi sẽ lạnh. "

Kuroko nhìn nhìn khoai lang nóng hổi trong tay, sau đó nhìn Midorima, yên lặng cái gì đều không nói cắn một ngụm khoai lang. Loại cảm giác này thực chán ghét đâu, tất cả mọi người biết chỉ có chính mình không biết.

"Midorima-cchi ngu ngốc!" Kise ngồi qua sờ sờ tóc Kuroko. "Kuroko-cchi, chúng tớ là vì cho cậu ngạc nhiên nga, cho nên mới không nói cho cậu biết. Nhưng là nhất định sẽ có một ngày nói cho cậu, cho nên thẳng đến ngày đó, đều làm bộ như không biết có được không?"

Cái gì ngạc nhiên a? Nói là kinh sợ thì đúng hơn đi? Nhưng là vẫn muốn nói, muốn cho người này biết tình cảm của chính mình, tình cảm vẫn luôn không ngừng lớn lên trong lòng. Midorima cắn một ngụm khoai lang đối với Kuroko gật gật đầu.

"Nếu Midorima-kun đều gật đầu " vậy không truy cứu đi, Kuroko cắn một ngụm khoai lang ngẩng đầu "Lần sau lại nướng khoai lang đi? Kêu mọi người cùng nhau. "

"Tốt ~" chỉ cần là nguyện vọng của cậu.

"Không sao cả! Lần sau tớ nhất định sẽ nướng ra khoai lang hoàn mỹ."

"Midorima-cchi, khoai lang hoàn mỹ là bộ dáng gì? Nó không phải chỉ cần nướng chín là có thể ăn sao?"

----------------------------WinterCup ------------------------------

"A? Ngay từ đầu không thể gặp gỡ đám kì tích kia a" Kagami nhìn thấy sơ đồ đối chiến của trận đấu thất vọng nói, khó được từ Mĩ trở lại, thật muốn cùng mấy tên đó đấu một hồi. Bọn họ nhất định sẽ càng mạnh hơn, nhất là Aomine, bởi vì là tách ra huấn luyện cho nên không biết hiện tại mạnh đến trình độ gì, nhưng là nhất định sẽ rất lợi hại.

"A ~ ngẫm lại liền thật hưng phấn, có thể cùng cái loại đối thủ này đấu, nhưng là phải đến thi đấu vòng tròn mới có thể gặp được bọn họ sao?" Toàn thân tế bào đều đang kêu gào chưa đủ.

Kuroko đứng ở phía sau Kagami nói "Xin đừng mất mác như vậy, cho dù không phải mọi người Teiko thì cũng có những người cường đại khác. Cho dù không có cường, nếu chúng ta không toàn lực thi đấu không phải thực xin lỗi đối thủ sao?"

Riko vốn nghĩ muốn chụp đầu Kagami, nghĩ nghĩ lại vỗ vỗ ngực Kagami. "Kuroko nói đúng, hơn nữa này chính là thi đấu chọn lựa. Bởi vì năm nay đặc biệt, đến thi đấu vòng tròn mọi người nhất định sẽ gặp mà, mà những trận đấu ở trước cũng không thể phớt lờ. Cho dù mọi người hiện tại mạnh lên rất nhiều, nhưng giống như Kuroko nói, không  chừng trong đội đó sẽ có người rất mạnh khác. Mà dù là dạng đối thủ gì, nếu không toàn lực thi đấu thì là không phù hợp tình lý!"

Nhưng là nhìn thấy đám người có chút kiêu ngạo này, thật sự không thành vấn đề sao? Riko lo lắng.

●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●

Chia sẻ hình cho mọi người cùng ngắm 😊😊😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top