Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Hẻm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rhyder ngẫm lại dù sao là học sinh cũng nên trải qua cảm giác trốn học đi chơi này chút. 

- Anh muốn đi ăn gì?

- Tuỳ ý đi.

Đức Duy gật đầu.

- Được.

Hai người ghé ngay vào quán ăn đầu phố, chỉ thấy ông chủ quán đang không ngừng dùng muôi đảo một chảo mì lớn.

- Các cháu học sinh này muốn gọi mấy phần.

Một tay Hoàng Đức Duy khoác qua cổ Rhyder, cậu giật mình, suýt chút nữa đâm đầu vào người cậu ta.

- Hai phần đi ạ.

Có lẽ do khứu giác khá nhạy bén, nên Rhyder có thể ngửi thấy mùi hương trên người Hoàng Đức Duy. Ngoại trừ hương nước giặt, còn có mùi rất nồng, giống mùi thuốc lá.

Cậu ta đi tới chỗ chủ quán, bưng mì tới, đặt một đĩa trước mặt Rhyder.

Nãy giờ tròng mắt Rhyder đều nằm trên người đối phương, nhìn cậu ta trò chuyện với chủ quán,  cảm thấy con người này có lẽ cũng không quá tệ.

- Ăn đi.

Đức Duy khẽ nhắc nhở.

Cậu ta tách đôi đũa gỗ, cận thận xoa xoa hai chiếc đũa vào nhau cho rụng bớt mấy sợi gỗ thừa đi rồi mới đưa sang cho Rhyder.

Đức Duy xắn hai tay áo lên cao, đường cong từ bả vai xuống cánh tay vừa lưu loát, vừa tinh tế, còn ngập tràn sức mạnh, không chút khoa trương nhưng vẫn đủ khiến người khác ước ao.

Mấy cô gái bàn bên cũng quay đầu ngó qua đây, hoàn toàn chẳng thể rời mắt nổi.

Cậu ta từ tốn gắp mì, không phải bộ dạng cố tình giả bộ trang nhã, lịch sự. Khi Rhyder ăn gần hết thì Đức Duy mới ăn được nửa đĩa.

- Sao vậy?

Rhyder lắc lắc đầu. Tay chống cằm nhìn người trước mặt.

- Không nghĩ người như cậu cũng sẽ ăn mấy quán lề đường như vậy.

- Đây là lần đầu tiên.

...

- Xem ra tôi đã làm được một điều kì tích rồi đấy.

Rhyder bật cười bỗng dưng cảm thấy vừa đạt được thành tựu to lớn.



Khi đã ăn uống xong xuôi, hai người cùng nhau đi qua lối tắt là con hẻm nhỏ của thành phố, chủ yếu là vì sắp đến giờ tan học, Rhyder muốn quay về lớp lấy đồ.

Phía trong con hẻm khuất đi ánh sáng mặt trời, nhìn mọi thứ đều mờ ảo không rõ. Mùi thuốc lá lan toả trong không khí, càng lúc càng nồng nặc.

- Mẹ nó, thằng này chống trả ghê thật chứ. Cũng may tao có cầm theo dao.

Ba bốn tên đàn ông cao to chắn phía trước lối ra, tên cầm đầu ngắm nghía chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay.

- Cái này hẳn được giá lắm đây!

Thành An dựa người vào bức tường, bụng bị đâm một phát sâu, máu chảy đầm đìa, khuôn mặt đau đến lấm tấm mồ hôi, cũng chẳng còn sức để chửi rủa.

Một bàn tay khẽ gõ vai tên cầm đầu, hắn quay mặt qua lập tức ăn một cú đấm vào mặt khiến gã lảo đảo vài bước, răng cũng rụng mất vài cái. Mấy tên đàn em nhanh chóng nhận thức tình hình, bèn lao về phía Rhyder và Đức Duy chống trả. Đức Duy quật gã một tên to con, tiện thể cướp lấy con dao của hắn sau đó nhanh chóng kề dao lên cổ tên đại ca.

- Một là đừng chống trả, hai là tao sẽ cho đại ca chúng mày lên bàn thờ ngắm gà khoả thân.

Mấy tên khác thấy thế bèn ngừng lại. Rhyder cũng ngừng lại nhìn về phía cậu ta với sự bất ngờ.

- Mày dám sao?

Tên đại ca dở giọng thách thức, gã cá là hai đứa nhóc này sẽ không dám làm mấy điều này.

- Mày sẽ vào tù vì tội giết người.

- Vậy à. Tao còn chưa đủ tuổi mà.

Bàn tay cằm dao của cậu ta kề sát vào cổ gã, một vết cắt nhẹ khẽ cứa vào da thịt, vệt máu dần chảy ra, có cảm giác chỉ nhích một chút nữa thôi lưỡi dao sẽ cắt đứt động mạch, máu sẽ phum ra như thác nước và gã sẽ chết vì mất máu.


- CẢNH SÁT ĐÂY! TẤT CẢ DỪNG TAY!


Rhyder vốn đã gọi cảnh sát từ trước, nhưng vì con hẻm quá nhỏ, phải rất vất vả, cảnh sát mới xác định được địa điểm cụ thể.

Tất cả lũ côn đồ đều bị khống chế. 

Đức Duy nhìn xuống Thành An đang nhăn nhó vì vết thương. Trên môi nở nụ cười châm chọc, bàn tay vẫn xoay tròn con dao sắc bén kia.

- Con trai của tổng tư lệnh mà có mấy người cũng không đối phó được nhỉ? Đúng là ngoài tài bắn súng ra thì cũng không có gì đặc biệt lắm.

- Im đi.

Giọng cậu ta yếu ớt nhưng sự cảnh cáo trong đó không hề nhẹ. Đức Duy tặc lưỡi.

 Khi Rhyder đi tới phía Thành An, cậu ta liền thay đổi sắc mặt, một màn này khiến Đức Duy hơi nhăn mày.

- Để tôi đỡ cậu.

Rhyder khẽ nói.

- Cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top