Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Vừa về tới nhà, Min Yoongi đã đi thẳng lên phòng của mình. Bên trong gian phòng chỉ là một màu tối, tay anh mò mẫm bật công tắc đèn lên, tức khắc cả gian phòng đều sáng lên. Park Jimin vẫn nằm một chỗ trên giường mà không có động tĩnh, có lẽ cậu đã rất mệt nên đã ngủ sâu. Min Yoongi từ tốn đặt túi đồ lên mặt bàn, tay anh nới lỏng cà vạt, anh đi đến cạnh giường mà cậu đang nằm, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt băng lãnh liếc qua nhìn người con trai đang ngủ ngon lành ở bên cạnh mình mà lòng anh trở nên nhẹ nhõm. Min Yoongi bỗng dưng đưa tay lên, chạm nhẹ lên chóp mũi Jimin rồi lướt xuống bờ môi xinh đẹp, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại. Cảm giác quái lạ này đã đeo bám anh suốt từ lúc từ bệnh viện trở về, lòng anh nao núng lạ thường, anh đặt tay còn lại lên ngực trái mình, cảm nhận nhịp tim đang đập, cảm giác bồn chồn khó tả, cứ như sẽ có chuyện gì đó sẽ xảy ra với người anh yêu.

Dừng lại dòng suy nghĩ vu vơ của mình, anh hôn nhẹ lên mái tóc Jimin rồi rời khỏi giường. Tay vươn lên cầm bộ quần áo khác rồi bước vào phòng tắm. Sự im lặng bỗng dưng được thay thế bằng tiếng nước rì rào của vòi hoa sen bên trong phòng tắm. Vì tiếng động lạ mà đã đánh thức giấc ngủ của Jimin. Cậu lờ mờ mở mắt, nhìn lên trần nhà khác lạ so với trần của căn hầm mà cậu bị nhốt. Jimin bỗng dưng nhớ lại chuyện lúc chiều, cậu bất giác đỏ mặt, xấu hổ. Không phải vì bản thân đã làm chuyện không tốt, mà là những lời nói thốt ra từ chính miệng của Min Yoongi, người mà cậu cho rằng là có ác cảm nhất với cậu. Ánh mắt cậu chuyển qua nhìn cửa đang đóng ở phía bên phải, là phòng tắm, có vẻ là Min Yoongi đang ở trong đấy. Cậu mỉm nhẹ, ngồi trong chăn chờ đợi anh.

Một hồi sau thì tiếng nước đã tắt, chỉ còn lại tiếng róc rách. Tay nắm cửa vừa vặn xuống là Min Yoongi bước ra ngoài, anh nhìn lên giường thì đã thấy Jimin ngồi đó chờ mình từ khi nào không hay.

"Dậy rồi sao không gọi anh?"

Min Yoongi tiến đến ngồi xuống ghế, chất giọng trầm của anh vẫn luôn quen thuộc với cậu. Jimin nhìn anh một hồi

"Em... vừa mới dậy"  Jimin nhẹ nhàng trả lời

"Lại đây"

Anh nói xong liền mở túi đồ ra, lấy ra một số thức ăn nhanh mà anh đã mua khi nãy. Jimin rời khỏi giường và bước đến đến ngồi cạnh anh, cậu nhìn Yoongi đang ân cần mở những phần thức ăn còn đang nóng hổi ra. Anh cầm đôi đũa gắp một miếng gà chiên còn hơi nóng, anh nhẹ nhàng thổi để nó bớt nóng hơn. Jimin hơi ngẩn người ra, sự chăm sóc này của Min Yoongi khiến cậu có chút bàng hoàng, không quen. Từ lúc cậu về đây, chưa một lần nào cậu thấy anh quan tâm cậu như lúc này, số lần anh về nhà cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, từ trước tới nay đều do Jungkook và Hoseok chăm sóc cậu.

Sau khi Yoongi chắc rằng miếng gà đã nguội, anh chấm một miếng tương và đưa lên trước môi cậu. Jimin nhìn miếng gà rồi nhìn anh, ánh mắt vẫn băng lãnh, lạnh lùng như vậy, nhưng đâu đó cậu lại thấy có tia ấm áp, Jimin khẽ mỡ khuôn miệng, ngậm miếng gà trên đũa và rời môi khỏi nó. Đã lâu rồi cậu chưa cảm nhận vị ngon của thức ăn. Vì khi cậu còn bị họ giam, cậu chỉ được uống nước hoặc ăn cháo, đôi khi sẽ được ăn vài món ngon.

Min Yoongi ngồi đó nhìn Jimin, anh khẽ nuốt nước bọt nhìn đôi môi bóng bẩy của Jimin. Anh vô thức đỏ mặt rồi quay mặt qua chỗ khác. Jimin nhận thấy biểu hiện lạ, cậu nhìn Yoongi mà không hiểu chuyện gì. Hay là do anh đói? Nhưng cậu làm gì bắt anh không được ăn? Lạ thật. Thoát khỏi dòng suy nghĩ vu vơ, Jimin cầm đôi đũa khác và tách nó ra, cậu cũng gắp một miếng gà chiên, rồi thổi nó như cách anh làm khiến Yoongi chú ý. Jimin đưa miếng gà ra trước mặt Yoongi rồi mỉm cười.

"Anh ăn đi, em thôi nguội rồi"

Yoongi im lặng nhìn cậu, anh khẽ hé miệng ra rồi ăn miệng gà, vị giòn và vị hơi cay của tương ớt hòa trộn với nhau. Jimin nhìn anh mà cười tươi, ngoài gương mặt lạnh như băng kia thì vẫn còn có gương mặt khác của Yoongi.

"Đáng yêu th-"   Jimin nhanh chóng bụm miệng lại, cậu ngại ngùng vì lời nói vừa trực trào thốt ra. Tại sao lại nói câu đó ra chứ, Yoongi chắc chắn sẽ nổi điên mất, anh ấy ghét "bị" khen những câu đó.

"Ha"   Min Yoongi bất chợt cười một tiếng khiến Jimin. Cậu nhìn anh nột hồi rồi bỗng dưng đỏ mặt, lần đầu tiên cậu thấy anh cười, anh cho cậu từ bất ngờ này đến bất ngờ khác khiến cậu không tài nào đỡ nổi. Min Yoongi hôm nay lạ thật, tự dưng lại đối tốt với cậu, còn nhẹ nhàng, ân cần chăm sóc cậu, cảm giác này, khiến cậu không biết nên vui hay nên buồn.

"Ăn đi không nguội hết đồ ăn"

Yoongi nhắc nhở. Jimin thôi suy nghĩ, cậu cầm đũa lên rồi ăn. Hết món này đến món khác đều được cậu thử qua, tất cả đều quá ngon khiến cậu không thể cưỡng lại được. Một hồi sau thì cả hai đều đã ăn xong, Yoongi đi lấy đồ của anh và bảo cậu đi tắm vì trời đã chuyển đêm. Jimin lật đật cầm lấy bộ quần áo mà anh đã chuẩn bị rồi tức tốc lao vào phòng tắm. Hôm nay quả là ngày vui nhưng cũng xen kẽ kì lạ. Cậu cởi đồ ra, rồi tự nhìn mình trong gương, cơ thể này thật sự đã quá tàn tạ, những vết roi quất vẫn còn in hằn trên cơ thể cậu, chi chít không chỗ nào thiếu, cậu xả nước lên cơ thể khiến những vết thương trở nên đau rát, Jimin cắn răng để không phát ra tiếng, tay cậu run rẩy chà thật mạnh lên cơ thể, cậu muốn những vết thương này biến mất trước khi Jeon Jungkook trở về, vì cậu biết tính hắn, đã điên lên thì có trời cũng không cản nổi. Vừa nghĩ tới Jimin liền nhớ Jungkook, không biết bao lâu rồi mà hắn vẫn chưa về, nỗi nhớ nhung này biết bao giờ mới có thể thành hiện thực.

Ánh trăng màu bạc chiếu qua cửa kính ngoài ban công rồi chiếu vào trong căn phòng tối om. Min Yoongi đang nằm kế bên Park Jimin, cậu ngại ngùng đắp chăn lút mặt lại nhưng lại bị Yoongi kéo ra, anh nhíu mày nhìn cậu

"Sao lại đắp kín thế kia? Không sợ ngạt thở à?"

"E-em... chỉ là em... không quen"   Park Jimin nhỏ giọng. Cậu không dám nhìn thẳng vào Yoongi, chỉ nhìn về vu vơ đâu đó.

Min Yoongi giơ tay với tới cậu rồi lật người cậu lại khiến Jimin bất ngờ. Cậu ngập ngừng định hỏi gì đó nhưng lại bị anh chặn bằng nụ hôn. Min Yoongi áp môi anh lên môi cậu, nụ hôn nhẹ nhàng và dịu êm, khiến cậu có cảm giác lâng đâng. Min Yoongi trèo lên người cậu, để cậu dưới thân, anh nhìn thẳng vào mắt cậu khiến Park Jimin ngượng ngùng tránh ánh mắt đi

"Nhìn"

Min Yoongi lạnh lùng nói, tông giọng lạnh tanh khiến Jimin rùng mình. Cậu khẽ liếc mắt qua nhìn anh, gương mặt cậu giờ đỏ còn hơn trái cà chua. Yoongi ghé sát mặt cậu, gần đến mức hởi thở của anh áp đảo cậu khiến Jimin thở cũng khó khăn. Một lần nữa anh lại hôn cậu, nhưng nụ hôn lần này có phần mãnh liệt hơn trước, anh cắn môi dưới Jimin khiến cậu đau mà há miệng ra, Yoongi cơ hội liền luồn lưỡi vào, anh khuấy đảo khoang miệng ấm nóng của Jimin rồi cuốn lấy lưỡi cậu. Căn phòng giờ chỉ còn tiếng hôn ái muội và tiếng thở nặng nề. Park Jimin đầu óc mê muội không thể nghĩ được gì, dường như muốn buông bỏ tất cả, cậu ôm lưng anh rồi khẽ siết lại, nụ hôn càng thêm sâu đậm và mãnh liệt hơn. Min Yoongi rời môi Jimin, lấy lại hơi thở rồi lại tiếp tục hôn cậu. Hai người cứ thế quấn quít bên nhau rồi trao cho nhau những nụ hôn tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top