Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 34: lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi, mọi người, chúng ta có một vấn đề." Đi đi lại lại trong phòng khách, kẻ đột nhập tóc nâu vỗ tay hai lần trước khi quay về phía những người đang ngồi trên ghế. "Có một-"

"Xin lỗi, nhưng chính xác cậu là ai ?" Minghao cắt ngang lời cậu ta, khiến cậu nhận một cái nhìn khó chịu.

"Đừng ngắt lời, thật thô lỗ. Như đã nói, có-"

"Thậm chí còn thô lỗ hơn khi xông vào mà không tự giới thiệu," người tóc đỏ rít lên. "Tôi sẽ ném cậu ra khỏi cửa sổ nếu không cho chúng tôi biết tên. Ngay lập tức."

"Chà, anh không hài hước chút nào? Anh không muốn ném tôi ra khỏi cửa sổ vì anh sẽ muốn thông tin tôi sắp cung cấp. Đó là khi, để tôi nói xon-"

"À! Em đã từng gặp anh rồi! Anh là người lập dị cứ nhìn chằm chằm vào em trong lớp giải tích vào ngày đầu tiên! Em đã kể cho anh nghe về anh ta rồi, hyung, nhớ không?" Lần này, Chan là người ngắt lời và khuôn mặt tròn trịa của cậu ta tối sầm lại một cách nguy hiểm.

"Em có kể à? Anh xin lỗi nhưng anh không nhớ, Channie." Jisoo có vẻ hơi buồn vì không thể nhớ lại sự kiện trước, anh quay về phía kẻ đột nhập với một nụ cười. "Thật tốt khi cuối cùng cũng được gặp trực tiếp em. Nhưng không phải em nói rằng không muốn Người Sử Dụng của mình biết rằng em đang nói chuyện với anh à? Đến đây không nguy hiểm sao?"

Người lạ mặt tựa vào giá sách, khoanh tay, ánh mắt lộ ra vẻ khó khăn. "Chà, trong khoảng mười ngày nữa em sẽ được tự do, vì vậy nó không còn quan trọng nữa." Khuôn mặt cậu dịu lại khi nhìn Jisoo và một nụ cười nhẹ thoáng qua khóe miệng cậu. "Nhưng ừ, rất vui được chính thức gặp anh sau một thời gian dài dõi theo anh. Và với những người kém hiểu biết ở đây," cậu cười toe toét chế giễu về phía Minghao, người ngay lập tức đỏ bừng gần như tóc cậu, "khả năng của tôi là Thấu thị, tên tôi là Boo Seungkwan. Tất nhiên là tôi-"

"Đợi đã, anh là người tủ khoá hả?!" Chan có vẻ hơi thất vọng trước tiết lộ đó và Seungkwan xoa bóp thái dương một cách khó chịu.

"Ngay sau khi liên kết với Jisoo, tôi sẽ ép mọi người uống nước rửa chén bất cứ khi nào cắt ngang tôi. Không thể tiếp tục như vậy được." Cậu vẫy tay theo một chuyển động ấn tượng và Soonyoung ho để giấu tiếng cười của mình.

"Uhm... liên kết với anh á?" Jisoo cẩn thận hỏi, chuẩn bị đầy đủ cho một cơn bộc phát khác.

"Rõ ràng rồi. Anh thực sự nghĩ rằng em sẽ can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của bất kỳ ai à? Em thấy rằng hai ta sẽ lập giao ước, chỉ không biết khi nào và như thế nào cho đến gần đây," Seungkwan nói về vấn-đề-thực-tiễn của cậu và ném cho Soonyoung ánh mắt khó chịu, người vẫn đang cố gắng kìm nén tiếng cười khúc khích mà không thành công. "Nhưng điều đó không quan trọng lúc này. Em ở đây vì chúng ta cần tìm một Người Chiến Đấu."

Im lặng cho đến khi Minghao lên tiếng. "Đó là điều ít cần thiết nhất mà tôi được nghe. Còn chi tiết thì sao, ngài Biết-tuốt?"

Jisoo đặt một tay lên cánh tay Người Chiến Đấu của mình để giữ cho cậu bình tĩnh và mỉm cười xin lỗi với Người Hỗ Trợ khá khó chịu. "Tại sao chúng ta cần tìm Người Chiến Đấu đó? Và chính xác thì đó là ai?"

"Bởi vì anh ta sẽ là một phần của nhóm, hiển nhiên rồi, và bởi vì anh ta đang gặp rắc rối lúc này." Seungkwan ngập ngừng vài giây trước khi má cậu ửng hồng nhẹ. "Em không biết anh ta là ai và đang ở đâu, xin lỗi ạ."

"Anh muốn chúng tôi tìm kiếm một người mà chúng tôi không biết là ai, cũng không biết ở đâu?" Chan lặp lại, sự hoài nghi hiện rõ trên khuôn mặt, và Minghao ngồi cạnh lắc đầu.

"Nhưng điều đó thực sự quan trọng! Anh ta bị thương và không được chữa trị; anh ta ở ngoài đó một mình rất nguy hiểm. Và cũng không chắc anh ta còn tỉnh táo; chúng ta không thể để như vậy được," Seungkwan kêu lên, ánh mắt van lơn hướng về phía Jisoo . "Chúng ta sẽ tìm ra! Em biết điều đó!"

"Tại sao lại tập trung vào một người mà cậu không biết gì?" Soonyoung hỏi, vẻ mặt của vừa thích thú vừa hào hứng.

Đôi mắt của Người Hỗ Trợ hướng về phía cậu và khuôn mặt em ấy trở nên trầm ngâm. "Thật khó để giải thích. Tôi không biết thông tin cá nhân anh ta nhưng tôi đã nhìn thấy tương lai của mình với anh ta, vì vậy đối với tôi, phần nào đó tôi cảm thấy như thể chúng tôi đã là bạn bè. Urgh, thôi nào mọi người! Chúng ta không thể chỉ ngồi đây!"

Trong khi các Người Năng Lực trông vẫn chưa bị thuyết phục, Jisoo chậm rãi gật đầu, khiến Seungkwan vô cùng hào hứng. "Anh hiểu tại sao em muốn tìm cậu ấy, nhưng chính xác thì chúng ta nên bắt đầu như thế nào?" anh hỏi và phớt lờ ánh mắt không thể tin được của Kết Đoàn.

Người Hỗ Trợ Thấu thị luồn những ngón tay qua tóc biến nó thành một mớ hỗn độn, trong khi cố gắng đưa ra một giải pháp thực tế, nhưng trước khi cậu có thể đưa ra đề xuất, đôi mắt của cậu đã mất đi tia sáng sống động và khuôn mặt trở nên vô cảm. Những người còn lại trong nhóm nhìn cậu với cảm xúc lẫn lộn cho đến khi cậu ngại ngùng và trở lại bình thường vài giây sau đó.

"Đó có phải là một tiên tri?" Chan tò mò hỏi và Seungkwan gật đầu. "Anh đã thấy gì?"

Thay vì trả lời, Người Hỗ Trợ bước tới cửa trước và mở nó ra, để lộ Seokmin, người vừa với lấy cái chuông. "Nó thật tuyệt," Soonyoung thì thầm, sự ngưỡng mộ lấp lánh trong mắt, trong khi Seokmin trông hoàn toàn bối rối khi Seungkwan chào cậu bằng tên và giới thiệu bản thân.

"Vì vậy, chúng tôi mới nói về cách tìm một Người Chiến Đấu bị thương. Vì anh là một Người chữa lành, có lẽ anh có thể giúp được?"

"Uhm..." Seokmin cởi áo ngoài ra, vẫn còn hơi bối rối, và Jisoo đứng dậy ôm lấy cậu. Người chữa lành vòng tay qua eo anh trong khi trả lời câu hỏi của Seungkwan. "Chà, anh có thể cảm nhận được sự hiện diện của máu, nên đoán về mặt lý thuyết là có thể lần ra dấu vết của một người bị thương nặng. Dù vậy anh chưa từng thử bao giờ." Người Sử Dụng cảm thấy ngứa ran ở ngón tay bị thương của mình và biết rằng Người Hỗ Trợ đã chữa lành vết thương cho anh ngay cả khi không cần. Anh cau mày nhưng Người chữa trị chỉ cười toe toét đáp lại.

"Nghe hay đấy, đi thôi!" Seungkwan trông hài lòng với câu trả lời hơn nhiều so với các Người Năng Lực còn lại, bao gồm cả Seokmin. Jisoo chỉ mỉm cười trước sự nhiệt tình của cậu và đi lấy áo khoác, ngay sau đó là Kết Đoàn của anh, Seungkwan và Soonyoung vô tình bị cuốn vào.



Thật khó để xác định tâm trạng của ai tồi tệ hơn: Minghao đã càu nhàu về việc lãng phí thời gian kể từ khi rời khỏi căn hộ, Chan thì lớn tiếng phàn nàn về việc đói bụng vì không thể nấu xong bữa tối, và Seungkwan trở nên kích động hơn khi mất nhiều thời gian, trong khi Seokmin dường như gần như tuyệt vọng vì không thể phát hiện ra bất cứ điều gì ngoài một vài vết trầy xước ở đây và ở đó.

Những người duy nhất không bị ảnh hưởng cho đến lúc này là Soonyoung, người đang ngâm nga một giai điệu khe khẽ cho riêng mình và nhảy lên phía trước, và Jisoo, người đi sau những Người Năng Lực gắt gỏng, tận hưởng không khí trong lành của đêm. Mặc dù anh biết rằng một Người Chiến Đấu bị thương đang đợi ở đâu đó, nhưng thật khó để cảm thấy căng thẳng về điều đó vì tình huống quá trừu tượng. Vì vậy, anh vừa đi vừa chậm rãi lắng nghe cuộc trò chuyện kích động của Minghao và Chan.

Suy nghĩ của anh hướng về Jihoon và Seungcheol, nhưng một lần nữa anh buộc mình không nghĩ về những sự kiện chiều nay và những hậu quả có thể xảy ra. Thay vào đó, anh tập trung vào Hansol và Jun, một chủ đề có lẽ còn tệ hơn chủ đề trước. Anh thoáng băn khoăn liệu Người Chiến Đấu vô danh có ở trong tình trạng tương tự như Jun khi bị bắn hay không và anh cầu nguyện rằng điều đó sẽ không xảy ra. Nghĩ đến các cậu ấy khiến tim anh đau nhói và nỗi lo lắng sôi sục trong bụng. Mặc dù đã cố gắng hết sức để không tưởng tượng đến khả năng họ bị bắt, nhưng anh ấy đã cố gắng thất bại và những hình ảnh đau đớn, chết chóc bắt đầu lướt qua đầu anh như một bộ phim đáng sợ.

Jisoo dừng bước và tập trung vào hơi thở của mình, cách mà Seokmin đã dạy anh sau đêm thứ ba liên tiếp với đôi mắt chết chóc, những khẩu súng rực lửa và những chiếc khăn đẫm máu.

HÍT VÀO. THỞ RA. HÍT VÀO. THỞ RA

Phải mất một lúc nhưng sự lo lắng đã giảm bớt và anh lại có thể thở thoải mái hơn.

Khoảnh khắc nhẹ nhõm chỉ tồn tại trong thời gian ngắn khi anh nhận ra rằng mình đã mất dấu nhóm của mình. Ít nhất nó không phải là những con hẻm nhỏ nữa, anh tự nhủ, mặc dù anh vẫn có thể cảm thấy sởn tóc gáy. Những ngón tay anh run run khi anh lấy điện thoại ra khỏi túi. Số đầu tiên là của Seokmin vì họ mới nói chuyện cách đây không lâu và anh đã gọi cho cậu trong khi thận trọng di chuyển dọc theo con đường lờ mờ sáng cạnh một công viên nhỏ. Những bóng cây và bụi rậm lờ mờ khiến anh rùng mình và anh vội quay đi.

"Jisoo? Anh đang ở đâu?" Người sử dụng hơi thư giãn khi nghe thấy giọng nói lo lắng của Người chữa lành.

"Xin lỗi, anh đã bị phân tâm và bây giờ hơi lạc đường. Anh đang ở cạnh một công viên, mọi người có thể đến đón anh được không?"

"Chắc chắn rồi, ở yên nơi anh đang ở và chúng em sẽ đến đó- ah."

"Seokmin?" Sự gián đoạn đột ngột khiến Jisoo lo lắng và anh bồn chồn, liếc nhìn những cái cây một lần nữa.

"em nghĩ em có thể cảm nhận được cậu ta rồi," người kia thì thầm đầy phấn khích, " ở đâu đó quanh đây thôi!"

"Ồ." Mặc dù Jisoo muốn được dẫn ngay lập tức, nhưng ý nghĩ về một người bị thương đã khiến anh thay đổi quyết định. "Vậy thì em nên tìm cậu ấy trước. Anh sẽ đợi ở đây cho đến khi em tìm thấy cậu ấy," anh đề xuất và Seokmin miễn cưỡng đồng ý trước khi họ cúp điện thoại.

Người Sử Dụng nhìn quanh và phát hiện ra một chiếc ghế dài cách đó không xa. Chậm rãi, bước tới, cố gắng phớt lờ cảm giác bồn chồn trong bụng. Bài tập thở giúp anh phần nào tĩnh tâm, anh vẫn mở được liên kết của mình, chỉ để cảm thấy không còn cô độc nữa. Sự khó chịu của Chan và Minghao tràn ngập trong anh ngay lập tức, có thể phân biệt rõ ràng với sự lo lắng của Seokmin. Ngay khi họ cảm nhận được sự kết nối, cảm xúc của họ trở nên nhẹ nhàng hơn và Jisoo ngay lập tức cảm thấy dễ chịu hơn trước tình yêu sưởi ấm lồng ngực mình. Anh đã cố gắng đáp lại nó nhiều nhất có thể.

Những giọng nói ồn ào kéo anh ra khỏi bong bóng hạnh phúc của mình và anh thận trọng nheo mắt nhìn vào bóng tối của công viên. Anh có thể tưởng tượng ra ít nhất hàng nghìn việc mà anh muốn làm hơn là gặp rắc rối với một nhóm say xỉn, vì vậy anh quyết định rời khỏi băng ghế của mình cho đến khi họ đi khuất. Rón rén quay trở lại các con phố, anh nhanh chóng biến mất vào khoảng trống giữa hai ngôi nhà và đi theo con đường hẹp dẫn đến một sân sau tồi tàn.

Trời tối hơn Jisoo dự đoán và anh ấy lấy điện thoại ra để nhìn xung quanh. Những bức tường bê tông xám xịt, bẩn thỉu không có cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy một cánh cửa đóng ván ở góc sân vuông. Đống đổ nát, rác rưởi và cỏ dại phủ đầy mặt đất.

Quyết định rằng mình đã núp đủ kĩ, sự lo lắng dần biến mất và Người Sử Dụng hít một hơi thật sâu. Gọi điện cho Chan để tìm hiểu xem mọi thứ đang diễn ra như thế nào có vẻ là một ý tưởng hay, nhưng ngay khi ngón tay của anh tìm thấy nút nguồn, một tiếng rên khe khẽ khiến bụng anh thắt lại. Anh cứng người và nhìn quanh để tìm kiếm nguồn gốc, tuy nhiên tất cả những gì anh có thể tìm thấy là một đống gỗ và những mảnh vụn khác sát bức tường bên phải anh. Sẵn sàng bật lùi lại và bỏ chạy trước bất kỳ mối đe dọa tiềm tàng nào, anh ngập ngừng tiến lại gần hơn, mắt dán vào những hình thù đen tối trên mặt đất.

Khi đến đủ gần để nhìn ra sau đống rác, anh giơ điện thoại lên - và suýt đánh rơi nó khi nhìn thấy một lượng máu không nhỏ và một khuôn mặt bầm dập, đầy vết cắt. Người đàn ông vẫn chưa chết, dựa trên cách lồng ngực cậu ta khẽ cử động, nhưng đôi mắt nhắm nghiền và Jisoo nghĩ rằng bất tỉnh có lẽ là một điều may mắn, dựa trên số lượng vết thương mà người lạ mặt nhận được. Hầu như không thể nhận ra các đặc điểm trên khuôn mặt qua vết bẩn và máu bao phủ khuôn mặt của người lạ. Jisoo cố gắng không tưởng tượng được việc Seokmin chữa lành những vết thương ghê rợn đó sẽ đau đớn đến nhường nào.

Những suy nghĩ của anh bị xáo trộn bởi âm thanh của những bước chân nhanh chóng đến gần và anh thu mình lại trong bóng tối bên cạnh thi thể bất tỉnh cho đến khi anh có thể nghe thấy giọng nói khó chịu của Chan. "Anh có chắc ở đây không? Em thà đón Jisoo ngay bây giờ; anh ấy đang sợ và em ghét điều đó."

Cả nhóm chui qua khoảng trống chật hẹp và cùng nhau giật mình khi Người Sử Dụng đột ngột đứng dậy và vẫy họ lại gần. "Cậu ta ở bên này!"

" Anh đang làm gì ở đây vậy?!" Minghao hỏi trong khi Seokmin chạy tới và bắt đầu kiểm tra Người Chiến Đấu đang bất tỉnh.

"Uhm, anh đang cố tránh một nhóm say rượu và bằng cách nào đó lại ở đây. Cậu ấy sẽ ổn chứ?" Đoạn cuối nhắm thẳng vào Seokmin và Seungkwan.

"Tất nhiên rồi," Seungkwan nói một cách miễn cưỡng và Seokmin chậm rãi gật đầu.

"Ừ, nhưng em nghĩ mình cần phải chữa trị cho cậu ấy. Bị gãy vài cái xương, có vết thương hở, và phổi có vấn đề nghiêm trọng." Cậu có vẻ không hài lòng với viễn cảnh đó và Jisoo cau mày lo lắng.

Minghao vòng tay qua vai của Người Sử Dụng để an ủi anh và Jisoo dựa vào bên cạnh cậu, biết ơn vì sự tiếp xúc cơ thể. "Em muốn trị thương bây giờ hay là đưa về nhà?"

"Sẽ an toàn hơn nếu chữa lành vết thương trước, ít nhất là xương và phổi, cũng có thể là những vết cắt sâu. Em không muốn làm cậu ấy bị thương thêm bằng cách di chuyển cậu ấy." Seokmin trông có vẻ quyết tâm nhưng Jisoo có thể cảm thấy nỗi sợ hãi lạnh lẽo len lỏi trong mối liên kết của họ. Anh vỗ nhẹ vào tay Minghao và di chuyển đến bên Người chữa bệnh, đan ngón tay vào nhau để thể hiện sự trợ giúp của anh, mặc dù anh ước mình có thể làm được nhiều hơn thế cho Người Hỗ Trợ của mình.

Tuy nhiên, Seokmin vẫn gửi cho anh một nụ cười nhẹ trước khi cậu chặn kết nối của họ và tiếp tục xử lý người lạ. Những ngón tay siết chặt Jisoo và mặt cậu tái đi khi thấm nhuần nỗi đau của chiếc xương đầu tiên bị gãy. Rõ ràng là cậu đang cố gắng hết sức để không hét lên và Jisoo buộc mình phải giữ bình tĩnh nhất có thể trong khi quan sát biểu cảm vặn vẹo của Người Hỗ Trợ của mình.


Nó giống như mười phút dài nhất trong cuộc đời của Jisoo và Seokmin hoàn toàn là một mớ hỗn độn sau khi chữa lành những vết thương nặng nhất. Cậu đang nằm trên mặt đất bẩn thỉu không khác gì Người Chiến Đấu vẫn đang bất tỉnh, đầu cậu đặt trên đùi của Người Sử Dụng, run rẩy vì gắng sức quá mức và tái nhợt như tờ giấy. Người Chiến Đấu không tên trông khá hơn trước, vẫn bầm dập và bầm tím, nhưng ít nhất những vết thương rỉ dịch đã khép lại và hơi thở khó nhọc đã nhẹ hơn.

"Bây giờ chúng ta có hai người sống dở chết dở cần mang về nhà," Soonyoung nói từ bên lề. "Ai sẽ gánh họ đây?"


Sau một trận Búa, Bao, Kéo khốc liệt, Minghao cuối cùng đã trở thành thành viên may mắn phải cõng Người Chiến Đấu bất tỉnh trên lưng, trong khi Người Sử Dụng và Chan tình nguyện đỡ Seokmin. Thua trận chỉ khiến tâm trạng vốn đã tồi tệ của Minghao càng tăng thêm nhưng cậu vẫn đề nghị để Người Chiến Đấu hồi phục trong căn hộ của mình, vì căn hộ của Jisoo quá nhỏ và quá xa.

Sau khi đưa chìa khóa cho Seungkwan và phàn nàn về thời gian mở cửa của cậu ấy ("Vậy thì tự làm đi, đồ điên!"), Minghao để Người Chiến Đấu bất động nằm phịch xuống chiếc ghế dài của mình với tiếng rên rỉ nhẹ nhõm trong khi những người còn lại lần đầu tiên bước vào căn hộ của cậu tóc đỏ. Nó cũng độc đáo như tính cách của cậu, sự pha trộn của nhiều phong cách và màu sắc khác nhau, kích cỡ và hình dạng khác nhau, nhưng bằng cách nào đó, tất cả đều ăn khớp với nhau. Jisoo ngay lập tức bị thu hút bởi những bức tranh rải rác trên tường nhưng anh vẫn ở yên đó và cẩn thận đỡ Seokmin đến một chiếc ghế bành mềm mại trong góc.

"Anh ta còn chưa tỉnh lại là bình thường sao?" Chan hỏi, nhìn vào bóng người trên chiếc ghế dài, người mà Seungkwan hiện đang cố kéo vào một vị trí thoải mái hơn.

Dụi mắt, Seokmin thở dài và cố gắng ngồi thẳng dậy. "Anh không chắc. Anh không cảm thấy có gì không ổn sau khi chữa trị cho cậu ấy -  ngoài những vết bầm tím - nhưng thực sự không biết liệu mình có thể phát hiện ra thứ gì đó như tổn thương não hay không. Tốt nhất là cứ để cậu ấy yên cho đến khi tỉnh dậy một cách tự nhiên. Cậu có giường dành cho khách hay gì không, Minghao? Tớ không muốn cổ cậu ấy bị vẹo bởi tay vịn."

Người Chiến Đấu gãi đầu và nhìn xung quanh trước khi khuôn mặt bừng sáng. "Tôi có một tấm đệm cũ trong phòng chứa đồ, nó được tính là giường cho khách không?"

Seokmin nở nụ cười tỏa nắng thường ngày và Jisoo cảm thấy trái tim mình nhẹ đi trước cảnh tượng đó. "Chà, tốt hơn là không có gì."

 

Người lạ phải mất vài giờ để thức dậy. Seungkwan và Soonyoung đã rời đi từ lâu và Jisoo đang cuộn tròn trên chiếc ghế dài cùng với Chan và Minghao khi Seokmin bước ra khỏi phòng chứa đồ, khuôn mặt thậm chí còn lo lắng hơn trước.

"Có chuyện gì sao Minnie?" Jisoo là người đầu tiên chú ý đến vẻ mặt chán nản của c6. Trước câu hỏi của anh, Chan giật mình tỉnh giấc và Minghao cũng quay về phía Người Chữa trị.

"Thực sự không biết. Cậu ấy tỉnh táo nhưng không trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Phản ứng duy nhất thể hiện là khi em cố gắng kiểm tra mạch và cậu ấy sợ hãi khi bị chạm vào. Em thực sự lo lắng rằng đầu bị tổn thương nhiều hơn em nghĩ," Seokmin nói, nghe như sắp khóc.

Những người còn lại nhìn nhau bất lực trước giọng nói tuyệt vọng của cậu và Jisoo đứng dậy ôm lấy cậu. "Bình tĩnh đi. Cho dù có bị tổn thương nặng đi nữa, đó cũng không phải lỗi của em. Đừng tự trách mình. Ngồi xuống và thư giãn một chút, anh sẽ chăm sóc cậu ấy. Có lẽ em có thể về nhà và ngủ vài tiếng để nghỉ ngơi? "

"Em không về nhà kẻo có chuyện gì xảy ra với cậu ấy," Người Hỗ Trợ mệt mỏi lầm bầm, mặt vùi vào tóc Jisoo.

"Cậu có thể dùng giường của tôi; trông cậu như sắp ngủ gật vậy. Chia sẻ với Chan đi, em ấy cũng mệt như vậy và chúng ta sẽ đánh thức cậu nếu có chuyện gì không ổn," Minghao đề nghị và Seokmin gửi cho cậu một nụ cười biết ơn .

"Cảm ơn. Tớ nghĩ là," cậu không thể ngăn được một tiếng ngáp, "thực sự cần nó. Tớ để quần áo của cậu ấy bên cạnh đệm cùng với thuốc mỡ và tớ đã lau người cho cậu ấy nhiều nhất có thể rồi. Thật không may với tình trạng khá kinh khủng. Tớ sẽ chữa lành vết bầm tím ngay khi hồi phục một chút. Có lẽ có thể bôi thêm một ít thuốc mỡ cho đến lúc đó?"

 


Khi hai Người Hỗ Trợ đã đi khỏi, Jisoo lấy lại tinh thần và mở cửa phòng chứa đồ. Đó là một căn phòng nhỏ ảm đạm không có cửa sổ và bụi bám trên kệ là bằng chứng cho thấy nó hiếm khi được sử dụng. Nệm đã lấp đầy gần như toàn bộ không gian có sẵn trên sàn nhà. Người Chiến Đấu đang nằm trên chiếc giường tạm bợ, đôi mắt mở nhưng trống rỗng và hướng lên trần nhà. Cậu ấy đã không phản ứng gì khi Jisoo bước vào phòng và ngay cả khi Người Sử Dụng từ từ tiến về phía cậu ấy cũng không nhận ra sự hiện diện của anh.

"Xin chào cậu cảm thấy thế nào?" Người lạ không cử động. Mắt không rời trần nhà; có vẻ như không nghe thấy anh. Có lẽ cậu ta bị điếc? Nhưng lẽ ra cậu phải chú ý đến Jisoo ngay bây giờ chứ. Người Sử Dụng lúng túng gãi gáy và thử lại. "Tôi là Jisoo còn cậu là ai?" Chỉ có sự im lặng đáp lại anh. "Uhm... C-câụ có thể bị câm chăng? X-xin lỗi nếu điều đó hơi mang tính chủ quan." Anh cười, một âm thanh the thé lo lắng, nhưng Người Năng Lực vẫn bất động. Người sử dụng thở dài.

Giờ thì Người Chiến Đấu đã được làm sạch phần nào, Jisoo có thể nhận ra một khuôn mặt đẹp trai, mặc dù có vết bầm tím và hơi sưng với quai hàm sắc nét và đôi mắt đen trống rỗng. Máu và đất vẫn còn đọng trên mái tóc đen của người lạ, khiến nó trông xơ xác và rối bù. Người Sử Dụng nhìn vào nhiều sắc xanh lam và tím rải rác trên làn da nhợt nhạt và tự hỏi chính xác thì người kia đã làm gì để bị bỏ mặc sống dở chết dở trong sân sau tồi tàn.

Jisoo cẩn thận quỳ xuống cạnh đệm và nhặt thuốc mà Seokmin đã dùng khi nãy. "Có được không nếu tôi bôi thêm thuốc mỡ lên vết bầm tím của cậu? Tôi không muốn cậu bị đau và thứ này được cho là l-làm giảm cơn đau một chút." Anh coi sự im lặng sau đó là sự đồng ý và bóp một ít kem lên đầu ngón tay. Anh từ từ cúi xuống và rón rén chấm thuốc mỡ lên đôi má bầm tím, đồng thời đảm bảo không thực hiện bất kỳ cử động đột ngột nào. Đúng như lời Seokmin đã nói, Người Chiến Đấu run rẩy nhưng vẫn bất động, mắt vẫn hướng lên trần nhà.

Khi Jisoo đã xong việc với khuôn mặt, anh chuyển sự chú ý sang cánh tay, ẩn dưới tay áo dài của một trong những chiếc áo len quá khổ của Minghao. Trái tim anh thắt lại khi kéo chúng lên. Những vết bầm tím và sẹo quấn quanh cổ tay của người lạ mặt như những chiếc vòng đeo tay đáng lo ngại. Seokmin có thể để vết thương mới biến mất không dấu vết nhưng vết sẹo của vết thương cũ là thứ mà không thể loại bỏ được. Với cảm giác nôn nao trong bụng, Jisoo vén tấm chăn mỏng mà họ đã trải lên cho Người Chiến Đấu và kiểm tra chân. Cậu ta đã mặc một chiếc quần rách và bẩn khi họ tìm thấy cậu, nhưng Seokmin đã cởi chúng ra, cho phép nhìn rõ những dấu hiệu tương tự xung quanh mắt cá chân của Người Chiến Đấu. Với đôi tay run rẩy, Người Sử Dụng thả tấm chăn xuống và quay về phía khuôn mặt vô cảm. "Ai đã làm điều đó? H-họ đã làm gì với cậu? Thật kinh khủng." Giọng anh vỡ ra và anh cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi đọng lại nơi khóe mắt. Lắc đầu, anh cố gắng tập trung trở lại vào việc bôi thuốc mỡ.

Khoảnh khắc những ngón tay của Jisoo chạm vào vết sẹo trên cổ tay của Người Chiến Đấu, một cú sốc dường như chạy dọc cơ thể bất động và lần đầu tiên, người lạ tự di chuyển. Với tốc độ đáng kinh ngạc, cậu ta ngồi dậy, di chuyển càng xa Người Sử Dụng càng tốt trong không gian chật chội, và áp cổ tay vào ngực cậu ta; tất cả không có một âm thanh nào.

Jisoo đã lùi lại trước chuyển động đột ngột và kinh hoàng nhìn Người Chiến Đấu bắt đầu cào vào làn da đầy sẹo của mình, móng tay cùn để lại những đường đỏ sẫm. Mắt anh mở to hơn nữa khi nhìn thấy máu bắt đầu chảy xuống cổ tay bầm tím.

"Làm ơn, đừng tổn thương chính mình nữa!" Anh lao về phía trước và nắm lấy tay Người Chiến Đấu, cố gắng giữ chúng xuống, nhưng ngay cả trong tình trạng yếu ớt của cậu ta, người kia mạnh hơn nhiều và dễ dàng hất anh ra. "Trời đất, mình cần Seokmin," Người Sử Dụng lẩm bẩm trong khi cố gắng ngăn kẻ lạ mặt cào vào cổ tay mình một lần nữa. Anh nhăn mặt vì đau khi da của chính mình bị xé toạc và nỗi sợ hãi bao trùm lấy anh khi nhìn thấy máu của họ hòa vào nhau.

"Dừng ngay!"

Người Chiến Đấu đóng băng ngay lập tức; dấu hiệu đầu tiên cho thấy cậu ấy thực sự có thể nghe thấy Jisoo. Người Sử Dụng cũng đơ người lại, chờ đợi bất cứ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo - sau khoảng một phút, anh hít một hơi thật sâu và cảnh giác nhìn người lạ. Cậu đã tái nhợt trong lúc vật lộn và một giọt mồ hôi mới lấp lánh khiến khuôn mặt cậu ta lấp lánh dưới ánh sáng của ngọn đèn bụi bặm. Máu trên cổ tay và dưới móng tay đang dần đông lại.

"Cậu có ổn không?" Không phản hồi. "Xin chào?" Người Chiến Đấu vẫn bất động và Jisoo mở to mắt, sự khó chịu dâng lên trong anh - dù gì thì cũng đã hơn ba giờ sáng và vết xước mới trên cánh tay của anh rất đau. "Đáng chết, tôi biết cậu có thể nghe thấy! Ít nhất cho tôi biết tên của cậu đi!" Và trước sự ngạc nhiên tột độ của anh, một giọng nói trầm khàn cuối cùng cũng trả lời anh.

"Mingyu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top