Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[YoriMichi Extra] We are all on our own paths to Redemption (phần cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Michikatsu cảm thấy cuộc đời mình giống như một thước phim chưa từng được công chiếu của Quentin Tarantino vậy.

Hành động, lãng mạn, châm biếm, hài hước, máu chó, ngồi trong một chiếc xe Jeep màu đen lái vun vút trên đường quốc lộ, hai bên là sa mạc trải dài tít tắp vô tận, gió cuốn cát bay thành từng cơn lốc mịn màng lẻ tẻ, trên đài còn phát ra giọng hát ngọt ngào da diết của Nancy Sinatra, cùng tiếng đạn nổ thành hai âm tiết lạc lõng Bang, bang.

Và, cũng như một thước phim của Quentin Tarantino, Michikatsu hoàn toàn không biết, mình sẽ chết vào lúc nào.

Ngồi trong không gian chật hẹp im ắng luôn khiến người ta cảm thấy ngột ngạt khó xử, Michikatsu uể oải tựa đầu lên lòng bàn tay, mơ màng nhìn qua cửa sổ, tự dưng muốn làm một điếu thuốc cho đỡ buồn miệng, nhưng trong tay không có lửa, cũng không có thuốc, cộng thêm mùi nước hoa cao cấp sạch sẽ tới mức buồn nôn bủa vây khiến y lập tức từ bỏ ý định, bắt đầu đổi sang huyên thuyên nói chuyện phiếm, "Rời khỏi một cái hộp, để ngồi vào một cái hộp khác, cuộc đời quả nhiên buồn thảm thật đấy"

Mặt trời bắt đầu lên, chói gắt chạy xuyên qua tấm kính chắn gió rộng lớn, làm cho người ngồi đằng sau vô lăng phải khó chịu nhíu mày, nheo mắt âm thầm tập trung nhìn con đường cao tốc mới được trải nhựa bóng loáng phía trước, gương mặt điển trai phong nhã bình lặng như tờ, không hề xuất hiện bất cứ một cảm xúc nào quá đặc biệt, giống như chẳng còn buồn động lòng để tâm đến y.

Cậu ấy mới cắt tóc, hay ít ra là Michikatsu nghĩ thế, độ dài mất đi so với một tháng trước không quá đáng kể, vừa vặn ôm trọn lấy gáy và xương quai hàm, gọn gàng giữ thành nếp bởi keo dưỡng. Đối với sự đau khổ của kẻ khác Michikatsu luôn thấy đặc biệt thoả mãn hạnh phúc, cho nên cậu ta nhất quyết không cho y được hả dạ, mỗi lần tới đón y đều lái một chiếc xe mới, tạo một kiểu tóc quái lạ, mặc một bộ âu phục nho nhã sang trọng, xức nước hoa thơm lừng, râu ria cạo sạch, da mặt căng mịn tuyệt đẹp do ăn no ngủ kĩ, thoạt nhìn đã tạo cho người ta cảm giác công tử Bạc Liêu giàu có uy quyền, sinh ra và lớn lên trong nhung lụa, mười ngón tay không dính nước dương xuân.

Nằm trong chăn mới biết chăn có rận, thiên hạ đứng ngoài sao có thể hiểu được, một người đàn ông khí phách ngút trời nhường ấy, đã thản nhiên dẫm lên vô vàn sinh mạng, lăn lộn đủ mọi chiêu trò đê hèn bỉ ổi để được như ngày hôm nay.

"Sao thế? Bị mèo ăn mất lưỡi rồi à," Michikatsu coi sự im lặng bất thường của đối phương như một cơ hội tốt để tiện thể đâm chọc thêm vài nhát, cong đôi chân nhức mỏi đặt lên ghế ngồi, cố tình dùng đế giày còn dính đất ẩm chùi mạnh vào với lớp vải bọc màu be sáng, "Mà thôi, đừng áy náy, không cần cảm ơn, lần sau nhớ báo trước cho anh một cú điện thoại, phải chén rồi chuồn, ăn no bỏ chạy, tổn thương bạn chung giường, anh buồn lắm đó..."

Nếu không có gì tốt đẹp để nói, tốt nhất không nên nói gì cả, đó là phép tắc lịch sự cơ bản tối thiểu, nhưng tất cả đều có thể ném qua cửa sổ một khi tôn trọng chung gian bị phá vỡ, Yoriichi dẫm chân lên ga, vặn vô lăng đổi làn lái, hành động giận cá chém thớt du côn bấy lâu vẫn không thể thay đổi, thảm hại ghê gớm, Michikatsu hả hê cười phá lên, quả nhiên sau chừng đó năm, trải qua bao nhiêu chuyện, y vẫn giỏi chọc giận người ta như thế.

"Đủ rồi," Đối phương cuối cùng nhịn không nổi phải lên tiếng, từng chữ thoát ra đều mang đậm vẻ hoà nhã phô trương, trong giới xã hội đen chỉ cần không vừa mắt nhau là có thể rút súng bắn bỏ, từ trước tới giờ, vĩnh viễn luôn chỉ có mình y mới dám làm ông trùm tai to mặt lớn hận máu sôi gan mà không thể côn đồ động thủ như thế.

"Hả?"

Cái này mới à nha, Michikatsu ngừng cười, đan hai bàn tay vào với nhau đặt xuống dưới cằm, nhướn một bên lông mày vẻ nghi hoặc hỏi lại.

"Em nói là, đủ rồi," Yoriichi mệt mỏi thở hắt ra, đuôi mắt dài mảnh bất giác rũ xuống, song lập tức bị che lấp bởi lọn tóc mai bới tung theo ngón tay cào bừa "Anh không phải quay trở lại đây, vì em nữa."

Michikatsu ngạc nhiên nhìn Yoriichi, tâm địa lòng phổi thình lình dậy sóng, một chút cảm động cũng không hề để vào trong mắt. Tổ tông ơi, mày đánh giá tao quá cao rồi đấy, ngồi trong nhà lao vì mình hay vì người, lí do sâu xa là gì, ngay từ đầu vốn dĩ cũng tầm thường như nhau cả. Quả nhiên cái bản tính cứng đầu di truyền đến giờ vẫn ở nguyên đó, càng lúc càng giống một khối ung nhọt ngứa mắt, cho tới tận giờ phút này, đứa em trai của y vẫn cố tình gan lì cóc tía như thế, vẫn không thể nói được điều y muốn nghe nhất.

Em sai rồi.

"Vậy bây giờ anh mày phải nhờ ai để khai thông cho bớt buồn bớt ngứa đây? Tìm người không quan trọng việc bạn tình có tiền án bây giờ khó lắm đấy"

Michikatsu ngửa đầu vờ vịt than vãn, cho dù nói tìm người thông ruột là nói cho vui mồm vậy thôi, những lúc được thả tự do ở bên ngoài, y không thường giao du với người lạ, một phần vì bị giam lỏng, một phần vì con người ở bên ngoài hạnh phúc quá, họ muốn tìm cho mình một nửa cũng hạnh phúc như thế, sống một cuộc sống bình dị an nhiên, một túp lều tranh hai trái tim vàng, yêu thương y, chiều chuộng y, van cầu ở y những thứ y không còn có thể cho được.

Bởi vì đã mất một lần, nên không còn tha thiết những thứ bản thân không thể giữ trong tay.

"Đừng đi tìm người khác"

Người đàn ông ngồi đằng sau vô lăng trầm mặc mở lời sau một hồi dài im lặng, ngữ điệu vòng vo uỷ khuất, song không thiếu nửa phần đe doạ tôn nghiêm, cứ như thể y mới là người mang nợ cậu ta, trốn chạy không muốn trả đủ, tới giờ bắt được phải thanh toán cho bằng hết cả vốn lẫn lời.

"Anh có thể... dùng em. Miễn là, đừng đi tìm người khác, em không thích"

Ngày bé, có một lần cậu ấy rúc đầu vào lòng y, tủi thân kể rằng bóng tối ngoài kia rất đáng sợ, y khờ khạo không hiểu dụ ý của câu nói đó, chỉ biết xoa đầu an ủi cậu ấy, để lộ lúm đồng tiền cắt thật sâu vào bên má trái, tươi cười ngoắc ngón tay hứa hẹn, "Vậy sau này anh sẽ thành thợ điện giỏi nhất, có thể vì em mà thắp sáng cả thành phố này".

Mọi quyết định từ đó về sau, bất luận hoàn cảnh, đều là vì cậu ấy, để cho cậu ấy được hạnh phúc vui vẻ.

Bát nước đã hất đi không thể múc lại, đói khát đầu gối phải bò, chỉ còn đường cúi xuống liếm cho sạch sẽ, Michikatsu gỡ dây an toàn, co chân nhấc cho cả cơ thể ngồi hẳn lên ghế phụ lái, tự tiện nhoài người về phía đối phương, để mặc cho thứ mùi ngai ngái khó ngửi của thuốc lá nhai cuộn thành điếu đậu lại trên vai bủa vây lấy cậu ta, hoài nghi chờ đợi một phản ứng kinh tởm quen thuộc. Yoriichi khó chịu chun mũi nín thở, nếu nói anh trai mắc mửa với mùi nước hoa của cậu ta một thì cậu ta muốn ói trước mùi thuốc đốt cháy thành vụn khô mười, song nửa chữ đã vô tình hay cố ý nói ra cũng từ chối lấy lại, trước câu hỏi "chắc chưa" của y liền thấy cậu ấy quả quyết gật đầu, "Chắc".

"Quân tử nhất ngôn, nói rồi, đừng có mà nuốt lời đấy nhé"

Dứt lời, ngay trên tuyến đường cao tốc chạy 80 dặm một giờ, Michikatsu gập người cúi xuống, mặt đối mặt với đũng quần của đối phương, không chút nể tình dùng tay bóp mạnh, vừa bóp vừa kéo như muốn hung hãn giật đứt. Bởi vì chưa có kích thích từ trước, bên trong không thể lập tức cứng lên, song vẫn khó tránh khỏi xuất hiện cảm giác bứt rứt ngứa ngáy, Yoriichi rời một tay khỏi vô lăng theo cơ chế phòng vệ tự nhiên của cơ thể, vùi vào trong tóc y nắm lấy một nắm, dùng toàn lực muốn đẩy đầu y ra. Chiếc xe không còn sức người tập trung điều khiển tức thời chuyển bánh, bất ngờ trật khỏi góc cua, lấn sang làn đường vuông góc. Tai nạn do va chạm trên cao tốc nếu không thịt nát xương tan tàn phế cả đời thì chỉ có nước mất mạng, may thay trời hôm đó hãy còn sớm, cộng thêm phản ứng nhanh nhạy bẩm sinh của người cầm lái, ngoại trừ va đập tay chân thông thường do dùng phanh khẩn cấp, đôi bên đều bình an vô sự.

Quả nhiên, muốn chết không dễ, nhất là khi địa phủ còn chưa muốn nhìn mặt người chết, Michikatsu càng được thể mà làm tới, táo bạo cầm khoá quần đối phương kéo xuống, hai tay giữ chặt hai bên hông Yoriichi, ngậm lấy dương vật mới cương phân nửa của cậu ấy liếm mút say sưa, quấn lưỡi ép cho nó đứng thẳng dậy, ngang ngược áp dụng cung cách hung dữ ban nãy, tới cả lối dùng miệng của y cũng không hề có ý định nhân nhượng. Không cần tới màn dạo đầu, lẫn cả vờn đùa cào gãi gây kích thích, mà là ngay lập tức nhảy vào cuộc, thậm chí một giây để ngắm để thở cũng không cần thiết, cứ như thể đang sợ ai đó ăn tranh mất phần vậy.

Em trai và y là một cặp sinh đôi thể cực, hay còn được giang hồ đồn đại là trường hợp hiếm có khó tìm, giống mà không giống, ngoại trừ màu mắt, sống mũi cao thẳng và cấu trúc gương mặt cùng thừa hưởng từ mẹ, mọi thứ giữa y và cậu ấy càng lớn càng thêm rạch ròi khác biệt. Chiều cao, cân nặng, một người tóc thẳng, một người tóc xoăn, tới cả kích cỡ từng bộ phận trên cơ thể cũng chênh lệch đôi ba phân thừa thãi.

Quai hàm một lần nữa bị vật thể lạ kéo căng, tê tới không còn cảm giác, hô hấp càng lúc càng nặng nề khó nhọc, tràn ngập thứ mùi hương sạch sẽ thơm phức chỉ có thể thuộc về cậu ấy, khiến dạ dày lòng gan y cồn cào muốn nôn mửa. Rõ ràng đêm qua vừa mới sung sướng lăn lê bò càng trên đất, quỳ hai đầu gối ngậm nuốt vật đó của đàn ông không thèm xem xét nghĩ ngợi, giống như một việc gì đó hết sức tự nhiên và nguyên thuỷ của loài người, ê a cổ vũ người ta đâm chọc vào tận thực quản, vậy mà bây giờ bộ mặt chỉ còn nỗi phiền chán đày đoạ không hề che giấu, cặp mắt xinh đẹp đờ đẫn trông giống như một cái ao tù, không còn cả nhã hứng ngẩng lên nhìn một sinh vật như cậu ta.

Yoriichi cũng không vừa, bởi vì biết rằng một khi anh trai đã quyết là không thể kéo được ra, bèn cố tình xoay vô lăng, quẹt xe đánh ngang dọc trên đường, đằng nào những thứ đã không phải của mình thì không cần tiếc, tìm lối rẽ ngoặt sang trạm đổ xăng gần nhất, nhấn rồi nhả chân ga liên hồi, nhân lúc đối phương lơi lỏng xao nhãng lập tức dùng lực đẩy hông, một tay rời vô lăng nhấn đầu y xuống. Michikatsu thình lình bị ép cho nuốt cả, mặt mày vì thiếu khí mà xây xẩm tái mét, song vẫn nhất nhất bảo thủ không chịu nhả ra, cánh môi hung hăng siết chặt, giống như con chó hoang ven đường vừa liều mạng cướp được khúc giò, gầm gầm gừ gừ doạ cắn bất cứ ai dám động tay động chân lại gần nó.

Cho dù có là miễn cưỡng mà làm, kỹ thuật của Michikatsu quả thật rất tốt, không phải cái kiểu buồn buồn tê tê như gãi ngứa, mà là dạng khoái cảm ngấm vào xương tuỷ, không những không làm người ta ghê tởm mà còn khát khao muốn nữa, miếng ngon nhớ lâu, đòn đau nhớ đời. Nghĩ tới việc y đã thực hành động tác này vô vạn lần, với bao nhiêu người đàn ông khác nhau, chưng ra bộ mặt sung sướng thoả mãn, cảm giác bứt rứt khó chịu một lần nữa trào lên trong lồng ngực Yoriichi. Cậu biết anh trai từ nhỏ là một người vô cùng dịu dàng, tính khí hoà nhã vui vẻ, chưa từng to tiếng nặng lời với ai, xu hướng không có gì bất thường, vậy mà chỉ sau một năm đã thay lòng đổi dạ, không chỉ chuyển sang thích chơi đàn ông, lại còn quả quyết muốn chơi cả em trai mình.

Cậu ấy biết bản thân nợ y rất nhiều, vô phương dùng đủ mọi cách khác nhau bù đắp, tiền bạc, quyền thế, nhà cao cửa rộng, đều dung túng đem cho y, thậm chí đến đàn bà cũng dẫn tới, không rõ là đang cố thay đổi điều gì. Ngày hôm ấy, y nằm an nhàn vuốt râu sưởi nắng trên sân thượng cao chót vót, thẳng thừng từ chối không nhận món quà đầy ý nghĩa kia, vẫn cứng đầu cứng cổ như cũ, nói rằng nếu cậu ấy không muốn, thì hãy thả cho y đi tìm đàn ông ở ngoài, từ nay về sau không ai nợ ai nữa.

Yoriichi chưa bao giờ đem đàn ông tới cho Michikatsu, và y cũng không cả thèm vòi vĩnh đòi hỏi, tận dụng thời gian trong tù ve vãn trục lợi, rõ ràng không làm phiền tới ai, vậy mà tại sao cậu ấy vẫn cảm thấy khó chịu đến thế? Rốt cuộc, là đã sai ở đâu?

Trạm xăng Yoriichi vừa ngoặt xe rẽ xuống nằm trên một con đường đất đỏ vắng người qua lại, nom xập xệ và tồi tàn vô cùng, biển hiệu bong tróc, bóng đèn dưới hiên vỡ nát, tới cả tấm bảng quảng cáo sản phẩm sặc sỡ màu mè cũng mang vẻ buồn thảm không che giấu. Michikatsu không quan trọng địa điển, miễn là không còn phải chịu đựng kiểu lái xe xóc nảy đột ngột như những cơn địa chấn của đối phương, trong lòng lập tức hồi phục hăng hái, cục cựa điều chỉnh tư thế cho thuận lợi, tự nguyện hạ đầu nuốt cả. Vật thể trong miệng y thình lình phồng lớn, quy đầu cứng rắn đè ngang cuống họng, chỉ kịp giật lên mấy cái cảnh cáo cho có lệ trước khi bắn ra. Michikatsu hài lòng cong lưỡi hứng trọn, giống như đã có tiên liệu từ trước, mút liếm tận tình cho tới tận giọt cuối cùng, rồi mới an tâm hạ cửa kính xe, đem toàn bộ chất lỏng trong miệng nhổ ra ngoài.

Cho dù mới vừa tống ra cho bằng hết, mùi vị khó ngửi trong khoang miệng vẫn lan toả không phai, Michikatsu với tay ra phía sau tìm chai nước, ngửa đầu hớp một ngụm lớn, dùng lưỡi ra sức tẩy chùi cặn kẽ bên trong, ngậm rồi nhổ, súc cho đủ ba lần mới chịu thôi. Nếu là của người khác, có nuốt một vài bận cũng không thành vấn đề, đôi bên đều tự nhiên vui vẻ, chỉ có riêng đối tượng lần này, y không muốn nuốt, không muốn mang theo bất cứ thứ gì của cậu ấy trong người, cũng may là chưa lỡ ăn no bụng, nếu phải mửa ra ghế bọc xe đẹp nhường này, sao mà tránh khỏi thương tiếc cho chủ sở hữu cơ chứ?

Yoriichi nặng nề chớp mắt, trân trối nhìn y dùng bộ dạng thiểu não ra sức súc miệng, tự dưng bản năng hãi sợ sự im lặng bên trong thôi thúc cậu ấy nói một câu gì đó, nói gì cũng được, khen ngợi, động viên, an ủi, xin lỗi, thậm chí chỉ là đưa tay lên vỗ lưng cho y, chỉ cần cậu ấy quan tâm một chút, bao nhiêu biến cố đã xảy ra xuyên suốt mười năm cũng sẽ trở thành sóng xô bờ cát, một vết chân hay dấu tích cũng không còn để vào trong lòng.

Em trai của y sở hữu khả năng vận dụng người tài, quy phục cả thiên hạ, chỉ có mỗi việc nói gì cho phải phép, lại không làm được.

"Em đã cưới vợ"

Michikatsu trèo qua tay vịn, đổi vị trí ngồi sang phía sau ghế phụ lái, thờ ơ uống thêm một ngụm nước, dùng cổ tay chùi sạch hai bên mép, không hề có vẻ gì là đặc biệt ngạc nhiên đáp lại:

"Ừ, anh biết"

Ngày cậu ấy cưới, một cái thiệp mời cũng không thể gửi, y ngồi nhà đá nhờ nghe vách tường nói chuyện mới biết, là con gái của ông trùm tai to mặt lớn nhất vùng thời đó. Em trai lập tức từ vị trí nhân viên điều chế ma tuý đá tầm thường, suốt ngày ru rú ru rú trong căn phòng thí nghiệm ngột ngạt, trở thành người đầu sỏ một đường dây buôn bán đổi chác, sau rồi lên cả làm ông chủ. Đám cưới người thì kể là linh đình cỗ tiệc, kẻ lại đồn kín tiếng đơn sơ, Michikatsu không quan trọng tiểu tiết, dù sao nói gì thì nói, y nợ tự do đầu tiên của mình, với người em dâu chưa từng nhìn thấy mặt kia.

Ngày cậu ấy có tất cả, y chỉ còn đôi bàn tay trắng, vậy nên phải lấy oán báo ơn, nhất quyết đòi của cậu ấy thứ duy nhất y biết có chết cũng không thể cho được.

Như vậy, có thể mang nợ nhau cả đời.

"Em sắp có con," Yoriichi mặc lại quần áo, mở cửa xe đi xuống hàng ghế ngồi phía sau, chìa tay bóp lấy gương mặt y như muốn dồn ép y nghe cho thủng "Em không muốn nó lớn lên, nhìn thấy gia đình nó côn đồ xấu xí và cho rằng việc đó là bình thường, nên em đã từ bỏ tất cả. Giải tán tổ chức, san phẳng toàn bộ mặt bằng. Mọi thứ đã kết thúc rồi, từ giờ chúng ta có thể sống một cuộc sống bình yên như ao ước. Anh à, em muốn anh ở trong cuộc đời con trai của em."

Michikatsu gạt tay Yoriichi qua một bên, ngửa đầu bật cười ha hả thành tiếng. Đã tưởng là kết hôn vì danh phận, hoá ra cũng có thể có với nhau một mụn con cơ à, đúng là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, vậy mà đã tốn công nghĩ rằng anh trai là lí do khiến cậu ấy từ bỏ, hoá ra tới cuối vẫn chỉ là y tự huyễn hoặc lừa dối bản thân mình.

"Nếu không muốn làm nữa thì đừng làm," Mệt mỏi lắm rồi, y không muốn phải đóng kịch nữa, cũng từ chối trở thành một phần của cái gia đình nguỵ tạo kia.

"Em không nói thế"

Yoriichi đóng cửa xe, nhoài người về phía Michikatsu như muốn ôm song lập tức bị y đẩy lùi ra trở lại. Rõ ràng mồm miệng vừa nói này nói nọ, bậy bạ phóng túng liếm mút, nhưng gương mặt y chẳng còn có vẻ gì là muốn làm. Nếu chỉ đơn thuần là muốn mua chuộc y, nếu chỉ đơn thuần là nghĩa vụ và thương hại, y đều không cần, cũng không muốn phải mang nợ người ta nhiều lần đến thế.

Chỉ một đời là quá đủ.

Yoriichi vẫn không bỏ cuộc, nhất quyết ép y phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình, một tay nắm lấy cằm y kéo qua, cưỡng ép cho môi chạm môi, khăng khít không một kẽ hở. Mùi nước hoa, cộng thêm cả mùi phấn son phụ nữ càng lúc càng nồng nặc tới phát bệnh, Michikatsu chịu không được phải cắn xuống đầu lưỡi đang ra sức sục sạo kia, bắt buộc đối phương nhả ra. Y ngồi giật ngược về phía sau, ra sức lấy tay quệt mồm quệt má, vừa hổn hển hô hấp vừa căm phẫn nhìn cậu ấy, nhất quyết không cho tự tiện thêm một lần nữa.

"Được, làm thì làm, thế nhưng, chỉ được dùng vị trí phía sau, đừng có mặc cả"

Trông thấy đối phương không có ý định phản đối, Michikatsu mới an tâm xoay người, cong lưng cởi áo, để lộ ra hình xăm con hạc méo mó ngay cuối đốt sống lưng còn đỏ hỏn, bên trên đôi cánh sải rộng có kí tên người khắc, cắt ngang là vết xước còn tướp máu đông thành mảng vì bị kéo lê trên đất. Sắc mặt người ngồi đằng sau lập tức sa sầm xuống, cậu ta đưa một tay lên sờ vào hình xăm kia, thình lình dùng đầu móng bấm mạnh, giống như muốn vận toàn lực cào rách mảng da yếu ớt ấy, vừa sỗ sàng bấu véo vừa nghiến răng tra hỏi:

"Cái gì đây?"

"Hình xăm đôi với nhân tình đó, đẹp không?"

Michikatsu ngâm nga kể chuyện, làm như mù điếc trước cảm xúc của đối phương, mỗi lần đầu móng tay sắc nhọn đay nghiến kia nhấn xuống lại cố tình bật ra một tiếng kêu rên xem chừng thích thú. Việc Michikatsu ngủ với đàn ông ở trong tù không phải chuyện lạ, cũng chỉ là ăn một miếng, thượng một lần thì không tính là gì, lần này còn để người ta xăm hình viết tên lên người bằng kim mực, mãi mãi cùng y sinh lão bệnh tử, rõ ràng không phải là dạng tình cảm lợi dụng để phát tiết đơn thuần, Yoriichi tức tối gầm lên, giống như con dã thú vừa bị đâm liên tiếp một nhát lại một nhát, ban đầu còn có thể cắn răng chịu đựng, tới lúc này thì không còn thương cảm khách sáo, nội khí sung thiên nổi đùng đùng trên đầu. Cậu ta cong người chồm dậy, chộp lấy quần y kéo xuống, cầm dương vật chưa kịp mềm hẳn của mình nhét một hơi vào tới cùng, dùng tay cố định lấy hông y, lập tức hùng hục đưa đẩy, giống như muốn lôi toàn bộ kí ức về những người đàn ông y đã từng ôm ấp ra vo viên thành một nắm, nắn cho tới khi bên trong y chẳng còn nhớ về bất cứ một ai khác ngoài cậu ta.

Cho dù đêm trước có được nới lỏng tới mức nào, bị lỗ mãng đâm chọc không kịp chuẩn bị như vậy, chưa chết thì vẫn còn biết đau, chấn thương cũ chưa kịp lành, cái mới đã lập tức chồng lên, Michikatsu bất lực vịn lấy ghế xe trước mặt làm chỗ dựa, đầu thõng xuống, bả vai nhô lên, bởi vì trong tù không thường xuyên ăn uống, chỉ mới vài tuần y đã gầy đi khá nhiều, cổ tay, xương sườn lẫn đốt sống đều lộ rõ, những vết cắn trên người giờ đã chuyển thành dấu vàng mai mái, động nhẹ là đau là nhức, nhưng tuyệt nhiên không muốn kêu khóc dù chỉ một tiếng, ngược lại còn ê a quát mắng, "Mạnh nữa lên, vợ mày không cho mày ăn cơm à?" như một hình thức giễu cợt trêu ngươi. Yoriichi chồm hẳn lên người y, bóp lấy ngực y mà cấu mà véo, hơi thở nặng nề vồ vập bên tai, mọi vết bầm trên cổ đều đã bị cậu ấy thay thế bằng dấu răng tím tái, nom yếu ớt thảm thương vô cùng.

Michikatsu để mặc cho đứa em trai tuỳ ý rong ruổi trên cơ thể mình, giày vò hành hạ tới đâu cũng không giận, song mỗi lần cậu ta ngỏ muốn hôn môi đều bị y quay đầu cự tuyệt trốn tránh. Yoriichi đau lòng giữ lấy cánh tay người nằm dưới, uỷ khuất vùi mặt vào cổ y, cử động tục tằn bên dưới bất giác chậm lại, giống như đang tập trung dồn cho bằng hết nhân từ và dũng khí để hỏi:

"Anh có yêu anh ta không?"

Michikatsu không ngẩng lên, rõ ràng vừa mới ngủ với người ta mà vờ như đã quên hết sạch, đáp lại câu hỏi của em trai bằng một câu hỏi khác:

"Mày đang nói ai? Anh mày có nhiều anh lắm"

Yoriichi khó chịu gầm gừ, dùng móng tay cào xước thêm một đường nữa lên hình xăm xấu xí kia, cậu ta biết y đang cố tình bắt em trai phải nói ra cho bằng được tên của người mình căm ghét, nếu nổi giận bây giờ khác nào tự giẫm chân xuống mồ. Yoriichi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho khuôn mặt bình thản trước khi thì thầm câu chữ khó nghe thành lời:

"Uzui"

Nghe được cái tên thân quen thoát ra khỏi khuôn miệng em trai mình mà không phải tiếng rên rỉ, Michikatsu tự dưng thấy buồn cười. Một người đàn ông đã mất đi tất cả, nhìn y như thế giới duy nhất dưới vòm trời, coi y tựa nghĩa lý sinh tồn, làm sao cái thứ cảm xúc dối trá đó có thể gọi là tình yêu, chẳng phải chỉ là vay mượn tim phổi của nhau làm chỗ dựa tinh thần nhất thời? Cái tên, gương mặt, dáng điệu, tóc đen hay tóc trắng, thì có gì khác biệt?

Thứ y mong muốn, từ lâu đã không phải tình yêu, mà là sự sủng bái.

"Yêu chứ, yêu muốn chết đi được, mày không thấy chỉ cần nhắc tới tên anh ta tao đã gì gì và này nọ, cái ấy chĩa thẳng lên trời à?"

Yoriichi vuốt ve xương chậu của y, đem dương vật vùi sâu bên trong thản nhiên rút ra nửa đoạn rồi đâm vào trở lại, làm y phải tê lưỡi cứng họng, giọng nói phát ra vẫn trầm thấp bình ổn như cũ, không có vẻ gì là giận:

"Anh ta có vợ rồi, anh biết đấy"

"Rồi sao?" Michikatsu dè chừng đáp trả, mỗi khi người kia sử dụng ngữ điệu nửa đùa nửa không lắt léo nói chuyện với y, y biết cậu ta sắp sửa giở trò, "Mày cũng có vợ, mà vẫn chơi tao đấy thôi"

"Không chỉ có một, mà là ba cô. Đều là tuyệt sắc giai nhân, gái hai con trông mòn con mắt, nhà ở đâu ấy nhỉ? Phải rồi, " Yoriichi mặc kệ mọi lời châm biếm của y, bắt đầu liệt kê chi tiết từng địa chỉ, lẫn cả nghề nghiệp, tên chồng tên con, thích thú quan sát sắc mặt y chợt chuyển tái mét, "Anh yên tâm, em sẽ không làm hại họ đâu, em chỉ muốn biết nhà của họ ở đâu, để có thể gửi tàn tích chồng cũ tới đúng người, đúng địa chỉ, cho họ có thứ để gọi là kỉ vật."

Michikatsu tách mình ra khỏi Yoriichi, tự dưng xoay người về phía sau, dạng chân ngồi lên đùi cậu ấy, cắm lại dương vật cứng ngắc phía dưới vào lại sau mông, hai tay chống xuống đầu gối đối phương làm điểm tựa, chẳng nói chẳng rằng ra sức ấn, bên trong co thắt không ngừng, kịch liệt nâng rồi hạ eo, ấn cho tới khi cậu ấy bắn lần thứ hai mới chịu thôi. Hai mắt y ủ rũ cụp xuống, cặp mi dày đẹp hạ thấp khe khẽ lay động, cảm xúc ẩn hiện vô cùng khó đoán, dường như đã có ý định đầu hàng, song vẫn không thể nhìn rõ trong sâu thẳm thâm tâm y đang toan tính nước cờ nào tiếp theo.

Sau cao trào là một chuỗi dài im lặng nối tiếp, Michikatsu ngồi lùi lại phía sau, thấm ướt nước lên áo ngoài vứt ở trên sàn xe, rồi tự lau cho bằng sạch cơ thể. Làm với người này, cương còn không được, đừng nói là bắn, cơ thể chỉ có nhớp nháp một tầng mồ hôi trơn bóng, vậy mà vẫn ra sức tẩy chùi, tẩy cho tới khi da dẻ đau rát tấy đỏ mới chịu thôi. Y nửa ngồi nửa quỳ trên sàn xe, chọn vị trí ngay giữa hai chân cậu ấy, cặp mắt nâu đỏ xinh đẹp chớp nhẹ, song lần này không còn nét kiêng dè phóng túng, mà là hoàn toàn có ý công kích, ân oán trả đủ, giống như mọi bí mật đê hèn cậu ta lừa gạt y trong suốt 10 năm qua đều bị phơi bày ra ánh sáng, một chân tơ kẽ tóc cũng không bỏ thừa.

"Vậy để anh đoán nhé, mày định sai tay chân trong đó dựng lên một cuộc bạo loạn, rồi cai ngục sẽ nhảy vào can ngăn trấn áp, lợi dụng quang cảnh hỗn loạn nắm cổ một tù nhân vô tội ném vào trong đám bị đày sang biệt giam, từ đó có tùng xẻo thành mấy mảnh cũng không ai để ý, có đúng không?

Người cai ngục ấy, hình như tên là Himejima thì phải. Anh ta được lắm đó, ban đầu còn nói rằng không chịu chơi đàn ông, thế mà khi làm còn nhập tâm hơn cả tù nhân thiếu hơi phụ nữ nữa, đúng là món ngon nhớ lâu, ăn một lần là nghiện.

Mày đừng tưởng tao ngu độn không biết. Đừng nói là chơi bạn tù, có vợ hay không có vợ, tới cả tay chân của mày, tao cũng chơi hết."

Nói đoạn, Michikatsu theo thói quen nâng sợi dây chuyền đeo trên cổ lên, dùng đầu ngón tay cắt đôi dòng chữ Hạnh phúc trăm năm khắc ở trong mặt nhẫn, chiếc nhẫn bật mở rồi lật ngược, ngoại trừ những mẩu vụn khô màu nâu như lá trá bay lả tả trong không khí, còn lại không có vật chất nào khác rơi ra cả.

"Tổ chức giải tán, những người ở trong tù hiển nhiên cũng bị liên luỵ, mày định lợi dụng anh ta lần cuối, bẩn tay làm những việc phi pháp cho mày rồi vứt bỏ, cho anh ta mọt gông ở trong tù với tội danh tàng trữ ma tuý và giết người, đúng không? Thôi nào, em trai, sai lầm lớn rồi, đừng nghĩ là anh sẽ để mày toại nguyện chứ. Ma tuý của mày là anh đây bán, và anh bạn kia cũng là anh mày giết rồi.

Bây giờ, mày có giỏi thì làm đi, mổ bụng moi gan một người đàn ông không có sức phản kháng, sau này xuống địa ngục, tới cả Diêm Vương cũng không thèm nhìn mặt"

Yoriichi sững sờ nhìn y, vốn dĩ đã biết tính khí anh trai thất thường, vậy nên trước giờ chưa từng có lời phán xét hay trách móc, lần đầu tiên giận quá mất khôn, không thể kiềm chế thốt ra hai chữ, "Đê tiện."

Lời nói ra ngoài giống như bát nước đổ đi.

Bốp một cái, đất trời trước mắt thình lình chao đảo, giống như toàn bộ kiềm chế dồn nén bấy lâu đều lũ lượt đổ xuống sông xuống bể. Michikatsu còn chưa kịp định thần, cơ thể đã kích động bật lên, cái tát trên tay vội vàng giáng xuống, nhắm thẳng mặt người đối diện. Lần này, không còn mang ý định cảnh tỉnh dạy dỗ, mà là dồn toàn lực mà đánh, Yoriichi choáng váng giật ngược về phía sau, vành môi rách toạc, máu bắn lên cả kính cửa xe đục mờ hơi nước, nở bung thành năm nhánh vô cùng nhức mắt.

"Sao mày đàn bà thế, dám nói tao tiện, vậy mày chơi cái đứa tiện nhân này sướng chưa?" Michikatsu tức tối gầm lên, hai mắt vằn tơ máu đỏ long lên sòng sọc, giống như một con thú bị thương đã ruồng bỏ tình người, bên trong chẳng còn gì khác ngoài bi ai phẫn nộ "Đúng, tao dơ, tao bẩn, tao tiện, nhưng có tiện hơn nữa, thì cũng không bằng được mày"

Yoriichi chớp đôi mắt đờ đẫn, trước kia có bị y đánh mắng duy nhất một lần, đau thì có đau, nhưng là cái đau trầy trật ngoài da tầm thường, hoàn toàn không giống như thế này. Michikatsu thoạt nhìn có vẻ không tim không phổi, song vĩnh viễn coi trọng tình nghĩa, hết lòng chở che cho người nhà, thậm chí còn cảm thấy tội lỗi vì cái tát không nặng không nhẹ trước kia mà thay em trai đi tù, bây giờ có thể giận tới mức đánh người không nương tay, những việc đã làm trong mười năm qua càng lúc càng thấy đồi bại thất đức. Cậu ấy ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt lộ rõ vẻ yếu đuối lệ thuộc, giống như đứa trẻ nhem nhuốc đã dựa vào lòng anh trai mếu máo mỗi khi làm sai làm hỏng trước kia, thẫn thờ đặt ra câu hỏi, "Bao giờ anh giết em?"

Michikatsu không lập tức trả lời, không phải vì y không có câu trả lời thoả đáng, mà là mới hồ đồ vung tay đánh người đau quá, đau ứa cả nước mắt, da mặt của đối phương vừa dày vừa cứng, làm trật cả cổ tay y. Y trượt lưng ngồi lại xuống sàn xe, vội vàng quay mặt hướng đi chỗ khác, chuyển sang nhìn vết máu loang lổ đọng lại thành mảng tối đen trên cửa kính, bất giác bật cười thành tiếng chua chát:

"Trùng hợp làm sao, anh cũng đang định hỏi mày một câu tương tự"

***end***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top