Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17: Ca làm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ấn tượng đầu tiên hóa ra lại đúng: Soonyoung là một người cực kỳ hoạt bát, thích cười và nói không ngừng trong khi di chuyển xung quanh với năng lượng không ngừng nghỉ như một chú cún con quá háo hức. Trong thời gian hai người dẫn cậu đến văn phòng, họ đã biết mọi thứ từ màu sắc yêu thích (màu trắng) cho đến việc cậu không thích nấm ("Chúng sẽ trở nên mềm nhũn khi nấu, ghê lắm.").

Và nó đã không dừng lại ở đó. Khi cậu trở ra sau cuộc hẹn với thư ký, họ phát hiện ra rằng Soonyoung được sắp xếp học cùng tất cả lớp học của họ (và lớp Chan học một mình) và cậu háo hức chấp nhận lời đề nghị ngồi cùng của Jisoo.



Vì lời đề nghị đó, Chan đã gắt gỏng ngoáy tai trên đường đến căn hộ của Jeonghan, tự hỏi lớn tiếng rằng làm thế nào mà một người có thể tạo ra nhiều tiếng ồn như vậy. Jisoo đã khôn ngoan quyết định không nói với Người Hỗ Trợ đang ủ rũ rằng Soonyoung khá giống với Chan khi em hưng phấn.

Khi họ đến khu chung cư sang trọng, Jun và Hansol đã đợi sẵn họ ở cửa căn hộ số mười bảy. Chan không hài lòng về cái ôm dài mà Jisoo nhận được từ Jun nhưng em đã bỏ qua (lần này) để khám phá nhà bếp.

Jisoo và hai Người Chiến Đấu của anh vẫn im lặng một cách khó xử cho đến khi họ quyết định chuyển đến phòng khách.

"Còn lại đâu rồi?" Hansol hỏi sau khi ngồi phịch xuống sopha, chân chống lên một trong những tay vịn. Jun ném cho cậu một cái nhìn trách móc và đẩy chân cậu ra để có chỗ cho Jisoo và mình.

"Họ vẫn đang ở trường, Jeonghan và Seungcheol đang chuẩn bị gì đó cho dự án nhóm của họ và Jihoon ở lại với họ," Jisoo trả lời trong khi ngồi xuống cạnh Hansol, người ngay lập tức cứng người lại và không ngẩng đầu lên. Jun ngồi phịch xuống cạnh Jisoo và nhanh chóng dựa đầu vào vai Người Sử Dụng khiến anh đỏ bừng mặt. "N-nhưng anh có chuyện cần nói với hai đứa." Hai Người Chiến Đấu ngẩng đầu lên trước lời nói của anh và Jun cười khích lệ. "Uhm... Những người khác hơi không hài lòng về một số thói quen của hai đứa. Anh hiểu rằng hai em không quen ở chung căn hộ và chỉ ở đây cho đến khi chúng ta tìm ra giải pháp tốt hơn nhưng cần phải tìm cách sống hòa thuận với nhau. Và một số hành vi chắc chắn sẽ gây ra xung đột, bao gồm việc không dọn dẹp và xông vào phòng khác.' Jisoo dịu dàng giải thích

Hansol gật đầu và tránh giao tiếp bằng mắt trong khi Jun trông khá ăn năn. "Em không thể kìm được, em lo lắng cho anh. Đột nhiên có rất nhiều nỗi buồn, em nghĩ đã có chuyện gì xảy ra và vì em không có điện thoại nên đó là cách duy nhất em có thể liên lạc với anh."

"Cảm ơn Jun, nhưng nó không có gì nghiêm trọng đâu nên không cần phải lo lắng. Anh sẽ cho em số để có thể gọi cho anh bằng điện thoại bàn bất cứ khi nào em cần, được chứ?" Người Sử Dụng đề nghị và Jun hài lòng thấy rõ qua cách cậu vòng tay quanh người Jisoo.



Vì mối liên kết của anh với Jun đã đủ bền chặt nên Jisoo đã tự hứa với bản thân sẽ cố gắng hết sức với cậu em trai trong ngày hôm nay. Sau khi nhờ Jun chuẩn bị bữa tối cùng với Chan, anh tập trung vào Người Chiến Đấu còn lại đang loay hoay với chiếc áo sơ mi của mình và ngồi cách xa nhất anh có thể trên chiếc sopha. Cân nhắc làm sao tiếp cận cậu, anh quyết định chỉ hỏi một số câu hỏi mà anh tò mò và để xem nó sẽ đi đến đâu từ đó. "Giao ước với anh có gì khác so với các giao ước mà em có trước đây không? Của em không bị ép buộc phải không?"

Hansol trông hơi khó chịu trước câu hỏi nhưng vẫn gật đầu. "'phải rồi. Mấy thằng đó toàn là lũ khốn nạn rởn mỡ." Jisoo cắn môi để ngăn bản thân tránh về từ ngữ của người nhỏ tuổi hơn và chỉ im lặng để Hansol tiếp tục nói. Cậu nói tiếp sau khi ngừng một chút. "Nhưng ràng buộc rất khó chịu. Và nó trở nên siết chặt hơn bất cứ khi nào hắn trừng phạt em. Nhưng vẫn còn may mắn hơn Jun, thà bị hành hạ về thể xác còn hơn là bị trói trong một ràng buộc cưỡng ép như ổng."

"Đó có phải là lý do tại sao em nhận hình phạt thay em ấy từ bọn chúng?"

Hansol chế giễu, mặt đỏ bừng vì tức giận. "Jun chưa bao giờ làm bất cứ điều gì đáng bị trừng phạt nhưng thằng chó đó đã tìm ra đủ loại lý do ngớ ngẩn. Chắc chắn hắn ta bị ngáo quyền lực. Anh có biết rằng hắn ta đã trừng phạt Jun chỉ vì đã làm rơi một cây bút chì không? Em đã đổ vài xô nước vào phòng hắn để có thể ngăn hắn lại, em chắc chắn rằng những vết sẹo từ trận đòn đó vẫn còn nhìn thấy. Mả chó thằng loz đó, em cay nó vãi. Mong nó sẽ thối rữa chết mẹ trong địa ngục đi."

Nỗi đau khổ trong giọng nói của Hansol như một nhát dao cứa vào Jisoo và mối liên kết của họ đang rung lên dữ dội để phản ứng lại sự căm ghét của Người Chiến Đấu. Người Sử Dụng thu hẹp khoảng cách giữa họ và vòng tay ôm lấy đôi vai đang run rẩy của Hansol, luồn những ngón tay qua mái tóc bờm xờm của người kia để xoa dịu cậu. Hơi thở nặng nề của Hansol từ từ trở lại nhịp điệu bình thường hơn và cơ thể căng thẳng quá mức của cậu thả lỏng. Khi Jisoo buông, đôi má của cậu ửng hồng và trông cậu có vẻ hơi hụt hẫn. "Em biết không, anh ngưỡng mộ sự mạnh mẽ của cả hai đứa, giá mà anh có được sự mạnh mẽ nó. Tụi em thật phi thường."

Hansol càng đỏ mặt hơn trước lời khen đó.



Jisoo và Hansol đã tham gia cùng Chan và Jun ở trong bếp để đảm bảo rằng bữa tối sẽ sẵn sàng khi những người khác trở về (và để đảm bảo rằng ngôi nhà của sẽ không bị cháy), Jihoon tìm thấy họ ở bếp nửa giờ sau đó. Người Chiến Đấu không hài lòng chút nào với sự bừa bộn trong căn bếp bình thường trước đây nhưng sau khi chửi rủa họ (trừ Jisoo), cậu đã bình tĩnh lại trước lời hứa sẽ dọn dẹp sau bữa tối của Người Sử Dụng.

Bữa tối diễn ra khá vất vả đối với Jisoo. Chưa đầy năm phút sau khi họ bắt đầu ăn, Jeonghan đã không thể giữ im lặng được nữa. "Bạn có thực sự cần phải đi hẹn hò với tên đó không?" anh ấy hỏi bất chợt, khi Người Sử Dụng mất cảnh giác, vì đang thảo luận những ý tưởng mới cho dự án với Jihoon.

"Hẹn hò với ai cơ?" Jun lập tức hỏi, đưa mắt nhìn Jisoo. Ngay cả Hansol cũng đang nhìn chằm chằm vào anh và anh có thể cảm thấy họng mình nghẹn lại vì nhận quá nhiều sự chú ý. Anh nuốt món salad một cách khó khăn và đặt nĩa xuống.

"Một người bạn của anh thôi," anh định lảng tránh trả lời và Jihoon khịt mũi. "Tại sao lại không đi chứ? Cậu ấy đã mời và mình thích cậu ấy." Tai anh nóng lên.

"Bạn thích anh ta à? Kiểu thích nào? Hơn cả kiểu thích bạn bè sao?" Jeonghan không ngừng tra hỏi.

Bị mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh, Jisoo cảm thấy rất không thoải mái khi chiếm trọn cái hào quang này, hên mà anh vẫn còn nói chuyện được. "K-không- Ý mình là có. Mình không biết. C-cậu ấy rất tốt nhưng mình không hiểu cậu ấy đủ rõ để thực sự t-thích theo cái kiểu kia. Là vậy đấy."

"Nhưng anh có thể trong tương lai?" Chan nhảy vào cuộc trò chuyện.

"C-có thể á?" Chỉ có mình anh thấy căn phòng đang nóng quá lên à?

"Bạn thích gì ở anh ta chứ? Anh ta chẳngggggg đẹp lắm," Jeonghan càu nhàu và Chan gật đầu đồng tình.

"Uhm... cậu ấy t-ốt bụng?"

Jun lắc đầu ngán ngẩm. "Chan cũng tốt bụng, Jeonghan cũng tốt bụng, Hansol cũng tốt bụng," Em trai lườm cậu. "Em cũng tốt. Đó không phải lý do chính đáng đâu, Jisoo."

Seungcheol có vẻ như cuối cùng cũng cảm thấy thương xót cho Người Sử Dụng và vẫy đũa trước mặt họ. "Tất cả có thể dừng được rồi đấy? Việc cậu ấy hẹn hò với ai là quyết định của cậu ấy, đừng xen vào. Nếu mà ghen ấy, hãy tự mình mời cậu ấy đi chơi đi."

Điều đó ngay lập tức khiến các Người Năng Lực im lặng và Jisoo gửi cho Người Chiến Đấu nụ cười biết ơn sâu sắc sau khi mọi người bắt đầu ăn trở lại.


Chan đã miễn cưỡng đi cùng Jeonghan và Seungcheol đến thư viện của trường vào thứ Bảy. Em bị tụt lại phía sau với một báo cáo phải nộp vào thứ Hai và hai ngày cuối trong tuần là Jisoo làm việc theo ca toàn thời gian tại một hiệu sách. Cuối tuần trước, Người Hỗ Trợ đã dành thời gian ôn tập cho kỳ thi tuyển sinh, vì vậy em khá không vui khi bị buộc phải dành ngày cuối tuần trong thư viện một lần nữa, Jisoo đã không cho phép em đến nơi làm việc để làm bài ở đó ("Em sẽ không thể tập trung và thật vô duyên khi ngồi trong cửa hàng cả ngày mà không mua gì."). Do đó, vào sáng thứ Bảy, cả hai người dính như sam bước vào phòng tắm nhỏ của Jisoo, đánh răng trong cơn ngái ngủ cạnh nhau, trước khi rời khỏi căn hộ theo những hướng khác nhau.



Ca trực của Jisoo ở hiệu sách dài và chán vô cùng. Bình thường anh rất thích được bao quanh bởi những cuốn sách và trò chuyện với khách hàng, nhưng hôm nay mọi người dường như không có sức sống vậy. Anh đã bị hai người khác mắng vì sách đặt về không đủ nhanh (không phải lỗi của anh khi mà phải mất thời gian để gửi sách đi chứ) và một đứa nhóc làm đổ nước trái cây lên một trong các quầy trưng bày, làm ướt gần hết tạp chí ở đó và tạo ra thêm một lượng lớn công việc cho Jisoo và đồng nghiệp của anh.

Khi anh tan làm đã hơn tám giờ, bụng anh cồn cào và tâm trạng rất tệ. Chan đã nhắn tin trước đó, thông báo rằng em ăn ở căng tin cùng với Jeonghan và Seungcheol, vì vậy Jisoo quyết định rằng anh có thể tự thưởng cho mình là mua món Trung Quốc mang về từ một trong những nhà hàng yêu thích để cải thiện tâm trạng. Vì quyết định đó anh phải đi đường vòng một chút, nhưng vì không có ai đợi ở nhà nên anh có nhiều thời gian đi từ từ.

Lang thang trên con đường vắng vẻ, Jisoo để suy nghĩ của mình trôi tự do, từ những ký ức ngẫu nhiên với cha mẹ đến những người Người Năng Lực và những người bạn mới của anh. Tưởng tượng ra khuôn mặt của họ khiến anh cảm thấy ấm áp và rung động, và anh tập trung vào những mối liên kết và những làn sóng cảm xúc nhỏ từ họ để làm anh phấn chấn hơn.

Anh có thể cảm thấy rõ ràng sự khó chịu từ Chan và anh tưởng tượng em ngồi trong thư viện, phàn nàn về bài báo đang viết với một Seungcheol cũng khó chịu không kém. Jeonghan khó cảm nhận hơn nhưng sau khi tập trung đủ, Jisoo có thể cảm nhận được một chút gợn sóng từ anh ấy; Jeonghan có lẽ đang nhìn Chan như mẹ hiền nhìn con vậy. Còn với Jun, mối liên kết của cậu tỏa sáng như một ngọn hải đăng vậy rất dễ nhận thấy cảm xúc, sự thất vọng của cậu thấm qua Jisoo và có thể cảm thấy một chút hài lòng từ Hansol, anh đã tưởng tượng họ đắm chìm trong một trò chơi điện tử mà Jun đang thua thảm hại. Ý nghĩ đó khiến anh mỉm cười.

Jisoo quá mải mê với những cảm xúc từ mối liên kết đến nỗi đã đâm thẳng mặt vào cột đèn đường. Xấu hổ, anh cúi đầu và nhanh chóng di chuyển ra khỏi cây cột, hy vọng rằng không ai nhận ra sự mất mặt nhỏ của mình trong khi xoa xoa vầng trán hơi ửng đỏ. Nhưng may mắn dường như không đứng về phía anh vào hôm nay, vì ai đó đã nắm lấy cánh tay anh và ngăn anh đi.

"Xem này. Đây không phải là chú chim nhỏ ta để xổng sao." Jisoo đông cứng trước giọng nói quen thuộc lạ lùng, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh. "Hôm nay chỉ có một mình sao?"

Mở to mắt nhìn lên, anh thấy mình đang đối mặt với tên đàn ông mà Chan đã cố né tránh trong mọi lần họ đi siêu thị; cùng một tên đàn ông đã tự xưng là 'nhà sưu tập' trong khi đe dọa sẽ ép buộc hai người. Lần này, bên cạnh hắn không phải một mà là hai thuộc hạ, cả hai đều kém cơ bắp hơn người mà Chan đã hạ gục nhưng không kém phần đáng sợ. Jisoo có thể cảm thấy adrenaline chạy trong huyết quản và tim anh bắt đầu đập nhanh một cách đau đớn khi tên đại ca chế nhạo anh. "Người bạn nhỏ của mày đã để lại một vết bầm tím đẹp đẽ trên mặt tao, tao là một người sòng phẳng và sẽ trả lại những gì người khác làm cho mình."

Jisoo cảnh giác lùi lại một bước, nhưng người kia ngay lập tức siết chặt cánh tay anh cho đến khi nó trở nên đau đớn. "T-Tôi không biết a-anh đang nói cái gì-"

"Bỏ tôi ra. Cứu với." Jisoo cố gắng chống lại sự kìm kẹp vừa hít một hơi thật sâu để hét lên để cầu cứu thì một cú đánh đau đớn vào mặt đã cắt đứt nỗ lực của anh gần như ngay lập tức. Anh có thể cảm thấy môi mình nứt ra và vị kim loại của máu lấp đầy miệng anh, khiến anh bịt miệng trong khi loạng choạng lùi lại. "Cái này để cảnh cáo mày đấy," tên côn đồ gầm gừ và thuộc hạ của hắn thậm chí còn tiến lại gần hơn, tóm lấy cánh tay của Jisoo và đẩy anh vào sâu trong một con hẻm tồi tàn có mùi rác thối.

Mặc dù anh cảm thấy hơi mất phương hướng sau cú đấm nhưng não của Jisoo vẫn đang hoạt động điên cuồng, cố gắng tìm ra một giải pháp khả thi - nhưng anh đã bị mắc kẹt giữa hai tên côn đồ với tên cầm đầu đang đứng trước mặt anh một cách tự mãn, chặn các ngõ đến những con đường lớn hơn. Anh vẫn cố gắng chống lại những tên đàn ông bên cạnh nhưng một cú đánh thứ hai, lần này là vào bụng anh, khiến anh lảo đảo và một lần nữa lảo đảo về phía sau. Cơn đau nhanh chóng lan khắp cơ thể anh và anh có thể cảm thấy dịch mật từ gan của mình đang điên cuồng tiết ra một cách nguy hiểm.

"Tin tao đi, không có cảnh báo thứ ba đâu," tên đại ca dài giọng với một nụ cười bệnh hoạn và trước sự kinh hoàng của Jisoo, một trong những bàn tay đang giữ anh đã biến thành kim loại lấp lánh. "Tao không muốn làm mày bị thương. Mày nên biết? Mày xinh đẹp và tao vẫn muốn ràng buộc với mày, nhưng tao không ngại giấu một số vết sẹo trên người mày nếu mày cư xử không đúng mực."

Jisoo cảm thấy không còn sức sống khi phải lựa chọn hoặc bị Người Chiến Đấu chặt thành từng mảnh hoặc bị bắt làm nô lệ cho Người Sử Dụng. Anh không phải là một Người Năng Lực nhưng bây giờ anh không chắc liệu điều đó có thực sự ngăn được kẻ bệnh hoạn trước mặt anh hay không.

Sự giúp đỡ bất ngờ đến từ chiếc điện thoại của anh. Tiếng chuông chói tai xuyên qua không khí ban đêm và khiến anh nao núng trước tiếng động bất ngờ, đe dọa những kẻ bắt giữ anh. Đó là nhạc chuông mà anh dành riêng cho Chan, người trẻ hơn có lẽ lo lắng về sự hoảng loạn mà cậu cảm nhận được qua mối liên kết. Tên đại ca lườm anh và nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có người qua đường nào chú ý bởi âm thanh đó. "Tắt nó đi, thằng dốt nát," hắn rít lên với tên bên trái Jisoo, người ngay lập tức bắt đầu vỗ nhẹ vào áo khoác của Người Sử Dụng để tìm thiết bị nhỏ. Sau khi lấy được nó, tên đó dò dẫm trong vài giây dài, trước khi tên côn đồ thứ hai sốt ruột với lấy Jisoo để bóp nát chiếc điện thoại trong nắm đấm kim loại của hắn. Tiếng chuông lớn tắt ngay lập tức.

Đó có lẽ là cơ hội duy nhất để Jisoo trốn thoát và anh đã nắm lấy thời cơ ngay lập tức. Với tất cả sức lực có được, anh giật cánh tay của mình ra khỏi bàn tay đang bị phân tâm của các Người Chiến Đấu, làm rách áo khoác của anh trong quá trình đó, và chạy ngay khi bất kỳ kẻ nào kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Jisoo chạy nhanh như chưa từng chạy bao giờ. Phổi của anh như muốn nổ tung ra khỏi lồng ngực nhưng âm thanh của những kẻ truy đuổi chỉ càng thúc đẩy anh nhiều hơn. Anh không biết mình có thể giữ tốc độ này trong bao lâu nhưng mục tiêu duy nhất của anh là không bị bắt lần nữa.

Các đường phố tạo thành một mê cung khó hiểu và sau một lúc lộn trái và phải, anh hoàn toàn bị lạc. Đã vài phút kể từ lần cuối cùng anh nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của hai Người Chiến Đấu phía sau mình và sau lần chạy nước rút cuối cùng, anh cần dừng lại để lấy lại hơi. Chân anh gần như khuỵu xuống sau sự căng thẳng quá mức và Jisoo dựa vào bức tường bẩn thỉu để ngăn mình khỏi ngã, trong khi anh cố gắng hít càng nhiều không khí vào phổi càng tốt mà không bị thở gấp. Suy nghĩ của anh vẫn đang hoảng loạn và đôi tay run rẩy của anh tự động với lấy điện thoại của mình trước khi anh nhớ rằng nó đã vỡ vụn ở đâu đó trên đường nhựa của một con phố nào đó. Thật khó để ngăn những giọt nước mắt rơi xuống.

Anh có thể cảm thấy những mối liên kết của mình đang rung lên, đặc biệt là của Chan, nhưng chúng là một hỗn hợp lo lắng và sợ hãi. Cảm xúc của Jun và Hansol dường như rõ ràng hơn so với trước đó, như thể họ đã gần nhau hơn trong lúc đó và anh cầu nguyện rằng họ thực sự đang trên đường đến đón anh, rằng mối liên kết của họ bằng cách nào đó sẽ dẫn họ đến với anh vì anh rất cần một ai đó để dựa vào. Ngay bây giờ.

Ngay khi suy nghĩ của anh cuối cùng cũng bớt căng thẳng một chút, anh nghe thấy giọng nói. Anh ngay lập tức đóng băng với đôi mắt mở to, tim anh lại tăng tốc một lần nữa, trước khi cẩn thận rón rén trở lại một con hẻm thậm chí còn tối hơn.

"Thằng đĩ đó chắc chắn phải ở đâu đây. Đại ca đang đợi ở ngã tư và nó vẫn chưa chạy qua đó."

Jisoo sợ hãi nhắm mắt lại, cuối cùng nước mắt cũng trào ra, trước khi anh bắt đầu lén lút né xa những giọng nói đó - nhưng một bóng đen lờ mờ ở lối vào con hẻm cho thấy rõ ràng rằng anh đã quá muộn.

"Nó ở đằng kia! Bắt nó!"

Anh cúi đầu sâu hơn nữa và một lần nữa chạy nước rút nhanh nhất có thể, những giọt nước mắt lấp lánh trong không khí phía sau và cơ chân anh bắt đầu co rút. Gió mùa đông quất vào khuôn mặt ướt đẫm của anh và vết cắt trên môi anh lại mở ra trong khi hơi thở của anh thoát ra trong những tiếng hổn hển ngắn. Dần dần nhưng chắc chắn, anh bắt đầu cảm thấy chóng mặt vì gắng sức quá mức và hoảng loạn, nhưng anh buộc mình phải tiếp tục chạy xa hơn, mỗi bước chạy là một cuộc chiến.

Ngay trước khi chân anh hoàn toàn kiệt sức, ai đó đã bước ra khỏi bóng tối trước mặt anh và giật lấy áo khoác của anh rồi đột ngột kéo anh vào bóng tối bên cạnh một chiếc máy bán hàng tự động đã tắt. Lực thay đổi hướng đột ngột đập Jisoo vào tường, anh không thể không kêu lên đau đớn khi vai va vào bê tông - vì một bàn tay ấm áp ngay lập tức chặn giọng của anh.

"Im ngay, tụi nó đang tới."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top