Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[ TaiMit ] Chuyện cuối năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: OOC 

*** 

1/12/2021.

Shiba Taiju nhìn vào lịch để ở trên bàn, gã chống cằm mặc kệ tiếng nói của cô trợ lý đang báo cáo lịch hoạt động của gã trong ngày. Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng cuối cùng trong năm, cũng là ngày công ty của Taiju bước vào cuộc chạy đua của thời gian để hoàn thành công việc trước năm mới. Thế nhưng gã không quan tâm chuyện đấy, có thể nói Taiju tài năng đến mức gã có thể làm deadline một mình trong một tháng, cái gã đang lo lắng hàng đầu là người vợ của gã cũng chạy deadline chung với Taiju cơ.

Là một người đã có gia đình, điều Taiju mong muốn nhất hiện tại là Takashi nhà gã có thể nằm trên đống tiền mà gã đã làm việc chăm chỉ để kiếm được, chứ không phải nằm trên đống deadline sống qua ngày. Gã đau đầu lắm, mặc dù gã đã hết lòng kêu em ở nhà, lúc nào em cũng bảo " Ăn bám ông thì có ngày em bị đuổi rồi ăn cám à? ", thế là Shiba Takashi bỏ mặc Shiba Taiju mà đi đo vải cho người ta suốt ngày.

" Shiba-san, nãy giờ anh có nghe gì không ạ? "

Âm thanh nhẹ nhàng của thư ký đánh thức dòng suy nghĩ rối rắm của Taiju, gã lơ mơ nhìn cô, thư ký thở dài, cô nhìn gã bằng một ánh mắt không thể thông cảm hơn.

" Nếu Shiba-san tăng lương cuối năm cho em thì em chỉ anh cách xử lí chuyện gia đình. "

" Thành giao "

Và Shiba Taiju đã tốn khoảng hai tiếng để ngồi nghe sự giảng dạy ấy.

***

8/12/2021.

Lại thêm một ngày Takashi ra khỏi nhà sớm, tính đi tính lại cũng hơn một tuần em đi sớm về khuya rồi, cụ thể là 6 giờ sáng tới nửa đêm hôm sau, hoặc là cái lúc gã chồng em đang nhắm mắt cho tới khi hắn ta nhắm mắt thêm một lần nữa. Nghe nó rườm rà phết nhỉ?

Trời hôm nay lạnh thật, em thở mạnh, mặc dù đã khoác ba lớp áo hai lớp quần, thêm cả ti tỉ phụ kiện giữ ấm, nhưng từng cơn gió lướt ngang vẫn thấu cả da thịt của Takashi. Em tiếc nuối nhìn lên lầu một, nhỏ nhẹ trách thầm gã chồng đang nệm ấm chăn êm ở trên kia, mịa nó cái cha già này, ngủ trương ra không thèm ra chúc em một câu tốt lành nữa, cũng may là gã ta biết ý tứ dọn dẹp nhà cửa, chứ không có ngày em đạp gã văng khỏi nhà không chừng.

" Tạm biệt nhé. Em yêu anh. "

Thầm thì xong, em mỉm cười, tay xách nách mang mà đi ra tàu điện ngầm, chính thức đếm ngược cho ba tuần trước khi sang năm mới.

Chê bai vậy thôi, chứ em vẫn yêu chồng của mình lắm đấy nhé.

Takashi cứ rảo bước mà không để ý rằng có cái bóng to lớn đang nhìn hết mọi chuyển động của em.

***

11/12/2021.

Taiju kiểm lại những công việc gã đã hoàn thành. Hừm, giặt giũ, xong. Dọn nhà, xong. Tỉa cỏ, xong. Tỉa lông cho mèo, xong. Sửa chữa đồ bị hư, xong. À, còn nấu đồ ăn trưa cho Takashi nữa. Gã lục tủ lạnh, đem ra được mấy nguyên liệu coi như đủ nấu được một hộp bento ba món đầy đủ dinh dưỡng.

Taiju nhìn đồng hồ, hiện tại là gần giữa trưa rồi, sắp đến giờ nghỉ trưa của em, gã phải tức tốc chuẩn bị để kịp cho em bồi dưỡng, mới hôm qua con bé Yuzuha bảo thấy Takashi dạo gần đây sống qua ngày bằng mấy món thức ăn nhanh, mà gã bận công việc đến độ chẳng nhớ đến điều đó, bây giờ gã mới nhớ ra việc đó ảnh hưởng sức khỏe vô cùng, vì thế Taiju phải tính toán chế độ ăn uống của em thật kĩ càng. À, hôm nay là ngoại lệ, vì tủ lạnh nhà gã gần như trống trơn cả rồi.

Gã đem hộp cơm đã được chuẩn bị bước ra khỏi nhà, không quên quay đầu nhìn Chó - con mèo mà Takashi vô tình nhặt được ở bãi giữ xe sáu tháng trước, mặc dù Taiju không thích việc hốt phân mèo, nhưng không thể để thằng vợ mình hốt được, thế nên gã trở thành con sen của Chó lúc nào không hay, riết rồi cũng quen.

" Canh nhà cẩn thận nha Chó. "

Taiju nhanh chóng tới trước cửa hàng của Takashi, đứng bên ngoài cửa nghía vào, gần tới giờ trưa rồi mà em vẫn còn phải làm việc với khách hàng sao?

Taiju tựa vào cửa xe ở bên ngoài đợi, gã buồn miệng cầm lấy điếu thuốc rít một hơi, thả khói vào bầu trời lạnh lẽo. Bây giờ là bắt đầu thời gian lạnh nhất trong năm, mọi người đều quấn kín mít để ra đường, chứ không thì cái lạnh sẽ tìm thấy những nơi còn da thịt mà đâm thẳng vào. Gã không sợ lạnh, thế nhưng vợ gã lại khác, em chịu lạnh kém lắm, thậm chí có một thời gian em phát bệnh, sốt cao, làm cho Taiju kế bên cũng mất ăn mất ngủ theo, từ đó trở về sau, gã tự nhủ phải kĩ càng trong việc thay đổi thời tiết, không thể để Takashi của gã bệnh thêm lần nào nữa.

" Này, cái ông kia. "

Một giọng nói kéo gã trở về thực tại, thoát khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ nãy giờ, Taiju cúi xuống, nhìn thấy vợ gã lùn tịt đứng trước mặt, chóp mũi đang dần đỏ lên, gã vội trùm lên người em chiếc áo phao dày cộm của gã, vẻ mặt tỏ ra không vui.

" Sao lại chạy ra đây? "

" Nhìn mặt ông dữ quá khách hàng của em không dám bước ra kìa. "

Takashi vừa nói vừa đá mắt vào trong cửa hàng, Taiju nhìn theo hướng em, gã nhăn mặt, khiến cho người ở trong sợ càng thêm sợ, huhu cậu Shiba ơi cậu quen biết với mafia hay tội phạm gì hả? Cậu có ổn không để tôi báo công an nha?

Em thở dài, quay vào cửa hàng, vừa tiễn vừa trấn an khách, em thanh minh là gã vốn mặt nhăn như mất sổ gạo chứ chẳng có ý xấu xa gì cả, nhưng mà đối với Taiju, làm phiền người khác giờ nghỉ trưa thì khác gì vào quán lúc hai mốt giờ năm chín phút mà quán đóng cửa lúc hai hai giờ? Nói tóm gọn là gã chuẩn bị ghim người ta rồi đấy.

Takashi quay lại nhìn Taiju, không nói không rằng mà tiến tới kéo tai gã lôi vào cửa hàng, mặc kệ cho lão già to con đằng sau đau đớn. Cho dù Takashi có thua gã về thể lực hay sức mạnh, nhưng gã phải công nhận là kỹ năng nhéo tai chồng của em vẫn không thua vợ của người khác, đây có phải là sức mạnh tiềm ẩn của các nóc nhà hay không vậy?

Một tay gã xoa lỗ tai đang bị đỏ của mình, tay còn lại đưa phần cơm ra trước mặt Takashi. Em ngơ ngác nhìn Taiju, vài giây sau liền hiểu ra mọi chuyện, mỉm cười hạnh phúc. Takashi nhận lấy, mở hộp cơm nóng hổi ra, mùi hương em thích liền xộc thẳng vô mũi - súp miso.

" Khiếp, biết nấu cả súp miso cơ đấy. "

" Anh đã làm ít mặn rồi đấy, cậu trẻ ạ. "

" È, ông làm dở quá. "

" Thế nghỉ ăn. "

Bữa ăn đầu tiên của Shiba Takashi không phải là mấy món thức ăn nhanh hay đồ ăn trong cửa hàng tiện lợi.

***

18/12/2021.

Lại một ngày Shiba Takashi về nhà trễ, em bước vào nhà, mệt mỏi tháo giày ra, nhìn đồng hồ trên tay mình chỉ tới hai ba giờ, em đi từng bước nhỏ nhẹ vào phòng, tránh làm phiền không gian yên tĩnh lúc này, rón rén đóng cửa lại, bỗng dưng căn phòng bừng sáng, khiến cho ai kia như bị bắt thóp. Em giật mình, quay lại thì đụng phải phần ngực to lớn của người trước mặt, chưa kịp hoàn hồn, khuôn mặt của Takashi lún sâu vào khe ngực của người đó, nó khiến em khó thở, nhưng em cảm thấy không khó chịu về điều đó. Takashi nhón người, ôm chặt Taiju, đầu tựa vào bờ vai to lớn của gã, cuối cùng em cũng được thả lỏng sau một ngày gồng gánh, đến độ em cũng chẳng để ý cả cơ thể bị nhấc bổng lên rồi quăng xuống giường một cách nhanh chóng.

Takashi giật mình, lồm cồm bò dậy thì em liền bị khóa bởi người ở trên, gã chụp lấy cổ tay em, cả thân mình đè người phía dưới xuống, ép em nhìn thẳng vào mắt gã. Hiện tại Taiju đang cảm thấy giận dữ, chẳng nhẽ em tính bán linh hồn cho deadline hay sao mà cứ đi sớm về muộn xấp xỉ ba tuần nay rồi? Takashi cảm nhận được điều đó, em ngọ nguậy muốn thoát khỏi vòng tay gã, nhưng biết sao được, lão chồng em thì to như con trâu mộng, còn em thì mỏng tanh như miếng thịt của bà hủ tiếu mà em ăn hồi đi du lịch Việt Nam ấy, cơ bản là một trời một vực.

" Nè, thả em ra nói chuyện đàng hoàng coi. "

Không để em phản ứng thêm, Taiju liền chặn Takashi bằng nụ hôn sâu, gã hôn em cho đến khi từng tế bào em như muốn ngừng chuyển động, cơ thể em lúc này cũng chẳng buồn phản ứng nữa, mặc xác lão già kia muốn làm gì thì làm. Gã dứt ra, sau đó lại tựa trán mình lên trán em, cả hai im lặng hồi lâu, Taiju lúc này mới lên tiếng.

" Ngày mai nghỉ làm một bữa đi. "

" Hả? Em còn nhiều việc phải làm ở studio lắ-.. "

" Em mà không nghỉ thì đừng trách tại sao tối nay mông lại đau đấy. "

Shiba Takashi im bặt, việc gì em cãi gã cũng giỏi, riêng việc này thì không. Như đề cập lần trước, cơ thể lẫn sức mạnh của hai người đều khác biệt rõ rệt, thế nên chuyện lên giường cũng thế thôi, cũng may là cả hai đều không phải nghiện việc đấy - hay chỉ mỗi em nghĩ vậy thôi còn lão già thì lúc nào cũng hăm he làm hết, thế cho nên Takashi không muốn phải lăn giường với Taiju đâu. Của gã như cái đại bác ấy, thậm chí còn sức trâu bò nữa, báo hại mỗi lần cả hai lăn giường là mỗi lần Takashi phải nằm nghỉ ngơi vì không thể làm bất cứ thứ gì qua mấy ngày sau nữa.

Em nhìn gã, thở dài, cũng chỉ đành gật đầu chấp nhận. Taiju thả em ra, để Takashi thay bộ đồ dơ trên người ra, còn gã thì loay hoay chỉnh nhiệt độ căn phòng để cho ấm hơn. Em bước ra với bộ đồ ngủ mát mẻ, ngồi trên giường nhìn Taiju.

" Cho em sáu tiếng, đúng mười hai giờ trưa đón em về. "

" Được, về nhà ngủ, rồi dậy đi sinh nhật Matsuno. "

Takashi nghe thấy chồng mình nhắc đến Chifuyu, em ngớ người, vài giây sau lật đật nhìn điện thoại. Chết rồi, là sinh nhật thằng Chifuyu !! Chuyện quan trọng vậy mà Takashi cũng quên mất, mấy nay em bận quá cũng không nhớ được gì hết, không nghĩ là quên luôn sinh nhật thằng em của mình. Em nhìn gã, gã nhìn em, hai người nhìn nhau...

" Anh, em chưa mua quà kịp... "

" Thế gửi 50 nghìn yên ha? "

Một chiếc gối đáp thẳng vô mặt của Shiba Taiju.

***

19/12/2021.

Takashi phụng phịu nốc hết ly rượu thứ năm, hôm nay Taiju làm em bực thật sự đấy, chẳng hiểu sao gã có thể tới xông vào bế em ra khỏi cửa hàng khi mà em còn đang có khách như thế, báo hại em phải xin lỗi khách quá trời quá đất, cũng may vị khách này dễ tính, không để tâm chuyện ấy - hoặc là người ấy cảm thấy sợ hãi khuôn mặt của lão chồng già nhà em.

Nhưng mà thôi, dù gì hôm nay cũng là sinh nhật của Chifuyu, tạm thời tha cho lão ta một xí. Mặc dù Taiju đã bảo với Takashi tặng hiện kim cho thực tế, thế nhưng em vẫn bỏ thời gian để đan cho cậu ta một chiếc khăn ấm, còn điểm thêm khuôn mặt của Peke J nữa, và Taiju vẫn không thay đổi quyết định, gã thật sự đã kẹp 50 nghìn yên vào chiếc khăn len của em. Lão già nhà em mặc dù hậm hực ít nói nhưng mà nhiều hành động gã làm chả khác gì tên hề hết.

Takashi vừa xong ly thứ bảy, ngày hôm nay em uống nhiều thật. Bình thường em uống hai ba ly là phải chuyển hết rượu cho chồng em, tửu lượng của gã cao lắm, có thể uống hết hai chai rượu mà chẳng hề si nhê. Thế nhưng hôm nay Taiju cũng không thể uống giúp em được vì gã cũng đang loay hoay uống chung với hai thằng Baji và Kazutora ở đối diện, mà em cũng đang giận gã chồng, thế cho nên phải trút hết vô rượu bia thật đã mới được.

Draken ngồi bên phải Takashi, một tay hắn đặt sau lưng em, tay còn lại ngăn lấy không cho em uống thêm ly rượu nào nữa. Hắn sát miệng vào tai em:

" Dừng đi, mày chịu không nỗi nữa đâu. Tao uống thay mày. "

Em nhìn hắn, nhăn mặt, giật phăng ly rượu trên tay, uống cạn một hơi, phần má lại đỏ thêm một tầng vì men rượu, em lải nhải đáp:

" Đến cả mày cũng hùa theo cấm cản tao nữa. Ôi sao cái số tôi khổ thế này? "

" Đúng rồi Mitsuya, Kenchin kì quá phải không? Lại đây tao với mày cùng nâng ly nè. "

Mikey từ đâu ra ôm chầm lấy Takashi từ đằng sau, dùng cái giọng say rượu mà tiếp lời. Không chờ em trả lời, anh kéo tay em đến cái hội say bét nhè ở bên kia, sương sương có Chifuyu ở chính giữa, xung quanh cậu là có thằng Hakkai bá vai Chifuyu cười ngoác cả mồm, hay là thằng Nahoya ngồi khóc vì tưởng thằng em sắp gặp ông bà nhưng thực chất chỉ đang ngủ, còn có thằng Takemichi và cặp đôi yêu nhau KokoInu chẳng hề uống giọt rượu nào nữa.

Mikey đẩy Takashi vào giữa hội, cũng may em được Inui đỡ từ đằng sau chứ không đã nằm la liệt vì bị trượt chân từ cú đẩy hồi nãy rồi. Draken ngồi nhìn đám già đầu đang láo nháo, đứa đẩy thằng đưa rượu cho Takashi, giờ nhìn em như muốn gục đến nơi rồi, hắn không dám tưởng tượng Takashi giống như cái hồi hai đứa đánh lẻ rồi say tí bỉ ở nhà hắn đâu.

Nghĩ là làm, Draken đi đến bên tụi Chifuyu, hắn cố giải cứu Takashi ra khỏi Hakkai đang ôm lấy em không buông, cẩn thận bế ra sofa để nằm, mặc cho Takashi có động tay động chân với hắn đi chăng nữa. Chưa kịp đặt em xuống, có một sức mạnh kéo em ra khỏi hắn, Draken nhìn lên, khuôn mặt đầy hắc tuyến của Taiju xuất hiện trước mắt hắn.

" Hình như loại vô duyên nhất là loại quan tâm đến vợ người ta nhỉ cựu phó tổng trưởng Toman? "

" Tôi sẽ không vô tâm đến độ để vợ của mình nhậu say rồi mới để ý đâu nhỉ cựu tổng trưởng Hắc Long? "

Không khí tại nhà của Matsuno Chifuyu nặng mùi thuốc súng, cả đám bây giờ cũng quá mệt để có thể can ngăn hai con trâu mộng này, nên cứ để mọi chuyện xuôi theo chiều gió thôi. Takashi cũng bị bầu không khí ấy làm cho khó chịu, em ngọ nguậy trong lòng Taiju, từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh. Thấy hai tên cao kiều cứ sáp sáp vào em, Takashi nhăn mặt một hồi rồi hai tay đấm thẳng vô mặt đối phương.

Taiju lẫn Draken bị đấm bất ngờ nên bị choáng, cũng may là sức dài vai rộng nên chưa mất thăng bằng, cả hội to mắt nhìn con người đang ngủ ngon lành sau khi đánh người xong, có một vài người bụm miệng cười, còn riêng Mikey thì chẳng nể nang ai, cười một cách sảng khoái. Mọi chuyện sẽ không có gì cho đến khi Taiju và Draken cảm thấy có gì đấy không ổn, gã lập tức đặt em xuống sofa, còn hắn thì đo nhiệt độ của em trên trán.

Nóng quá.

Taiju lật đật vén áo em lên, vừa chạm vào bụng Takashi thì bị giật mình bởi cơn nóng tỏa ra, nó không nóng hôi hổi mà như chạm phải nồi nước đang sôi ấy.

Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt.

Draken nhìn vô Chifuyu, mặc dù cả ba người có kinh nghiệm trong việc chăm sóc thú cưng, nhưng Chifuyu lại có thêm khả năng xem bệnh cho cả động vật và con người nữa. Inui tinh ý nhìn ra, vội vã đánh thức Chifuyu đang say, cậu lơ mơ ngủ dậy, rồi bị tiếng hét của Draken làm cho tỉnh giấc. Cậu nhanh chân chạy đến Takashi, thuần thục kiểm tra cơ bản cho em. Càng kiểm tra, đồng tử cậu càng mở to ra, cậu nhìn Taiju, giọng lắp bắp:

" Đưa anh ấy đến bệnh viện nhanh lên, Takashi yếu lắm rồi. "

Câu nói của Chifuyu như đánh thức tất cả mọi người bây giờ, cả đám láo nháo như chưa từng thấy, Taiju bế Takashi ra xe, cẩn thận không để em cảm thấy không thoải mái. Lo cho em xong, gã định lên ghế tài xế thì bị Draken chặn lại, hắn ngoắc gã xuống ghế sau để chăm sóc em, còn mình thì sẽ lái lên bệnh viện.

Mỗi người một công việc, chẳng có thời gian để giận nhau vớ vẩn nữa, điều quan trọng bây giờ là Takashi phải được an toàn.

Chiếc xe nhanh chóng lao vào trong đêm.

***

20/12/2021.

Takashi từ từ mở mắt, mùi thuốc xộc thẳng vô mũi em khiến em cảm thấy khó chịu, em ngó nghiêng xung quanh, nhận ra đây là khung cảnh của bệnh viện. Em gáng sức để ngồi dậy được thì bên tai em vang vảng giọng nói quen thuộc:

" Nằm xuống, mày còn chưa khỏe lại đâu. "

Draken tiến tới giường của em, đặt lên trên bàn một giỏ siêu to. Hắn lấy ra cặp lồng, vừa tháo nắp ra, một mùi hương thoang thoảng lan tỏa khắp căn phòng, hắn đem theo phần súp bồi bổ cho Takashi. Cẩn thận múc ra chén riêng, Draken đưa đến tận tay cho em.

" Ăn đi, Ema nấu cho mày đấy. Lo mà bồi bổ sức khỏe. "

Takashi cầm lấy chén súp, nó ấm lắm. Em cố gắng xúc một muỗng thật đầy đưa vào miệng, vị ngọt lan tỏa khắp người em, em muốn ăn thêm nữa, nhưng sau đó em đã khóc.

" Mày đã chịu đựng bao lâu rồi? "

" Khoảng tám ngày, tao nghĩ là tao ổn, vì cũng do thay đổi thời tiết mà ha? "

Hắn thở dài, sau đó ngồi thẳng người, nhìn vào mắt người bị bệnh.

" Khi mày ngất xỉu, hơi thở của mày yếu lắm, bác sĩ bảo mày làm việc quá sức, thêm cả việc không đủ dinh dưỡng, ngủ không đủ giấc và thay đổi thời tiết, cho nên sức khỏe mày chịu không nổi. Lần sau đừng làm thế nữa nhé? "

Em mím môi, đan hai bàn tay lại với nhau, gật gật một cách vụng về. Draken mỉm cười, hắn dặn dò em một số chuyện, đợi đến khi Takashi nắm rõ toàn bộ, hắn mới yên tâm mà về gara, trước khi bước ra khỏi cửa, hắn chồm lên nói nhỏ cho em nghe:

" Taiju đã khóc vì mày đấy. "

Cả ngày hôm đó, Shiba Takashi cảm thấy bản thân mình đã gây ra một chuyện siêu nghiêm trọng.

***

24/12/2021.

Mối quan hệ của vợ chồng nhà Shiba đang không ổn.

Từ lúc em xuất viện đến giờ, cả hai chẳng hề nói chuyện với nhau câu nào, gã thì cứ chết ở công ty từ rạng sáng cho đến nửa đêm, em thì chưa hồi phục nên cả ngày chỉ ở nhà dưỡng thương, công việc ở cửa hàng cũng được em đem về để hoàn thành nốt. Số lần cả hai gặp mặt nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, thậm chí cũng chẳng hề dùng chung một bữa cơm nào.

Takashi đang khó chịu vô cùng.

Em biết là việc mình giấu Taiju là sai, nhưng gã đâu cần phải dỗi em đến như vậy đâu chứ? Dù gì cũng là vợ chồng, chỉ cần đối mặt với nhau là được cơ mà? Em dạt hẳn đống giấy tờ sang một bên, chẳng còn hứng thú với công việc gì nữa, em liền mở điện thoại lên, ngón tay thoăn thoắt bấm vào số điện thoại quen thuộc, một lát sau, có giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên một cách mệt mỏi:

" Đại diện của Shiba Hakkai xin ngheeee "

" Nè, cậu đừng có tỏ ra như vậy coi, tớ có chuyện cần nói đây. "

Yuzuha chống cằm bật loa ngoài, cô vừa gõ phím vừa cố gắng nghe câu chuyện từ nãy đến giờ của Takashi, gương mặt thể hiện rõ sự khinh bỉ về đôi vợ chồng trẻ trâu nhà Shiba. Sau khi kết thúc câu chuyện, Yuzuha ngay lập tức trả lời:

" Hừm, vậy là cậu đang giận ổng vì cậu nghĩ ổng giận cậu, ổng vô tâm với cậu, ổng không thèm chịu nói chuyện với cậu và ổng suốt ngày chỉ chú tâm vào công việc thôi đúng không? "

" Ừm, ông già đó đang làm với tớ vậy đấy. "

" Thế thìiiii " Yuzuha xoay ghế, giọng nói cũng kéo dài hơn " Đó không phải là những gì cậu làm bữa giờ với ổng hả? "

Câu nói của cô khiến cho não của Takashi đang đánh thức sự việc từ bữa đến giờ. Phải rồi, từ đầu tháng mười hai cho đến nay, chẳng phải em cũng đang bỏ rơi gã như cái cách gã đang làm với em hiện giờ sao?

" Cậu cũng đang nghĩ như vậy đúng không? Cậu không nghe theo ổng, cậu chỉ chú tâm vào công việc, chẳng hề để ý đến sức khỏe của mình mặc dù ổng đã cố ngăn cản cậu suốt ngày. Mặc dù không gặp trực tiếp nhưng mà tớ nghĩ anh tớ đang lo lắng cho cậu đến phát điên đấy, tớ mà là ổng thì tớ khóc chín đời rồi, anh vợ ạ. "

Vừa nghe Yuzuha kể lể, tâm hồn em vừa lắng đọng, tất cả là lỗi của em, là em vô tâm với gã, em chỉ quan tâm đến công việc mà không hề vun đắp cho gia đình, chính em là người không thể xoay sở chuyện ở nhà và ở cửa hàng được, thì em lấy cái cớ gì mà trách mắng gã cơ chứ.

Takashi tắt máy, em nhìn sang ảnh cưới của hai vợ chồng, không kiềm được nước mắt đang lăn dài trên má, bây giờ trong em chỉ ngập tràn tội lỗi. Khóc sụt sịt cũng hồi lâu, em đứng dậy dọn dẹp tài liệu trên bàn, chuẩn bị túi xách nhỏ để đi ra ngoài, ngày hôm nay em phải nấu cho gã một bữa ăn thịnh soạn mới được.

Nói là làm, Takashi đến siêu thị để mua nguyên liệu nấu một bữa ăn đặc trưng của Giáng sinh, rồi tức tốc chạy về nhà để có thể kịp nấu nướng. Mặc dù những việc này không quá khó đối với mình em, nhưng để chuẩn bị một mình thì cũng hơi mất thời gian thật, vốn em không phải theo Công giáo, nhưng chồng em thì có, hồi xưa cả hai còn đấm nhau ở nhà thờ nữa mà, Taiju từng bảo nếu Takashi không thích thì có thể không theo, nhưng em vẫn học lõm những ngày lễ quan trọng của đạo, để còn biết đường mà theo gã nữa chứ.

Lúc Takashi vừa xong bàn ăn cũng chính là lúc Taiju bước vào nhà, em lập tức chạy ra đón gã, không nói không rằng kéo gã vào phòng tắm đã được chuẩn bị sẵn. Không kịp để Taiju đứng ngơ ngác, Takashi lập tức chạy xuống phòng ăn mà hoàn tất việc còn dang dở.

Gã bước xuống phòng ăn với bộ dạng thoải mái, đập vào mắt gã là một bàn ăn phổ biến vào Giáng sinh cùng với đó là nụ cười tươi của vợ gã, trong lòng Taiju cảm thấy một chút thoải mái, nhưng vẫn không xua tan sự tức giận kia. Gã ngồi xuống cái ghế đối diện em, Takashi nắm chặt ngón tay, mặt em cúi gầm xuống, không dám nhìn thẳng mắt gã, cả hai im lặng hồi lâu, bầu không khí ngại ngùng ập đến, khiến cho Chó nằm gần đó phải khó chịu theo. Thế nhưng em vẫn mở lời đầu tiên:

" Taiju, em xin lỗi.. " Takashi ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt gã, khiến cho phần trán nhăn nhúm của Taiju cũng phải dãn ra " Em biết mình có lỗi với anh, do em ích kỉ không hiểu cho cảm nhận của anh, thế cho nên.. "

Chưa kịp để em nói dứt lời, gã lập tức tiến đến chặn em bằng nụ hôn sâu, Takashi hoảng hốt vài giây, sau đó em khóc, nước mắt em lăn dài trên khuôn mặt, gã cảm nhận được việc đó, nên vừa hôn vừa xoa dịu em một cách nhẹ nhàng nhất, em trước mặt gã bây giờ vô cùng mỏng manh, chỉ cần mạnh tay một chút là có thể vỡ vụn ngay lập tức.

Sau khi dứt khỏi nụ hôn ấy, gã ôm chặt em vào lòng, ghé sát tai em mà thủ thỉ:

" Anh xin lỗi em, là do anh không chịu mở lòng với em, đừng khóc nữa, ngoan, yêu em. "

Gã vừa nói vừa hôn khuôn mặt em, sau đó tới phần tai, lại trượt xuống phần cổ, cho đến khi Takashi cảm thấy không ổn, em liền đẩy gã ra, miệng lắp bắp:

" Được rồi, ăn thôi kẻo nguội, anh ăn mà không hết thì ra sofa nằm. "

Cả hai dùng bữa tối một cách yên bình, sau đó đã đến gần nửa đêm, Taiju luôn đi nhà thờ và đêm Giáng sinh và ngày hai lăm sau đó, Takashi cũng đi theo như thói quen. Đang đếm ngược đến khoảnh khắc giao ngày, gã ghé vào tai em thủ thỉ:

" Giáng sinh vui vẻ, anh yêu em. "

" Ừm, em cũng yêu anh. "

***

31/12/2021.

Cũng may là Takashi hoàn thành chiếc deadline cuối cùng trước ngày cuối năm, không thì Shiba Taiju sẽ thật sự đốt cửa hàng của em mất. Thay vì chọn ra ngoài cùng đám lóc chóc kia thì cả hai chọn cùng nhau xem một bộ phim cuối năm, chờ đợi khoảng khắc đón chào năm mới. Bây giờ chỉ còn năm phút nữa là tới giờ bắn pháo hoa, Takashi lật đật chuyển kênh để kịp xem chương trình, em ngước lên nhìn người to lớn đang ôm mình trong lòng, nhỏ nhẹ hỏi:

" Anh, năm sau mình đi coi bắn pháo hoa ha? "

" Ừm, tụi mình đi với nhau. "

Em mỉm cười, hạnh phúc với câu trả lời ấy. Vài giây sau, Taiju tựa cằm lên vai em, ôm chặt lấy eo nhỏ của đối phương, nhắm mắt lại để gã cảm nhận được trái tim mình.

" Hứa với anh, chúng ta cùng nhau đón năm mới mãi mãi nhé? "

Takashi nghe thế, liền thoát khỏi vòng tay của Taiju, em xoay người lại, hai tay quàng lấy vai gã, ép gã nhìn thẳng vào mắt mình, em nở nụ cười thật tươi.

" Chúc mừng năm mới, Taiju. "

Em hôn gã, tiếng pháo hoa cũng vang lên.

Cả hai dứt ra sau một khoảng thời gian dài hôn nhau, Taiju lập tức bế em lên, đi vào phía phòng ngủ, mặc cho khuôn mặt của người trong lòng có bị biến sắc, gã vẫn tỉnh bơ nói:

" Năm mới rồi, đi động phòng thôi. "

Shiba Takashi đón chào năm mới bằng một cơn đau dữ dội.

***

Chúc mừng năm mới 2022 siêu trễ =))) Cũng do bận thi + quá lười + mình bị suy nghĩ đủ thứ nên đến giờ mới xong được câu chuyện thứ ba. Mạch truyện có nhiều sự thay đổi vì mình viết bằng những cảm xúc khác nhau, có hôm vui, có hôm buồn, có hôm chẳng biết nên viết gì cả, hic mình cảm thấy có lỗi với Taimitsu lắm huhu.

Hiện giờ mình cũng đang nghĩ đến câu chuyện thứ tư, mọi người đoán xem couple tiếp theo mình viết sẽ là cặp nào? =)))))))) Gợi ý tí nhé: nhân vật seme có xuất hiện trong câu chuyện thứ ba này, tinh mắt xí xi là nhận ra thui kkk.  

Mà có ai đoán được Taiju và chị thư ký đã bàn chuyện gì không? =)))))))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top