Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 9 - Hyunjin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Năm nhất của Felix


Hyunjin đã rất ngạc nhiên khi thấy phòng tập nhảy đang được sử dụng. Hiện tại là cuối học kỳ đầu tiên của cậu và cậu muốn luyện tập nhiều nhất có thể để được vào đội nhảy năm sau. Cậu thực sự đã kiệt sức, nhưng cậu phải cố gắng. Mặc dù, trong thâm tâm, cậu tự hỏi tại sao bản thân lại muốn vào đội nhảy đến như vậy.

Cậu thở dài đẩy cửa bước vào, ngay lập tức nhận thấy tiếng nhạc hơi lớn. Cậu chớp mắt ngạc nhiên khi thấy một cậu bé đang nhảy ở giữa phòng. Trông cậu bé có lẽ cũng là một học sinh năm nhất và cậu ấy mặc một chiếc quần nỉ bo gấu cùng một chiếc áo phông màu lông chuột in tên một ban nhạc. Những chuyển động của cậu bé không hẳn là tốt nhất nhưng vẫn đủ tốt để khiến Hyunjin phải sững sờ.

Cậu không thể rời mắt cho đến khi bài hát kết thúc, để lại một người lạ đang đứng trong phòng, chống tay trên đầu gối thở hổn hển. Mồ hôi ướt nhẹp trên làn da khiến mái tóc nâu bết lại trên trán. Hyunjin lưỡng lự tiến về phía trước và đầu cậu bé chợt ngẩng lên.

"Cậu ấy đẹp quá," Hyunjin thầm nghĩ. Cậu mỉm cười và đặt túi xách của mình ở gần em. Đứa trẻ trông giống như một con nai bị bắt gặp trước ánh đèn pha với đôi mắt mở to và cái miệng há hốc.

"Ôi trời, tớ xin lỗi vì tớ không biết phòng này đã được đặt trước!" Cậu bé đi về phía chiếc túi của mình, được đặt gần một trong những chiếc gương, và bắt đầu nhét đồ vào trong. "Chỉ là tớ thấy cửa mở và đã lâu rồi tớ không nhảy nên tớ nghĩ rằng tớ sẽ-"

"Không sao đâu," Hyunjin cười khúc khích, đặt túi xuống sàn. "Cậu nhảy không tệ, cậu đã từng tham gia lớp học nhảy sao?"

Cậu bé suy nghĩ một lúc, lộ ra vẻ mặt khó hiểu trước khi trả lời. "Tớ... ừm. Tớ đã nhảy được vài năm rồi."

Hyunjin gật đầu khi đi về phía cậu bé và dùng dây buộc tóc ở cổ tay để cột tóc mình lại.

"Tên tớ là Hwang Hyunjin. Tớ muốn được tham gia vào đội nhảy trong năm sau nên tớ đã luyện tập rất nhiều." Đôi mắt của đứa trẻ sáng lên khi cuối cùng em nhận ra rằng mình sẽ không bị đuổi ra khỏi phòng và Hyunjin không thể ngăn nổi biểu cảm trìu mến lộ ra trên mặt mình.

"Tớ là Felix! Ừm... liệu có ổn không nếu tớ xem cậu nhảy? " Đứa nhỏ, Felix, đỏ bừng mặt và nhìn xuống sàn nhà. "Nếu không được thì cũng không sao đâu. Đó có lẽ là một câu hỏi kỳ cục."

"Cậu có vẻ hơi ấp úng một chút nhỉ, Felix," Hyunjin cười khúc khích và mặt em lại càng đỏ hơn, nở một nụ cười ngượng ngùng. "Tất nhiên cậu có thể xem tớ nhảy. Nó có thể sẽ không tốt lắm đâu nhưng tớ có thể nhận được nhận xét từ cậu."

Hyunjin lấy loa ra và kết nối nó với điện thoại của mình. Cậu ấy tìm thấy bài hát mình cần và nhấn nút phát. Cậu bước đến giữa phòng, nhận ra một ánh mắt tò mò đang hướng về mình, cậu xoay vai, thầm cảm ơn vì đã khởi động trước khi đến phòng nhảy.

Ngay khi những nốt đầu tiên của bài hát (Play With Fire của Sam Tinnesz) bắt đầu vang lên, Hyunjin cảm thấy bản thân đã thả lỏng hoàn toàn và âm nhạc chảy qua người cậu như một làn sóng thủy triều. Cảm giác thật tuyệt khi được thoải mái nhảy, đặc biệt là trước một khán giả nhiệt tình như vậy. Cậu hiểu rõ cơ thể mình mỗi khi nhảy, dường như cậu có thể cảm nhận được toàn bộ lượng máu đang chảy dọc tĩnh mạch và tất cả không khí đi vào phổi của mình.

Khi thanh âm cuối cùng vang lên và cậu làm tư thế kết thúc, cậu quay sang Felix, đột nhiên cảm thấy lo lắng. Thành thật mà nói, cậu đã quên mất rằng cậu bé đang ở đó. Tuy nhiên, nếu phán đoán thông qua vẻ ngoài thuần khiết trên gương mặt cậu bé thì hẳn là cậu không cần phải lo lắng.

"Hyung thật tuyệt vời! Em cảm thấy như mình vừa bị thôi miên ấy." Em ôm má bằng hai tay và cười toe toét, đuôi mắt nheo lại.

'Chúa ơi, đứa trẻ này là hiện thân của ánh dương sao.' Hyunjin cười khúc khích và kéo căng áo. Cậu đã đổ kha khá mồ hôi, nhưng cậu không bận tâm. Cậu thích cảm giác được vận động cơ thể và thúc đẩy bản thân.

"Cảm ơn cậu. Tớ chỉ hy vọng nó đủ tốt để giúp tớ vào được đội nhảy." Felix bĩu môi và khoanh tay, đầu lông mày cau lại.

"Nếu họ không cho cậu tham gia, thì họ thật là ngu ngốc." Hyunjin đang chuẩn bị đáp lại thì điện thoại đổ chuông. Cậu với lấy nó từ chỗ gần cái loa và cau có khi nhìn thấy cái tên xuất hiện trên màn hình.

"Cậu muốn gì?" Felix chớp mắt trước sự thay đổi giọng điệu của người kia và Hyunjin gửi cho em một nụ cười xin lỗi.

"Có vài chỗ của dự án mà chúng ta cần sửa lại," giọng nói bên kia thở dài và Hyunjin cau mày, chỉnh lại đuôi tóc của mình. "Chúng ta hoàn thành nó càng nhanh thì chúng ta càng đỡ phải gặp nhau nữa."

"Ừm. Chúng ta có thể làm việc cùng nhau vào ngày mai trong thư viện. Cậu biết là cậu chỉ cần nhắn tin cho tôi là được mà."

"Tôi thích gọi điện hơn."

"Và tôi thích nhắn tin hơn." Một tiếng cười khúc khích nhỏ làm gián đoạn sự cáu kỉnh của cậu và cậu liếc sang Felix, người đang cố gắng bịt mồm để nín cười. Cậu lắc đầu và nhìn lên trần nhà. "Nghe này, trưa mai chúng ta có thể gặp nhau ở thư viện. Bye."

Không đợi câu trả lời, Hyunjin đã cúp máy và đặt nó trở lại chỗ cũ.

"Mọi chuyện vẫn ổn chứ?" Felix nhìn cậu với đôi mắt nâu to tròn và Hyunjin, vì một lý do kỳ lạ nào đó, cảm thấy có lẽ mình có thể tâm sự với chàng trai nhỏ bé này.

"Ừ, tớ chỉ bị mắc kẹt khi thực hiện dự án với đứa khó chịu này. Nó cùng khoá với chúng ta."

"Tên cậu ấy là gì?"

"Han Jisung." Một ánh mắt nhận ra lóe lên trong mắt Felix và Hyunjin nghiêng đầu. "Cậu biết nó hả?"

"Tớ học cùng lớp tiếng Anh với cậu ấy. Cậu ấy có vẻ dễ mến, nhưng tớ chưa nói chuyện với cậu ấy bao giờ." Hyunjin ngồi khoanh chân trước mặt Felix và chống khuỷu tay lên đầu gối. "Vậy là các cậu không hợp nhau sao?"

"Không hẳn. Bọn tớ đã học cùng trường từ khi còn bé và bọn tớ luôn luôn ghét nhau." Hyunjin nhún vai và lấy chai nước trong túi xách của mình. "Tớ chưa bao giờ thực sự tìm ra lý do tại sao."

Đột nhiên, Felix nhìn thẳng vào mặt cậu và đôi mắt của Hyunjin mở to. Em bỗng già đi trông thấy, như thể cả thế giới đang đè nặng lên vai em. Cậu hơi sợ khi nhìn thấy một người có vẻ ngoài xán lạn lại đột ngột suy sụp như vậy.

"Có lẽ cậu nên chia sẻ về nó," một ánh nhìn xa xăm xuất hiện trong mắt em và em nghiêng đầu tựa vào gương. "Cuộc sống quá ngắn để nuôi dưỡng những cảm xúc xấu đối với bất kỳ ai."

Có thể là bởi vẻ mặt hay sự chân thành trong lời nói của em, nhưng đột nhiên Hyunjin muốn gọi cho Jisung và cố gắng làm cho mọi thứ tốt đẹp hơn. Bất cứ điều gì để làm cho Felix mỉm cười một lần nữa.

"Có lẽ cậu đúng," Hyunjin thì thầm. Felix mỉm cười và ngồi với Hyunjin khi cậu tập nhảy trong vài giờ tiếp theo, nhưng không còn giống như trước, em trông vẫn còn nặng nề.


Năm thứ hai của Felix


Cả ba đang ngồi trong thư viện, Hyunjin và Jisung chăm chú nhìn nhau. Felix ngồi giữa họ, nhướn mày. Em chống khuỷu tay lên bàn và cố gắng để giữ cho khuôn mặt của mình trông không biểu cảm hết sức có thể.

"Ừm, vậy chuyện gì đang xảy ra ở đây?" Felix không rời mắt khỏi hai người trong lúc nói chuyện với Minho.

"Hai đứa này cãi nhau vì một thứ gì đó ngu ngốc và anh đang cố gắng để bọn nó làm hòa với nhau." Minho khịt mũi và kéo ghế ra, thả ba lô xuống cạnh Felix.

"Họ phải làm hoà."

"Được rồi," Felix hít một hơi sâu và nói, "Hãy bắt đầu lại từ đầu nào."

"Tôi không biết đó là bánh bao của cậu," Jisung bắt đầu trước và Hyunjin cau có.

"Có tên của tôi ở trên đó."

"Chữ cậu quá xấu, tôi thậm chí còn không đọc nổi," Jisung nhếch mép trước cái nhìn khó chịu trên gương mặt của người kia và Felix lắc đầu.

"Cư xử thô lỗ sẽ khiến chúng ta chẳng đi đến đâu. Jisung, cậu đã đề nghị mua thêm bánh bao cho cậu ấy chưa?" Chỉ có sự im lặng sau câu hỏi đó và Felix đảo mắt bực tức. "Đó sẽ là một khởi đầu tuyệt vời."

"Tôi sẽ mua thêm bánh bao cho cậu," Jisung bĩu môi càu nhàu. Hyunjin thở dài và liếc sang chỗ khác.

"Đó không phải là vấn đề lớn. Chỉ là tôi quá đói sau khi luyện tập và khi tôi nhìn thấy chúng đã biến mất, tôi đã rất tức giận." Minho có vẻ ấn tượng khi chứng kiến cuộc trò chuyện lịch sự đang diễn ra và Felix cố kìm lại một nụ cười.

"Bây giờ hãy xin lỗi nhau đi." Hai cậu bé quay lại nhìn Felix với đôi lông mày nhướn lên và em cười ngượng ngùng. "Đó là cách mà người ta thường dùng để kết thúc một cuộc tranh cãi, các bạn của tớ ạ."

Sau khi nói lời xin lỗi và bắt tay nhau, Felix đặc biệt thích thú vẻ mặt của họ sau đó, Jisung đi cùng Minho đến phòng thu âm trong khi Hyunjin và Felix thu dọn đồ đạc của bản thân.

"Thấy không, nó không quá khó phải không?" Felix trêu chọc khi họ rời khỏi thư viện và Hyunjin không thể kìm được nụ cười của mình. Không khí lại chùng xuống khi họ bước ra ngoài, nhưng Felix đã nhận ra. "Cậu sao vậy?"

"Tớ không chỉ bực mình vì bánh bao." Felix cũng đoán vậy, nhưng em đợi chàng trai lớn hơn tiếp tục nói. "Tớ chỉ là thất vọng, có lẽ vậy? Khi tớ tham gia nhóm nhảy, tớ nghĩ mọi thứ sẽ đâu vào đấy nhưng không phải vậy. Bố mẹ tớ muốn tớ làm gì đó khác với thời gian của bản thân, như một môn thể thao, và tớ không biết nữa, nó cứ mắc kẹt trong tâm trí tớ gần đây. Cảm giác như tớ bắt đầu quên mất lý do tại sao tớ muốn nhảy ban đầu."

Hyunjin thở hắt ra một hơi sau khi thú nhận và họ dừng lại ở một công viên trên đường đi. Felix suy nghĩ kỹ xem nên nói gì trước khi kéo Hyunjin đến một băng ghế trống và ngồi xuống với cậu.

"Nhảy có làm cho cậu hạnh phúc không?" Hyunjin nghiêng đầu, bối rối. Cậu chỉ suy nghĩ trong chốc lát và ngay lập tức gật đầu. Nhảy là một trong những điều khiến cậu hạnh phúc nhất. "Đó. Nếu điều gì khiến cậu hạnh phúc, thì cậu nên gắn bó với nó. Tớ biết nói suông thì đơn giản lắm, nhưng nếu cậu đang ở ngã ba đường thì đó là một ý kiến mà cậu nên cân nhắc. Tớ đã thấy cậu nhảy và cậu rất tuyệt vời khi làm điều ấy. Điều gì đó ở cái cách cậu di chuyển khiến mọi người bị thu hút không thể rời mắt."

Hyunjin đỏ mặt vì lời khen và cúi đầu xuống. Cậu vẫn chưa quen với những lời khen quá chân thành của Felix, dù đã quen biết em gần một năm. Tuy nhiên, em có lý. Khiêu vũ luôn là một lối thoát cho Hyunjin. Cậu nhảy khi buồn. Cậu nhảy khi tức giận. Cậu nhảy khi hạnh phúc.

"Cậu trở nên thông minh như vậy từ khi nào vậy, Lixie?" Felix nở một nụ cười tỏa nắng và nghịch nghịch lỗ thủng trên chiếc quần jean. "Tớ cũng đã thấy cậu nhảy. Tại sao cậu không thử sức với đội nhảy?"

Nỗi buồn bao trùm lên Felix và Hyunjin cảm thấy hối hận vì đã đặt câu hỏi. Đôi khi Felix không thể không cởi bỏ mặt nạ của mình khi ở cạnh Hyunjin. Nó giống như việc em thường xuyên khóc khi ở bên Changbin, nhưng có một chút khác biệt. Hyunjin đôi khi nhắc em nhớ về những việc em có thể làm nếu em không bị bệnh và sẽ là nói dối nếu nói rằng em không cảm thấy có chút ghen tị với người kia.

Nếu em khỏe mạnh thì có lẽ em sẽ ở cùng đội với Hyunjin. Trước đây em đã rất thích nhảy, nhưng dần dần về sau số lần em có thể nhảy ngày càng ít đi. Cho đến khi em chỉ có thể hoàn thành một bài hát để rồi thở hổn hển và cảm thấy đầu óc nhẹ bẫng. Đôi khi em thực sự ghét bản thân ốm yếu như thế. 

"Tớ không thể nhảy được lâu," Felix cẩn thận lựa lời, cố gắng không làm cho bạn mình lo lắng. "Tớ nghĩ rằng mình không phù hợp cho lắm."

Hyunjin trông như muốn thuyết phục nhưng có vẻ cậu đã nghĩ kỹ hơn. Họ ngồi im lặng trong vài phút, âm thanh duy nhất làm phá vỡ không khí là tiếng chiêm chiếp của vài con chim gần đó. Felix dựa đầu vào vai cậu và thở dài. Ngoài trời bắt đầu mát mẻ và một làn gió khẽ vờn qua má em.

"Tớ nghĩ rằng cậu đã truyền cảm hứng cho tớ." Câu nói đột ngột khiến Felix hơi giật mình và em quay lại nhìn người bạn có đôi má ửng hồng. "Tớ biết điều này hơi đột ngột, nhưng tớ vẫn muốn nói ra. Hôm đó tại phòng tập nhảy khi cậu bảo tớ làm lành với Jisung, tớ thực sự đã rất xúc động. Đôi khi tớ nghĩ rằng cậu trưởng thành hơn tuổi của mình, Lixie. "

Người nhỏ hơn bật ra một tiếng cười và chớp mắt nhìn lên những đám mây phía trên họ. Có lẽ em đã trưởng thành hơn nhiều so với tuổi của mình. Một căn bệnh giai đoạn cuối có thể khiến bạn trở nên như vậy.

"Tớ rất vui. Cậu thực sự có tài, Jinnie. Cậu có một niềm đam mê cháy bỏng đối với mọi thứ cậu làm, đặc biệt là khi cậu yêu thích nó. Cậu đặt cả trái tim và tâm hồn vào điệu nhảy của mình và truyền cảm hứng cho mọi người. Hãy tiếp tục nhảy, nhé, dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa."

Felix đột nhiên nghĩ rằng sẽ có một ngày em không được xem Hyunjin nhảy nữa. Em hy vọng rằng ngay cả khi đau buồn, chàng trai vẫn sẽ tiếp tục đam mê của mình. Hyunjin ngừng lại và quay sang nhìn Felix. Em dường như trông hơi xanh xao và buồn bã hơn thường lệ. Điều đó khiến cậu có một chút đau lòng.

"Tớ sẽ tiếp tục nhảy, Lixie, tớ hứa." Felix chìm vào cảm giác nhẹ nhõm và mỉm cười, mặc dù khoé môi em chỉ hơi cong lên nhưng đó thực sự là một nụ cười. Hyunjin cười đáp lại và họ ngồi thêm một lúc nữa, gió vờn qua tai và thổi tung quần áo của họ. "Lixie?"

"Ơi?"

"Tớ thương cậu." Felix mỉm cười và co đầu gối lên trước ngực.

"Tớ cũng thương cậu, Jinnie."


Năm thứ ba của Felix


Felix bị ốm.

Hiện thực trước mắt giáng một cú nặng nề như hàng tấn gạch lên Hyunjin khi cậu ấy ngồi ở phía sau xe Minho. Chuyện đó thực sự dễ nhận ra, và cậu tự trách mình vì không nhận ra sớm hơn. Felix gần như luôn hụt hơi sau những hoạt động gắng sức, em đã trở nên xanh xao hơn trong thời gian qua, ngày càng gầy đi. Cậu nức nở khi liên kết tất cả những dấu hiệu lại với nhau. Mắt Minho lướt về phía cậu qua gương chiếu hậu nhưng cậu chỉ ôm lấy Jisung, người đang ngồi bên cạnh mình.

"Tại sao chúng ta lại không nhận ra?" Chỉ có sự im lặng đáp lại câu hỏi và Hyunjin để mặc tiếng thổn thức của mình thoát ra. Lẽ ra nó phải là điều hiển nhiên, phải không? Họ đã biết Felix gần ba năm. Một trong số họ lẽ ra phải nhận ra các dấu hiệu. Hẳn rồi. Không phải tất cả họ đều không chú ý tới đúng không?

"Chúng ta không thể biết được," Jisung thì thầm vào mái tóc của bạn mình, và Hyunjin nhận ra mình đang dựa lên vai người kia. Cậu không còn sức để quan tâm nữa, quá mệt mỏi để tranh cãi. "Cậu ấy không muốn chúng ta biết nên chúng ta không thể nhận ra được."

Jisung có vẻ như đang cố trấn an bản thân, cũng giống như Hyunjin. Có một tia bất lực trong giọng nói của cậu ấy và cậu ấy có vẻ như đang cố kìm nước mắt. "Cậu có nghĩ rằng cậu ấy đã giấu giếm chuyện này với chúng ta suốt thời gian qua không?"

Không ai có thể trả lời câu hỏi. Không ai thực sự biết.

Hyunjin nghĩ về biểu hiện trên gương mặt của Felix trong lần đầu tiên họ gặp nhau. Trông em thật buồn bã và suy sụp. Em cũng bị khó thở. Lúc đó Hyunjin đã cho rằng vì em đã nhảy được một lúc rồi, nhưng giờ thì cậu cũng không chắc nữa. Có phải chỉ một bài hát thôi cũng đã khiến em mệt mỏi đến thế không?

Felix luôn mang trên vai một sức nặng vô hình nào đó. Phải chăng đó là những bí mật mà em đã luôn che giấu? Bệnh tật chăng? Hyunjin không chắc nữa. Hiện tại, tất cả những gì cậu có thể làm là giấu mặt vào áo Jisung và cố gắng không khóc quá nhiều.

"Ôi Lixie, cậu đã phải giấu giếm bao lâu rồi?"

Câu hỏi của cậu một lần nữa được đáp lại bằng sự im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top