Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

51 - Chấp nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

RRRRENG





Tiếng chuông ra chơi ngân vang trong trời chiều nắng hạ, tiếng học sinh nhốn nháo bắt đầu chạy ào ra khỏi cửa lớp học. Gương mặt của mỗi người dường như đều vui vẻ và háo hức hơn hẳn sau những giờ học dài lê thê và nhàm chán mà họ chỉ mong được mau sớm thoát khỏi.






Thế nhưng, tình hình hiện tại của lớp chuyên duy nhất ở Hope lại không như vậy.





Trên gương mặt của những học sinh này chỉ đồng nhất một biểu cảm.






Ngỡ ngàng, bàng hoàng, bất ngờ với khuôn miệng hé mở có phần run run và đôi con ngươi mở to hết cỡ.






Tiếng chuông ra chơi dường như chẳng còn ảnh hưởng đến họ như thường ngày. Thứ ảnh hưởng đến họ duy nhất lúc bấy giờ, chính là câu nói ngỏ lời nhận nuôi của vị trứ danh tuyệt sắc phu nhân kia.






" Jungkook, kiểm tra đủ rồi. Em đủ hoàn hảo để được anh nhận nuôi. "





Đồng biểu cảm với những học sinh có mặt trong lớp, người được nhắc đến trong câu nói là Jungkook kia hiện giờ cũng sốc đến lặng người.





" Anh... không phải đang đùa chứ... ? "





" Không, Jimin không đùa đâu. Thật sự muốn nhận nuôi em. "






Thêm một lời khẳng định từ vị phu nhân nhỏ đang tươi cười nhưng giọng nói lại đậm chất trang nghiêm. Có lẽ đúng là sự thật, Jimin không hề đùa. Nhìn ánh mắt của anh liền có thể thấy, bao nhiêu sự mong mỏi đồng ý từ Jungkook đều hiện rõ lên từ tận sâu bên trong đôi con ngươi nâu trong xinh đẹp.






" Sao nào, Jungkook ? Anh không muốn nhắc đến lần thứ ba đâu. Anh cần một câu trả lời. "





Cả lớp bao gồm cả vị giáo viên đứng tuổi đều đổ dồn ánh mắt về phía Jungkook chờ đợi sự đáp trả từ cậu. Ai cũng nghĩ rằng cậu sẽ đồng ý ngay tắp lự. Bởi, được làm con của một gia đình thế lực như vậy thì ai mà chẳng muốn ?






Nhưng nào có ai biết được, quá khứ giữa Jungkook và Jimin đã từng như thế nào, bao nhiêu kỉ niệm trong quá khứ cậu mãi chưa thể quên. Sao có thể nhanh chóng như vậy mà đồng ý làm con của anh chỉ vì muốn ở bên cạnh ?





" Tại sao lại chọn em ? "





Không giống như những gì mọi người chờ đợi, Jungkook không trả lời mà vặn ngược lại bằng một câu hỏi. Mà chính câu hỏi này lại làm cho anh chẳng biết nên phải trả lời thế nào.





Jimin cười





Thú vị nối tiếp thú vị chính là thứ mà cậu trai có phần to con hơn so với tuổi kia đem đến cho anh từng phút từng giây.






Mỗi lần gặp em ấy, chính là cả cơ thể dâng lên một nỗi niềm ấm áp quen thuộc khó tả, chính là có cảm giác phải bảo vệ và yêu thương người này thật tốt.






Chính là sự hối hận và tội lỗi cứ thế không ngừng xuất hiện trong đầu, để bản thân chẳng thể ngăn chặn được việc tìm hiểu lí do vì sao.






" Anh cho em ba ngày để suy nghĩ. Ba ngày sau, anh sẽ trả lời câu hỏi của em. Hẹn gặp lại. "






Jimin nói xong, một phút một giây cũng không chần chừ mà đi ra ngoài. Để lại một lớp học như cũ nhốn nháo không ngừng, thậm chí còn chạy đến chỗ Jungkook hỏi đủ thứ đến nỗi khiến cậu đau cả đầu.






" Tại sao không đồng ý ? "


" Jungkook chậm chạp quá, nếu là mình là gật đầu ngay lập tức rồi. "


" Ừ bực thay luôn. "


" Làm sao mà cậu thu hút được sự chú ý của phu nhân vậy ? "


" May mắn thật. "


" Ăn may thôi phải không ? "


" Thôi đi ! Mấy người muốn giết Jungkook của tui bằng cái giọng điệu đó sao ? Jungkook, đi thôi. "


Yong In tức mình chen người vào giữa đám lộn xộn bao vây Jungkook kéo cậu ra, mặc kệ những câu nói có phần chỉ trích đằng sau mà đi thẳng khỏi cửa.




.





" Mày tính thế nào ? "





Yong In áp chai bia vào mặt người đang nằm dưới gốc cây lớn đằng sau sân trường. Nơi này là địa điểm bí mật chỉ có hai người biết và thường xuyên lưu tới để lén uống bia và hút thuốc khi cảm thấy nhàm chán hay buồn bực.





Ai mà ngờ được, hai học sinh nổi tiếng chăm ngoan nhất nhì ở trường, lại đang cùng nhau hư hỏng thế này. Đến cả xưng hô cũng thay đổi đến chóng mặt tại nơi không ai biết đến ?






" Tính gì ? "





" Chuyện phu nhân ngỏ ý nhận nuôi. "





Hôm nay, không nhàm chán, không buồn bực. Nhưng Jungkook vẫn muốn đến đây để thả lỏng và suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Cậu không nhịn được nỗi sợ đang dấy lên trong lòng, sợ rằng bản thân sẽ mất tự chủ, Jungkook liền lấy ra một điếu thuốc châm lửa hút thật sâu.





Thật sâu.





Gần hai năm ở chung với Jungkook, Yong In chính là người hiểu rõ cậu nhất, hành động bộp chộp kia của đối phương đều thu vào mắt Yong In từng chút từng chút một.





" Chỉ có ba ngày thôi, quyết định nhanh một chút. "






Jungkook thả làn khói trắng ra không khí, ánh mắt vô định nhìn lên bầu trời qua những kẽ lá đung đưa trên cành cao. Đầu óc trong phút chốc chẳng nghĩ được gì, chỉ có câu nói của Jimin không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu.





Jungkook thở dài.






" Nhớ đến người anh nuôi tao từng kể chứ ? "





" Ừ. "





Yong In chính là người mà Jungkook tin tưởng nhất tại nơi này, cậu không hề giấu bất cứ điều gì với nó kể cả quá khứ đau buồn của mình. Bây giờ, thời điểm thích hợp đã đến, Jungkook nghĩ mình cũng chẳng thể giấu Yong In được thêm.







" Người đó là phu nhân nhỏ. "





" CÁI G- "





" Nhỏ miệng một chút, muốn gọi người đến đây hay sao ? "





Yong In tự bụm miệng mình lại, não giống như chưa thể tiếp nhận được những gì Jungkook nói, đôi mắt cứ đảo liên tục để suy nghĩ thật kĩ và phân tích lại câu vừa rồi.






" Làm sao... lại có cái định mệnh trớ trêu như vậy ? "






" Không biết. Không muốn nghĩ tới. Nhưng nếu không nhận lời, tao sẽ mãi mãi ở trong cái nơi chết tiệt này và khó có cơ hội tiếp cận được với Jimin. Nhưng làm con của anh ấy ? Không thể nào. Thật đau đầu khi anh ấy lại mất hết trí nhớ. "






Yong In kề điếu thuốc vào bật lửa để châm cháy. Nó cũng hút một hơi thật sâu để suy nghĩ xem nên nói gì với Jungkook tiếp theo. Lặp lại mấy lần như vậy, Yong In mới đủ bình tĩnh mà phân tích cho cậu bạn nghe.





" Chấp nhận đi. "




" Tại sao ? "





" Chưa nói đến việc tiếp cận được anh ấy. Mày có thể làm anh ấy nhớ lại mọi chuyện và điều tra xem hung thủ đã giết papa cũng như phóng hoả và làm mày ra nông nỗi này. Không còn cách tiếp cận nào hay hơn là chấp nhận lời đề nghị này đâu. "






Jungkook giống như bị lời nói của Yong In bỏ bùa. Thật không nghĩ đến chuyện có thể tìm ra hung thủ bằng cách làm con nuôi của anh. Cậu dập điếu thuốc, thôi tựa mình vào gốc cây mà đi đến đối diện thằng bạn thấp hơn mình vài centi mà cười đùa.






" Yong In của tớ thông minh nhỉ ? Đúng là người yêu đệ nhị của tớ. "






Nghe xong câu nói, Yong In giả bộ làm động tác buồn nôn rồi đấm vào bụng Jungkook. Cả hai vật lộn và cười đùa đôi chút, xong xuôi lại quay về lớp và trở lại làm hai học sinh gương mẫu chăm chỉ học tập.








_______________________







Ba ngày trôi qua nhanh như một cơn gió, Jungkook xin nghỉ học và ở trong phòng để chờ Jimin đến theo đúng lệnh mà anh đưa ra. Cậu vui vẻ huýt sáo tự chỉnh lại tóc tai của mình trước gương, trong đầu đã quyết định chỉ có một câu trả lời duy nhất đáp ứng nhu cầu của Jimin, đáp ứng cả nhu cầu của chính bản thân mình.







CỐC CỐC






Không cần đến lần gõ cửa thứ hai, Jungkook nhanh chóng mở cửa. Trước mặt không ai khác chính là Jimin của cậu, hôm nay anh thậm chí còn đẹp hơn và hơn nữa với cả bộ màu trắng. Thậm chí đến chiếc vòng mảnh ren đen luôn thường trực trên cổ cũng được thay bằng ruy băng màu trắng thắt nơ bản to sau cổ. Từ trên xuống dưới hoàn toàn không khác gì một hoàng tử bé.







" Nhìn anh nhiều như vậy là đã có câu trả lời hay chưa ? "






" Rồi. Là có. Em chấp nhận. "






Jimin cười đến cong cả đôi mắt mèo xinh đẹp, anh nhón chân lên ôm lấy Jungkook, cậu cũng choàng tay qua eo anh ôm chặt, mũi kề sát vào cổ nơi đậm mùi oải hương thơm ngát hít thật sâu.







Mùi vị này, còn ngon hơn cả vị của thuốc lá.







" Vậy. Nói cho em biết, vì sao lại là em ? "












" Mày không có quyền hỏi, nhiệm vụ duy nhất của mày là tuân lệnh và làm con của tao."









.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top