Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anou, xin hỏi, nơi này chính là ký túc xá sao?" Kuroko đứng trước một ngôi nhà lớn do dự hỏi, thấy thế nào cũng không giống ký túc xá?

"Sao có thể chứ, Kuroko-cchi, này là nhà nga! Là năm người bọn tớ dựa vào tiền tiết kiệm của chính mình góp lại để cùng mua." Kise có chút xin lỗi đối với Kuroko nói "Thật có lỗi, Kuroko-cchi, hiện tại không có cách nào mua cái tốt nhất. "

"Cáp?" Kuroko quay đầu nhìn ngôi nhà lớn, lại quay đầu nhìn Kise vẻ mặt xin lỗi, cái này cũng chưa tính là tốt nhất sao? Không bằng nói, người mới 20 tuổi có thể mua được căn nhà như vậy đã thật khó tin đi? Cậu cũng không phải đứa nhỏ không có kinh nghiệm xã hội.

"Cho tớ góp một phần tiền nữa." Mấy năm nay nhờ có Midorima quản lý trong nhà, ngoài ý muốn phát hiện tiền tiêu vặt mà cha mẹ cho tích góp từng tí một tự nhiên có được con số lớn như vậy. Quay đầu nhìn lại căn nhà, hẳn là có thể ra một trong sáu phần đi. Dù sao nhất định phải làm chút gì đó, nếu ở không thì tuyệt đối không được.

Midorima nhìn Kuroko "Không bằng như vậy, trong bốn năm này, cậu sẽ phụ trách tiền ăn trong nhà, như thế nào?" Nhìn thấy Kuroko muốn phản bác nói "Murasakibara ăn không phải ít, lúc trước tớ còn đang phát sầu vì chuyện này a. "

"Mido-chin, tớ thật sự ăn nhiều thế hả?" Murasakibara ngậm pocky ủy khuất hỏi, chính là đói bụng thì sẽ muốn ăn thôi, không phải thực bình thường sao?

Midorima nhìn thoáng qua Murasakibara không nói gì, cậu cũng biết này chỉ là vì làm cho Kuroko an tâm thôi! Còn có, quả thật, cậu thật sự ăn nhiều lắm. Ít nhất từ đó đến giờ, hắn thấy người mà ăn nhiều hơn Murasakibara hẳn chỉ có tuyển thủ đô vật thôi...

Kuroko quay đầu nhìn nhìn Murasakibara gật gật đầu, xoay người từ trong ba lô lấy ra sổ tiết kiệm trịnh trọng giao cho Midorima. "Tuy rằng không biết có đủ hay không, nhưng đây là toàn bộ tớ có thể đưa ra, mật mã vẫn là mật mã trước kia."

"Oa, Tetsu, cậu cứ như vậy đem sổ tiết kiệm giao cho Midorima? Nếu như vậy giao cho tớ cũng tốt a!" Hoặc là nói, tớ hy vọng đem sổ tiết kiệm của tớ giao cho cậu. Bởi vì trong gia đình không phải đều là vợ quản lý tiền tài cho chồng sao? Nói như vậy! Aomine ngẩng đầu nhìn Midorima cùng Kuroko, Midorima là vợ? A, nhanh lắc đầu xua tan ảo tưởng kì quái trong đầu.

"Giao cho Aomine-kun sẽ bị đói chết, tớ mới không cần!" Kuroko trả lời

"Tetsu! Nói chuyện vẫn thẳng thắn như vậy." Nhưng là không thể phản bác, cậu ấy nói chính là sự thật "Hừm!" Không phải chỉ là quản lý tài chính sao? Hắn cũng có thể... Ngẫm lại quá trình để dành tiền mua nhà gian khổ, ngẫm lại vô số lần mua giày chơi bóng bản giới hạn... Được rồi

Midorima kiêu ngạo nói "Giao cho tớ là đương nhiên, trong chúng ta cũng chỉ có tớ mới có thể quản lý." Ít nhiều nhờ Kuroko, kinh nghiệm quản lý nhà cửa của hắn cũng rất nhiều. Cho dù từng bởi vì không biết mà làm cho tiền tiết kiệm của Kuroko lỗ lã, cũng đều dùng tiền tiêu vặt của chính mình bù lại.

Xem sổ tiết kiệm trong tay, hắn mới không có vì phần đặc biệt chỉ dành riêng cho hắn mà cảm thấy vui vẻ đâu!

"Các cậu còn muốn đứng ở chỗ này bao lâu?" Akashi đứng ở cửa hỏi, sau đó đối Kuroko vươn tay mời Kuroko làm người đầu tiên vào nhà. "Tetsuya, đến, xem xem ngôi nhà mà chúng ta sẽ ở cùng nhau trong bốn năm." Tuy rằng này cùng lý tưởng của hắn kém rất nhiều, mặc dù có đình viện nhưng lại không có hồ nước, cũng không có hành lang dài, đình viện cũng nhỏ, liền ngay cả tản bộ bình thường đều không được. Lý do duy nhất làm cho hắn có thể ở nơi này, cũng chính là nơi này có Kuroko Tetsuya.

Nhưng thật ra, Akashi nhìn Kuroko, như vậy cũng là đủ rồi đúng khing? Chỉ có người này có thể hoàn toàn bao dung sự tồn tại của 'Hắn' và 'Hắn', thậm chí có thể điều hòa cảm xúc của hai cái 'Hắn', chỉ có ở bên người này hắn mới có thể được đến thả lỏng chân chính.

Kuroko đẩy cửa ra, sau đó đóng cửa, lui về phía sau vài bước nhìn ngôi nhà, lại đi tới vài bước, mở cửa, nghiêm túc nhìn vài giây xác nhận cậu không phải là hoa mắt. Kuroko quay đầu nghi hoặc nhìn Akashi đang mỉm cười, bên ngoài rõ ràng là phong cách hiện đại, nhưng đẩy cửa ra lại là phong cách Nhật. Hai phong cách khác nhau hoàn toàn để cùng một chỗ có loại cảm giác nói không nên lời.

"Cậu xem! Quả nhiên Kuroko-cchi cũng sẽ cảm thấy kỳ quái mà! Làm gì có ngôi nhà nào mà hình thức trong ngoài lại khác nhau! Kỳ quái!" Kise nói

"Này đã là sự nhượng bộ cao nhất của tớ." Akashi nói, nếu không phải bởi vì Tetsuya vẫn luôn ở nhà phong cách hiện đại, đột nhiên đổi thành phong cách khác sẽ không quen. Từ nhỏ hắn đã ở trong nhà kiểu Nhật, sao chịu được nhà có bề ngoài như vậy? ! Huống hồ, phong cách Nhật chỉ có lầu một mà thôi, Akashi có chút tiếc nuối sờ sờ tóc Kuroko. "Thực đáng tiếc, có vẻ Tetsuya không thể ở cùng tớ tại lầu một rồi. "

Kuroko đột nhiên có một loại dự cảm không tốt. "Lầu hai, sẽ không phải là phong cách hiện đại đi..."

"Kuro-chin thật là lợi hại, chưa nhìn tự nhiên biết được luôn!" Murasakibara nói

"Ai bình thường đều sẽ biết đi! Murasakibara-cchi! !" Kise đối với Murasakibara nói

"Ai? Nếu không phải biết trước, tớ cảm thấy tớ sẽ không biết a... Kise! Cậu đây là cái gì ánh mắt? Muốn chết hả! ! !" Aomine tức giận nói với Kise.

"Đúng á, suy nghĩ thật phiền toái mà." Murasakibara nói, loại chuyện nhìn là sẽ biết cần gì phải suy nghĩ cho phiền toái.

"Hừ! Chính là bởi vì cậu không muốn tự hỏi, cho nên đại não của cậu mới có thể rỉ sắt giống như bây giờ!" Midorima nhìn nhìn Murasakibara "Thôi, cậu cũng không phải một chút ưu điểm cũng không có, ít nhất cậu cũng đối với thức ăn chấp nhất, tớ công nhận." Gần nhất mấy loại đồ ăn vặt mới đưa ra thị trường quả thật không tệ.

"Ân, nói tới cái này, tớ muốn ăn cơm nắm do Mido-chin làm a." Tuy rằng cũng từng xem qua Midorima làm như thế nào, cũng dựa theo mà làm, nhưng lại làm không ra hương vị mà Midorima làm được, là tỉ lệ gia vị có vấn đề sai?

"Dạ dày của cậu rốt cuộc có thể có một ngày không nhồi đầy hay không!?" Midorima trán nổi gân xanh hỏi

"Chính là đói bụng, chính là đói bụng mà." Murasakibara ủy khuất nói, sau đó bổ nhào vào trên người Kuroko. "Kuro-chin, chỉ cần tớ muốn ăn cậu sẽ làm cho tớ đúng không ~?"

"Ân, nếu Murasakibara-kun muốn ăn, gần đây tớ mới học xong mấy cách làm món ăn với trứng mới! Nếu Murasakibara-kun có hứng thú, tớ thực vui vẻ." Rõ ràng cậu cảm thấy ăn rất ngon mà. A lúc đầu cũng nói ăn ngon lắm, nhưng sau đó vừa nhìn thấy trứng liền lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, rõ ràng cậu cảm thấy hương vị càng ngày càng tốt.

"Nga? Tài nấu nướng của Tetsu rốt cuộc không chỉ giới hạn trong luộc trứng? Hay bộc lộ tài năng cho tớ xem đi!" Aomine hưng phấn, a, Tetsu nhà hắn càng ngày càng có hương vị vợ hiền, ngay cả món ăn cũng bắt đầu luyện tập nấu rồi.

Kuroko nhìn Aomine nói "Làm ơn bình thường một chút." quay đầu nhìn những người khác "Nếu có hứng thú, không biết mọi người muốn thử một chút không? Tớ có tin tưởng không thua bất kì người nào!"

Akashi nhìn thấy Kuroko vẻ mặt tràn đầy tự tin, cười nói "Như vậy mong Tetsuya phải làm cho tớ nếm thử. "

Midorima đẩy đẩy mắt kính, quay đầu tránh đi Kuroko, hai tai có chút đỏ lên nói "Cậu đã tự tin như vậy thì tớ cũng có thể nếm thử một chút."

Kise nhìn thấy Kuroko như vậy vui mừng nói "Kuroko-cchi làm đương nhiên tớ nhất định không thể bỏ qua lạp ~~" Kuroko-cchi nhà bọn hắn thật sự là nhìn thế nào cũng thấy tốt, lại còn có thể nấu ăn a~. Kuroko-cchi, tớ càng ngày càng thích cậu làm sao bây giờ? Sẽ đối với tớ phụ trách nga ~——

_______________________________________

"Kuroko-cchi, buổi sáng tốt lành ~ "

"Kise-kun, buổi sáng tốt lành "

"Ai? Sao mới sáng sớm lại yên lặng vậy, mọi người đâu?" Ngáp một cái, ngồi xuống ghế ở bàn ăn, mở to mắt liền nhìn thấy bữa sáng trước mặt, theo bản năng che miệng lại. Vì sao, vì sao vẫn là trứng! !

"Mọi người..." Kuroko bưng chén đĩa quay đầu thấy sắc mặt của Kise "Làm sao vậy? Kise-kun?" Cúi đầu nhìn bánh ga-tô cùng trứng chần nước sôi trong phần ăn của mình. Ân, ánh sáng, màu, mùi cũng không có vấn đề gì, hương vị cũng tuyệt đối không có vấn đề.

Kise nhìn thấy Kuroko mặc tạp dề, tay từ che miệng đổi thành che mũi. Ô ô, nhìn bao nhiêu lần Kuroko-cchi mặc tạp dề vẫn chịu không nổi a TAT, làm sao bây giờ, hạnh phúc muốn chết a~ "Không có gì, hoàn toàn không có gì nga ~ vừa rồi chính là vừa đứng lên có chút không thoải mái mà thôi ~~ Tớ hoàn toàn không có gì ~~" nói xong chuyển hướng sang bữa sáng "Tớ ăn đây!" A, vì cái gì lại là trứng QAQ...

Quả thật, Kuroko-cchi làm món trứng thật sự ngon lắm, nhưng là, cũng không thể mỗi ngày đều ăn trứng chứ! Buổi sáng cũng trứng, giữa trưa cũng trứng, buổi tối cũng trứng. Tuy rằng muốn nói với Kuroko-cchi một chút, nhưng mỗi khi thấy bộ dạng Kuroko-cchi vui vẻ như vậy liền không nỡ! Bộ dạng đáng yêu, dùng giọng điệu đáng thương nói 'Không ngon sao?'..., ai có thể từ chối a!

"Mọi người vừa mới cơm nước xong liền đi ra ngoài, hình như có chuyện gì vội." Kuroko nói xong đem chén đĩa buông. Rốt cuộc các cậu ấy thích hay là không thích nhỉ?? Luôn cảm thấy mỗi lần mọi người ăn đồ ăn của cậu luôn là nửa vui vẻ nửa thống khổ, cảm giác đặc biệt rối rắm. Quả nhiên lần sau vẫn là để cho Midorima-kun nấu ăn, nhưng như vậy cậu lại lo lắng Midorima-kun rất mệt nhọc.

Dù sao hiện tại mọi người tuy rằng đều cùng một chỗ, nhưng trên cơ bản mỗi người đều có việc chính mình phải làm. Duy nhất khá rảnh rỗi chính là vị người mẫu đối với bên ngoài tuyên bố tạm rời khỏi giới giải trí.

"Kise-kun, trường học rốt cuộc khi nào mới nhập học?" Quay đầu nhìn ngày trên lịch "Đã qua ngày khai giảng đi?" Nhưng cậu không có thu được thông báo gì, mọi người cũng đều là tự làm việc của mình, trường học chỉ thấy được vào ngày đầu tiên, với cậu mà nói ấn tượng duy nhất chính là sân bóng rổ rộng lớn kia.

"Ai? Kuroko-cchi không biết sao? Trường học này thực đặc biệt, cho nên sẽ không giống thời trung học có thời khóa biểu cố định này kia, chỉ cần trong 4 năm đại học học đủ học phần là được. Cho nên lúc nào lựa chọn chương trình học cũng được, nơi này là chỉ cần 10 người lựa chọn sẽ nhập học." Kise buông đồ ăn dùng khăn tay lau miệng nói "Tớ muốn thoải mái nghỉ ngơi cho nên đều không có chọn. Mọi người gần đây có chút việc, không có nhiều thời gian, cho nên cũng không có chọn. Thì ra tất cả mọi người không ai nói với Kuroko-cchi sao, tớ nghĩ có người đã nói cho cậu biết chứ. Nột nột, học kỳ này Kuroko-cchi cũng đừng chọn, Kuroko-cchi đi học một mình sẽ thực cô đơn~~~~ "

Học qua đại học bình thường Kuroko thật sâu vì tương lai của chính mình cảm thấy lo lắng. Mình rốt cuộc vào cái trường học gì, dù chỗ nào cũng đều có thể cảm giác được nó không bình thường, thật sâu vì tương lai của mình thở dài "Kise-kun, làm ơn nói cho tớ biết chọn khóa như thế nào."

Từ trên tin tức xem được, giảng viên trường này tuyệt đối là uyên bác, dù sao cậu đều muốn tận khả năng biết thêm càng nhiều tri thức, học tập càng nhiều gì đó, như vậy mới không uổng phí thế giới này cho cậu cơ hội làm lại lần nữa này.

"Ai ~ đi học thật nhàm chán ~ Kuroko-cchi ở nhà với tớ đi ~" Người ta còn muốn ở cùng một chỗ với Kuroko-cchi nhiều một chút a, nếu đi học liền rất nhàm chán! "Kuroko-cchi ~ chúng ta đi chỗ này đi! Tớ bảo đảm Kuroko-cchi nhất định sẽ thích. "

" ? " Kuroko nghi hoặc nhìn bộ dáng Kise tràn đầy tin tưởng, cậu cũng không biết có chỗ nào chính mình sẽ rất thích, ân, nhà mình? Nhưng hiện tại bọn họ đang ở nhà mà, sân bóng rổ? Kia đúng là chỗ cậu rất thích nha.

"Đi thôi đi thôi ~" Kise tới sau lưng giúp Kuroko cởi tạp dề. "Đi a đi a ~ tớ bảo đảm Kuroko-cchi nhất định sẽ thích mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top