Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Sốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Ricky lại bị ốm. Như mẹ anh nói, mỗi khi đến một môi trường mới, Ricky sẽ cảm thấy khó chịu, Hàn Quốc nắng gió bụi bặm, dù đeo khẩu trang cũng có thể cảm thấy gió trên đường tát vào người cậu một cách điên cuồng. Ricky đeo khẩu trang và đeo kính râm, trên tay mang theo một túi thuốc cảm, bước nhanh qua người hâm mộ đang gào thét, tiến vào phòng tập nơi anh cảm thấy ấm áp, rõ ràng anh cảm thấy mình đang phát sốt, đầu óc hơi choáng váng. Anh cảm thấy không ổn lắm, chợt ai đó vỗ vai anh.

- "Ricky!"

- "A!"

Ricky khẽ kêu lên một tiếng, giơ bàn tay cuộn lại thành nắm đấm theo thói quen dọa lại người vừa đặt tay lên vai anh khiến anh giật mình.

- "Hahaha, NYANG NYANG PUNCH?"

Đó là Gunwook. Ricky quay lại nhìn Gunwook và thấy cậu đang cười vui vẻ. Với đôi lông mày cong và khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ tinh ranh. Đáng tiếc anh đang đeo mắt kính nên không nhìn rõ được vẻ mặt gợi đòn đó của cậu. Chưa kịp nói, Gunwook ở phía đối diện đã tháo chiếc kính râm dùng để che đi quầng thâm mắt của anh xuống.

- "Trong nhà không cần đeo kính râm."

Đầu Ricky như muốn nổ tung, và anh chỉ có thể nhìn những ngón tay dịu dàng của người đối diện cởi bỏ lớp ngụy trang của mình, những ngón tay đặt nhẹ lên trán anh:

- "Anh ốm sao? Em cảm thấy anh có vẻ không ổn lắm."

Gunwook tinh ý phát hiện ra tình trạng của Ricky không ổn lắm, thường lúc này Ricky sẽ cười nói với cậu đây là vật nguỵ trang của anh rồi sẽ giật lại kính râm. Gunwook nắm tay anh dẫn đến thang máy, vừa nhìn qua  liền có thể nhìn thấy đôi mắt mèo cùng hàng lông mi dài của Ricky đang bối rối nhìn mình.

- "Ricky?"

Cậu thì thào gọi vào tai Ricky, người kế bên rụt cổ lại. Nhìn cậu, đôi mắt hơi đờ đẫn vì sốt. Khác hẳn với đôi mắt tinh nghịch thường ngày. Như những chú mèo cưng ngoan ngoãn bị lạc đường không tìm được chủ đang chực chờ bị bắt cóc, Gunwook liếc nhìn vành tai đỏ bừng rồi cười nói:

- "Em vừa hỏi anh bị ốm sao, anh chưa trả lời em."

Gunwook vừa nói vừa nắm tay anh kéo đến thang máy dẫn đến phòng nghỉ, Ricky khẽ cào nhẹ vào mu bàn tay của Gunwook, nói:

- "Anh hình như...

Anh sợ sau lưng những đồng đội khác nghe thấy nên cẩn thận nói nhỏ, Gunwook không nghe rõ, chỉ có thể ghé sát tai vào môi Ricky, hỏi lại "Anh nói gì?"

- "Anh hình như bị ốm rồi."

- "Em biết, anh bị từ khi nào? Không uống thuốc sao? Có khó chịu chỗ nào không?"

Ricky lắc đầu, đẩy mặt cậu ra.

- "Anh bị từ hôm qua, anh uống rồi. Bây giờ tôi cảm thấy hơi...khó chịu, đau đầu."

Anh nói lí nhí và ngập ngừng như một đứa bé. Gunwook không có ý định chỉnh lại một số chỗ phát âm sai của Ricky, vì cậu thấy điều đó rất là đáng yêu.

Để ý thấy Ricky hiện tại đang rất mệt mỏi. Cậu cau mày cầm lấy tay Ricky, nhanh chóng đi qua các đồng đội ở phía trước. Zhanghao và Hanbin khó hiểu nhìn nhau: "Sao cậu ấy lại kéo Ricky đi nhanh thế, không phải là nói sẽ cùng tập luyện với nhau sao?"

...

Chàng trai 18 tuổi bây giờ trông giống như một người đàn ông trưởng thành hơn là người con trai lớn hơn cậu một tuổi đang đi đằng sau.  Gunwook đưa Ricky đến phòng nghỉ, rót cho anh một cốc nước ấm, rồi ra ngoài nói với staff rằng Ricky đang bị sốt và hiện tại chưa thể tập luyện. Staff khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói với cậu là: "Sắp tới chung kết rồi, kêu cậu ấy tự chăm sóc mình thật tốt. Đừng trì hoãn việc luyện tập của cả nhóm."

Sau khi nói chuyện, Gunwook thở dài một tiếng.  Quay lại nhìn Ricky, người đang nằm trên ghế sô pha. Ricky đã tháo khẩu trang xuống, cơn sốt làm mặt anh ửng hồng, trong mắt hiện lên vẻ mệt mỏi. Anh nhìn chằm chằm vào cậu một cách bất lực.

Gunwook cố gắng hết sức để nở một nụ cười thật tươi trên khuôn mặt của mình "Anh đã uống thuốc chưa? Hồi nãy em không nghe rõ."

- "Anh chưa ăn gì nên chưa uống thuốc. Nhưng hôm qua anh đã uống rồi."

Ricky vừa nói vừa kéo tay áo che khuất đi đôi tay của mình. Nhìn anh giống như một con mèo con đang bị lạnh và cố hết sức để tự ủ ấm chính bản thân mình vậy. Ricky có thể nhận thấy rõ ràng tiếng thở dài của Gunwook, anh ngẩng mặt lên, khó hiểu nhìn cậu. Gunwook chạm mắt với Ricky thì lắc đầu bất lực. Cậu ngồi xuống, mở túi ra rồi chia thuốc cho anh, động tác và nụ cười nhẹ nhàng trái ngược hoàn toàn với cơ thể cùng gương mặt hổ báo của cậu khiến Ricky cũng phải khẽ mỉm cười.

Nhưng rất nhanh sau khi uống thuốc xong, Ricky cảm thấy cơ thể và mí mắt như nặng hơn, có lẽ thuốc đã ngấm. Anh co người lại trên ghế sofa, uống nước từng chút một và khẽ siết nhẹ chiếc cốc giấy trong tay.

- "Gunwook..."

- "Gunwook..."

Gunwook ngồi dưới sàn nhìn anh chầm chậm uống nước với vẻ mặt chăm chú như đang thưởng thức một bức tranh đẹp đến nao lòng. Ricky mệt mỏi đặt cốc nước xuống bàn, mí mắt khép hờ, khẽ gọi Gunwook lần thứ ba thì người đối diện mới như bừng tỉnh, lo lắng nghiêng người đến  trước mặt anh.

- "Anh thấy sao rồi, Ricky?"

Ricky nhỏ giọng, tựa như đang nói thầm với chính mình:

- "Anh hiện tại đang rất mệt, Gunwook...

Cậu nhìn vào mắt anh, đôi mắt ấy hiện tại mờ mịt tựa như có hàng vạn lớp sương mù che phủ, mơ hồ và đê mê, nhưng Ricky quả thực đang gọi chính xác tên của cậu.

Gunwook mỉm cười xoa xoa mặt anh, nhẹ nhàng như sợ làm anh đau.

- "Ngủ đi, anh ngủ đi, tỉnh lại sẽ không mệt nữa đâu."

Bàn tay cậu phủ lên gương mặt hơi nóng của anh. Không hiểu sao anh cảm thấy tay cậu rất lạnh, mang lại cảm giác cực kì thoái mái khiến anh không kìm được mà dụi mặt vào tay đối phương, nụ cười của Gunwook càng rạng rỡ, để cho con mèo kia cọ vào. Còn tay kia thì nhẹ nhành luồn vào những lọn tóc mềm mại của anh. Thầm nghĩ: 'Charisma Boss Baby Ricky cho dài dòng làm gì chứ chứ, rõ ràng là chỉ có Baby Ricky mà thôi! Đáng yêu quá!!!!!!!"

Gunwook khẽ đắn đo, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đứng dậy, nhẹ nhàng bế Ricky lên và vững vàng để anh nằm gọn trong vòng tay của mình. Chiếc cốc giấy rỗng rơi khỏi tay Riki và lặng lẽ rơi xuống tấm thảm mềm mại. Gunwook dịu nhàng vỗ nhẹ vào lưng Ricky để cho anh cảm thấy dễ ngủ hơn. Ricky  không phải là không đề phòng, ngược lại là đằng khác. Anh là người rất nhạy cảm, nếu không phải là những người anh quen biết đủ lâu thì anh sẽ rất cẩn trọng, không hề muốn vượt qua ranh giới mà mình đặt ra, nhưng Ricky sẽ dành sự khoan dung vô hạn cho những người mà anh ấy coi là bạn.

Gunwook biết điều này và cậu thầm nghĩ 'mình có giống như những người mà anh ấy coi là bạn không?' Cậu đã nghĩ về vấn đề này nhiều hơn một lần. Jiwoong hyung, Yujin, hay Jeonghyeon hyung ai mới là người mà anh ấy cảm thấy thoải mái khi ở cùng?

Quay lại hiện tại, cậu có cảm giác như mình đang chạm vào một con mèo có bộ lông mượt mà và mềm mại vậy. Người trên tay cậu uể oải có vẻ đã ngủ, cậu dựa vào bàn cà phê, ôm anh trong lòng, chợt Ricky khẽ dụi mắt, đờ đẫn nhìn cậu:

- "Gunwook...ôm...anh..

-"Dạ?" Gunwook cứng người, tưởng rằng vì bị mình ôm nên Ricky mới tỉnh, khó xử nhìn anh "Ôm như vầy khiến anh khó chịu sao, em xin lỗi, để em---

- "Ôm anh chặt hơn!" Rickynói xong, không nhanh không chậm mà vươn đôi bàn tay mềm mại của mình ra và quàng lên vai cậu bé, ngoan ngoãn vùi đầu vào hõm cổ cậu.

Hơi thở của Gunwook ngưng trệ, bàn tay xoa lưng Ricky dừng lại, hiện tại cậu có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng rực của anh đang phả vào cổ mình vì sốt.

'Anh ấy ôm mình ư, thật sự là đang ôm mình sao??????"

Nếu ai đó vô tình bước vào, người ấy có thể thấy rõ đôi mắt của Gunwook đang sáng ngời. Nở một nụ cười tinh quái, nụ cười của người chiến thắng. Mặc dù ngoài kia họ ghép cặp Ricky với rất nhiều người và hầu hết trong lựa chọn của họ đều không có tên của cậu, nhưng cậu không quan tâm đến nó nữa.

Bởi vì cậu biết, người Ricky tin tưởng là cậu, không phải những người kia.

- "Ôm rồi sẽ không buông ra đâu đó!"

- "Ưm...

- "Ricky, mau khỏe lại nha, để còn đi uống trà sữa với Gunwook nữa!"

-"Ưm..

- "Gunwook thích Ricky nhiều...

-"Ưm.

_______________________________________________________________________

Tiếp theo tới ai đây taaaaaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top