Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 bưu kiện 】 vương thành: Tôn kính vương tộc thành viên, nghĩ đến ngài tôn quý thân phận, vương thành vì ngài mở ra đặc quyền phương vị tập trung. Hy vọng ngài sử dụng thích đáng.

Vừa lên trò chơi mở ra hòm thư, đập vào mắt chính là cái bưu kiện này. Phương vị tập trung? Là cái gì? Mang theo nghi vấn, Kuroko xuất ra bảng công năng nhiều ra tới cái tên là phương vị tập trung.

Thoáng nghiên cứu một chút, Kuroko hiểu được, đơn giản mà nói chính là đồ để tìm vị trí người chơi. Đưa vào ID muốn tìm, trên đó sẽ biểu hiện tọa độ cùng nơi đang ở, nhưng chỉ có thể tìm tòi người chơi giới hạn trong danh sách bạn tốt. Bất quá nói tóm lại vẫn là công năng thật tiện lợi. Kuroko vừa lòng gật gật đầu, xem ra có một vương thành lệnh bài vẫn là rất không sai. Thu hồi máy phương vị tập trung, Kuroko đứng dậy hướng nhà đi đến, tính toán đi xem tình trạng thưởng thành của số 2 một mực ngốc ở nhà.

Số 2 đích thật là trưởng thành một chút, bất quá nói tóm lại cùng lúc trước so sánh vẫn là không có biến hóa gì lớn.

Thấy Kuroko trở về, số 2 vui vẻ chạy đến bên cạnh Kuroko, vòng quanh Kuroko đổi tới đổi lui. Kuroko cúi xuống lấy tay sờ sờ đầu số 2. Sau đó đi đến bồn ăn của số 2 thêm đầy đồ ăn sủng vật.

Sủng vật công năng này hiển nhiên là mới mở. Trước không lâu, khi Kuroko đến thương thành tìm đồ ăn sủng vật, nhân viên cửa hàng vừa mới đem sủng vật chiêu bài treo lên. Phỏng chừng hiện tại có không ít người đang cân nhắc muốn đi tìm sủng vật đâu...

Kuroko mở ra bảng thuộc tính sủng vật, trải qua lần trước cùng Thương Vương Bạo Quân hiện tại số 2 cấp bậc đã muốn trong vòng một ngày tới 60 cấp.

Thật không hỗ là Thương Vương-kun, quả nhiên là cái đại sát khí. Sau khi đối với Thương Vương Bạo Quân tiến hành thẩm định, Kuroko lại tiếp tục nhìn xuống.

Vì cái gì sủng vật cũng sẽ phân chủng tộc? Đằng sau còn viết "yêu tộc" Không lẽ còn có sủng vật nhân loại? Nghĩ đến đây Kuroko cả người kinh tủng một chút, nhanh lắc đầu bỏ qua ý nghĩ này rồi lại tiếp tục nhìn xuống

Đột nhiên cậu nhìn đến sủng vật kỹ năng có một kỹ năng biến thân,đó là cái gì? Kuroko tò mò mở giới thiệu kỹ năng, này là chủng tộc thiên phú kỹ năng. Như vậy là sao? Sử dụng như thế nào? Vì thế ôm tinh thần phải dũng cảm thực hành, Kuroko quyết định làm cho số 2 thử dùng kỹ năng này.

"Thông" một tiếng số 2 bên người nháy mắt tràn ngập sương trắng, đem số 2 bao phủ. Kuoko lấy tay đẩy ra sương trắng trước mắt, nhìn xuống mặt đất, này chính là biến thân?

Số 2 vốn đang ngồi dưới đất đã được thay thế bằng một tiểu hài đại khái 2 3 tuổi, có một đôi mắt tròn tròn màu lam, toàn thân làn da trắng trắng mềm mềm, một đôi tai chó giấu trong mái tóc đen, phía sau đuôi lông xù vẫy vẫy.

"Số 2" Kuroko thử kêu một tiếng.

"Chủ nhân" Tiểu hài tử nghe thấy thanh âm lập tức biểu hiện ra cực kỳ nhiệt tình, vui vẻ phác lên ôm chân Kuroko cọ a cọ.

Kuroko nhìn thấy đứa nhỏ đáng yêu như vậy, tình thương của cha nháy mắt liền bạo phát, vươn tay đem số 2 ôm lên cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn. Mặc dù Kuroko không có biểu tình gì, nhưng mà ánh mắt lóe sáng cùng trên mặt ửng đỏ đã muốn bán đứng tâm tình lúc này của cậu.

Bất quá rất nhanh Kuroko lại khôi phục lý trí, cậu hoàn toàn không biết kỹ năng này có ích lợi gì. Chẳng lẽ chính là dùng để bán manh?! Nhưng lại có thời hạn 10 phút, kỳ lạ nhất chính là cái kỹ năng biến thân này khi phát động còn không thể sử dụng các kỹ năng khác. Được rồi, xem ra thật sự chỉ dùng để bán manh.

Kuroko làm cho số 2 biến trở về bộ dáng chú chó, đúng là vẫn dễ làm người ta chấp nhận hơn. Cậu vừa lòng gật gật đầu, nhu nhu bụng số 2, sau đó trở về phòng thu thập tài liệu hôm qua ở ma thú rừng rậm tìm được.

________________________________________________

"Tiểu Thương Vương tại sao lại không thích số 2? Rõ ràng đáng yêu như vậy."

"Nó chính là bộ dáng đáng yêu mà thôi. Không đúng, nó chính là ánh mắt đáng yêu mà thôi."

"Nó ánh mắt cùng Ảnh Tử thật giống nha." Tử Khoai Khoai Phiến nâng lên chân trước số 2, để nó nhìn thẳng vào mình.

"Đúng là giống..." Tẫn Nhân Sự cũng thấu qua nhìn nhìn ánh mắt số 2 rất giống với Bóng Dáng.

Vì thế Tử Khoai Khoai Phiến rõ ràng đem số 2 ôm lên, đem nó cho những người khác xem.

Đúng lúc này, số 2 cũng rất không nể tình liếc mắt xem thường, từ trong tay Tử Khoai Khoai Phiến giãy ra. Sau đó nhìn năm người đang ngồi một cái, dùng cái mũi phát ra thanh âm cười nhạo liền hướng Bóng Dáng chạy tới.

"Anh! ! Số 2 như thế nào như vậy! !" Bị số 2 hành vi hung hăng thương tổn, Kise cảm giác tâm thủy tinh của chính mình đều tan nát.

"Đúng vậy, liền là thế này! ! Cho nên nói nó một chút đều không đáng yêu! !"

"Quả nhiên vẫn là Ảnh Tử đáng yêu..."

"Cũng chỉ có ánh mắt giống mà thôi..."

"Con phá cẩu kia sao lại thế này? Muốn chết phải không?" Thượng Đế lộ ra một cái tươi cười vô cùng khủng bố, từ bên hông lất ra một cây... Kéo? Làm bộ ném hướng số 2.

"Thượng Đế -kun vì cái gì sẽ có loại đồ vật này a?" Mới từ phòng bếp đi ra Bóng Dáng vừa vặn thấy Thượng Đế đang cầm kéo cùng số 2 chơi đùa (lầm rồi 😂).

"Này a, " Thấy Bóng Dáng đi ra, hắc ám khí tức bên người Thượng Đế nháy mắt biến mất, thu hồi tư thế công kích, ngoan ngoãn ngồi lại sô pha, cười tủm tỉm giơ kéo cho Bóng Dáng nhìn "Này là tớ lúc chơi trò chơi được tặng."

"Phải không." Bóng Báng cúi người, đem trà bánh đặt trên trên bàn trà.

Năm người khác thì không chút nào ngại ngùng ngồi trên sô pha nhà Bóng Dáng, bất quá ánh mắt cũng không phải rất tốt.

Vì cái gì mấy tên kia lại ở trong này... Thật sự là vướng bận!(;¬_¬) x5

"Cái kia... Cho nên các cậu đến có chuyện gì sao?" Sau khi cấp mọi người rót trà, Bóng Dáng cũng tìm một chỗ trống ngồi xuống.

"Không có chuyện gì." Thượng Đế cười, nhấp một ngụm trà, "Kỳ thật chúng tớ chính là nghĩ muốn thử công năng mới một lần."

"Là như vậy a." Bóng Dáng gật gật đầu, thực sảng khoái tiếp nhận câu trả lời này.

"Ảnh Tử vui vẻ a... Mua phòng ở cũng không nói cho tớ biết..." Tử Khoai Khoai Phiến cúi đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt, không ngừng bỏ điểm tâm vào miệng, đem miệng chính mình chen giống như một chú chuột hộ thực.

"Thật có lỗi, gần nhất có chút vội cho nên chưa kịp." Bóng Dáng nhìn Tử Khoai Khoai Phiến bộ dạng này liền nhanh giúp hắn đem trà rót đầy "Lần sau tớ nhất định sẽ đúng lúc nói cho cậu."

"Ân... Đâu có sao..." Tử Khoai Khoai Phiến tiến đến bên cạnh Bóng Dáng đem cậu ôm lấy làm cho cậu ngồi vào giữa hai chân chính mình, đem cằm đặt trên mái tóc của Bóng Dáng, nhẹ nhàng cọ hai cái.

"..." Đồng dạng không có được nói cho biết Tẫn Nhân Sự yên lặng xoay người ..., biểu tình khó được có chút ủy khuất.

"Về sau tớ cũng sẽ đúng lúc nói cho Nhân Sự -kun."

"Ai... Ai muốn cậu nói cho a... Thật là..." Thấy chân thành ánh mắt của Bóng Dáng, Midorima mặt "Bá" một cái liền đỏ.

"Vẫn là như vậy ngạo kiều a, Tiểu Nhân Sự." Liếc mắt nhìn Tẫn Nhân Sự một cái, Kise nhanh chóng lại tiến đến bên cạnh Bóng Dáng "Nột nột Tấm Ảnh Nhỏ, tớ đã mua phòng ở nga! ! Ngay tại cách vách cậu! ! Về sau chúng ta chính là hàng xóm nga ~~ "

"Thực sao, kia về sau liền mong được giúp đỡ nhiều hơn, Kise-kun."

"Ôi chao hắc hắc ~" Hoàn toàn không có chú ý tới phía sau ánh mắt của những người khác nháy mắt trở nên hung tàn, Kise một người hạnh phúc ngây ngô cười.

Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

Ân? Vì cái gì còn sẽ có người đến? Trong trò chơi này còn có ai quen biết mình? Mang theo nghi vấn, Bóng Dáng đứng dậy đi tới cửa, cũng tự động xem nhẹ khi mình vừa đứng dậy đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm nghe lên như là tiếng kêu thảm thiết của Kise.

Bóng Dáng mở cửa ra, đứng ở cửa chính là một cô gái có mái tóc màu hồng, tuổi đại khái bằng chính mình.

Cô gái thấy Bóng Dáng xuất hiện có chút ngoài ý muốn, nhưng tiếp theo lại lần nữa treo lên tươi cười: "Nhĩ hảo, xin hỏi Dai-chan... Nga, không đúng, xin hỏi Thương Vương Bạo Quân có ở trong này không?"

"Ở." Nguyên lai là tìm Thương Vương -kun. Bóng Dáng gật gật đầu, đem cửa mở lớn, nghiêng người mời cô gái vào.

Cô gái đi vào phòng khách, thấy mấy nam nhân đủ mọi màu sắc, có chút kinh ngạc.

"Ai ai ai! ! Vì cái gì các cậu đều ở trong này! ! Di? Kia vì cái gì Ki-chan không cùng các cậu một chỗ?"

Nghe vừa mới tiếng kêu thảm thiết kia, khẳng định là vừa mới bị giết chết đi... Là vì cái gì a... Bóng Dáng yên lặng đi đến một bên, nội tâm cân nhắc, cũng đối với mạc danh kỳ diệu chết đi Kise tỏ vẻ bi thương (lại lầm rồi😂).

"Nha ~ Momoi-chin ~" Tử Khoai Khoai Phiến vô cùng tự nhiên ngẩng đầu, cùng cô gái chào hỏi, cũng tự động bỏ qua vấn đề cô gái vừa hỏi.

"Chúng tớ ở trong này có vấn đề gì sao?" Thượng Đế nhìn nhìn cô gái "Dù sao cậu là tìm Thương Vương đi?"

"A? Ai tìm tớ?" Thương Vương Bạo Quân ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng nói, xem ra vừa mới vẫn không nói chuyện là bởi vì đang ngủ ...

Thương Vương Bạo Quân ngáp một cái, nhu nhu ánh mắt, mới nhìn rõ trước mắt nguyên lai còn có người: "Ô a! ! Cậu nữ nhân này như thế nào đến đây? ! Cậu không cần đi làm sao? !"

"Tớ hôm nay nghỉ ngơi lạp! Tớ như thế nào liền không thể tới?" Cô gái xoa thắt lưng, vẻ mặt bất mãn nhìn Thương Vương Bạo Quân.

"Thương Vương -kun, không thể đối với con gái nói chuyện như vậy nga, thực thất lễ."

"Chính là a, cậu xem xem người ta..." Cô gái nói mới được một nửa, đột nhiên nhớ tới cái gì, nhanh quay đầu lại đối mặt với người nãy giờ vẫn bị chính mình không nhìn "Cái kia, tớ là như thế nào xưng hô cậu?"

"Không sao" Bóng Dáng thông cảm cười cười, "Bảo tớ Bóng Dáng là tốt rồi."

"Phải không? Kia tớ sẽ gọi cậu Bóng Dáng -kun!" Nói xong, cô gái lại chuyển hướng sang Thương Vương Bạo Quân "Nhìn xem Bóng Dáng -kun người ta, cậu sẽ không thể học một chút sao?"

"Loại sự tình này tùy tiện đều được rồi, cho nên nói cậu rốt cuộc là tới làm gì nha?"

"Khó được nghỉ một lần, muốn nhìn cậu một chút có hay không muốn làm ra cái gì nhiễu loạn thôi." Tức giận nói xong, cô gái nhìn quanh một chút bốn phía "Này là phòng ở của ai a? Bất động sản công năng vừa ra đã mua liền , động tác thật đúng là nhanh chóng đâu!"

"Là của Ảnh Tử lạp ~ "

"Ai? !" Cô gái kinh ngạc xoay người, còn thật sự đánh giá chủ nhân phòng từ nãy giờ liền vẫn đứng ở một bên "Thật có lỗi vừa vào liền hô to gọi nhỏ "

"Không có gì " Bóng Dáng đối với ci gái thân mật cười cười "Tớ không ngại."

" " Thấy Bóng Dáng tươi cười, cô gái mặt nháy mắt trở nên đỏ bừng "Cái kia... vừa mới đều đã quên tự giới thiệu, cậu bảo tớ Momoi thì tốt rồi."

"Ân, thỉnh giúp đỡ nhiều hơn, Momoi-san." Bóng Dáng lễ phép lên tiếng "Nếu không ngại trước hết mời ngồi."

"Cái xấu nữ nhân kia" Thương Vương Bạo Quân vẻ mặt khó chịu nhìn Momoi thần tình ngượng ngùng đi theo Bóng Dáng cùng nhau ngồi xuống.

" " Tử Khoai Khoai Phiến lại nhét vào miệng một khối điểm tâm.
Tẫn Nhân Sự nâng ly trà lên, nhấp một ngụm trà, vẻ mặt phức tạp nhìn hai người kia không khí hài hòa.

Thượng Đế hai tròng mắt hơi hơi co rút lại, lộ ra một cái quỷ dị tươi cười.

"A lặc? Vừa mới ai đem tớ giết chết?" Không khí đang thập phần không hài hòa, Kise đột nhiên chạy trở lại. Nhưng là vừa trở lại liền cảm nhận được tất cả ánh mắt đều không hữu hảo " Anh anh anh anh, không cần lại giết tớ QAQ ! Phải chạy rất xa nói! Ôi chao? Momoicchi cậu như thế nào ở đây?"

"Hi, Ki-chan,  buổi chiều hảo." Momoi nhìn thấy Kise, lộ ra một cái tươi cười rạng rỡ.

" ô a! ! Momoicchi hôm nay bị làm sao vậy? ! Cậu trước kia không phải như thế a!" Kise vẻ mặt kinh tủng nhìn Momoi, dùng biểu tình tỏ vẻ chính mình đối với Momoi như vậy không thể nhận.

"Ngu ngốc Ki-chan, cậu nói cái gì đâu!" Trừng mắt nhìn Kise một cái, đối với hắn quơ quơ nắm tay, sau liền tươi cười động lòng người nhìn Bóng Dáng "Tớ là nhân công npc nơi này, hôm nay nghỉ ngơi, cho nên tớ nghĩ đến xem Thương Vương a."

" Momoi-san cùng Thương Vương -kun nhìn qua quan hệ tốt lắm a."

"Mới không có đâu, chúng tớ chính là từ nhỏ cùng nhau lớn lên mà thôi. Chính là hắn... "

"Uy! Satsuki! ! Cậu đừng cùng Bóng Dáng nói lung tung nha!"

"Cậu tự nhiên còn có thể sợ hãi người khác nói gì sao? !" Momoi ra vẻ kinh ngạc nhìn nhìn Thương Vương Bạo Quân.

"Cậu người nầy" Thương Vương Bạo Quân nheo mắt, mặt đen giống như đáy nồi.

"Ảnh Tử, tớ đói bụng ~" Không nhìn bên cạnh hai người sắp đánh lên, Tử Khoai Khoai Phiến tiến đến trước mặt Bóng Dáng ồn ào.

"Vừa mới Tử Khoai -kun không phải đã ăn rất nhiều điểm tâm sao? Lại ăn nữa thật sự không có vấn đề gì?"

"Không có quan hệ lạp ~ ."

"Như vậy a" Bóng Dáng nghĩ nghĩ, từ trên sô pha đứng dậy "Vừa lúc cũng đến giờ cơm, tớ đi làm chút đồ ăn. Mọi người muốn ở lại cùng ăn không?"

Xác định tất cả mọi người ngồi ở tại chỗ không có chút ý tứ rời đi, Bóng Dáng gật gật đầu, đi vào phòng bếp.

"Bóng dáng -kun, tớ giúp cậu!" Momoi đứng dậy đuổi theo Bóng Dáng.

"Uy, từ từ!" Thấy Momoi vọt đi lên, Thương Vương Bạo Quân cũng lập tức đứng dậy.

"Các cậu ngồi lại đi, tớ cùng Bóng Dáng là đủ rồi."

"Tớ cũng muốn cùng Ảnh Tử cùng nhau nấu cơm ~ "

"Tấm Ảnh Nhỏ tớ cũng đến! !"

"Một cái phòng bếp chen không được các cậu nhiều người như vậy!"

"Ô uông! !"

Năm nam nhân thân hình to lớn đang ngồi đột nhiên vô cùng tích cực đều đứng lên, cùng nhau hướng phòng bếp đi đến.

"Các cậu đám nam nhân này ngốc ở bên ngoài!" Momoi" ba" một tiếng không lưu tình chút nào đóng lại cửa phòng bếp, đem năm người cùng một con chó vừa mới muốn theo vào tất cả nhốt ở bên ngoài.

"Anh anh anh anh, sống khá giả chút a "

"Ô ngao "

"Thương Vương, Momoi biết nấu cơm sao?" Thượng Đế nhìn nhìn Thương Vương Bạo Quân vẻ mặt bực dọc, hỏi.

"Ai biết a! Tớ chưa từng thấy cậu ta nấu cơm."

"Tớ như thế nào có loại dự cảm điềm xấu a" Tẫn Nhân Sự liếc nhìn hai người đang ở phòng bếp, đột nhiên cảm thấy thấy lạnh cả người.

"Ân, không sao cả lạp ~ dù sao có thể ăn đến đồ Ảnh Tử làm là được lạp ~" Được rồi, nơi này còn có một thiên nhiên ngốc không có ý thức được gian nan cực khổ.

"Bóng Dáng -kun giống như thật biết nấu cơm đâu..." Momoi ngơ ngác nhìn Bóng Dáng thành thạo cầm lấy dao gọt vỏ khoai tây, không khỏi cảm thán nói.

Nói thật hiện tại người trẻ tuổi có thể làm cơm ngon thật sự không nhiều lắm. Hiện giờ, cơ hồ mọi nhà đều sẽ trang bị một cái gia chính người máy, tất cả gia vụ cơ hồ đều từ một cái gia chính người máy làm, kể cả nấu cơm. Vì thế, mọi người chính mình tự tay lo cho bản thân liền càng ngày càng ít.

"Không dám nói có thể làm đến đặc biệt ngon, chính là chính mình nấu cơm có thể hoàn toàn dựa theo khẩu vị của mình mà làm, dù sao gia chính người máy biết làm gì đó vẫn là có giới hạn." Đem khoai tây xắt tốt đặt vào một cái dĩa, Bóng Dáng ngẩng đầu đối với Momoi cười cười, "Momoi-san muốn hay không thử một chút? Kỳ thật nấu cơm rất thú vị."

"Có thể chứ? !" Nghe được Bóng Dáng kêu chính mình nấu cơm, Momoi lập tức tâm hoa nộ phóng, nhanh đi rửa tay, sau đó đầy chờ mong nhìn Bóng Dáng.

Bóng Dáng cầm dao trong tay đưa cho Momoi, Momoi tiếp nhận, dùng tay phải nắm chắc, sau đó cầm lấy một củ cà rốt đặt lên trên thớt.

"Đúng, tay phải nắm chặt dao, tay trái đỡ cà rốt."

Dựa theo Bóng Dáng nói, Momoi đem tay trái ấn ở trên cà rốt.

"Như vậy thực dễ dàng cắt trúng tay nga, tốt nhất dùng động tác như vậy." Nói xong, Bóng Dáng vươn tay trái, ở không trung làm ra một cái động tác cho Momoi xem.

"Như vậy?" Momoi bắt chước Bóng Dáng, đỡ lấy củ cà rốt, sau đó nâng lên tay phải, thử xắt một dao. Momoi thật cẩn thận, nhưng động tác ngốc cắt xiêu xiêu vẹo vẹo, cắt ra tới khối cà rốt cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo.

"A..." Nhìn mình xắt cùng Bóng Dáng xắt ra khác nhau một trời một vực , Momoi buồn bực thở dài.

"Momoi-san lần đầu tiên đã làm được không tồi đâu."

"Thật vậy chăng?" Momoi nhìn thấy Bóng Dáng ôn nhu, trên mặt có chút phiếm hồng, nhưng lập tức lại cúi đầu, "Chính là tớ thế nào mới có thể làm tốt như Bóng Dáng -kun đâu?"

"Kỳ thật rất đơn giản." Bóng Dáng đi hướng Momoi, đứng sau lưng nhẹ nhàng đỡ lấy tay phải cầm dao cùng tay trái ấn cà rốt của Momoi "Momoi-san cầm dao cùng đỡ cà rốt đều có chút không quá đúng, cho nên động tác sẽ có chút đông cứng."

"! !" Lúc Bóng Dáng nắm lấy tay chính mình, Momoi tâm mãnh liệt run lên. Bóng Dáng đang đứng ở phía sau, cách chính mình rất gần, cô có thể cảm giác được hơi thở khi Bóng Dáng nói chuyện. Mặc cho đôi tay hơi hơi lạnh lẽo kia cầm lấy chính mình, dẫn đường chính mình. Momoi cảm giác có chút vựng vựng, ngay cả Bóng Dáng nói gì cũng chưa nghe rõ. Lòng của nàng hiện tại nhảy lên rất nhanh, giống như muốn từ lồng ngực nhảy ra, trên mặt cảm giác thực nóng, còn có một loại cảm giác thực hạnh phúc...
Chẳng lẽ... Đây là cảm giác luyến ái? ! !

"... Cậu xem, như vậy thực dễ dàng có thể xắt tốt. Ách... Momoi-san?"

"Ôi chao... Ôi chao? !" Đột nhiên bị Bóng Dáng thanh âm gọi về, không biết khi nào thì Bóng Dáng đã buông ra chính mình, đứng trở lại một bên. Nhìn xuống chút nữa, trên thớt củ cà rốt nguyên chỉnh không biết khi nào thì đã biến thành từng miếng cà rốt đều đều, tất cả đều ngoan ngoãn nằm ở trên thớt.

"Quả... Quả nhiên rất lợi hại đâu... Bóng Dáng -kun..."

"Kỳ thật rất đơn giản, Momoi-san về nhiều luyện tập một chút rất nhanh sẽ làm được." Bóng Dáng dùng thanh âm ôn hòa nói, sau đó mở bếp nấu.

——————————————————————————————————————

"Ăn cơm nột ~~" Chừng nửa giờ sau, Momoi mang theo vẻ mặt hạnh phúc tươi cười từ phòng bếp nhẹ nhàng đi ra, cầm trong tay chén đĩa đặt ở trên bàn cơm, vừa nhấc đầu liền thấy năm nam nhân ngồi ở sô pha đang đen mặt nhìn chính mình.

Momoi đầu tiên là hoang mang một chút, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nghĩ lại ánh mắt mấy người nhìn Bóng Dáng, đột nhiên giống như hiểu được chút gì.

"A ~" Cảm thấy được chính mình chân tướng Momoi nâng cằm, giơ lên khóe miệng lộ ra một cái tươi cười vô cùng đắc ý. Tiếp theo ở dưới biểu tình muốn giết người của đám nam nhân, lại mang theo vẻ mặt tươi cười tới phòng bếp dọn lên món tiếp theo.

Đang lúc các nam nhân yên lặng nghĩ muốn lấy ra vũ khí của mình, Bóng Dáng đột nhiên từ phòng bếp đi ra.

"Cơm đã muốn làm tốt, đến ăn đi."

"Được ~" x5

Các nam nhân vừa mới vẻ mặt hắc ám  nghe đến Bóng Dáng kêu liền nhanh chóng tiêu tán, biến thành một bộ ngoan cục cưng, ngoan ngoãn đi tới bàn ăn ngồi xuống.

"Ô a ~ thơm quá ~" Còn không có ngồi xuống, Tử Khoai Khoai Phiến đã lập tức cầm đũa hướng về phía dĩa đồ ăn gần mình nhất gắp một đũa lớn bỏ vào miệng, sau đó trên mặt lập tức hiện ra vẻ hạnh phúc "Ăn ngon ngon! !"

"Cám ơn khích lệ."

"Tấm Ảnh Nhỏ thật sự lợi hại a! Tự nhiên còn có thể nấu cơm ~" Kise cắn chiếc đũa, nhìn trên bàn cơm phong phú thức ăn, vẻ mặt si hán não bổ tương lai một ngày nào đó. Chính mình tan tầm về nhà, Bóng Dáng sẽ ở phòng bếp nhà mình, một bên làm cơm một bên chờ chính mình về nhà.

"Bóng Dáng tương lai nhất định chính là một người vợ tốt." Thượng Đế mặt mang theo mỉm cười, cố ý nhấn mạnh hai chữ "người vợ".

"Cũng không phải khoa trương như vậy, nhưng sự thật quả thật là như thế." Tẫn Nhân Sự gật gật đầu.

"Vì cái gì là vợ a..."

"Vợ a ~" Tử Khoai Khoai Phiến đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, đầu từ bát cơm nâng lên "Như vậy không bằng về sau Ảnh Tử gả cho tớ đi!"

"Tử Khoai cậu đang nói cái gì a! !" Thương Vương Bạo Quân nghe được Tử Khoai Khoai Phiến nói, thiếu chút nữa đem cơm trong miệng phun ra.

"Lá gan không nhỏ nga, Tử Khoai." Thượng Đế đem đũa buông, lấy ra kéo chỉ vào Tử Khoai Khoai Phiến.

"Không thể như vậy a, Tiểu Tử Khoai!"

"Nếu Bóng Dáng gả cho cậu vậy sẽ xui xẻo a."

"Đúng vậy " Bóng Dáng gật gật đầu, vẻ mặt nhận chân nhìn Tử Khoai Khoai Phiến "Vì cái gì nhất định là vậy đâu? Tớ cảm thấy được tớ càng thích hợp làm chồng."

Nghĩ tới tình cảnh chính mình mặc áo cưới nắm tay Bóng Dáng chỉ tới ngực chính mình, Tử Khoai Khoai Phiến cảm thấy lông tơ dựng đứng, lập tức kiên quyết lắc đầu: "Ảnh Tử nhỏ con như vậy, sao có thể làm chồng chứ?"

"Tử Khoai -kun, cậu nói như vậy tớ một chút cũng không cảm thấy cao hứng."

"Nói, Satsuki đâu?" Thật sự là nhìn không được hai người còn thật sự một hỏi một đáp giống như thật sự tính kết hôn này, Thương Vương Bạo Quân nhanh dời đi đề tài.

"Đúng vậy, vừa mới vào phòng bếp giống như không có trở ra đâu."

"Các cậu nói cái gì vậy?" Kise vừa mới nói xong, cửa phòng bếp đột nhiên bị mở ra, Momoi bưng một mâm đồ ăn đi ra "Đương đương đương đương! ! Nhìn xem tớ vừa mới chính mình làm đồ ăn! !"

Nói, Momoi đem đồ ăn mình làm đặt tới trên bàn.

"Còn giống như không tồi đâu! Momoicchi nhanh như vậy liền học xong sao? !"

"Kia đương nhiên! Tớ là ai a! !" Momoi đắc ý hếch mũi, ngồi xuống bên người Bóng Dáng.

"Thật không hỗ là Momoi-san." Nhìn thấy trên bàn thức ăn mới bưng ra cũng không tệ, Bóng Dáng tự đáy lòng tán thưởng nói.

"Ân, cám ơn, đều là nhờ Bóng Dáng -kun a ~" Momoi thẹn thùng sờ sờ tóc, "Bóng Dáng -kun mau nếm thử đi!"

"Ân, kia tớ không khách khí." Nói xong, Bóng Dáng dùng đũa gắp một ít đồ ăn Momoi làm, đặt vào miệng.

"Sao... Thế nào?"

"Cũng không tệ lắm, rất lợi hại, Momoi-san." Bóng Dáng đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, nói.

"Thực... Thật vậy chăng!" Được đến Bóng Dáng khẳng định, Momoi cao hứng phủng mặt.

"Ân, Momoi-san lần đầu tiên nấu cơm là có thể làm thành như vậy, thật sự thực..." Nói còn không có nói xong, Bóng Dáng đột nhiên sắc mặt trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh nhanh chóng xuất hiện trên trán.

"Tấm Ảnh Nhỏ... cậu làm sao vậy! !" Thấy Bóng Dáng đột nhiên không quá thích hợp, Kise nhanh theo đứng lên chạy đến bên người Bóng Dáng.

"Không... Không có việc gì " Bóng Dáng gian nan nâng tay, đem đũa buông "Tớ... Tớ đi vào trong phòng tìm  chút đồ này..."

Thở phì phò thật vất vả nói hết lời, Bóng Dáng run rẩy đứng lên, lắc lắc lắc lắc hướng trong phòng đi đến.

"Bóng Dáng, cậu không thành vấn đề đi... Uy, Tử Khoai cậu lại làm sao vậy? ! !" Thương Vương Bạo Quân uốn éo đầu, đột nhiên thấy Tử Khoai Khoai Phiến ghé vào trên bàn, cũng là vẻ mặt thống khổ.

"Mới vừa... Mới vừa... Ăn đồ ăn của Momoi-chin... Hiện tại, giống như... Giống như trúng độc..."

"Ôi chao ôi chao? ! ! ! Trúng... Trúng độc? ! !" Momoi cũng là vẻ mặt hoảng sợ, hoàn toàn đã muốn chân tay luống cuống, "Chính là... Chính là tớ rõ ràng là dựa theo Bóng Dáng -kun làm..."

"Nhưng là chúng ta ăn cũng chưa có chuyện gì, chỉ có Bóng Dáng cùng Tử Khoai ăn đồ ăn của cậu a!" Thương Vương Bạo Quân bắt đầu một lần nữa xem kỹ đồ ăn trên bàn, mặt ngoài nhìn qua hoàn toàn không có vấn đề, theo vừa mới vẻ mặt Bóng Dáng khi bỏ vào miệng đến xem hương vị cũng hoàn toàn không có vấn đề, nhưng là vì cái gì sẽ làm người ăn sẽ nhanh chóng cảm thấy thống khổ! ! Này quả thực đã muốn siêu việt hắc ám liệu lý lĩnh vực a! !

"Uy! Bóng Dáng ráng lên a! Đừng ở chỗ này ngã xuống! !" Tẫn Nhân Sự tay mắt lanh lẹ đỡ Bóng Dáng thiếu chút nữa liền ngã xuống.

"Tử Khoai, có nhìn được hay không trúng là độc gì?" Thượng Đế ở dưới tình húing mọi người cơ hồ đã muốn hỗn loạn như trước bình tĩnh cố gắng phân tích tình huống.

"Không biết... Trạng thái viết chính là độc tố không biết..."

"Ryota, hiện tại đi mua thuốc, đem thuốc giải độc các loại đều mua trở về."

"Ôi chao? ! ! Nga! ! Hảo, tớ hiện tại liền... Di?"

Thân thể bởi vì trúng độc không khoẻ đột nhiên biến mất, chung quanh cũng đột nhiên im lặng, khoang thuyền trò chơi vang lên thanh âm cửa mở. Kuroko mở hai mắt, đập vào mắt chính là trần nhà trong nhà. Lúc này, Kuroko bên tai truyền đến hệ thống thông báo:

"Tích —— "

"Thân ái người chơi, bởi vì ngoại tiếp nguồn điện đột nhiên gián đoạn, hiện tại đã vì ngài khẩn cấp thoát ra trò chơi. Thỉnh người chơi cẩn thận kiểm tra tình huống nguồn điện, cám ơn hợp tác."

"Thân ái người chơi, bởi vì ngoại tiếp nguồn điện đột nhiên gián đoạn...
...
Kuroko tháo xuống máy hô hấp, theo trong khoang thuyền trò chơi ngồi dậy. Gia chính người máy chạy lại đây, Kuroko thân thủ ấn xuống nút thông tin đang nhấp nháy trên người người máy .

"Kính yêu chủ hộ, ngài khỏe." Ôn hòa giọng nữ theo trên người người máy truyền đi ra, "Bởi vì một ít ngoài ý muốn sự cố, toàn bộ tiểu khu hiện tại tạm thời cắt điện. Nửa giờ sau một lần nữa bắt đầu cung cấp điện bình thường. Nếu quấy rầy ngài bình thường hoạt động, thỉnh nhận chúng ta chân thành xin lỗi..."

Đóng cửa , Kuroko trong trò chơi khoang thuyền đi ra, trong lúc nhất thời còn không có khôi phục lại. Mới vừa rồi ở cùng một đám người cãi nhau, hiện tại đột nhiên về tới cuộc sống thật sự chỉ có chính mình một người, vẫn là làm cho người ta khó có thể thích ứng a.

Bất quá chính là ngừng điện nửa giờ thôi. Nghĩ như vậy, Kuroko đi tới trước tủ lạnh, vì chính mình rót một ly sữa lắc, sau đó đi ra ban công. Nhìn xem đồng hồ, đang rạng sáng ba giờ, ở trò chơi hiện tại còn lại là buổi chiều năm giờ.

Ma Sâm Chiến Ký là một khoản trò chơi đặc biệt vì người trưởng thành thiết kế, cho nên ở trên thời gian cũng căn cứ quy luật làm việc và nghỉ ngơi của đại đa số người trưởng thành làm một ít điều chỉnh. Thế giới thật buổi sáng bảy giờ, thì Ma Sâm Chiến Ký là buổi tối chín giờ, lúc này phần lớn người trưởng thành đều phải rời giường chuẩn bị đi đi làm; mà trong thế giới thật buổi chiều năm giờ, thì Ma Sâm Chiến Ký là buổi sáng bảy giờ, lúc này phần lớn người trưởng thành đã muốn tan tầm về nhà.

Như vậy thời gian điều chỉnh thỏa mãn phần lớn người trưởng thành, bởi vì mọi người cơ hồ đều là ở buổi tối chơi trò chơi này. Nếu trò chơi thời gian cùng trong hiện thực giống nhau như đúc, kia tất cả mọi người phải làm nhiệm vụ trong bóng đêm.

Kỳ thật mọi người sau một ngày làm việc, buổi tối còn có thể chơi trò này nguyên nhân chủ yếu là, Ma Sâm Chiến Ký là một khoản trò chơi tiến hành lúc đang ngủ, khi chính thức tiến vào trò chơi, người chơi đại não liền tiến nhập nghỉ ngơi trạng thái. Bởi vậy Ma Sâm Chiến Ký ở trên trình độ rất lớn cũng tăng cường chất lượng nghỉ ngơi ban đêm của mọi người.

Này cũng là một trong những nguyên nhân Ma Sâm Chiến Ký có thể cam đoan khi xuất hiện lâu như vậy còn có thể có nhiều người chơi cũ tiếp tục tham gia, còn có thể có người chơi mới lục tục không ngừng gia nhập.

Kuroko hiện tại một chút buồn ngủ cũng không có, một người đứng ở trên ban công thổi gió lạnh. Nhà đối diện kia tựa hồ cũng thức dậy, Kuroko vừa mới xuyên thấu qua ngọn đèn mờ mờ thấy đối diện có bóng người đi qua. Tựa hồ là cái người rất cao lớn.

Trong tiểu khu cậu ở hơn phân nửa đều là người trẻ tuổi giống cậu, hiện tại ngưng điện, rất nhiều người tựa hồ đều bị trò chơi bắn ra mà bị bắt thức dậy, tựa như cái nhà ở tại đối diện nhà Kuroko.

Kuroko là một năm trước dọn đến tiểu khu này. Không thể không nói, nơi này cùng nơi Kuroko trước kia ở quả thực ngàn kém vạn biến. Kuroko trước kia địa phương, là một cái trấn nhỏ khó kiếm được, còn chưa bị chính thức khai phá cải tạo. Ở nơi này có rất ít nhà có người máy gia chính, hơn nữa nếu có thì chủ yếu đều là bởi vì lão nhân gia hành động không tiện mới không thể không trang bị. Ở nơi này, các nhà đều là quen biết, đứa nhỏ tiếng cười cùng với tiếng kêu miêu miêu cẩu cẩu thường thường vang lên , làm cho người ta có một loại cảm giác an nhàn bình thản.

Kuroko lúc ấy bởi vì phải chiếu cố cha, nên tìm công việc dạy trẻ ở nhà trẻ gần nhà. Mỗi một ngày chính là cùng bọn nhỏ thiên chân vô tàcùng một chỗ, tan tầm về nhà nói chuyện phiếm, chiếu cố tốt cho cho, buổi tối chơi chơi trò chơi chuẩn bị công việc hôm sau.

Mỗi ngày như một, nhưng là cũng làm cho người ta cảm thấy phi thường khoái trá. Thẳng đến một năm trước cha chết bệnh, lưu lại một mình Kuroko từ nhỏ liền mất đi mẹ, Kuroko liền dọn khỏi cái phòng ở đó, đi đến cao cấp tiểu khu trong trung tâm thành phố, cũng đồng thời từ đi xin nghỉ công việc nuôi dạy trẻ, trở lại chức nghiệp thật sự của mình là giảng viên.

Tại trong tiểu khu này, mọi người lẫn nhau cơ hồ đều không biết, ngẫu nhiên gặp mặt đều là bình tĩnh đi thoáng qua. Buổi sáng vội vàng đi, buổi tối vội vàng quay về, ngay cả chào hỏi đều lười. Rất nhiều thời điểm Kuroko thiệt tình cảm thấy được này phòng ở trong tiểu khu này cách âm làm thật tốt quá. Một người không có chuyện gì ngốc ở nhà, thậm chí cảm giác chính mình có thể nghe thấy thanh âm máu lưu động trong thân thể.

Có thể làm cho Kuroko cảm giác đỡ hơn, cũng chỉ có vị hiền lành lão nhân gia ở dưới lầu, cùng với hiện tại công việc tương đối có thể làm cho chính mình cảm thấy vui vẻ.

Nâng tay nhìn nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa sẽ có điện. Cảm giác chính mình giống như càng ngày càng không - ly khai võng du. Chính mình đã muốn tịch mịch đến loại trình độ này sao? Kuroko tự giễu cười cười, có lẽ không phải, có lẽ chính mình chỉ là đơn thuần thích mọi người ở trên mạng cái loại cảm giác sáng sủa thuần túy khác với trong hiện thực.

Uống cạn sữa lắc trong ly, Kuroko quay vào phòng, đem cái ly rửa, sau đó nhắm lại hai mắt, lẳng lặng đợi có điện.

————————————————————————————————————

"Anh anh anh anh Tấm Ảnh Nhỏ các cậu vừa rồi đi đâu? !"

"Ngao ô! !"

Vừa lên tuyến, một lớn một nhỏ cẩu cẳu liền một trước một sau rơi lệ phác lên.

"Vừa rồi trong tiểu khu cắt điện, cho nên liền bị cưỡng chế thoát ra."

"Kia Tiểu Tử Khoai đâu?"

"Tớ cũng vậy ~ tiểu khu ngừng điện ~ "

"Chúng tớ còn tưởng rằng các cậu bị độc chết." Tẫn Nhân Sự đẩy đẩy mắt kính.

"Thật sự thực thực xin lỗi ! Kỳ thật tớ cũng không biết vì cái gì tớ làm đồ ăn sẽ có độc..." Momoi lấy tay nắm nắm góc áo của mình, ngượng ngùng nhìn Bóng Dáng cùng Tử Khoai Khoai Phiến.

"Không có quan hệ, có lẽ chính là ngoài ý muốn mà thôi." Bóng Dáng thông cảm sờ sờ đầu Momoi, người sau mặt đỏ cùng đầu cúi càng ngày càng thấp.

"Như vậy xảo? Các cậu tiểu khu cùng nhau cắt điện? Các cậu lúc ấy là cùng khi biến mất đi." Thượng Đế bắt chéo chân ngồi ở một bên, nói

"Tớ không biết đâu, Tử Khoai -kun biết không?" Bóng Dáng nhìn nhìn Tử Khoai Khoai Phiến nghiêng đầu.

"Thôi ~ ai biết được?" Tử Khoai Khoai Phiến cũng nghiêng đầu, đồng dạng là vẻ mặt mờ mịt.

"Các cậu sẽ không là ở cùng cái tiểu khu đi?" Thương Vương Bạo Quân nói ra những lời này nháy mắt liền có cảm giác nguy cơ. Chính mình làm chi phải nhắc nhở bọn họ a! Vạn nhất bọn họ thật sự là ở cùng tiểu khu làm sao bây giờ!

"Là như vậy sao? Tớ ở tại C thị A khu, Ảnh Tử ở đâu?"

"Ân, tớ cũng vậy."

"Ô a! ! ! Tiểu Tử Khoai cậu rất giảo hoạt!" Kise vẻ mặt khiếp sợ cũng mang theo hâm mộ đố kỵ hận nhìn Tử Khoai Khoai Phiến.

"Như vậy a... C thị a..." Thượng Đế sờ sờ cằm, nội tâm không biết đang nghĩ cái gì.

"Hảo trùng hợp nga ~ kia về sau tớ có thể đi nhà Ảnh Tử chơi sao ~ "

"Ân, tùy thời hoan nghênh."

"Ngô lưng tròng lưng tròng uông! ! ! (phiên dịch: Không được! ! ) "

"Uy! Không cần như vậy a! Tử Khoai cậu xấu lắm!"

"Bóng Dáng, nếu cậu ta đi nhà cậu thì không cần mở cửa nói!"

"Nói đúng đó! Tuyệt không thể làm cho Mura-chan cùng Bóng Dáng -kun một mình ở cùng một chỗ!"

"Ôi chao~ mới không cần ~ "

"Thật có lỗi... Hoàn toàn không biết các cậu là có ý tứ gì..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top