Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

48 - Mắt chạm mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook quay người nhìn theo hướng mắt Yong In, cậu suýt nữa là đánh rơi mẩu bánh mì còn lại chút ít trong tay vì cảnh tượng vừa chứng kiến.




" Trời, thời tiết nóng như vậy mà hai người họ từ trên xuống dưới đều là vải đen quấn kín mít tay chân, mũ lông đen trùm kín đầu. Đặc biệt là vị phu nhân nhỏ gì đó, rõ là cũng có tay có chân mà sao cứ để người kia ẵm chăm chăm trong tay như con thế ? "



" Có thể bớt phán xét người khác không ông tướng.... "



Yong In vừa nhìn thấy hai người được nhắc đến trong cuộc trò chuyện của mình thì liền mở miệng vừa cười cợt vừa oang oang nhận xét. Jungkook dù đồng quan điểm với cậu bạn, nhưng cái cách cậu ta cứ liên mồm nói rõ to cho mọi người xung quanh nghe thì thật sự rất đáng xấu hổ, Jungkook chẳng biết giấu mặt đi đâu cho bớt nỗi nhục này.




" Tiếc quá, chưa nhìn rõ mặt phu nhân. "




Jungkook than thở, bản thân cậu sau khi nhìn thấy vóc dáng của vị phu nhân kia liền vô cùng tò mò khuôn mặt người đó. Tiếc rằng vì người đàn ông cao gầy được gọi là chủ nhân của Hope lại ẵm phu nhân quay lưng về phía nhà ăn. Thành ra cậu vẫn chưa kịp chứng kiến nhan sắc thật.





Mặc dù vậy, nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm của những đồng học ở ngoài hành lang, Jungkook liền có thể đoán vẻ ngoài của người đó, thật sự không phải dạng tầm thường.




" Vào học thôi, kiểu gì cậu cũng sẽ được gặp mà. Nghe bảo ông ta sẽ đi kiểm tra từng lớp học đó, chắc hẳn sẽ dẫn phu nhân theo. "




Jungkook nghe được như vậy, trong lòng bỗng dưng dấy lên một niềm vui khó tả liền kéo cậu bạn vào lớp học thật nhanh. Trên đường đi còn cố tình ghé ngang nhà vệ sinh để chải chuốt lại tóc tai và quần áo, hành động lạ kỳ đến nỗi Yong In suýt nữa là không nhận ra thằng bạn thân lôi thôi thường ngày.




Jungkook chán nản trải qua ba tiết học dài như ba thiên niên kỉ, chờ mãi mà chẳng thấy hai người có kiểu cách ăn mặc lạ kỳ kia xuất hiện, Jungkook liền định bụng tiết sau sẽ cúp học. Vậy mà, ông trời dường như chẳng bao giờ chiều lòng cậu học sinh, vừa nghĩ đến đây, thầy giáo bỗng thông báo một tin mà Jungkook đã chờ đợi suốt từ sáng.



" Cả lớp, chúng ta đứng lên hoan nghênh người đã tạo ra Hope - quý ngài Min Yoongi. "




Cả lớp đứng lên vỗ tay ầm ầm, Jungkook cũng không kém phần háo hức ngó ra ngoài cửa. Bước vào đầu tiên chính là người đàn ông cao gầy lúc nãy, gã đã bỏ đi lớp áo khoác ngoài cũng như chiếc mũ lông đen trên đầu. Jungkook có phần hơi thất vọng vì không thấy vị phu nhân kia đâu, cậu bèn đặt ánh mắt chán nản của mình lên người đàn ông mang tên Min Yoongi.





Nhìn kĩ liền thấy, Min Yoongi này dường như không phải người bình thường.




Dáng người cao gầy nhưng không hề ốm yếu hay mảnh khảnh, thậm chí cơ tay và cơ ngực ẩn hiện dưới lớp vải sơmi ôm sát còn hiện lên vô cùng sắc nét. Đường nét trên khuôn mặt lại hài hoà đến vô cùng, đuôi mắt dài như cánh phượng, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi cong cong ở hai bên khoé miệng làm điểm nhấn. Da người đàn ông mặc dù rất trắng nhưng lại không đem đến cảm giác mềm mại hay ẻo lả. Nó thậm chí còn hợp đến lạ kỳ với mái tóc xám khói của gã.




Mọi người nhìn Min Yoongi sốc đến quên cả vỗ tay. Bởi lẽ, chẳng ai nghĩ rằng chủ nhân của nơi đây lại có vẻ ngoài đặc biệt và trẻ đến vậy. Trông chỉ tầm chừng ba mươi đổ lại, không thể hơn.




" Ai có điều gì phàn nàn về Hope. Hãy thẳng thắn nói với ta. "




Jungkook lúc tận mắt nhìn thấy Min Yoongi, trong lòng không hiểu sao lại quặn thắt đến lạ kỳ. Khi gã cất tiếng nói đầy uy lực của mình lên, chẳng những không khí xung quanh im lặng đến ngột ngạt, mà chính cậu cũng cảm thấy vô cùng khó thở.





RRRENGG RRRR





" Không trả lời có nghĩa là không có gì phàn nàn. Ta đi. "





Tiếng chuông giờ ra chơi vang lên, Min Yoongi xuất hiện chưa đầy hai phút, mở miệng nói đúng hai câu rồi dời đi ngay tức khắc, để lại một đám người đứng như trời chồng. Mắt họ chỉ chăm chăm nhìn vào người đàn ông toả đầy uy quyền này. Dù rằng có người rất muốn phàn nàn điều gì đó nhưng miệng lại không thể cất tiếng. Sự hiện diện của gã ở mỗi lớp đều làm cho không khí nặng nề gấp bội phần mà chính những học sinh cùng giáo viên ở đây cũng không hiểu lí do vì sao.




Đột nhiên





Min Yoongi, trước khi rời khỏi lớp, ánh mắt lại chuyển dời lên người Jungkook.





Dù khoảnh khắc ấy chỉ tồn tại trong vòng một tích tắc ngắn ngủi. Nhưng Jungkook chắc chắn mình đã không nhìn nhầm.





Gã đã nhìn cậu.





Ánh mắt dò xét, không thể sai được.





Jungkook chắc chắn như vậy.





Đợi đến khi người đàn ông đó bước chân ra khỏi cửa, cả lớp mới nháo nhào bàn tán về Min Yoongi uy lực cùng vẻ ngoài bất phàm như thế nào. Họ nói không ngừng nghỉ, đến cả thầy giáo cũng tham gia bàn tán. Thế nhưng Jungkook lại không mấy bận tâm về điều này, thứ duy nhất khiến cậu tò mò chính là ánh mắt của Min Yoongi đặt lên người cậu.





Khó hiểu thật.





Jungkook bực tức bước ra khỏi lớp học mà không đoái hoài đến tiếng với gọi của Yong In. Đi thật nhanh vào nhà vệ sinh, cậu liên tục tát nước vào mặt nhằm lấy lại bình tĩnh, từng dòng từng dòng thấm ướt cả tóc mái và cổ áo sơmi của thiếu niên.




Jungkook nhìn chính mình trong gương, một lần nữa, ánh mắt dò xét kia lại hiện lên trên gương rõ ràng đến chân thực.




Jungkook ghét bỏ muốn đấm tay lên gương. Nhưng một lực nào đó đã ngăn cản cậu lại. Mà lực ở đây, lại không phải là lực tác động lên người cậu.




Mị lực của người vừa bước ra từ buồng vệ sinh cuốn hút đến nỗi cậu chẳng buồn động đến một ngón tay. Jungkook đánh rơi tay mình khỏi mặt phẳng phản chiếu hình ảnh trước mặt. Cả cơ thể dường như đông cứng lại.





Người con trai tóc với mái tóc vàng sáng như ánh mặt trời kia lướt qua Jungkook nhanh như một cơn gió, đến một cái liếc mắt thậm chí còn không đặt lên người cậu.




Jungkook tâm trạng giống như bị ai kéo xuống vực thẳm, cậu cứ đứng chết trân nhìn mình qua gương, khoé mi ửng đỏ có chút cay. Không kiềm chế nổi cảm xúc buồn bã của bản thân, hốc mắt cậu gần như tạo thành giọt nước nặng trĩu mà rơi xuống.





Jimin, rõ ràng đó là Jimin.





Và anh hoàn toàn không nhận ra cậu.





BỘP BỘP BỘP






HUỴCH





" Cậu bé, im lặng một chút. "









.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top