Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Ẩn thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành động của Jeonghan sau giờ học là trốn trong nhà vệ sinh và viết một tin nhắn trong nhóm chat mới thành lập.

[16:58] *•°JH°•*: nhiệm vụ bắt đầu rồi, mọi người chuẩn bị sẵn sàng
[16:59] Dino: vào vị trí
[16:59] Jun: tụi này đang tới
[17:00] Hansol: Dino là ai
[ 17:00] Jihoon: Mấy người thảm hại thật đấy.
[17:00] Cheollie: gặp nhau ở đâu thế?
[17:01] Hansol: làm sao đổi tên được đây
[17:02] Jihoon: Dino là Chan, hôm qua nó xem Jurassic park. Cheol, sao dell đợi em nếu không biết phải đi đâu?
[17:03] Dino: mục tiêu trong tầm ngắm
[17:03] Jun: ok
[17:04] *•°JH°•*: byg là mục tiêu hay jisoo?
[17:04] Cheollie: byg?
[17:04] Hansol: jonghan thay đổi tên sao thế
[17:05] *•°JH°•*: hiển nhiên là bang yongguk
[17:05] Hansol: đổi tên
[17:06] Jihoon: clgt Hansol.
[17:06] *•°JH°•*: j_e_onghan chứ chú em
[17:06] *•°JH°•*: kb làm
[17:07] *•°JH°•*: một năm rồi mới sử dụng điện thoại lại đó
[17:07] onlygotafew$$$: thôi khỏi được rồi cám ơn j_e_onghan
[17:08] Jihoon: Tất cả nín và nói cái địa chỉ chính xác coi?
[17:08] *•°JH°•*: ...
[17:08] Dino: cổng chính
[17:08] Dino: jisoo đang đợi
[17:09] Cheollie: làm sao vừa nín vừa nói được?
[17:09] Jun: 1 phút nữa bọn này sẽ tới
[17:10] Jihoon: Im đi Cheol.
[17:10] Jun: *3 phút
[17:11] Cheollie: có nói chuyện với nhau à mà kêu im
[17:11] Dino: BYG tới rồi mn đâu rồi??
[17:12] Jihoon: em sẽ đánh anh.
[17:12] Jihoon: Một phút nữa, Chan.
[17:12] Dino: nhanh lên
[17:14] onlygotafew$$$: ở đâu vậy chan
[17:14] Dino: bụi cây
[17:14] Dino: nhầm bên rồi

Seungcheol là người cuối cùng ra cổng, đồng thời cố gắng mặc áo khoác và mò túi của mình.

“Anh ở chỗ quần què nào thế? Anh là đứa đầu tiên rời khỏi lớp đấy," Jihoon hỏi, cực kỳ bực mình.

Seungcheol cúi đầu và trông có vẻ xấu hổ. "Xin lỗi, anh quên là phải trả sách. Mất dấu rồi sao?"

"Không, họ vẫn ở dưới đường, đi thôi," Chan vui vẻ nói, nắm lấy tay Jeonghan và Jun để kéo đi. "Nhưng chúng ta cần phải ẩn mình bằng cách nào đó, nếu Jisoo nhìn thấy chúng ta, anh ấy sẽ khó chịu."

“Anh chuẩn bị kỹ rồi," Jeonghan hùng hổ và bắt đầu lục lọi trong túi xách (trong khi vẫn không thả Chan, người đang cố hất anh ra). Với một nụ cười đắc thắng, anh lấy ra nhiều mũ, khăn quàng cổ và kính râm đưa cho mọi người. Jun và Hansol đã mang theo khẩu trang và áo hoodie riêng (chẳng trông bớt đáng ngờ hơn chút nào) và Chan vui vẻ nhận chiếc mũ len nhỏ dễ thương từ Jeonghan, người đã đội một chiếc mũ chống nắng kiểu cũ và một chiếc khăn lụa.

Chỉ có Jihoon nhìn chằm chằm vào anh trai mình, sự hoài nghi hiện rõ trên khuôn mặt đang dần đỏ lên của cậu, khi Jeonghan áp cặp kính râm to bản vào ngực cậu. "Anh đang đùa em à. Em sẽ không mang cái đó; em thậm chí không biết tại sao lại ở đây với cái thứ ngu ngốc này-" cậu ngay lập tức dừng lại sau khi liếc nhìn khuôn mặt của Chan, em đã rất buồn với lời nói của cậu, cậu không nói nữa và lặng lẽ đeo kính vào.

Seungcheol, đội chiếc mũ lưỡi trai mà kéo thấp xuống che mặt, cười toe toét và quấn một chiếc khăn quàng cổ lớn quanh đầu em trai mình. "Trông ổn đấy, Jihoonie."

“Em sẽ giết anh."

"Họ đi sát nhau quá," Jeonghan càu nhàu trong khi quan sát cặp đôi ở đằng xa qua mép tờ báo mới mua. "Và tại sao anh ta luôn chạm vào cánh tay của Jisoo? Đúng là một tên bại hoại."

“Kiềm chế sự ghen tuông của anh đi nếu không anh ấy sẽ chú ý đấy,” Jun rít lên bên cạnh, “và em lấy trái đó ở đâu vậy, Hansol?”

Hansol vừa cắn một miếng táo lớn vội vàng giấu nó sau tay, khiến nước táo chảy xuống cằm và thấm vào khẩu trang. Jeonghan và Jihoon né xa cậu ra để tránh dính nước táo. Khi cậu đã nuốt xuống, mỉm cười ngượng ngùng (bị Jun che khuất một nửa, người đang cố lau mặt em trai mình bằng chiếc khăn giấy mà Jihoon đã lặng lẽ đưa cho). “em hái nó từ trên cây á?”

"Bây giờ là tháng Hai và chúng ta đang ở giữa Seoul," Jihoon nghi vấn và Hansol co rúm lại dưới con mắt của Jun, người trông chẳng có chút vui vẻ nào.

"Được rồi, được rồi, em thó nó. Ăn mặc như vậy làm em ngứa nghề nên lỡ tay."

Jeonghan đánh vào đầu cậu bằng tờ báo gấp lại và Hansol bĩu môi. "Cứ ăn đi và đừng để Chan nhìn thấy. Anh không muốn em ấy hư theo đâu."

Mới nhắc thì Chan và Seungcheol cũng quay trở lại sau chuyến do thám, cả hai đều phấn khích và đỏ bừng hai má. "Chúng em đã đến đủ gần để thực sự nghe thấy những gì họ đang nói và họ không nhận thấy điều gì cả," Chan nói và nhảy lên nhảy xuống.

"Anh cảm thấy mình giống như một điệp viên bí mật, có lẽ chúng ta nên kiếm một số súng hơi hoặc thứ gì đó để hành nghề." Seungcheol tạo một tư thế mà anh chắc chắn nghĩ là giống điệp viên và Jihoon khịt mũi trước trò hề của anh trước khi kéo mũ của Seungcheol xuống che mặt anh.

Khuôn mặt của Hansol và Chan ngay lập tức sáng lên khi nhắc đến súng hơi nhưng Jun đã dập tắt chúng bằng một câu châm chọc "ừ, cách tuyệt vời để bị bắt, đúng thứ chúng ta cần"

"Vậy, họ đang nói về cái gì vậy?" Jeonghan hỏi, mắt lại một lần nữa dán vào lưng Jisoo.

"Họ sẽ đi xem các nghệ sĩ đường phố ở công viên gần đây. Quá là lãng mạn." Seungcheol nhướng mày châm chọc và Chan chọc vào người anh để anh tém tém lại.

Jeonghan nhíu mày khinh thường. "Thật là một buổi hẹn tầm thường, ít nhất cũng nên đưa cậu ấy lên đỉnh tháp Namsan và trả tiền cho một bữa tối ngon lành thịnh soạn."

"Làm như ai cũng giàu có như anh vậy?" Jun trầm ngâm nói. "Không tệ lắm, nó hợp với Jisoo. Nhưng vẫn thích hơn nếu mình là người hẹn hò đầu tiên với anh ấy hơn. Ồ mà, vẫn còn nụ hôn đầu và lần đầu-"

“Còn muốn sống thì ngậm mồm lại, Junhui,” Jihoon gầm gừ qua hàm răng nghiến chặt và cậu không phải là người duy nhất trừng mắt nhìn Người Chiến Đấu. Ngay cả Seungcheol cũng nhướng mày.

“Em ghét phải nói điều này nhưng Jisoo là Người Sử Dụng của tất cả chúng ta. Vì vậy phải chia sẻ anh ấy," Chan tuyên bố sau vài giây im lặng căng thẳng và những người khác gật đầu miễn cưỡng. "Thật tiếc là anh ấy thích em nhất," em kết thúc với một nụ cười tự mãn trước khi bỏ đi, phớt lờ sự phản đối của các Người Chiến Đấu.

Người Năng Lực đã đi theo Jisoo và Yongguk đến công viên nơi họ đã xem Jisoo mua bánh cá cho mình và tên hẹn hò cùng (Jeonghan đã lắc đầu ngao ngán). Đám đông đông hơn họ dự đoán, điều này một mặt giúp dễ dàng ẩn mình hơn nhưng mặt khác lại khó khăn cho việc nhìn thấy điều gì đang thực sự xảy ra giữa Yongguk và Jisoo. Điều đó khiến ai nấy đều lo lắng, nhất là trong những lúc sự phấn khích của Jisoo đột ngột dâng cao mà chẳng ai hiểu tại sao.

Jihoon đã tháo kính râm ngay khi mặt trời vừa lặn sau những tòa nhà chọc trời nhưng điều đó không hiệu quả lắm vì cậu nhỏ đến mức khó có thể nhìn thấy anh qua đám đông. "Chúng ta không thể đi sâu hơn vào công viên và cố gắng quan sát họ từ hướng khác sao? Ta - ow, cái quái gì vậy! Coi chừng đi."

Một tên khá đồ sộ quay lại nhìn xuống cậu trong khi Jihoon đang xoa bóp vai cho mình. "Mày nói gì đó hả, thằng lùn?"

Mặt Jihoon lập tức đỏ bừng lên vì tức giận tiến lại gần hơn một bước, điều này càng làm nổi bật sự khác biệt về chiều cao. "Tao nói: Coi chừng mày đi. Mày điếc hay mày quá ngu để hiểu tao nói gì hả thằng khốn?"

Người kia nhìn chằm chằm vào cậu không thể tin nổi trước khi mặt đỏ bừng như Jihoon, nhưng Jeonghan đã tận dụng thời gian đó để nhảy vào giữa họ trong khi Seungcheol kéo Jihoon lại. "Đừng để ý đến em ấy, em ấy hơi căng thẳng. Tôi có biết anh không nhỉ? Anh trông rất quen có lẽ tôi nhầm với một người nổi tiếng. Tôi nghĩ sẽ là một điều tuyệt vời nếu bỏ qua và quên đi như chưa từng gặp nhau." Tên đó nhìn chằm chằm vào Jeonghan trước khi gật đầu đồng ý và bỏ đi trong khi các Người Năng Lực tận dụng cơ hội để chạy khỏi hiện trường.
Thở hổn hển, họ dựa vào một hàng rào, Jeonghan trách mắng Jihoon và những người còn lại thì cười hai người. Mọi người dừng lại và nhìn lại khi làn sóng phấn khích lớn nhất từ trước đến nay ập đến với họ và ánh mắt họ ngay lập tức đổ dồn vào cặp đôi ở đằng xa, tay Yongguk nắm lấy tay Jisoo. Mặc dù một số giấu cảm xúc tốt hơn những người khác, nhưng rõ ràng là không ai trong số các Người Năng Lực đặc biệt thích cảnh tượng đó. Trước sự ngạc nhiên của họ, Jisoo rút tay ra và dường như muốn nói điều gì đó với chàng sinh viên cao lớn.

"Anh ấy đang làm gì vậy? Anh ấy đã rời khỏi Yongguk," Hansol hỏi, nheo mắt nhìn chằm chằm.

"Có lẽ cậu ấy không thích anh ta nắm tay mình? Anh biết là vậy mà," Jeonghan nhăn mặt nói và Jun cười toe toét với anh.

“Anh ấy đi loanh quanh trong công viên như vậy không phải hơi nguy hiểm sao?” Chan lo lắng hỏi nhưng Seungcheol đã vỗ vai em.

"Yongguk đang ở gần đó và chúng ta cũng đang để mắt đến cậu ấy nữa."

Mọi người nao núng khi điện thoại của Chan đột nhiên đổ chuông. Người bảo vệ rút nó ra khỏi túi và nhìn vào màn hình. “Em nghĩ có thể là hyung vì không ai ngoại trừ mọi người biết số của em cả." Em nhấc điện thoại và những Người Năng Lực khác im lặng để lắng nghe. “Alo?"

"Là anh Jisoo đây. Em có sao không Channie?" Giọng Jisoo nghe rất nhỏ qua chiếc loa rẻ tiền.

Chan nhìn những người khác lo lắng và Jeonghan gật đầu khích lệ. “Sao em lại có sao được chứ, hyung?”

“Anh cảm thấy điều gì đó kỳ lạ thông qua mối liên kết hơi lo lắng cho mọi người. Em có ở cùng với những người khác không đấy?"

Jihoon khẩn trương vẫy tay và miệng nói từ 'game'. "À... vâng. Tụi em, ừm, đang chơi game nên hơi khó chịu chút. Anh đừng lo ạ. Cuộc hẹn của hai người sao rồi?" Chan không thể ngăn mình nhấn mạnh vào từ 'hẹn'.

“Rất tuyệt. Tụi anh sẽ ăn gì đó rồi sẽ về nhà. Hãy cùng nhau xem một bộ phim sau nhé?"

Gương mặt Chan lập tức bừng sáng trong khi những gương mặt khác xung quanh trầm xuống. "Woa, anh muốn xem phim gì? Chúng ta có thể làm bỏng ngô được không ạ?"

"Chắc chắn rồi và hôm nay đến lượt em chọn mà. Anh cúp máy đây, hãy ôm mọi người giùm anh nhé." Họ có thể nghe thấy nụ cười trong giọng nói của Jisoo và sự ấm áp tràn ngập trong mối quan hệ của họ. Những Người Năng Lực nhìn và cười với nhau, ý nghĩ được Jisoo ôm họ khá dễ chịu (ngay cả với Jihoon, mặc dù cậu giấu nó sau một khuôn mặt nghiêm khắc).

Chan ném cho họ một cái lườm chế giễu và thè lưỡi ra, khiến Hansol huých một cái tinh nghịch. "Ew kinh quá, tại sao em lại ôm họ chứ? Vui vẻ nhé, hyung, gặp anh sau." Em cất điện thoại trở lại túi và cau mày. "Bây giờ em cảm thấy thật tệ khi theo dõi anh ấy. Anh ấy thậm chí còn mượn điện thoại và gọi cho chúng ta trong buổi hẹn hò vì anh ấy lo lắng."

Những Người Năng Lực khác cũng nhìn xuống. “Có lẽ chúng ta nên dừng lại và cố gắng chúc mừng cho anh ấy thôi,” Jun chậm rãi nói và mọi người gật đầu.

"Đi thôi. Chan, chúng ta sẽ đưa em về nhà," Jihoon nói, sau khi nhìn Người Sử Dụng đang cười lần cuối, người đang nói chuyện sôi nổi với Yongguk.

"Em cũng muốn xem phim. Có lẽ tất cả chúng ta có thể đợi Jisoo về cùng nhau trong căn hộ của anh ấy xem bộ phim?" Hansol đề xuất và Chan miễn cưỡng đồng ý.

"Nhưng em sẽ quyết định chúng ta xem phim nào."

Cảm giác mãn nguyện và hạnh phúc là điều khó có thể bỏ qua trên đường về nhà của họ. Mọi người khá im lặng và hầu như không nghe thấy tiếng nói chuyện hay cãi vã, một điều hiếm thấy trong nhóm.

Jun choàng tay qua cổ Hansol và vò rối mái tóc của cậu để đánh lạc hướng cậu khỏi những suy nghĩ u ám nhưng điều đó chẳng giúp được gì nhiều và khuôn mặt của người trẻ hơn vẫn ủ rũ. “Ai có thể nghĩ rằng em lại có tâm trạng tồi tệ vì một cuộc hẹn chứ,” anh nhẹ nhàng trêu chọc và Hansol nhăn mũi đáp lại.

"Câu đó có ý gì?"

"Eh, hồi đó em chưa bao giờ thực sự quan tâm đến tất cả những quý cô leo lên giường em mà, vì vậy anh không nghĩ rằng em lại thấy phiền lòng khi Jisoo hẹn hò trong sáng đấy." Anh cười toe toét trước cái nhìn u ám của Hansol và siết chặt lấy em trai mình khi cậu cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.

Sau vài phút vật lộn không có kết quả, Hansol chịu thua và để Jun làm gì tùy thích. "Jisoo thì khác. Em cũng bất ngờ lắm. Anh luôn là người trêu ghẹo với các 'quý cô' mà," giọng cậu không che giấu sự khinh bỉ, "và bây giờ anh đỏ mặt như trai còn trinh khi nghĩ đến việc hôn ai đó sao?" Jun đỏ mặt và Hansol nhếch mép cười. "Aw, cái gì? Bây giờ anh thấy xấu hổ à? Có lẽ-" cậu dừng lại cùng với những Người Năng Lực khác. Sự phấn khích tràn qua họ thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả lúc ở công viên và mọi người đã rất cố gắng để không nghĩ về những gì có thể đã gây ra nó.

"Chúng ta ... chúng ta hãy về nhà thôi," Chan rụt rè nói và mọi người bắt đầu di chuyển một lần nữa. Họ dừng lại lần thứ hai khi cảm giác sợ hãi đột ngột xâm chiếm trái tim.
Jihoon lên tiếng trước. "Cái đéo gì vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top