Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Thật xin lỗi mọi người vì đã hứa sẽ hoàn thành truyện nhưng vẫn chưa kịp 😔😔😔.

Nhưng hôm nay lại là sinh nhật Tetsu~chan của chúng ta nên mình quyết định post những chap đã edit rồi để chúc mừng. 🎉😘🎉😘🎉

Còn về truyện khi nào hoàn thành thì ta tạm thời không thể hứa, vì thật sự là lúc nào có hứng thì mình mới edit được....

~●~●~●~●~●~●~●~●~●~●~●~●~●~●~●~

Ngồi ở thính phòng, Kuroko nhìn trận đấu phía dưới, vốn tưởng rằng sẽ không lại vì bóng rổ mà chấp nhất, chính là theo trận đấu gay cấn, trái tim vẫn là nhịn không được kích động lên. Tay không ngừng buộc chặt rồi thả lỏng, muốn giảm bớt tâm tình kích động.

Quả nhiên, cậu vẫn là thích nhất bóng rổ a. Nhưng, lúc không có những người đó cậu cũng không muốn đứng trên sân thi đấu, nếu chỉ có chính mình một người,sẽ rất tịch mịch.

Sau khi tỉnh lại, A nói với cậu đại khái về tình huống của mọi người, Kagami-kun đã đi Mĩ đào tạo sâu về bóng rổ, Seirin từ Reiko dẫn dắt dưới tình huống không có Kagami cùng Kuroko đánh vào top 4, lại không thể tiến thêm một bước.

Nhưng Seirin có thể đánh tới top 4 với điều kiện các đội ngũ khác không có, đám người ngu ngốc kia. Tuy rằng họ không có từ bỏ bóng rổ vẫn còn ở trong đội nhưng cũng là như không, mỗi người đều có mục tiêu của bản thân, không có nhàn rỗi đi thi đấu.

Nâng lên tay sờ trán, lúc đó chính mình nhất định lộ ra biểu tình tịch mịch đi? Bằng không A cũng sẽ không gõ trán mình "Cậu không có tư cách ở trong này một người tịch mịch, hay là đem bản thân đóng kín lại. Bởi vì mấy tên kia tuy rằng thực non nớt nhưng tất cả đều đang vì cậu mà cố gắng, tuy rằng nói như vậy cũng không phải thực chuẩn xác, nhưng là những người đó đều đang vì mục tiêu mà từng bước một cố gắng. "

A khó được bộ dáng nghiêm túc như vậy, một giây sau liền biến thành cười xấu xa nói "Nha, Tetsuya nhà chúng ta thật đúng là một thuần thú sư lợi hại ~" Người này rốt cuộc là dạng tồn tại gì? Ở trong mơ loáng thoáng ý thức được một chút, nhưng lại không thể hiểu được.

Khi cậu đem ý nghĩ của mình nói ra, A khó được trầm mặc "Đại khái là như vậy, Tetsuya cậu ở thế giới trước xảy ra sai lầm, thế giới này mỗi ngày đều xảy ra nhiều chuyện như vậy, mà vừa vặn, ở trên bánh răng nho nhỏ Tetsuya này xảy ra một chút thay đổi, mà rối loạn cậu làm ra đã tạo ra tớ."

"Tớ không biết cha mẹ mình là ai, cũng không biết bản thân tồn tại như thế nào, nhưng tớ biết mình muốn làm gì, cũng biết thế giới này muốn làm gì. Cho nên, Kise ngu ngốc nhà cậu sẽ đi lên con đường giải trí, dù thế nào cũng sẽ không từ bỏ; Murasakibara ăn hàng thì phải kế thừa xí nghiệp thực phẩm của gia đình; Ahomine thì trở thành cảnh sát; cái nam sinh mắt kính phải tiếp nhận bệnh viện lớn; và tên phiền toái kiêu ngạo kia sẽ kế thừa sự nghiệp của gia tộc. Những chuyện này nhất định sẽ xảy ra, tuyệt đối không thể vì cậu mà buông tha này đó để chuyên tâm chơi bóng rổ."

"Đừng không vui, chỉ là không thể trở thành cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp mà thôi, cũng không phải không thể tiếp tục chơi bóng rổ, các cậu vẫn có thể chơi bóng cùng nhau ~ nhưng là! Tetsuya, tớ lúc trước quá coi thường bọn họ, bốn năm đại học nhất định phải cố gằng làm cho bọn họ chậm lại bước chân, bằng không thế giới sẽ làm ra cái gì đến tớ cũng không biết. Lần này bởi vì ý nghĩa tồn tại của tớ với cậu quá mức gần cho nên mọi chuyện xem như quá khứ, nhưng nếu từ bọn họ dẫn phát sai lầm, như vậy ảnh hưởng không thể đoán được."

Đột nhiên, Kuroko bị giọng nói quen thuộc kéo ra khỏi trầm tư, ngẩng đầu nhìn thấy cái người đang tỏa sáng trên màn hình TV "Đúng vậy ~ khách quý của chúng ta hôm nay chính là Kise Ryota nổi tiếng nhất hiện nay!"

"Nha ~ các khán giả thân ái của tôi, xin chào mọi người ~ tôi là Kise Ryota ~~~" Khóe miệng tự nhiên giương lên đến góc độ nhất định, tươi cười như vậy không có cảm giác giả dối, ngược lại sẽ làm mọi người cảm thấy nó rất chân thành.

Kuroko ngẩng đầu nhìn Kise trên màn hình, tuy rằng Kise-kun là cái ngu ngốc, nhưng Kise-kun thật sự rất đẹp trai. Dù mỗi ngày đều đã nhìn quen gương mặt này, đôi khi còn cảm thấy phiền, nhưng hôm nay nhìn thấy hắn trên màn hình lại có chút cảm giác là lạ.

"Nha ~ nghĩ đến sẽ có một khoảng thời gian không nhìn thấy được nụ cười của Ryota-sama, tâm tình của tôi cũng không vui, ngay cả chương trình cũng không muốn dẫn a ~" MC cầm mic tiếc hận nói

"Tưởng tượng đến sẽ không còn được gặp lại Fujiwara-san, tôi cũng thực thương tâm. Nhưng công ty làm ra quyết định như vậy tôi cũng không có cách nào, này cũng là vì sự phát triển sau này của tôi thôi ~. Cho nên dù rất không bỏ được Fujiwara-san" Kise nhìn về phía người xem "Còn có các tinh linh của tôi ~ nhưng vì có thể làm cho mọi người nhìn thấy Kise Ryota tốt hơn nữa, tôi sẽ cố lên!"

"Ô ô ~ quả nhiên trong một khoảng thời gian không thấy được Ryota-sama sẽ thực cô đơn a." Fujiwara khoa trương nói "Như vậy, trở lại chuyện chính, Kise-kun đối với những lời đe dọa gần đây không cho cậu rời khỏi giới giải trí thấy thế nào?"

"Ân" Kise chống cằm nghĩ nghĩ, ngẩng đầu cười nói "Thôi, nếu là hướng về phía tôi mà nói, hoàn toàn không thành vấn đề." Sau lại nghiêm mặt nói "Nhưng là nếu đối với người bên cạnh tôi xuống tay, dù thế nào tôi cũng sẽ không buông tha người này."

Kise mỉm cười nói tiếp "Nhưng tôi nghĩ người phát ra tin tức như vậy nhất định là yêu thích tôi nhỉ, mà người yêu thích tôi hẳn không phải đứa nhỏ xấu xa ~ tôi tin tưởng người này sẽ không làm cái gì ~ truyền ra loại tin tức như vậy cũng chỉ là bởi vì rất luyến tiếc tôi mà thôi. "

Nhìn thẳng vào màn hình "Nhưng, không có chia ly thì sao có vui sướng khi gặp lại. Hơn nữa trong 4 năm này tôi cũng không phải ngừng hết mọi hoạt động, chỉ là hơi giảm bớt đi mà thôi. Mọi người sẽ vẫn thường thấy được tôi trên sân khấu, chỉ hy vọng mọi người không cần bởi vì nhìn thấy tôi hoài mà phiền ~ ví dụ như nói 'Nha, người nầy lại xuất hiện nữa' ~ "

"Thôi thôi ~ Kise-kun vẫn là một người thực hài hước, tin tưởng rằng không ai nhìn thấy Kise-kun sẽ nói như vậy nga. Mọi người nhất định sẽ chờ mong sự xuất hiện của Kise-kun!" Sửa sang lại một chút tư liệu trên đùi, MC chuyển hướng màn hình khoa trương kêu lên "Trời ạ! Các khán giả thân mến, kế tiếp Kise Ryota sẽ lần đầu công khai loại hình yêu thích của bản thân." chuyển hướng qua Kise "Kise-kun, xuất đạo lâu như vậy, hỏi đến loại hình yêu thích luôn chỉ nói chung chung, hơn nữa giống như thực không thích nhắc tới việc này, vì sao hôm nay sẽ chủ động yêu cầu công khai?"

"Bởi vì. . ." Rốt cục có thể có được lực lượng để bảo vệ cậu ấy, khóe miệng giương lên "Bí mật ~" nột,Kuroko-cchi, cậu có thấy tớ không?

Ân, Kise-kun, tớ có nhìn thấy cậu. Quả nhiên ở trên màn hình Kise-kun phi thường chói mắt, nhưng tớ vẫn thích Kise-kun ngu ngốc nhất, mỉm cười, xoay người tiếp tục bước đi.

Đi trên con đường quen thuộc, nhìn thấy cảnh sắc chung quanh, rõ ràng là cảnh sắc quen thuộc, lại làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác xa lạ, là bởi vì có nhiều cái để nhớ lại sao? Mà mọi người cũng không ở đây.

Không biết như thế nào lại đi đến Teiko, nhìn sân bóng rổ một hồi rôi cậu cười nhẹ dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống sàn nhà, nhìn thấy ánh sáng theo khe cửa sổ rọi xuống. Trước kia cũng không phát hiện, thì ra chính mình là một người sợ cô đơn như vậy.

"Đinh linh linh linh ~~~~"

"Xin chào, tôi là Kuroko Tetsuya "

"Uy! Cậu đi đâu a? Không phải kêu cậu ngoan ngoãn không được đi đâu, chờ cùng bọn họ gắp lại sao? !" Giọng nữ tràn đấy sức sống truyền tới từ bên kia điện thoại.

"A-san, cậu đến trường học rồi sao? Không có gì chứ?" Tuy rằng là nữ sinh lợi hại như vậy, nhưng một người đến ngôi trường xa lạ, với cậu mà nói cũng không có thể xem như xa lạ, dù sao cũng từng ở nơi này học bốn năm "A-san, mười..."

A lớn tiếng cắt đứt lời Kuroko "Uy uy, đủ rồi a! Nói xin lỗi hay cảm ơn gì đó nữa là tuyệt giao a!" Này là ý nghĩa tồn tại của tớ, Tetsuya không cần cảm hấy biết ơn hay có lỗi với tớ.

"Nhưng, quả nhiên, tớ vẫn nên chuyển đến học cùng cậu mới được! Thật sự là không có cách nào để A cậu một mình ở đó." Kuroko cau mày nói

"Uy uy, cậu là muốn cho tớ sớm rời đi cuộc sống sao? Giỡn gì vậy? Đám dã thú bị nhốt thật lâu kia sẽ giết tớ mất! ! Tetsuya, nếu cậu thật sự tốt với tớ, nhất định phải vào đại học Tokyo mà các cậu đã hẹn với nhau!" A khoa trương nói, sau đó nhẹ giọng lại "Ngày hôm qua chúng ta không phải nói tốt lắm rồi sao?" Tetsuya, không cần cảm giác bất an, A cười xấu xa nói "A ~ tớ biết biết, có phải là không nỡ xa tớ hay không?"

"Đúng vậy, rất là không nỡ." Kuroko nói

A. . . Đáng giận "Đừng nói thẳng ra như thế chứ! Làm tớ mắc cỡ quá? An tâm an tâm, mấy tên kia nếu ăn hiếp cậu, tớ nhất định sẽ đuổi tới đầu tiên!" Không nghe Kuroko nói cái gì, vội vàng cúp điện thoại, nếu cứ nói hoài, tuyệt đối sẽ không nỡ mất?

Ở bên kia vừa cúp điện thoại, điện thoại Kuroko lại lập tức vang lên "Xin chào, tôi là Kuroko Tetsuya "

"Tetsuya, tớ rất nhớ cậu." Hiện tại lập tức đã muốn nhìn thấy cậu.

"Akashi-kun tớ cũng rất nhớ cậu." Mới hai năm không thấy mà thôi, lại trở nên nhớ nhung như thế. "Akashi-kun lần này gọi điện thoại chính là vì nói cho tớ biết nhiêu đó thôi sao?"

"A, đúng, nói cho cậu là tớ rất nhớ cậu, hiện tại lập tức muốn nhìn thấy cậu." Akashi nghe lời nói thẳng thắn của người nọ hơi cười nói "Cho nên, đừng dừng lại ở bên kia quá lâu, không cần nghĩ chuyển trường đến bên kia, Tetsuya, cậu là của tớ, chỉ có thể là của tớ. "

"Akashi-cchi! Kuroko-cchi không phải chỉ  là của cậu! Cũng là của tớ cũng là của tớ!" Kise đối với Akashi đang nói điện thoại kêu lên

"Đúng đó, tớ cũng không cho phép! Dù thế nào, Tetsu cũng là của tớ" Aomine một tay khoát lên vai Kise, đối với Akashi nói

"Các cậu, tất cả đều câm miệng! Thực ồn a! Tớ bên này đang cố gắng thích ứng sai giờ a!" Midorima lớn tiếng đối với bên này nói, nói xong lập tức đỡ lấy tường, che miệng lại, a thế giới đều đang xoay tròn.

"Mido-chin phiền quá!" Murasakibara cắn snack đối với Midorima nói

"Murasakibara, lập tức đem đồ ăn vặt ra cách xa tớ! Loại đồ ăn vặt rác rưởi dầu mỡ này, thực mệt cậu vẫn ăn đến bây giờ!" Midorima khó chịu che mũi.

"Ai ~ Mido-chun đừng như vậy ~ ăn ngon lắm nga ~ này ~" Murasakibara cười đem bịch snack tới  trước mặt Midorima.

Kuroko yên lặng nghe âm thanh từ bên kia ống nghe truyền tới "Tất cả mọi người đã ở cùng một chỗ sao?"

Akashi nhìn thoáng qua bốn người khác, đối với điện thoại nói "Không có, còn thiếu một người quan trọng nhất." Không có người này mà nói, năm người bọn họ không có khả năng tụ cùng một chỗ.

"Ai? Ân, Akashi-kun, Kise-kun, Aomine-kun, Midorima-kun còn có Murasakibara-kun không phải đều có mặt rồi sao? Còn thiếu ai?" Kuroko hỏi

"Ngu ngốc, đương nhiên là cậu, Tetsuya của tớ." Nhanh đến đây đi, nhanh đi đến bên người tớ, đừng vì bất kì chuyện gì mà dừng lại, lập tức lại đây "Tetsuya, ngẩng đầu "

Cửa lớn bị mở ra, nơi ngược hướng ánh sáng xuất hiện năm người phong thái khác nhau, điểm chung duy nhất chính là đều đưa tay hướng về bên này.

"Tetsuya, đã lâu không gặp."

"Kuroko-cchi ~~tớ rất nhớ cậu ~~~"

"Tetsu, tớ đến đây!"

"Kuroko, tớ không có thấy nhớ cậu gì đâu."

"Kuro-chin, mau tới đây, sau đó đi ăn cái gì đi. Tớ đói quá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top