Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Cứu tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo ngồi phịch xuống nền đất bẩn, kéo theo cả cơ thể nhỏ bé của Jihoon. Anh run rẩy không kiểm soát, không thể ngừng thở hổn hển, hơi thở của anh thoát ra trong những tiếng nức nở và thút thít nhỏ, anh cố gắng dùng tay kìm nén giọng mình, máu từ vết cắt chảy khắp mặt. Người Chiến Đấu cúi xuống và ôm anh trong một cái ôm ấm áp để giúp anh bình tĩnh lại đồng thời để mắt đến những kẻ truy đuổi. Tiếng bước chân ầm ĩ và hơi thở nặng nề của họ đã tiến rất gần và Jihoon siết chặt tay hơn và giấu mặt của anh vào tóc của Người Sử Dụng khi hai tên đó chạy ngang qua.

Chính trong khoảnh khắc kinh hoàng này, khi anh lắng nghe nhịp tim bình tĩnh đến ngạc nhiên của đối phương và hít thở mùi xà phòng tự nhiên của cậu, Jisoo nhận ra rằng anh đã thực sự tin tưởng Người Chiến Đấu nhiều như thế nào - mặc dù anh sợ những lời cay nghiệt và ánh mắt giận dữ của cậu gần một tuần nay.


"Tôi nghĩ giờ tụi nó đi rồi," Jihoon thì thầm sau một phút, "D* m*, tụi nó nãy rất gần rồi. Chuyện quần què gì xảy ra vậy? Chúng là ai?" Jisoo buộc phải buông tay khỏi chiếc áo len dày của đối phương và miễn cưỡng ngẩng đầu khỏi lồng ngực ấm áp, nhưng mắt Jihoon tối sầm lại nguy hiểm khi nhìn thấy khuôn mặt đẫm máu và bầm đập của anh. "Lũ chó đó! Tôi sẽ gi-"

Lần này, Jisoo nhanh chóng bịt miệng Người Chiến Đấu bằng ngón tay của mình. "Suỵt! Hãy ra khỏi đây đi, anh không muốn chúng quay lại đâu," anh yếu ớt thì thầm và cố gắng đứng dậy, nhưng chân anh như nhũn ra và cả thế giới như đang chao đảo xung quanh anh. Jihoon cẩn thận đỡ anh dậy và Jisoo khẽ thút thít vì đau. Lượng adrenaline dồn dập khi nãy đang dần tan biến, khiến anh mệt mỏi và cuối cùng cũng có thể cảm nhận được toàn bộ kết quả của những cú đấm mà anh phải chịu đựng trước đó. Một nửa khuôn mặt của anh đau nhức và bụng anh ấy có cảm giác như bị một quả bóng đang đập vào, nhưng tất cả đều không là gì so với cơn đau nhức nhối mỗi khi anh cử động vai. Khuôn mặt của Jihoon phản chiếu rõ ràng mâu thuẫn giữa lo lắng và giận dữ khi cậu đỡ Người Sử Dụng và giúp anh bước đi.

"Làm sao em biết anh ở đây?" Jisoo hỏi, sau khi họ loạng choạng đi xuống phố sau khi im lặng một lúc lâu.

"Điều đó thực sự kỳ lạ. Tôi nhận được một cuộc gọi từ một số lạ trên đường về nhà, nói với tôi rằng anh đang gặp nguy hiểm và tôi cần phải đến đó ngay lập tức. Tất nhiên là tôi đã nghi ngờ nhưng anh chàng đó có vẻ thực sự lo lắng nên tôi nghe theo, cậu ta dẫn tôi đến chỗ máy bán hàng tự động và bảo tôi trốn đi và đợi cho đến khi anh đến. Sau đó cúp máy. Lúc đầu tôi nghĩ đó là một trò đùa bệnh hoạn nào đó nhưng rồi anh chạy đến." Jihoon cười yếu ớt và lắc đầu.

"Cậu ấy không nói cho em biết tên à?"

"Chỉ nói là anh biết người đó."

Sự im lặng lại bao trùm trong khi Jisoo cân nhắc khả năng người viết bức thư nặc danh cho mình chính là người đã báo cho Jihoon. Có vẻ là lòng biết ơn mà anh dành cho người xa lạ đó là vô cùng lớn.

Không báo trước Jihoon dừng bước và kéo anh qua một góc rẽ vào một con phố nhỏ khác. Họ đứng đó lặng lẽ trong vài nhịp tim và Jisoo cố gắng thở qua cơn đau ở vai trong khi lắng nghe xem điều gì đã khiến người kia hoảng sợ - cho đến khi Jihoon đột nhiên rít lên tiếng chửi thề. "Địt con mẹ chúng nó chứ, mấy thằng chó đó chặn cả 2 đầu rồi. Chạy thôi." Cậu nắm lấy tay Jisoo và kéo anh chạy với tốc độ nhanh, Người Sử Dụng loạng choạng theo sau cậu. Ngay khi tiếng bước chân bất thường của họ vang lên trên vỉa hè, những kẻ truy đuổi họ cũng tăng tốc, Jisoo bây giờ cũng có thể nghe thấy chúng.

"Tôi không nghĩ là có thể cắt đuôi chúng nó," Jihoon hổn hển sau một phút. "Chết tiệt! Giao ước với tôi, tôi cần sử dụng năng lực nếu chúng đuổi kịp!"

"Làm sao?!" Jisoo đã thở hổn hển, kiệt sức vì cuộc rượt đuổi và hầu như không nói nên hơi.

"Chà ngón tay vào tường hay gì đó đi," Jihoon trả lời, giọng khó chịu và làm chính xác những gì cậu đề xuất. Tốc độ ma sát kết hợp với kết cấu thô ráp của những viên gạch đủ để làm rách da và cậu chửi thề vì cơn đau. Jisoo làm theo và đưa tay chạm vào ngón tay của cậu. Anh có thể cảm thấy giao ước hình thành ngay cả khi đang chạy và anh ngay lập tức tràn ngập sự tức giận và quyết tâm của Jihoon - điều đó giúp anh bớt hoảng sợ và lo lắng một chút.

Cả hai cảm giác bị lấp bởi cảm giác thù hận khi Jihoon đột ngột dừng lại, khiến Jisoo đang chạy hết tốc lực va vào cậu và suýt ngã. "Cái-" Anh tự ngắt lời mình khi nhìn thấy tên đại ca đang đứng giữa con hẻm, nhếch mép cười và chĩa súng vào họ. Mọi thứ xảy ra khiến Jisoo như đóng băng.

Đằng sau hai người, những kẻ truy đuổi họ đã đuổi đến, thở hổn hển và chống tay bên hông. Jihoon từ từ di chuyển sang một bên từng bước cẩn thẩn, đẩy Jisoo theo cho đến khi lưng của Người Sử Dụng đụng vào tường và Người Chiến Đấu đứng trước mặt anh, che chắn anh khỏi tên cầm súng và tay sai đang tiến đến.

"Có vẻ như chúng ta có bạn mới này. Lại thêm một người bạn dễ thương để chơi cùng, buổi tối hôm nay đã vui lại càng vui hơn." Tên đại ca nhìn đểu cáng hai người bị mắc kẹt và Người Năng Lực của hắn cười toe toét một cách ghê tởm.

"Ngưng sủa đi, thằng đầu buồi," Jihoon gầm gừ lại, lập tức cơn nóng nảy của cậu bùng lên, cơn giận dữ xông thẳng qua sợi dây liên kết trong ngực Jisoo.

"Có người hơi kích động rồi. Sao cưng không tránh sang một bên để anh không phải bắn cưng nào?"

"Sao mày không cút đi chỗ khác hả thằng đổn lì?"

Jisoo hoảng hốt trước sự liều lĩnh của Jihoon, nắm chặt lấy áo Người Chiến Đấu của mình, mắt không dám rời thứ vũ khí sáng bóng trên tay tên kia dù chỉ một giây.

Có thể nói tên Người Sử Dụng kia trông cực kỳ khó chịu với đề nghị chống trả mà Jihoon đưa ra và gật đầu với 2 tên thuộc hạ đã nhanh chóng bước lên phía trước. Người Chiến Đấu với làn da kim loại nắm lấy cổ áo Jihoon và kéo cậu ra giữa đường, dễ dàng hất tung Jisoo đang cố giữ lấy cậu. Người thứ hai một lần nữa nắm lấy cánh tay của Jisoo, lần này khóa chúng sau lưng anh để ngăn anh trốn thoát lần thứ hai.

Cả hai tên Người Chiến Đấu đều cao hơn tù nhân của chúng nhưng trong trường hợp của Jihoon, sự khác biệt là rất lớn. Tên côn đồ đã bóp cổ cậu cao hơn cậu ít nhất ba cái đầu và rộng gấp đôi Kết Đoàn của Jisoo, khống chế cậu dễ dàng, mặc dù Jihoon đã vùng vẫy hết sức. Tên đại ka chế nhạo họ trong khi đi về phía Jisoo và kẻ khống chế anh.

"Tao sẽ giết mày nếu mày chạm vào anh ấy," Jihoon đe dọa, khuôn mặt đầy vết trầy xước và vết cắt, nhưng tên Người Sử Dụng chỉ phớt lờ cậu và kiểm tra Jisoo như một báu vật quý hiếm mà cuối cùng hắn cũng có được. Jisoo nhắm mắt lại khi cảm thấy những ngón tay đầy mồ hôi và chai sạn trên má, bò trên da anh như những con ốc sên - anh phải cố gắng hết sức để không kêu lên trước cảm giác ghê tởm đó.

Đột nhiên có tiếng hét đau đớn vang lên khiến tên côn đồ không thể làm gì hơn và Jisoo mở bừng mắt, tim đập thình thịch vì sợ điều gì có thể xảy ra với Jihoon. Nhưng cảnh tượng mà anh được chứng kiến khác rất nhiều so với những gì anh tưởng tượng. Kết Đoàn của anh đứng cạnh tên Người Chiến Đấu kim loại đang quằn quại trên mặt đất vì đau đớn, một tay cậu đang nắm chặt lấy cổ tay trần của tên đó. Vài giây sau, tên đó bất động và sự im lặng căng thẳng bao trùm đêm tối, trước khi Jihoon thả tay ra, gương mặt cậu biểu hiện đầy sự khinh bỉ.

"Cái lồn què gì vậy?!" Người Sử Dụng hét lên và ngay lập tức giơ súng lên, trong khi tên thuộc hạ thứ hai buông Jisoo ra và thủ thế chiến đấu.

Jisoo lảo đảo bám vào tường để đứng thẳng. Anh nhìn kẻ nãy bắt giữ mình rút chiếc bật lửa ra khỏi túi và mắt anh mở to sợ hãi. " Jihoon, lửa đấy! TRÁNH ĐI!"

Người Chiến Đấu nhỏ bé chỉ có đủ thời gian để nhảy lùi lại và thoát khỏi quả cầu lửa đang hướng về phía mình - nhưng thay vì tạo thêm khoảng cách giữa họ, cậu lại lao về phía người dùng lửa đang siết chặt chiếc bật lửa hơn. Ngay khi hắn bật nó lên để chuẩn bị cho một cuộc tấn công khác, Jisoo đã dùng vai húc vào tên đó không quan tâm vai anh đang bị chấn thương, khiến hắn ngã nhào về phía trước với một tiếng hét bất ngờ. Jisoo gục xuống đất với cơn đau lan khắp cơ thể nhưng đó là cái giá mà anh sẵn sàng trả để ngăn tên Người Chiến Đấu thiêu sống Jihoon.

Lúc này, Kết Đoàn của Jisoo đã chạm tới tên côn đồ và nắm lấy vùng da trần mà cậu có thể với tới - cổ hắn. Tên Người Chiến Đấu ngay lập tức bắt đầu la hét và vùng vẫy để bắt người nhỏ con hơn, nhưng Jihoon vẫn giữ chặt hắn và Jisoo kinh hoàng quan sát cách người dùng lửa dần dần bị mất ý thức bởi cơn đau và bất tỉnh.

Sự im lặng sau đó bị phá vỡ bởi tiếng súng nổ chói tai. Cả Jihoon và Jisoo đồng loạt sững người và nhìn lên thì phát hiện tên đại ca đang nhắm vào Người Chiến Đấu nhỏ.

"Mày nghĩ rằng mày có thể chơi tao được à?" hắn gầm gừ, mặt tái nhợt và đẫm mồ hôi. "Mày có thể là một Người Năng Lực nhưng tao vẫn có thể găm một viên đạn vào hộp sọ chết bằm của mày."

"Làm ơn đi, hãy để chúng tôi rời đi. Nếu anh giết chúng tôi thì cũng không được gì cả," Jisoo thuyết phục trong khi từ từ nhích lại gần Jihoon.

"Ồ, ta sẽ không giết cưng, nhưng sẽ giết thằng chó lùn phiền toái này vì đã chọc tức ta và đã làm trò khốn nạn gì đó với các Người Chiến Đấu của ta," Jisoo cuối cùng cũng đến được chỗ Jihoon và cẩn thận di chuyển đến trước mặt cậu, trong khi Người Chiến Đấu của anh cố kéo anh ra đằng sau, "và sau đó ta sẽ làm gì đó với cưng, nó sẽ khiến cưng không tưởng tượng được gì đâu."

Jisoo có thể cảm thấy cơn giận của Jihoon lại một lần nữa bùng lên trước những lời đó, nhưng anh phớt lờ nó và tiếp tục giao tiếp bằng mắt với tên côn đồ. "Tôi thà chết còn hơn. Vì vậy, hoặc anh bắn tôi trước hoặc rời đi, bởi vì tôi sẽ không đi đâu cả."

Tên côn đồ chỉ cười nhạo quyết tâm của anh, hắn vẫn dửng dưng . "Tin ta đi, chúng ta-" Hắn bị cắt ngang bởi tiếng lạo xạo khe khẽ của đế cao su trên vỉa hè bẩn thỉu và thận trọng nhìn xuống đường.

Jihoon lợi dụng sự phân tâm đó để kéo mũ áo khoác của Jisoo. "Tốt hơn là anh nên trốn sau lưng tôi trong năm giây tới hoặc tôi sẽ xử anh ra trò, Jisoo. Tôi không đùa đâu," cậu thì thầm vào tai anh và lần đầu tiên trong đêm nay Jisoo mỉm cười trước giọng nói tức giận của Người Chiến Đấu, sự quan tâm ấm áp chảy qua mối liên kết của họ.

Bốn bóng người hiện ra từ bóng tối, hai người ở mỗi đầu con hẻm, tất cả đều mặc áo trùm đầu màu đen, mũ trùm đầu che khuất khuôn mặt.

"Mày bị áp đảo rồi. Hạ vũ khí chết tiệt đó xuống," giọng Hansol gầm gừ từ bên trái và tim Jisoo nhảy lên cổ họng trong cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa sợ hãi.

Tên côn đồ điên cuồng nhìn xung quanh, bàn tay đang cầm vũ khí run lên một cách nguy hiểm, nhưng hắn vẫn tiếp tục nhắm vào Jisoo và Người Chiến Đấu.

"Thôi đi, Jaesang. Mày đã gặp rắc rối với chính quyền rồi, đừng làm mọi chuyện tệ hơn nữa," giọng Jun nhẹ nhàng vang lên từ bên phải.

"Cái- ngươi là ai?!" tên côn đồ hét lên. "Tao sẽ khiến ông chủ cho mày một trận tơi bời, lũ phản bội chết tiệt!"

Hansol bước về phía trước và Jisoo ngay lập tức cảm thấy thót tim khi Jaesang quay khẩu súng về phía cậu bé. "Tiến thêm một bước nữa là tao bắn!"

"Làm đi thằng hèn, tao thách mày đấy." Hansol tiến thêm một bước khiêu khích.

Tiếng súng đinh tai nhức óc và tia lửa chói lòa trong con hẻm thiếu sáng - cả Jihoon và Jisoo đồng thanh hét lên.

Ngay khi anh chớp mắt, những chấm sáng trong đôi mắt Jisoo bị bao trùm bởi bóng hình đen tối của cơ thể Hansol trên mặt đất bẩn thỉu. "KHÔNG, Hansol, trời đất ơi!" Anh đứng dậy, loạng choạng lao lên, thậm chí không thèm nhìn tên điên với khẩu súng và hoàn toàn phớt lờ Jihoon đang cố giữ anh lại. Khuỵu xuống bên cạnh cơ thể vô hồn của một trong những Kết Đoàn của mình, anh xoay người cậu bé lại, cẩn thận để không gây thêm bất kỳ vết thương nào.

Đôi mắt của Hansol mở to nhưng vô hồn, không còn tia sáng sống động thường ngày và có gì đó bên trong Jisoo tan vỡ trước sự bất động trên khuôn mặt tái nhợt của cậu bé. Anh ôm cơ thể nguội lạnh vào lòng và bắt đầu khóc.

Người Sử Dụng giật mình thoát khỏi nỗi sợ bởi bàn tay ấm áp ôm lấy mặt anh và sau khi anh chớp mắt để lau đi những giọt nước mắt, anh không thể tin được mình đang nhìn chằm chằm vào phiên bản sống của Người Chiến Đấu mà anh đang ôm trong lòng. "Jisoo, Jisoo bình tĩnh! Thở sâu. Em nhân bản mình, đó là năng lực của em. Tụi em đã sử dụng nó để đánh lạc hướng Jaesang, em rất xin lỗi vì đã làm anh sợ!"

Jisoo thẫn thờ nhìn xuống và xác chết lấp lánh rồi biến mất không một dấu vết. Anh nhìn lại Hansol, người đang cúi xuống trước mặt anh, bên cạnh là Jun lo lắng và Jihoon bị bầm dập nhưng đang mỉm cười và ngay lập tức lao vào vòng tay của Người Chiến Đấu, anh lại một lần nữa òa khóc. "Trời đất, anh còn tưởng rằng em đã chết, anh còn tưởng rằng hắn sẽ giết hết chúng ta hoặc là ép buộc mọi người giao ước và hơn thế nữa, anh rất mừng là mọi người không bị gì, mừng đến không thể ngừng khóc, trời ơi... "

Jisoo cứ luyên thuyên một lúc và Hansol xấu hổ ôm lấy anh và xoa đầu để trấn an anh trước khi Jihoon lên tiếng. "Chúng ta cần phải ra khỏi đây. Jun đã đánh gục hắn và các Người Chiến Đấu của hắn vẫn đang bất tỉnh nhưng chúng ta cần gọi cảnh sát và ra khỏi đây trước khi có bất cứ điều gì khác xảy ra."

"Tôi khá chắc là nó sẽ vào tù nếu bị phát hiện mang súng, đây không phải là lần đầu tiên nó vi phạm pháp luật và nó cũng chả đủ quan trọng để Tổ chức phải làm gì đó," Jun đồng ý và Jihoon rút điện thoại ra.

Nhưng sau khi nhìn vào màn hình, cậu cười nhăn nhó và đút thiết bị nhỏ trở lại túi, khiến Người Chiến Đấu kia nhướn mày. "Quý Ngài Số Lạ đã gửi một tin nhắn cách đây một phút, viết rằng đã gọi cảnh sát và chúng ta có mười hai phút cho đến khi họ đến."

"Đợi đã, tên đó cũng liên lạc với cậu à?" Jun hỏi một cách hoài nghi và Hansol ngước lên sau khi vuốt ve khuôn mặt của Jisoo, người đang ngủ gật trên ngực cậu bé, sự đau đớn và kiệt sức đang dần chiếm lấy cơ thể của họ. "Tụi này nhận được một cuộc gọi trên điện thoại bàn của cậu cho biết phải đi đâu. Tụi này có được không khi đã lấy tiền của cậu để trả tiền taxi..." Jun bẽn lẽn nói, một nụ cười ngượng ngùng trên khuôn mặt.

Jihoon chỉ biết xoa xoa thái dương và lắc đầu khó chịu, liếc nhìn Người Sử Dụng mệt mỏi. "Sao cũng được. Vì cậu đã cứu bọn tôi nên tôi sẽ bỏ qua, nhưng nếu cậu động vào đồ của tôi một lần nữa, tôi sẽ chặt đầu cậu. Về nhà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top