Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

JungKook.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--------

Điền Chính Quốc

Có danh một tổng tài cực kì điềm tĩnh, nhưng đôi khi cũng không kìm nổi thú tính trước thư kí của hắn.

Ừ, hắn cũng biết điều này hơi dị, là nam nhân nhưng lại muốn động chạm trên cơ thể của một nam nhân khác.

Chính Quốc che giấu rất tốt, chỉ khe khẽ liếc nhìn cái mông tròn của người kia khi cậu pha trà cho hắn. Đương nhiên không tránh khỏi ham muốn nhưng lại bị chính hắn thành công cật lực kìm lại.

Phác Chí Mẫn làm thư kí cho hắn ba năm cũng chưa thấy hắn có nữ nhân bên cạnh bao giờ, lúc nào có thời gian rảnh ở cạnh cậu cũng lạnh lùng đến lạ, chẳng mấy khi nhắc đến chuyện cưa cẩm người khác giới. Cậu tự hỏi hắn có phải ghét cậu hay không chứ?

Nhưng có điều, hắn khi nhìn Chí Mẫn lại rất chăm chú, cảm giác như...muốn ăn tươi nuốt sống luôn vậy. Cậu cũng nhiều lần né tránh không xuất hiện trước mặt hắn, có điều hắn lại luôn tìm việc cho cậu làm để lúc nào cũng kè kè ở bên.

Phác Chí Mẫn tuyệt đối khả ái, da trắng mắt cười đều có, môi hồng hào không có chỗ để chê. Cũng thông minh không kém Điền Chính Quốc một điểm nào, chỉ muốn tìm hiểu, hắn là đang che giấu hay chỉ là vô tình.

Và có điều, cậu chính là muốn dụ hắn sập bẫy tình.

Hôm nay là thời điểm thích hợp nhất để ra tay.

------

Chính Quốc rảnh rỗi, đến một quán bar khá lớn để lang lang qua tối nay. Từ lúc bước vào đến hai ba tiếng sau chưa hề liếc mắt qua một nữ nhân nào, mắt vẫn liên tục đảo quanh còn không biết đang tìm cái gì.

- Điền thiếu gia, đến đây để vui chơi?

- Không lẽ đến để ngủ? Anh bị vấn đề gì sao?

Tại Hưởng nhếch khẽ chân mày, tên Chí Mẫn bị điên rồi mới thích phải cái dạng người kiêu ngạo như thế này, là hắn thì ngay lập tức sẽ vung cho một đạp nhớ đời.

- Anh đây là muốn giới thiệu cho cậu một mỹ thụ, còn tem đàng hoàng nhé.

- Không hứng thú.

- Phác Chí Mẫn.

- Đưa chìa khóa phòng cho tôi, ngay!

Kim Tại Hưởng không ngờ tên sắt đá kiêu ngạo này lại vì một cái tên liền đổ gục, khinh thường không chất đâu cho hết.

Chính Quốc gấp gáp, trong lòng đang rủa thầm Chí Mẫn lẳng lơ cũng không ngớt chờ đợi. Hắn chợt bước chậm lại, cười nửa miệng mới tiến gần đến cửa phòng.

Mở cửa không một tiếng động, từ bên ngoài nhìn vào cũng không làm Chí Mẫn nhận ra.

Phác Chí Mẫn nửa thân dưới chỉ mặc độc một chiếc boxer trắng mỏng tanh. Áo lụa trắng dài thượt trượt khỏi hai vai khi hàng cúc áo đã bung hết, để lộ hai đầu nhũ màu hồng nhạt đang nhô lên trước ngực. Tư thế nằm vô cùng mê người, cặp đùi trắng nõn dang khẽ về hai phía, một nâng cao một hạ dần về phía dưới.

Hai tay trượt trên lớp vải bông phía trên đầu, xoa nhẹ thật chậm rãi khi một bàn tay nhặt lấy quả nho đẩy dần tới đầu lưỡi đỏ hồng xinh đẹp. Phác Chí Mẫn cố tình uốn lưng lên, cả cơ thể liền tạo thành một đường cong quyến rũ.

Điền Chính Quốc bên ngoài xoa xoa lên môi, cảm thấy nuốt nước bọt thật khó trôi.

- Nhìn đã đủ chưa, Điền tổng là muốn ra hay muốn vào?

Chí Mẫn vươn lưỡi, liếm nhẹ lên chóp quả nho ở trên tay. Điền Chính Quốc nhìn thấy liền rùng mình một cái, vật ở trong quần bỗng nóng rần lên. Sau đó thở hắt ra một cái, bước vào khóa cửa.

Hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, không hề báo trước thẳng tay luồn vào xoa lấy đùi non, sau đó vuốt ve dần xuống. Chính Quốc hôn lên đầu gối, hướng mắt nhìn Chí Mẫn.

Phác Chí Mẫn ngồi dậy, quàng tay qua cổ Chính Quốc ôm lấy, kéo hắn * đè lên người mình. Điền Chính Quốc một đường xoa thẳng từ phía eo lên mạn sườn rồi bóp mạnh, cậu vì vậy ngâm lên một tiếng.

- Đồ tiểu lẳng lơ, ban ngày ở cùng tôi rất ngoan, vì sao tối đến liền ở đây giương hông chờ người ta xỏ qua?

Hắn kề mặt sát hơn, Chí Mẫn tưởng hắn định hôn mình mới ngửa cổ lên đón lấy, không ngờ giữa chừng hắn ngưng lại, cười lưu manh nói cậu.

- Muốn hôn sao? Tiểu lẳng lơ của anh?

- Nếu Điền tổng cho phép mạo muội, nhân tiện, tôi là chưa từng cùng ai, chỉ muốn ở đây mát mẻ một chút lại không ngờ ngài cũng đến. Mà từ khi nào, tôi là của ngài cơ?

- Im miệng nào, em cố tình câu dẫn tôi sao?

Phác Chí Mẫn đem hai tay ghì lấy cổ hắn, rướn người hôn lên một cái rồi cười ma mị, bỗng chốc làm thần trí người kia đảo lộn. Điền Chính Quốc nhất thời không kiềm chế nổi, hướng môi vật nhỏ mãnh liệt hôn lên.

Chí Mẫn biết mình thành công dụ hắn sập bẫy, sau này có thể vui vẻ cùng một chỗ thật tốt rồi. Hiện tại tận hưởng chút đã, nghĩ rồi liền vươn lưỡi ra đáp trả hắn.

Chính Quốc điên cuồng mút mát, lưỡi tách hai hàm răng khẽ đẩy vào bên trong làm loạn. Chí Mẫn bắt được hắn, một lần mút thật sâu, đến nỗi phải hé miệng ra để cậu đẩy môi mình tới.

Cậu vẫn còn mơ hồ trong nụ hôn, tay hắn ở dưới đã cởi sạch giúp cả hai rồi. Bỗng Chính Quốc ôm lấy người cậu, đem cả người Chí Mẫn đặt lên trên. Tay điêu luyện xoa loạn trên cánh mông, đẩy dần về giữa đùi trong gảy nhẹ vào hai túi da đang trướng lên.

Phác Chí Mẫn rùng mình, rên trong miệng hắn một tiếng lớn, ngay sau đó lại bị tiếng lách chách khi môi lưỡi giao triền át đi mất.

- Ưm, Điền tổng..... Đừng...

Chí Mẫn bật ra khỏi nụ hôn, hừ hừ rên rỉ khi phía sau bất ngờ bị hắn xâm nhập. Vì một ngón thật nhỏ nên chẳng khó khăn gì đã lọt thỏm vào bên trong, cho đến khi hắn chen thêm ngón thứ hai và bắt đầu càn quấy điên loạn.

Chống hẳn tay lên bờ ngực săn chắc của hắn, Chí Mẫn quay đầu run rẩy nhìn hai ngón tay vừa dài vừa to đang ra vào phía sau mình, lại càng không ngờ được hắn biết rõ nơi nào sẽ làm cậu co rúm lại mỗi lần chạm, vì vậy cứ trêu đùa không chịu với đến.

- Ưm....sâu một chút...

- Gọi lão công.

- Ư..không, vì cái gì?

- Thích Điền tổng của em lâu như vậy, hôm nay lại dám cả gan dụ tôi sập bẫy, nghĩ rằng Điền Chính Quốc này không biết sao?

Chí Mẫn nhận lấy ngón tay của hắn bắt đầu ấn mạnh vào bên trong, cậu dục tiên dục tử thảng thốt kêu lên. Dâm thủy rỉ ra từ cửa huyệt phấn nộn đang ôm chặt lấy ngón tay của hắn, nhiều như vậy hẳn là đang 'đói' đi.

Chính Quốc cười, hơi thở hắt vào mặt Chí Mẫn khiến cậu phát run, đểu giả như vậy là có ý gì?

- Chính Quốc, đừng mà...ô..a...đau quá, mau rút ra..hưm...a...

- Không phải muốn ăn sao? Hôm nay nhất định cho em ăn no.

- a.. hức... To quá, rách mất..aaa

Điền Chính Quốc không một chút thương tiếc, lần đầu đem côn thịt tiến tới bên trong cúc hoa đã phập một cái vào sâu tận gốc. Hậu huyệt còn non nớt chỉ vì dương vật thô to của hắn làm rách, máu chảy ra vô tình trở thành dịch nhờn khiến dị vật ngày càng đỉnh vào sâu hơn.

Phác Chí Mẫn chỉ muốn vui vẻ là đụng chạm bình thường, không ngờ mình ngây thơ đến vậy.

Bây giờ thế nào rồi, một miệng ư ử rên rỉ từ chối, miệng kia lại phối hợp với hắn mút chặt không buông.

Điền Chính Quốc đẩy cậu ngồi thẳng trên phân thân của hắn, nắm lấy hông nghiền mạnh xuống theo mỗi nhịp thúc ra vào. Chí Mẫn luôn miệng cầu xin hắn ngừng lại, hai tay chống trên ngực người kia một lúc một lúc lại rơi ra.

Đột nhiên Chí Mẫn vùng dậy, thực ra muốn bỏ chạy. Đồ ngốc này là muốn cái gì đây chứ?

- Ngoan nào, em chọc giận tôi rồi đấy.

Nắm lấy nam nhân ở phía trên đang vùng vẫy, Chính Quốc với lấy thắt lưng trói chặt tay. Chí Mẫn òa khóc lên, dọa hắn giật mình.

- Cái gì?

- Em chỉ rất sợ thôi, đau đến sắp chết rồi.

Vừa nói vừa run run, hai bàn tay bị trói ở trên đầu cũng bấu chặt vào nhau không buông. Chính Quốc hắn bật cười ha hả, ngay sau đó thu lại vẻ lạnh lùng cúi sát xuống chạm môi Chí Mẫn một cái.

Lần đầu, nhất định cho em ăn no.

Hắn liếm lên cằm, dời xuống mảnh da mỏng ở cổ cắn mạnh làm cậu uốn người tránh khỏi. Điền Chính Quốc tích cực chậm rãi, day mút ở trên ngực chi chít dấu hôn đỏ chói mắt.

Ngậm lấy một đầu nhũ hoa, lưỡi nhanh chóng xoáy quanh một vòng rồi ấn mạnh xuống. Phác Chí Mẫn tay cào loạn vào nhau, một trận kích thích đánh thẳng vào hạ bộ, không bất ngờ gì khi trướng lên nửa phần.

Bàn tay còn lại phối hợp ôm lấy mạn sườn dưới cánh tay, miết mạnh lên điểm sưng đỏ khiến cậu chỉ còn biết ồ ồ thở dốc, nói cũng chẳng nói được.

Điền Chính Quốc lần nữa khuếch trương, hiện tại là ba ngón thay nhau đảo loạn, đem cả động thịt gần như phá hỏng bẳng nhiệt hỏa. Chí Mẫn mở to mắt nhìn hắn, khó khăn thở dốc khi hơi thở thay nhau phả tới trên môi người kia.

Cậu mở miệng đón lấy không khí nặng trịch, mắt mở to nhìn cự vật của hắn dần đẩy ngập sâu vào huyệt khẩu vẫn còn đang rỉ máu. Cảm giác choáng váng đến không nói thành lời, miệng cứ như vậy không tài nào khép lại nổi.

Hắn động một cái, cả người cậu bất giác co rúm lại. Hai tay đang bị trói cũng vội vòng qua đầu hắn dùng chút sức lực ghì xuống. Điền Chính Quốc không phiền hà, lập tức phối hợp tách hai chân cậu đẩy lên sát ngực, sau đó ôm lấy đùi ghì xuống mới bắt đầu.

Hắn động chậm đến mức nào thì vào sâu đến mức ấy, Chí Mẫn cả người lẩy bẩy rùng mình, chèn lại tiếng rên ở môi bằng cách hôn lấy hắn. Chính Quốc muốn nghe, liền lập tức buông ra đưa ngón tay vào trêu đùa trên lưỡi Chí Mẫn. Dịch vị mắc kẹt ngón tay không thể nuốt vào tràn cả ra viền môi, theo góc cạnh khuôn mặt rơi xuống một vùng vai chi chít dấu hôn của hắn.

Chính Quốc gằn lấy hông người kia, thúc mạnh hông vào bên trong tự biết cách thỏa mãn.

- Chính Quốc, ưm...a...chậm, một chút..

Hắn không hề báo trước, vội vàng dùng sức đâm thủng. Phác Chí Mẫn đảo lộn, nhận ra ngay cả nam nhân cũng mẫn cảm đến như thế, hắn chỉ mới ra vào một chút đã sinh ra thoải mái kì lạ, thực muốn nhiều hơn nhưng lại sợ hắn mắng lẳng lơ. Vì vậy tự thân nhịp nhàng níu lại hắn ở bên trong.

- Đói đến như vậy? Thật chặt ah...

- Mau mau..ưm..thao chết em.a...ô...

Chính Quốc nắm lấy côn thịt của người kia, ra sức nhanh chóng lộng khiến Chí Mẫn rùng mình ưỡn người lên phía trên nhận lấy.

Chí Mẫn thực là một xử nam, bên trong còn non mềm chật chội, bức Chính Quốc hắn đến thở không thông gầm khẽ ở cổ họng. Nóng nảy ăn trọn côn thịt trướng to của hắn, nội bích dày cộm ôm ấp lấy thịt heo bổng nhanh chóng ra vào.

Điền Chính Quốc là muốn bức hại cho đến khi Chí Mẫn cậu cầu xin hắn để thao mình, dần dần lại không nhắm tới điểm kích thích mà đâm, ba lần chỉ một lần găm mạnh vào bên trong.

Phác Chí Mẫn nức nở, hai tay ở trên giật lấy áo gối cào xé, rồi lại cấu vào nhau ủy khuất rơi lệ.

- Chính Quốc, mau....a..ha...mau mau đâm sâu hơn... Sắp chịu không nổi rồi....

- Gọi lão công!

Chí Mẫn lắc đầu, Chính Quốc nhanh chóng rút ra, điệu bộ đáng ghét như muốn dừng ngay lập tức. Cậu tiếc rẻ, vội vàng dùng sức thắt lại, không ngờ lại tự khiến mình hoa mắt vì nhục dục. Nhưng mà,...

- Lão... Lão công,...hư...a...nhanh chóng vào sâu bên trong hơn đi.

Quy đầu còn lấp ló ở cúc hoa, vài nếp gấp vương vãi máu đang níu lấy hắn, trông đáng ghét. Chính Quốc vừa nghe xong, hướng điểm mẫn cảm như đao kiếm cắm phập vào. Chí Mấn bật ngửa ra, nước mắt ồ ạt chảy xuống

Ngay sau đó không một chút tiết chế, Chính Quốc ôm hai đùi nhỏ bé gác lên trên vai. Hông giương cao lên vừa tầm với côn thịt của hắn, Chính Quốc hài lòng đạnh mạnh vào mông cậu.

Miệng lớn to tiếng kêu rên, miệng nhỏ căng ra hết cỡ ngậm lấy côn thịt điên loạn sáp nhập, Chí Mẫn cảm tưởng mình sắp ngất đến nơi, sướng đến không còn sức lực nào để thở nữa.

Hắn đẩy vào với vận tốc nhanh vô kể, tay ở trên hạ bộ của Chí Mẫn ra sức lộng.

Ôm lấy gáy cậu, Chính Quốc hạ người dồn sức lực đẩy mạnh về phía trước,  tất cả tinh dịch ở trong người đem bắn vào bên trong. Tay vô tình miết lên quy đầu sưng đỏ của Chí Mẫn, sự kích thích quá tải đổ ập đến khiến cậu xuất ra ngay sau đó chưa đầy hai giây.

Phác Chí Mẫn hai mắt mờ đục đi, khoái cảm chồng chất đè lên não bộ khiến cậu không xử lí nổi. Hay tay ở trên đầu dần nới lỏng còn lồng ngực thì liên tục phập phồng vì cơn thở dốc.
-------

Ôm lấy Chí Mẫn nằm gục xuống, tẩy rửa xong không ngờ vẫn còn mệt muốn chết. Chính Quốc thở hổn hển nhìn trần nhà, sau đó lại nhìn cậu.

- Ngày mai nghỉ phép đi.

- Vì sao? Tháng này tiền lương định tính thế nào cho em?

- Lại còn sợ Điền Chính Quốc này không nuôi được em sao. Khờ quá rồi, sau này về làm bà chủ chỉ cần ban ngày ngoan ngoãn ngồi chức thư kí, tối đến lột sạch quần áo lên giường chờ tôi.

- Anh, đồ bỉ ổi.

========

#M

Như kiểu ngâm giấm =)))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top