Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 11 - Jisung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Năm nhất của Felix


Jisung đã trượt môn tiếng Anh.

Cậu cau có với chữ 'F' màu đỏ sẫm và cố gắng nuốt cục nghẹn trong cổ họng xuống. Không phải cậu không học, cậu có, chỉ là vì một lý do nào đó mà khi cậu ngồi làm bài kiểm tra, mọi kiến thức cậu đã học đột nhiên bay ra ngoài cửa sổ. Mọi chuyện ngày càng trở nên bực bội hơn.

"Cậu có ổn không?" Jisung nhìn sang cậu nhóc ngồi bên cạnh và cau có. Cậu bé nhỏ nhắn, với khuôn mặt tròn trịa và trông rất mềm mại. Đầu em hơi nghiêng khi em liếc nhìn giữa Jisung và tờ giấy của cậu.

"Ồ, cậu biết đấy, chỉ là trượt môn thôi mà." Jisung cố gắng đùa giỡn về tình hình hiện tại để bản thân cảm thấy tốt hơn nhưng nó không giúp được gì nhiều. Cậu thở dài và nhét tờ giấy vào túi, cố gắng ngăn tay mình không run rẩy. Cậu trở nên bực bội hơn và sự thất vọng vì bị điểm kém ngập tràn trong lòng cậu.

"Tớ có thể dạy kèm cho cậu." Câu nói khiến Jisung ngạc nhiên. Cậu quay sang nhìn người hoàn toàn xa lạ với đôi mắt mở to và nhướn mày. "Nhân tiện, tên tớ là Felix. Tớ không giỏi tiếng Hàn lắm, nhưng tiếng Anh là ngôn ngữ mẹ đẻ của tớ."

"Đối với một người không giỏi tiếng Hàn, cậu đã nói khá tốt rồi." Má Felix ửng đỏ và em nở một nụ cười nhỏ. "Cậu có nghiêm túc muốn giúp tớ không? Tớ có thể trả tiền cho cậu."

"Không cần đâu," Felix nói với một tiếng cười khúc khích nhỏ. "Chiều nay cậu có rảnh không? Sẽ có một bài kiểm tra nữa trong vài ngày tới nên chúng ta có thể ôn tập nếu cậu muốn."

Jisung mỉm cười và gãi gãi gáy. Một phần nhỏ trong cậu cảm thấy như đang lợi dụng lòng tốt của người lạ này, nhưng phần khác lại vui mừng trước viễn cảnh được giúp đỡ.

Phần còn lại của buổi học trôi qua trong mờ mịt khi Jisung gần như chỉ viết những dòng ghi chú không thể đọc nổi và nguệch ngoạc vài lời bài hát ngẫu nhiên vào lề vở. Trước khi cậu kịp nhận ra thì tiếng chuông tan học đã vang lên và cậu bước ra khỏi trường học. Mắt cậu ngay lập tức tìm thấy Felix, em đang nói chuyện với Chan, một người bạn xã giao của Jisung.

"Jisung!" Felix cười toe toét vẫy tay chào chàng trai và Jisung nở một nụ cười, bước tới. "Tớ đã nói với Chan là chúng ta sẽ học cùng nhau, việc đó ổn chứ?"

"Ổn mà," Jisung nói với nụ cười trấn an. Một điều gì đó ở Felix khiến cho sự ấm áp lắng đọng trong lồng ngực cậu. Có thể là do tính cách cởi mở của em hoặc nụ cười của em có thể khiến bất cứ ai cảm thấy dễ chịu. "Chào anh, Chan."

Chàng trai lớn hơn nở một cười và vẫy tay. "Chào, Sung. Anh không biết là em cần giúp đỡ với môn tiếng Anh. Em biết là em luôn có thể yêu cầu anh giúp đỡ nếu cần mà đúng không?" Jisung đỏ mặt nhìn sang chỗ khác, hơi xấu hổ.

Người lớn hơn nhận ra và không nói gì, bộ ba bắt đầu đi về phía một công viên gần đó. Đó là một ngày thời tiết tương đối đẹp. Mặt trời bị che khuất một phần bởi vài đám mây và có một chút gió nhẹ. Thật dễ chịu và Jisung rất vui vì trời không lạnh cũng nóng quá mức.

Khi họ đến công viên và tìm thấy một bãi cỏ vắng người để ngồi xuống, Jisung đột nhiên cảm thấy hơi bất an. Cậu lấy tất cả các ghi chú của mình ra và đặt chúng xuống. Felix nghiêng người nhìn đống giấy tờ và bắt đầu chỉ ra một vài lỗi sai.

"À, từ đó phải chia thì quá khứ." "Cậu chỉ cần đổi những chữ cái này thôi." "Câu này ổn rồi, nhưng cậu  có thể làm cho nó hay hơn một chút."

Một giờ trôi qua, Felix cùng Chan chữa bài tập cho cậu và đầu của Jisung đang ngụp lặn với các cụm từ và ngữ pháp tiếng Anh. Cậu bực bội đẩy đống giấy ra, ngã ngửa ra bãi cỏ và che mắt với một tiếng rên rỉ.

"Mệt chết mất. Có lẽ tớ nên bỏ học và tham gia một vòng rap underground hay gì đó." Felix cười khúc khích và gom các ghi chú lại thành một xấp gọn gàng.

"Tiếng Anh đúng là rất khó. Chúng ta có thể thực hành nói nếu cậu muốn?" Jisung sáng lên một chút và mở mắt ra. "Liệu điều đó có tốt hơn không?"

Giọng của Felix khi nói tiếng Anh vô cùng rõ ràng và Jisung nhướn mày. Đối với một người có ngoại hình ngây thơ như vậy, em thực sự có một giọng nói rất trầm.

"Tớ... nghĩ vậy? Tớ chỉ biết rằng nếu tớ còn nhìn vào những ghi chú này thêm chút nào nữa," cậu đấu tranh để tìm những từ thích hợp bằng tiếng Anh vì vậy cậu ấy chuyển sang tiếng Hàn, "thì não của tớ sẽ chảy ra từ mắt tớ mất. "

"Thật sinh động," Chan thì thầm với đôi mắt mở to. "Có lẽ chúng ta nên kết thúc công việc của hôm nay?"

Jisung gật đầu và bắt đầu cất đồ vào cặp. "Em thực sự rất cảm ơn mọi người đã giúp đỡ em. Thành thật mà nói, em chỉ vừa quyết định sẽ thi lấy điểm vừa đủ để lên lớp."

"Chúng ta có thể học nhóm mỗi ngày cho đến khi có bài kiểm tra, được chứ?" Jisung nhìn Felix và mỉm cười. "Tớ thấy cậu học từ vựng khá nhanh đấy. Cậu có thể làm được."

Không hiểu vì sao, Jisung cảm thấy dạ dày mình nhộn nhạo trước những lời nói đó và những cảm xúc không tên cứ nghẹn lại trong lồng ngực. Cậu ghét phải thừa nhận rằng cậu vô cùng bất an về năng lực của mình trong, ừm, bất cứ chuyện gì. Bấy lâu nay cậu luôn bị ám ảnh rằng mình là một đứa học kém trong lớp, nên việc được nghe những lời tử tế từ một chàng trai mà cậu hầu như không quen biết đã làm cho một cảm xúc gì đó bùng lên trong cậu mà cậu thậm chí còn không hiểu được.

Đó là niềm tự hào chăng? Cậu không chắc nữa, tất cả những gì cậu biết là Felix dường như thực sự tin rằng cậu sẽ làm được, và nó khiến cho cậu cũng muốn tin vào điều đó.


Năm thứ hai của Felix


Jisung đang cười to hơn bao giờ hết. Felix ngồi đối diện với cậu ấy với nụ cười tự hào trên gương mặt và cậu ấy lại càng cười to hơn.

"Yah, Felix à, đỉnh của chóp luôn!" Cậu bị sặc bởi cười quá nhiều và chảy cả nước mắt. Dần dần, tiếng cười của cậu chuyển thành những tiếng khúc khích nho nhỏ, hình ảnh một Chan tóc trắng hiện lên qua mi mắt cậu. "Sao cậu có thể nghĩ ra chiêu đó vậy?"

"Các chị em tớ đã làm chuyện đó với tớ một lần cách đây vài năm. Rõ ràng, bỏ bột mì vào máy sấy tóc là một trò kinh điển. Tối hôm trước Channie đã đến và ăn sạch phần kem cuối cùng của tớ, lẽ ra anh ấy phải biết rằng kiểu gì tớ cũng sẽ trả thù." Felix rạng rỡ đầy tự hào về sự thiên tài của mình, khiến Jisung tiếp tục rơi vào một tràng cười sảng khoái. "Môn tiếng Anh của cậu thế nào rồi?"

Jisung bình tĩnh lại và ngả mình trên chiếc ghế dài. Họ đang ở nhà của cậu, bàn bạc về những trò chơi khăm cho dịp cuối năm. Việc thay đổi chủ đề nhanh chóng như vậy không lấy làm lạ cho lắm, đó chỉ là điểm chung giữa cậu và Felix. Có những ngày, họ chuyển từ nói về thời tiết sang tranh luận xem trái cây phải chín như thế nào thì mới ngon. Đó chỉ là cách họ ở cùng nhau.

"Ah, nó thực sự đang diễn ra khá tốt. Cậu là một giáo viên rất giỏi." Felix đỏ mặt trước lời khen ngợi. "Thành thật mà nói, tớ còn không nghĩ rằng mình sẽ qua được môn, chứ đừng nói đến việc đạt điểm B."

Đó là sự thật. Nhờ sự dạy dỗ không ngừng của Felix, Jisung đã đạt được điểm số tốt hơn cả mức đủ để qua môn và cậu ấy không thể biết ơn hơn được nữa. Cậu nhận ra rằng mình rất thích học với em, đặc biệt là khi hai người càng hiểu nhau hơn.

"Cậu thông minh hơn cậu nghĩ đấy, Ji." À, nó đây rồi. Jisung cảm thấy lồng ngực cuộn trào cảm xúc vô cùng quen thuộc trước những lời nói đó và mỉm cười. Cậu luôn tự hỏi tại sao những lời khen từ Felix lại có ý nghĩa nhất định đối với cậu như thế, và cậu vẫn chưa tìm được lời giải. Sau một năm, cậu chỉ đơn giản thừa nhận rằng đó là do cách em nói chuyện cứ như thể bất cứ điều gì em nói ra đều là sự thật hiển nhiên.

"Sự giúp đỡ của cậu có ý nghĩa rất lớn, Lix." Felix mỉm cười với người bạn của em và mở rộng vòng tay để ôm cậu ấy. Em biết rằng Jisung là một người rất dễ xúc động, nhưng em không bận tâm. Thật tuyệt khi thỉnh thoảng có một người mà em có thể bám dính lấy.

"Cậu biết tớ sẽ luôn ủng hộ cậu dù có thế nào đi chăng nữa, đúng không? Dù gì thì tớ cũng là song sinh của cậu". Đó là một sự thật nho nhỏ mà cả hai đã phát hiện ra sau một tháng quen nhau. Họ sinh ra cách nhau hai mươi bốn giờ theo đúng nghĩa đen, mặc dù Jisung cứ luôn chỉ ra rằng cậu ấy lớn hơn một ngày.

Họ im lặng ôm ấp nhau một lúc, chỉ đơn giản là tận hưởng sự hiện diện của nhau. Điều đó thật tuyệt.

"Những lời tớ đã nói vào ngày hôm đó, tớ thực sự đã có ý định như vậy." Jisung đột nhiên tiết lộ, vẫn không rời khỏi cái ôm của cả hai. "Tớ thực sự đã nghĩ đến việc từ bỏ. Tớ không tự tin lắm vào bản thân, đặc biệt là khi đến trường."

Felix cau mày và siết chặt hơn. Jisung không thường xuyên nói về cảm xúc của bản thân, luôn luôn giấu mọi thứ đằng sau một nụ cười, nhưng cậu ấy thực sự không bao giờ có thể che giấu tất cả mọi thứ với Felix. Có thể là do người nhỏ hơn cũng giấu kín những suy nghĩ và cảm xúc của chính mình phía sau một nụ cười.

"Tớ luôn nghĩ cậu thật tuyệt vời, Jisung. Đôi khi con người cũng cần một chút giúp đỡ." Họ tách nhau một chút, và Felix cuối cùng có thể nhìn thấy những cảm xúc cuộn trào trong mắt bạn mình. "Dù cho bất kể điều gì xảy ra, tớ sẽ luôn tin tưởng vào cậu. Ngay cả khi cậu không hoàn toàn tin tưởng vào chính bản thân mình."

"Tớ cũng sẽ làm điều tương tự với cậu, Lix. Cho dù thế nào đi nữa, tớ sẽ luôn ở phía sau cậu." Họ ôm nhau một lần nữa và lần này nụ cười của Felix thật buồn. Em không thể mãi mãi ở bên để động viên Jisung, nhưng miễn là còn có thể, em vẫn sẽ ở đây, cạnh bên bạn của mình.

"Cảm ơn, Sungie."


Năm thứ ba của Felix


Jisung cảm thấy mình đang trên bờ vực của sụp đổ.

Sự hiện diện của Hyunjin khi dựa vào ngực cậu nhẹ nhàng kéo ý thức của cậu lại, nhưng mỗi khi cậu nhắm mắt lại, tất cả những gì cậu có thể thấy là cảnh tượng con diều của Felix bị rơi xuống mặt đất. Nó có màu tím và Jisung nhớ rằng mình đã giúp Felix nhặt nó lên. Cậu nhớ lại gương mặt em sáng lên như thế nào khi em nhìn thấy nó.

Một giọt nước mắt trượt dài trên má cậu.

"Chúng ta đã đến nơi rồi," Minho nói, phá tan sự im lặng não nề. "Đi thôi."

Cả ba bước ra khỏi xe đúng lúc Changbin, Seungmin và Jeongin đến nơi. Tất cả bước vào bệnh viện, ngay lập tức phát hiện Chan đang ở gần quầy lễ tân. Anh trông có vẻ mệt mỏi và đau khổ, nhìn chằm chằm vào sàn nhà lát gạch một cách yên tĩnh. Minho là người đầu tiên tiếp cận anh ấy.

"Chan, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Chan ngước lên và môi anh run run. Tất cả đều hoảng hốt khi chứng kiến ​​người lớn nhất bật khóc. Đó là tình huống mà chưa một ai trong số họ từng gặp trước đây. Điều đó càng khiến nỗi lo của họ càng tăng thêm.

"Anh không biết gì nhiều. Họ vội vàng quay lại với em ấy và gọi cho bố mẹ em ấy, mặt khác, họ cũng không nói với anh gì cả. Cô chú sẽ đến đây sớm thôi."

Chỉ có im lặng bao trùm khi họ chờ đợi, tự hỏi điều gì có thể xảy ra. Tay Jisung không thể ngừng run nên cậu nhét chúng vào túi. Cậu không muốn làm cho bất cứ ai phải lo lắng và làm mất sự chú ý của Felix.

Khi bố mẹ em đến, họ ngay lập tức phát hiện ra sáu người bọn họ và sau khi nói chuyện với lễ tân, họ bước tới.

Mẹ của Felix trông nhỏ nhắn, xinh đẹp với mái tóc dài màu nâu và gương mặt tàn nhang. Cô ấy trông giống Felix đến mức khiến người ta phải giật mình. Cô nắm chặt bàn tay và trông cô ấy dường như đang rất cố gắng để không bật khóc. Chan ngay lập tức bước về phía cô và bắt đầu thuật lại cho cô những gì đã xảy ra. Cô ấy lắng nghe một cách cẩn thận, không bỏ sót một từ nào. Sau khi anh nói xong, cô ấy thở dài và liếc nhìn chồng mình.

"Cô nghĩ rằng thằng bé đã không nói với các cháu lý do thực sự mà gia đình cô chuyển đến Hàn Quốc." Câu nói của cô khiến cả nhóm bối rối và họ nhận ra rằng cô ấy đúng. Felix đã nói rất nhiều về ngôi nhà của mình ở Úc, nhưng em chưa bao giờ thực sự tiết lộ về lý do chuyển đi và không ai trong số họ muốn tọc mạch. "Cô nghĩ tốt nhất là chúng ta nên ngồi xuống."

Tất cả đều ngồi vào phòng chờ và để cô ấy chuẩn bị tinh thần cho những gì cô ấy sẽ nói ra. Mọi người đều có những biểu hiện khác nhau, từ lo lắng thận trọng (Chan), đến tội lỗi (Jeongin). Jisung chăm chú nhìn Jeongin một lúc, càng thêm bối rối. Tuy nhiên, cậu quay đi chỗ khác khi mẹ Felix bắt đầu nói.

"Vài năm trước, Felix ngất xỉu ở nhà và được đưa đến bệnh viện. Cô chú không biết thằng bé bị làm sao và các bác sĩ cũng vậy. Sau lần khám đầu tiên, họ chỉ bảo rằng nó bị mất nước và cho nó xuất viện. Sau đó, chuyện đó cứ tái diễn và cho dù họ có làm bao nhiêu bài kiểm tra đi chăng nữa thì họ cũng không thể tìm ra nguyên nhân. Nó dần trở nên yếu hơn và có những cơn ho khủng khiếp. Cuối cùng, mọi người trong khu phố của bọn cô đều biết." Cô ấy nhìn sang chỗ khác, mân mê dây đeo túi của mình. "Felix ghét tất cả những sự thương hại mà thằng bé nhận được. Bọn cô biết. Điều đó bắt đầu khiến cho tâm lý và thể chất của nó bị ảnh hưởng. Cuối cùng, các bác sĩ đã giới thiệu một người nào đó ở đây mà họ nghĩ rằng có thể giúp đỡ. Sau một thời gian, cô chú quyết định đó là điều tốt nhất, vì vậy cô chú đã bán căn nhà và chuyển đi.

"Ban đầu Felix không vui lắm. Thằng bé thực sự đã khá tức giận trong một thời gian. Nó chỉ dành nhiều ngày trời để nhìn chằm chằm vào trần nhà hoặc trốn dưới vỏ bọc của mình. Bố nó và cô quyết định rằng thằng bé nên quay lại trường học và tiếp xúc với những người khác cùng trang lứa. Có một thời gian, bọn cô đã sợ rằng nó sẽ không tìm thấy bất kỳ người bạn nào, nhưng một ngày thằng bé bắt đầu kể về các cháu và nó trông rất hạnh phúc. Dường như cô đã được nhìn thấy Felix của trước đây một lần nữa." Cô ấy sụt sịt và che mặt lại trong giây lát.

"Chú nghĩ rằng quyết định mà cô chú đưa ra là quyết định đúng đắn nhất," bố em nói. Chú ấy cao, với mái tóc màu đen và đôi mắt sẫm màu, nhưng trông chú ấy không hề đáng sợ. Sự tốt bụng của Felix chắc chắn là được di truyền từ chú ấy. "Thằng bé hạnh phúc hơn khi ở đây. Nó cảm thấy như nó không còn là một đứa trẻ bệnh tật nữa."

Jisung thở dài và ngồi xuống ghế, vẫn cố gắng tiếp thu mọi chuyện. Quá khứ của Felix thật khó khăn, không nghi ngờ gì về điều đó. Cậu luôn nhìn thấy một chút ánh buồn trong mắt em mà cậu không thể lý giải được. Giờ thì cậu đã hiểu.

"Liệu có việc gì," Chan dừng lại và run rẩy hít một hơi, "có việc gì mà chúng cháu có thể giúp được không ạ?"

Cha mẹ Felix cười buồn bã. Nhiêu đó là đủ cho câu trả lời và tim Jisung như chùng xuống.

"Các cháu đã làm cho thằng bé hạnh phúc, và đó là tất cả những gì cô chú có thể đòi hỏi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top