Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

54 - Kẻ điên loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook chậm rãi ngồi xuống đối diện với Jimin tại chiếc bàn ăn hình chữ nhật trắng tinh. Cậu như không tin vào những gì mình đang nghe thấy, nửa thật nửa đùa cười cười nói nói với Jimin.





" Anh nói gì thế ? Đừng đùa chứ. Em là trẻ mồ côi thật nhưng cũng từng có gia đình rồi, anh cũng đã đọc qua lí lịch của em rồi đó thôi. "







" Em nghĩ họ thật sự là gia đình em sao... "








CỐC CỐC







CỐC CỐC






" Chết tiệt, hắn đến rồi. "






Jungkook thề, cậu chưa bao giờ được nhìn thấy bộ mặt này của Jimin.






Trước giờ dù có gặp khó khăn đến đâu thì anh cũng chỉ ướm lên mình một bộ dạng vô cùng bình thản và hiển nhiên đối mặt. Nhưng lần này, cậu có thể thấy rõ, Jimin trước mặt cậu đang lo lắng và hoảng sợ đến thế nào khi nghe thấy tiếng gõ cửa hai lần cách xa nhau kia.







CỐC CỐC CỐC







Hai tay Jimin run rẩy bấu chặt vào vải quần cố gượng đứng dậy đi về phía cửa chính. Mãi đến tiếng gõ cửa thứ ba có chút mất kiên nhẫn của người đứng ngoài, anh mới có thể lấy hết can đảm mà vặn mở nắm đấm cửa.








CẠCH








" Nhớ em. Nhớ em quá. "







Jungkook trợn tròn hai mắt khi thấy cảnh người đàn ông kia ôm chầm lấy Jimin rồi hôn lấy hôn để vào mặt anh không bỏ sót bất cứ một bộ phận nào. Vì bị Jimin che mất tầm nhìn nên cậu chỉ có thể thấy rõ nhất là mái đầu màu đỏ bầm uốn gợn của người đàn ông. Lúc hắn ta nghiêng sang hôn lên hai bên má của Jimin, cậu còn lén nhìn thêm được nụ cười tươi rói của hắn đang ngập tràn hạnh phúc và vui sướng nhường nào. Khuôn miệng lúc cười lên như là hình trái tim vậy, có cảm giác ở người này hiện hữu một năng lượng tích cực nào đó mà bản thân Jungkook đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được. Trông hắn hôn lấy hôn để Jimin mà cậu lại chẳng cảm thấy ghen ghét, có lẽ cũng bởi vì nụ cười hiền từ của hắn.








CHÁT






Bỗng nhiên, cậu cảm thấy vô cùng hối hận vì khi nãy đã không ghen ghét mà đẩy hắn ra khỏi người Jimin. Để giờ đây chính người đàn ông vừa cười đùa ôm hôn Jimin lúc nãy lại thẳng tay tát mạnh vào mặt anh không lí do.







" THẰNG KHỐN. GÕ ĐẾN LẦN THỨ BA MỚI MỞ CỬA. CHÓ CHẾT. "







Nụ cười vụt tắt, trước mặt Jimin bây giờ không còn là năng lượng tích cực nào nữa. Chỉ có đau đớn đan xen tủi nhục từ người đàn ông mang lại khi mà hắn vừa chửi vừa túm tóc anh giật ngược ra sau.






" Mày muốn quay trở lại đó nên mới chậm chạp như vậy ? "






" Tao đang cực kì bực mình vì không có mẫu vật nào hoàn chỉnh như mày đấy. Tao không ngại nếu mày quay lại và ngoan ngoãn như một con chó cưng đâu. "







Jungkook sốc đến nỗi không thể kịp ngăn cản những gì đang xảy ra. Hành động và lời nói của hắn quá nhanh chứ chẳng phải là do cậu phản ứng chậm, hắn làm tất cả mọi việc từ tát đến túm đầu rồi đe doạ Jimin chỉ trong một nốt nhạc. Giống như là hắn đã quá quen thuộc với những chuyện như thế này từ trước đó. Và Jungkook cho rằng điều cậu suy đoán là đúng. Bởi, nhìn phản ứng run rẩy của Jimin khi nghe thấy lời nói của hắn, cậu cũng biết được rằng người đàn ông này không hề nói đùa, cũng như sự thay đổi tính cách đến chóng mặt đã cho cậu thấy người này điên rồ đến mức nào.







Jung Hoseok vẫn như vậy, nóng lạnh thất thường. Bình thường thì dịu dàng đến khó tin, lúc tức giận lại không khác gì một con thú dại thích cấu xé cắn người. Mà tính cách như vậy, Jimin đã sớm quen thuộc.






Nói là đã sớm quen thuộc, ấy vậy mà vừa gặp lại sau chừng ấy năm, cậu lại không thể nuốt nổi dù đã chuẩn bị tinh thần trước.








Cái tát của hắn đánh bay mọi sự bình tĩnh của anh. Từng câu nói của hắn len lỏi vào lồng ngực Jimin như muốn bóp nghẹn làm anh không thở được. Jimin chập chững lùi dần về phía sau với hai con ngươi trống rỗng vô định, anh theo bản năng muốn trốn tránh hắn. Nhưng Hoseok lại tiếp tục dùng hai tay bóp chặt hai bên vai Jimin không để anh di chuyển. Jimin đau đớn nhăn mày, biết không thể làm gì hơn, anh đành đứng im một chỗ chờ đợi những cơn thịnh nộ tiếp theo của hắn.







" Ông thôi đi, đồ điên này. Minnie đau đấy. "







Hoseok định bụng sẽ tiếp tục dày vò Jimin như mội thói quen cũ. Thế nhưng lại có thứ sinh vật cặn bã khác cản trở sự vui thú của hắn. Tức giận càng thêm tức giận, hắn dồn thêm lực bóp chặt bả vai của Jimin hơn, Hoseok chầm chập quay đầu sang nhìn Jungkook, cố giữ bình tĩnh cười cười với cậu.






" Rác rưởi, tránh ra chỗ khác. "







" Bắt nạt người khác trong khi mình cao to hơn thì không rác rưởi chăng ? "







" Mày... "







Hoseok dường như bị đả động bởi lời nói của Jungkook. Hắn nhanh chóng bỏ tay ra khỏi người Jimin, đầu từ từ vặn vặn sang hai bên, tiếng khớp kêu lên từng hồi với nụ cười có phần quái gở đến đáng sợ. Bây giờ Jungkook mới nhìn rõ được dáng vẻ của hắn, Hoseok không có khí chất bất phàm như Yoongi và Jimin, nhưng tính ra vẫn là rất có sức hút, nếu hắn ta bình thường một chút thì có lẽ sẽ đẹp trai và lịch lãm hơn rất nhiều với mái tóc đỏ bầm và chiếc áo khoác trắng dài đến đầu gối đó.








" JUNGKOOK !! "







Mải lo nhận xét về hắn, Jungkook không hề để ý rằng hắn ngày một bước gần đến cậu hơn với con dao sắn bén trong tay đang đưa lên cao. Ánh mắt Hoseok sáng quắc chĩa thẳng vào lồng ngực Jungkook, và cậu biết chắc chắn rằng đó chính là nơi hắn muốn đâm thẳng con dao xuống.














" MẪU VẬT XẤC XƯỢC NHƯ MÀY THÌ KHÔNG CẦN GIỮ LẠI. CHÓ CHẾT. "









PHẬP









.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top