Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27: Gia Đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungcheol chắc chắn là người khoẻ hơn trong hai người - cơ thể rắn rỏi sau nhiều năm luyện tập bóng đá và bóng rổ - trong khi Jisoo có sức chịu đựng bằng mì spaghetti nấu chín và bị tụt lại phía sau, thở dốc. Điều duy nhất khiến Người Sử Dụng tiếp tục chạy là mối quan tâm của anh đối với Kangin và Seokmin (ừm, thành thật mà nói thì chỉ có người sau) và bàn tay dịu dàng của Seungcheol nắm lấy tay anh, kéo anh chạy cùng.

Với mô tả là một địa điểm không quá xa khuôn viên trường đại học, Người Hỗ Trợ đã giải thích rằng Kangin hiện đang tham gia vào một cuộc chiến với ba Người Năng Lực và một Người Sử Dụng quyết tâm một mất một còn. Cậu đã dập máy Jisoo ngay sau đó mà không cho anh cơ hội để hỏi làm thế nào mà một Người Sử Dụng vô năng lại có thể sống sót sau một cuộc chiến với nhiều Người Năng Lực.

Seungcheol đã khá hoài nghi về tính đáng tin cậy trong những lời nói của Seokmin - tất cả đều nghe có vẻ đáng ngờ đối với anh ấy - nhưng dù sao thì vẻ mặt lo lắng của Jisoo đã khiến anh ấy phải nhượng bộ, nhưng vẫn gọi cho anh em của mình và thông báo cho họ về tình hình.

Điện thoại của Jisoo lại reo một lần nữa trong khi anh cố gắng đuổi kịp Seungcheol, và anh gặp một chút khó khăn khi đọc tin nhắn mà mà không ngã sấp mặt. "Jun... với cách của em ấy… không chắc lắm...liệu có thể sử dụng… tốt năng lực của cậu hay không," Jisoo thông báo cho Seungcheol, người không thể che giấu nụ cười toe toét của mình trước sự hụt hơi trong giọng nói của Người Sử Dụng .

“Em ấy vẫn chiến tốt ngay cả khi không có năng lực; sẽ ổn thôi."

"Sao cơ... trời ơi... làm sao cậu chắc vậy?"

Tránh ánh mắt dò xét của Jisoo, Người Chiến Đấu tập trung vào con đường trước mặt họ. "Chúng ta nên quan sát bên kia một chút? Nhưng cẩn thận đấy - dù sao cũng rất gần rồi," anh ấy nói nhanh và chạy chậm lại, khiến Jisoo dễ thở hơn nhiều. Seungcheol buông tay và tiến đến góc gần nhất trong khi Người Sử Dụng cố gắng lấy lại hơi thở một cách tuyệt vọng. "Chắc là quanh đâ- oh thấy rồi. Hừm, hạng một và hạng hai; điều đó giải thích tại sao Kangin vẫn đứng vững."

Người Sử Dụng cẩn thận đến chỗ Kết Đoàn của mình để nhìn qua, bụng của anh ngay lập tức thắt lại khi nhìn thấy một lượng máu tươi kinh khủng bao phủ cơ thể cường tráng của Kangin cũng như nhiều vết cắt và vết rách trên quần áo của hắn. Có vẻ như không thể nào mà Người sử dụng kia vẫn còn tỉnh táo trong khi chịu đựng cơn đau và mất máu của nhiều vết thương như vậy - nhưng khi Jisoo định mở miệng hỏi Kết Đoàn của mình thì đáp án đến từ một anh chàng cao lêu nghêu với những chuyển động nhanh nhẹn khác thường. đã dùng một con dao bỏ túi để chém vào cánh tay của Kangin. Không có bất kỳ ý định nào để tránh vết cắt, Người Sử Dụng cồng kềnh đáp lại một cú đấm thẳng, trúng ngay vào mặt mục tiêu. Ánh mắt của Jisoo lang thang từ vết thương của Kangin lấp lánh rồi biến mất ngay lập tức, tới hình dáng đang cúi xuống bên cạnh chân của Kangin. Anh trố mắt kinh hãi: Seokmin đang bám vào tay Người Sử Dụng của mình, chữa lành vết thương ngay khi nhận được chúng. Đau đớn và kiệt sức làm biến dạng khuôn mặt thường cười của cậu.

“Tên khốn… tôi biết nó là một cách thường xài của những Người Năng Lực đó , nhưng,” Seungcheol thì thầm, kìm nén sự tức giận khiến giọng run run.

"Chúng ta nên làm gì đây?" Jisoo lo lắng hỏi, nín thở khi một người đàn ông có làn da hơi xanh kỳ lạ tấn công, để lại những vết bỏng lạnh trên da Kangin khi chống trả lại. Một lần nữa, vết thương biến mất chỉ vài giây sau đó. Người Hỗ Trợ lúc này trông như sắp khóc đến nơi, khuôn mặt quá nhợt nhạt.

Người Năng Lực còn lại, một cô gái khá nhỏ nhắn với khuôn mặt tròn, dễ thương, có dấu hiệu của Người Hỗ Trợ hai ngôi sao trên má, ở yên với Người Sử Dụng của cô ấy, một người phụ nữ xinh đẹp giận dữ, người đang bận chửi rủa Kết Đoàn của cô ta vì không thể xử lý KangIn.

"Chà, chúng không đáng sợ đến thế đâu so với những kẻ chúng ta đã chiến đấu trước đây, nhưng tôi vẫn không để cậu ra ngoài đó một mình. Vì vậy, cho đến khi Jun đến, chúng ta sẽ ở lại đây ..." Jisoo ngay lập tức định phản đối, "... hoặc chúng ta đi cùng nhau và tôi không thể sử dụng năng lực của mình," Seungcheol nói xong và Người Sử Dụng ngậm miệng lại để cân nhắc các lựa chọn. Ở lại có nghĩa là Seokmin sẽ phải tiếp tục chữa trị cho Kangin và trông cậu như thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là Seungcheol có thể cố gắng sử dụng khả năng của mình để khiến một trận chiến có thể xảy ra dễ dàng hơn nhiều - hoặc, nếu anh ấy có thể điều khiển nữ Sử Dụng, sẽ giải quyết tình hình ngay lập tức.

Tiếng hét đau đớn của Seokmin cắt đứt dòng suy nghĩ của anh và anh ngay lập tức cố chạy đến chỗ Người Hỗ Trợ - rồi bị Người Chiến Đấu của anh giữ lại. Sau vài giây vật lộn trong im lặng nhưng không có kết quả, Jisoo bỏ cuộc và nghiêng người về phía trước để nhìn quanh góc một lần nữa, cánh tay Seungcheol vẫn ôm chặt lấy eo anh. Seokmin đang nằm cuộn tròn trên nền đất bẩn, ôm lấy bụng, trong khi Kangin kiểm tra một vết cắt mới trên áo sơ mi ngay dưới xương sườn. Hai Người Chiến Đấu thù địch trông tơi tả và mệt mỏi như Seokmin sau cuộc tấn công bất thành cuối cùng. "Chị định tiếp tục thế này đến bao giờ, Chaerin? Người Chiến Đấu của chị đã kiệt sức và dù sao thì tôi cũng mạnh hơn chị," Kangin thờ ơ hỏi sau khi vuốt thẳng áo sơ mi, đối mặt với người phụ nữ đang tức giận trước mặt, người không hề để anh vào mắt.

"Mày không được coi thường tao, Kangin! Lần này tao sẽ lấy được Người Hỗ Trợ của mày; sẽ đâm mày cho đến khi cậu ta bất tỉnh, cắt mày thành từng mảnh nếu phải làm vậy," cô gầm gừ, khuôn mặt xinh đẹp của mình biến dạng trong cơn giận dữ.

"Chaerin, đừng mà, có lẽ chúng ta có thể-," Người Hỗ Trợ nhỏ bé bên cạnh cô dám cầu xin nhưng một cái nhìn gay gắt và một bàn tay móng dài ghim trên cánh tay khiến cô im lặng ngay lập tức.

"Không ai hỏi ý kiến ​​vô dụng của mày, Minzy."

"Đừng có nói với em ấy như thế, đồ quỷ cái kia." Lần này Kangin trông bớt thờ ơ hơn, khuôn mặt kiêu ngạo thường ngày đỏ bừng lên vì tức giận.

"Aw, Nini bé nhỏ của chị có buồn không?" Chaerin gừ gừ, đôi mắt mèo của cô ta không rời khỏi Kangin và biểu cảm tức giận của cô ấy ngay lập tức được thay thế bằng một cái bĩu môi buồn bã chế giễu. "Đừng khóc, em họ à… em còn để bụng khi chú đưa em gái em cho chị à?" Đôi mắt của Kangin nheo lại và một nụ cười quỷ quyệt nở trên khuôn mặt của Chaerin. "Thật dễ thương khi mày luôn đứng ra bảo vệ nó nhưng nó khá vô dụng, mày biết chứ? Ngay cả mày cũng thừa nhận điều đó, phải không? Nếu không thì mày đã đánh đổi Người Hỗ Trợ quý giá của mình để lấy nó rồi."

Khuôn mặt của Minzy sa sầm lại trước những lời đó trong khi Kangin hơi tái mặt, ánh mắt lướt qua em gái mình trước khi nó quay trở lại với nụ cười toe toét, săn mồi của Chaerin. "C-chị biết tôi không thể. Cha sẽ không cho phép điều đó," hắn nói nhưng sự lo lắng trong giọng nói rất rõ. Đây là lần đầu tiên Jisoo nghe thấy một Người Sử Dụng nói lắp. Mặc dù anh không hẳn là thân với Kangin, nhưng anh cảm thấy tiếc cho hắn khi Chaerin bắt đầu cười. Seungcheol siết chặt eo anh, nhưng lần này nó không liên quan gì đến việc ngăn anh bước vào.

“mày là một thằng hèn nhát, sợ mất vị trí trong gia đình nếu làm điều gì đó trái lệnh của chú. Luôn là một thằng khốn nạn kiêu ngạo chỉ vì là người thừa kế và chỉ lý do chết tiệt đó mà có được một Người Năng Lực mạnh mẽ. Tao là người lớn hơn mày; tao nên là người thừa kế. Chỉ vì mày là đàn ông chết tiệt mà được chọn. Chúa ơi, tao ghét mày rất nhiều."

Khuôn mặt của Kangin đã trở lại màu sắc bình thường trong cơn thịnh nộ của cô ta và nụ cười nhạo báng mà Jisoo biết rất rõ hiện trên môi. "Chà. Tôi biết chị cay khi tôi nhận được vị trí này nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chị lại thảm hại như vậy. Cố lên Chaerin. Cố gắng có được Người Hỗ Trợ của tôi trong nhiều năm chỉ để chứng minh rằng chị giỏi hơn tôi và thất bại. Toàn. Tập. Đúng là đáng thương"

Chaerin đỏ mặt vì tức giận và xấu hổ, móng tay dài bấu vào cánh tay của Minzy, cô đang nhăn mặt vì đau nhưng không có bất kỳ phản ứng nào. Jisoo có thể thấy Seokmin nhìn cô lo lắng trên mặt đất trong khi các Người Chiến Đấu tiếp tục tranh cãi, nhưng cô phớt lờ cậu và nhìn thẳng về phía trước, giống như hai Người Chiến Đấu phía sau Chaerin.

“tôi mừng là cậu không giống họ,” Seungcheol thì thầm, khiến Jisoo giật nảy mình vì âm thanh bất ngờ và âm thanh quá gần bên tai anh.

"Ừ, mình cũng rất mừng," Người Sử Dụng đồng ý. Mắt anh không bao giờ rời khỏi khung cảnh trước mặt, ghi nhận những khuôn mặt trống rỗng của những Người Năng Lực đang kiệt sức và những cái nhìn trừng trừng đầy căm thù của những Người Sử Dụng. "Họ không quan tâm đến nhau chút nào, kể cả trong gia đình. Thảo nào Kangin lại trở thành như vậy. Thật đáng buồn."

Seungcheol xoa đầu Jisoo để động viên và được đền đáp bằng một nụ cười nhẹ cho nỗ lực ấy. "Hãy ngăn chúng lại trước khi chúng cố giết nhau lần nữa. Jun sẽ sớm đến đây và tôi chắc những người khác cũng sẽ đến."

Jisoo gật đầu. Đan những ngón tay của họ vào nhau, Seungcheol dẫn cậu đi ra. Sau một vài bước, họ đã thu hút sự chú ý của Seokmin, cậu gửi cho họ một nụ cười biết ơn nhưng mệt mỏi, và sau vài giây nữa, những Người Sử Dụng và những Người Năng Lực khác cũng chú ý đến họ.

Kangin lườm Jisoo trước khi Seungcheol di chuyển đến trước mặt Người Sử Dụng của anh ấy và phá vỡ giao tiếp bằng mắt của họ. "Vậy, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" anh ấy hỏi, một nụ cười nhẹ nở trên môi. Dường như không chút sợ hãi trước bầu không khí căng thẳng.

"Không có gì để người qua đường phải lo lắng," Chaerin nhổ nước bọt và Kangin gật đầu.

“À, vì bạn tôi đang nằm dở sống dở chết trên đường và bạn cùng lớp của tôi trông như bị một con sư tử giận dữ tấn công, nên tôi nghĩ mình nên tìm hiểu một chút,” Seungcheol vui vẻ trả lời.

"Đừng xen vào nữa, Seungcheol. Tôi không cần sự giúp đỡ của cậu," Kangin nói qua hàm răng nghiến chặt, sự tức giận chỉ được che đậy một cách mỏng manh đằng sau lớp mặt nạ thờ ơ giả tạo.

“Mày đã gọi người bạn Sử Dụng bé nhỏ và Người Năng Lực của nó để được giúp đỡ à, Nini?" Chaerin chế nhạo. "Trông còn yếu hơn cả Minzy. Là gì vậy? Cấp một với vị giác được nâng cao hay thứ gì đó vô dụng tương tự à?" cô hỏi Jisoo, má đỏ bừng tức giận trước giọng điệu trịch thượng của cô.

“Tôi sẽ rất cảm kích nếu cô ngừng nói xấu Người Sử Dụng của tôi,” Seungcheol trả lời thay cho Jisoo. Giọng nói của anh ấy vẫn thân thiện nhưng bầu không khí vui vẻ xung quanh anh ấy đã tan biến ngay lập tức. Cơn giận dữ bùng cháy của Người Chiến Đấu dâng trào qua mối ràng buộc, mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì Người Sử Dụng dự đoán sau một nhận xét tương đối vô hại như vậy.

Kangin sững người trước lời nói của anh ấy và nhìn Jisoo với vẻ ngờ vực sâu sắc. "Từ khi nào? Cậu không phải của Jihoon sao?"

Cơn giận càng bùng lên và Jisoo nhanh chóng nắm lấy tay Seungcheol để giữ cho anh ấy bình tĩnh và tự chủ. "Tôi không thuộc về ai cả, Kangin. Tôi đã quyết định trở thành Người Năng Lực của Jisoo. Vì vậy, bây giờ, chúng ta phải giải quyết tình huống này như thế nào?"

"Mày nghĩ mày là ai? Đó là vấn đề giữa các Người Sử Dụng; hãy biết vị trí của mày đi, Người Năng Lực," Chaerin rít lên và biểu cảm ghê tởm của cô trông giống một cách kỳ lạ với biểu cảm mà Kangin thường mặc khi nói chuyện với người mà hắn cho là yếu đuối.

"X-xin thứ lỗi, nhưng cậu ấy cũng có quyền tự do ngôn luận như c-cô có," Jisoo ngoan ngoãn xen vào, chuẩn bị tinh thần cho sự bộc phát tiếp theo. Sự im lặng đè nặng lên anh trong khi không chỉ các Người Sử Dụng mà cả những Người Năng Lực đều nhìn chằm chằm, ngoại trừ Seokmin và Seungcheol.

Nó bị Chaerin phá vỡ bằng một tiếng khịt mũi lớn. "Đây có phải là một trò đùa không? Mày là một nhà hoạt động vì quyền của Người Năng Lực nhỏ đáng thương hay gì đó à?"

“Mặc kệ nó đi, nó luôn như vậy,” Kangin chế giễu và quay lại với người họ hàng của mình. "Nhưng tôi đã chán mấy trò nhảm nhí rồi, nên kết thúc chuyện này đi. Seokmin, chuẩn bị."

“em không nghĩ là em có thể-,” Người Hỗ Trợ yếu ớt nói – nhưng trước khi có thể kết thúc câu nói của mình, hai Người Chiến Đấu đã tấn công một lần nữa lao về phía trước để nắm lấy tay Kangin.

Ngay trước khi chạm tới tên đó, con dao bỏ túi của Người Chiến Đấu nhanh nhẹn cắm chặt vào bắp tay của Người Năng Lực và Kangin hét lớn vì đau, nhảy lùi lại khi Người Chiến Đấu với làn da lạnh giá cố chạm vào. "Mẹ kiếp! Ngươi là cái loại Hỗ trợ vô dụng gì vậy?!" Seokmin nao núng nhưng vẫn nắm lấy tay hắn mà không nói một lời, khuôn mặt anh không còn chút huyết sắc nào khi chữa lành vết thương sâu.

Cơn giận của Seungcheol trong lồng ngực Jisoo dần bị cơn giận của chính anh lấn át khi chứng kiến ​​Kangin nhận hết cú đấm này đến cú đấm khác, Người Hỗ Trợ phải gánh chịu nỗi đau đó. "Chúng ta cần phải ngăn chặn chúng. Và mình muốn Seokmin thoát khỏi giao ước," anh rít lên về phía Người Năng Lực của mình. Seungcheol chỉ gật đầu trong khi họ nhìn Chaerin tấn công, móng tay dài cào vào mọi phần của Kangin mà cô ta có thể chạm tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top