Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Nhớ ta không?

Tiệc trà cuối năm của hoàng hậu nương nương được tổ chức tại Viên Minh Viên trang trọng, hoàng thượng đích thân dặn dò cẩn thận, hoàng hậu nương nương hôm nay mặc cung bào trang nghiêm dành cho hoàng hậu, nàng được chúng tần thiếp trang trọng hành lễ, tiếng vang rõ ràng, chắc chắn ở Viên Minh Viên.

"Tất cả miễn lễ" Lệ Sa ngồi trên ghế chủ thượng của mình, nàng chủ yếu nhận quà của các thiếp thất. Tiệc trà cũng không khác gì tiệc nhận quà, nàng ra lệnh cho ca vũ nhanh chóng tiến lên, mau chóng xong tiệc trở về.

Thấu phi dâng lên cho Lệ Sa một ngọc bội màu xanh nhạt, vừa nhìn đã thấy trang nhã. Nhưng khi nàng liếc mắt xuống nhìn Thấu phi liền nhớ lại cảnh tượng hôm đó, nàng liền đảo mắt đi, Thấu phi là người không thiết lễ nghi phép tắc! Phải đem ra đánh mới chừa.

Phi tần khác cũng dâng lên không ít kì trân dị bảo, Lệ Sa cũng khá thưởng thức một vài món. Kim phi thì tặng cho nàng một miếng ngọc tinh xảo, Lệ Sa nhận không biết bao nhiêu ngọc, thế nên nàng cũng không để tâm ngọc hình dáng ra sao, như thế nào.

Kim quý phi hôm nay đặc biệt cao hứng, còn mang theo đoàn nhạc sư từ nước ngoài đến lòe thiên hạ. Mà vốn Lệ Sa cũng không thích nghe loại nhạc như thế, nàng vẫn thích những thứ mang phong cách cổ phong hơn. Tiệc nhanh chóng tàn, Lệ Sa mệt mỏi đứng lên khỏi ghế chủ thượng của mình, cho phép mọi người lui.

Thấu phi đi theo lối của hoàng hậu nương nương cũng không ai trách mắng nàng một tiếng, nàng đi nhanh hơn để bắt kịp nữ nhân kia, nói nhỏ một câu, "Tỷ tỷ năm mới an hảo!"

Kim quý phi đi ở đằng sau nghe thế bèn cười khẩy một câu, "Năm nào cũng chúc, mà có năm nào thấy nàng ta an hảo đâu?"

"Ngươi!" Thấu phi tức giận.

Thật ra câu Kim quý phi vừa định nói chính là ngươi an hảo, không ngờ Thấu phi này lại nhanh hơn nàng một bước, đem lời chúc đó nói. Kim quý phi thật tức giận, không hiểu sao lời ra khỏi miệng lại như thế.

"Các ngươi cũng đừng tranh cãi nữa, sắp sang năm mới rồi." Hoàng hậu nương nương nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Nhĩ Tình, thoát khỏi đám nữ nhân như lang như hổ ở đây càng nhanh càng tốt.

Kim quý phi nói với theo, "Hoàng hậu tỷ tỷ đi nhanh như vậy làm gì? Ta còn chưa chúc mừng mà?"

"Miệng ngươi độc địa như vậy, chúc được cái gì tốt?" Thấu phi hừ một tiếng, Kim quý phi tâm địa không tốt, lời chúc cũng không nên tiếp nhận thì hơn.

Hai người nhìn theo bóng dáng hoàng hậu nương nương đi ra nghi trượng của mình, bóng lưng của nàng ấy hệt như đang hết sức gấp gáp, muốn đi mau về mau. Thấu phi khóe miệng bỗng nhếch lên tạo thành một nụ cười ưu mỹ, nàng cảm thấy hoàng hậu của mình cũng quá mức đáng yêu rồi!

"Ngươi cười cái gì vậy? Thật ghê muốn chết" Kim quý phi dùng khăn che miệng, ra vẻ khinh bỉ nói.

Thấu phi thu lại nụ cười ngây ngô của mình, nói, "Cười cái mặt thối nhà ngươi."

"Này! Ngươi nói năng với quý phi như vậy à?" Kim quý phi tức giận đến độ mắt cũng nhếch lên, Thấu phi lại hừ một tiếng bỏ đi, nàng lại thèm để tâm quý phi với phi tử sao? Hoàng hậu là thê tử của nàng, quý phi đương nhiên vẫn nhỏ hơn nàng một bậc.

Ánh trăng trên cao vằng vặc sáng, Thái Anh đứng ở cổng Trường Xuân cung đợi nghi trượng của hoàng hậu về đến. Trời càng lúc càng lạnh giá, nàng xoa xoa hai tay mình, khẽ thổi một hơi ấm vào chúng.

Hoàng hậu nương nương ngồi trên nghi trượng, nhìn thấy nàng đứng đợi bên dưới bèn lo lắng nói, "Ngươi đứng đợi ở đây làm gì? Trời đang lạnh."

"Nô tì đợi người về." Nói rồi nàng nhanh chóng đi lại chỗ hoàng hậu, giơ cổ tay mình lên đỡ nàng ấy xuống.

Lệ Sa cũng không chần chờ, nàng nắm cổ tay Thái Anh, sau đó cẩn thận bước chân xuống đất, "Nha đầu ngươi cũng thật lắm chuyện, rõ ràng là đêm lạnh đến vậy mà còn hứng sương."

Hai người đi vào bên trong nội điện, Thái Anh quay sang nói với Nhĩ Tình, Minh Ngọc rằng, "Hôm nay để ta hầu hạ là được rồi. Hai người nghỉ ngơi sớm đi."

Minh Ngọc tức giận phồng má, nói, "Tại sao phải nghỉ sớm! Ta không thích nghỉ sớm đấy! Để xem ngươi giở trò quỷ gì?"

"Minh Ngọc!" Lệ Sa hô nhỏ một tiếng, Nhĩ Tình nghe vậy bèn húc vào tay Minh Ngọc một cái, ra hiệu cho Minh Ngọc cùng đi với mình ra ngoài.

Sau đó trong tẩm cung của Lệ Sa chỉ còn mỗi mình nàng và Thái Anh, Thái Anh vui vẻ đưa cho nàng một ngọn tẩu mã đăng nàng vừa làm ban nãy.
Nàng nhanh chóng đốt đèn bên trong lên, tẩu mã đăng phát ra hình ảnh của Lệ Sa mọi ngày, chiếc đèn cứ xoay vòng, xoay vòng. Lệ Sa lúc cười, Lệ Sa lúc trầm tư, lúc trầm ngâm uống trà, tất cả cứ xoay vòng xoay vòng.

"Ngươi vẽ bổn cung?" Lệ Sa vui vẻ xem ngọn đèn kéo quân này, nàng chạm vào chúng nhưng vẫn không làm chúng ngừng lại. Đây có lẽ là món quà năm mới mà nàng thích nhất rồi, rất xinh đẹp, rất vừa ý nàng.

Thái Anh gật đầu một cái, "Tặng người!"

"Cám ơn ngươi." Lệ Sa vui vẻ đặt chúng lên bàn, sau đó ngồi xuống bàn xem ngọn đèn xoay vòng, từng bức tranh Thái Anh vẽ đều rất cẩn thận.

Có thể thấy tuy Thái Anh viết chữ rất tệ, nhưng vẽ tranh thì không hề tệ chút nào, có thể vẽ rất chính xác hình dáng của nàng.

Thái Anh thổi tắt ngọn tẩu mã đăng, sau đó bắt đầu đốt nến bên khung cửa nhỏ nàng làm. Nàng nhanh chóng núp bên dưới khung cửa nhỏ, giơ hai con rối trên tay mình lên, bắt đầu diễn kịch cho Lệ Sa xem.

"Hoàng hậu nương nương... Người có điều gì suy tư?" Con rối nha hoàn nói với con rối hoàng hậu, con rối hoàng hậu che mắt mình lại, nói, "Bổn cung rất lạnh a...Mau ôm một cái."

"Vậy sao? Để nô tì ôm người." Con rối nha hoàn đi lại gần con rối hoàng hậu, ôm con rối hoàng hậu vào người, dịu dàng dỗ dành, "Hoàng hậu người đỡ lạnh chưa? Gió đông rất lạnh, sao người không chịu mặc thêm áo lông hả?"

Lệ Sa bật cười, "Ban nãy bổn cung quên, cũng không cần nhắc khéo như vậy."

"Thật hư, người đã lạnh rồi còn không chịu ủ ấm" Con rối nô tì kéo kéo y phục của con rối hoàng hậu, trách cứ, hệt như đang muốn giúp con rối hoàng hậu mặc thêm áo.

Lệ Sa nhăn mày lại thành một đoàn, nói thêm, "Bổn cung đã nói là bổn cung quên mà."

"Nghe nói Nhĩ Tình năn nỉ nhưng người không chịu mặc, có phải không hả?" Con rối nô tì vuốt vuốt tóc con rối hoàng hậu.

Lệ Sa lại trả lời, "Bổn cung thật sự quên mà."

"Lần sau có quên không?" Con rối nha hoàn lại hỏi.

Lệ Sa bĩu môi, "Đương nhiên là không, trời đêm lạnh lắm."

"Hoàng hậu nương nương thật ngoan, người đi tiệc trà có nhớ nô tì không?"

Con rối nha hoàn chống nạnh, hỏi.
Lệ Sa lại phì cười, "Không có ngươi thiên hạ cũng đỡ loạn nha, bổn cung mừng còn không hết."

Thái Anh nhú đầu lên khỏi khung cửa nhỏ của mình, bĩu môi, "Hoàng hậu nương nương không nhớ ta?"

"...." Lệ Sa im lặng, nàng bắt đầu ngửi được mùi kì quái. Có vẻ giống Thấu phi!

"Người không nhớ ta?"

"...." Lệ Sa đảo mắt đi, không nhìn Thái Anh nữa.

"Thật không nhớ?"

Lệ Sa đập tay lên bàn một cái, tức tối mắng, "Ta không cần châm cứu nữa a!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top