Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

❦Chương 2

Lịch đăng: Chủ Nhật hằng tuần
Author: ᥫ᭡Rew2309 [Hanami]





Thấy thái độ dửng dưng của Takemichi khi gặp một tội phạm nguy hiểm như Sanzu làm hắn cảm thấy khó chịu kèm theo sự chán ghét. Đường đường là tội phạm nguy hiểm bật nhất Nhật Bản biết bao nhiêu người phải sợ hãi khi nhìn thấy, ấy thế mà lần này lại bị một tên nhìn có vẻ yếu đuối khinh thường ra mặt. Khó chịu chồng chất khó chịu khiến Sanzu càng muốn giết quách luôn con chuột cống hôi hám này.

Trong khi đó, anh em Haitani có vẻ rất thích thú với nhóc con này, tinh thần thật vững chắc, không sợ ai, kể cả những người có thể giết chết bản thân như bọn hắn. Bọn hắn thích loại người này, anh em Haitani phải có được cậu trai trước mặt.

"Con chuột cống hôi hám bốc mùi như mày mà có quyền lên mặt ở đây sao? Lại còn ở đó mà đòi chơi trò anh hùng cứu người, thằng yếu ớt như mày mà cứu được nó thì tao cũng phải phục" _ Sanzu tặc lưỡi lên tiếng, giọng nói thật sự rất khó nghe.

"Chuột cống hôi hám? Ngươi đang nói chính bản thân sao? Người ngươi toàn mùi máu tanh tưởi đấy" _ Em lạnh lùng lên tiếng, chất giọng dứt khoát càng làm Haitani thích thú cười cợt.

Họng súng của tên tóc hồng mặt sẹo liền đặt bên thái dương em ngay sau khi em thốt ra những lời mang tính xúc phạm hắn. Nhưng em nào sợ cơ chứ, em không thể chết được, điều đó là tất nhiên, em là một vị thần mà. Lúc này, hắn ta bắt đầu nói, một âm thanh đầy sự đe dọa:

"Mày nghĩ mày là ai mà có quyền thốt ra những lời lẽ đó? Chỉ là một con chuột cống hôi thối thì cứ làm đúng phận của mình đi" _ Hắn ta trừng mắt nhìn em.

"Thôi nào Sanzu, tao thích nhóc này, cho tao nhóc này đi, giết mất thì uổng lắm" _ Rindou nâng cằm em lên, để đôi mắt em đối diện với ánh mắt sắc tím của tên tội phạm nguy hiểm.

"Đôi mắt trong sáng màu xanh rất đẹp ah~" _ Ran cợt nhã nói.

"Tsk! Chúng mày định để nó làm lộ thông tin của chúng ta sao mà đòi giữ nó lại hả Haitani? Đừng quên Boss đã nói gì" _ Sanzu tức giận, những lời của Boss chưa gì đã lọt khỏi lỗ tai anh em nhà này rồi, từ ban đầu hắn đã chẳng chưa hai chúng nó rồi, đến hôm nay còn cãi lại cấp trên là hắn.

"Nè... Chúng mày đang làm gì thế?"

Một giọng nói trầm lạnh vang lên trong con hẻm tối, ánh trăng sáng chiếu rọi xuống, để lộ ra một thân ảnh nhỏ nhắn ngồi sâu trong con hẻm. Hắn ta tóc trắng ngắn, khá gầy gò, tuy nhiên sát khí của hắn ta lại còn khó thở hơn ba tên cao to hơn hắn nhiều.

Ban đầu em đã biết được sự hiện diện của đầu trắng, cũng nhận ra được trong đôi mắt đen láy kia chứa đầy đau khổ. Em muốn làm cho hắn vui, nhưng em biết hắn ta rất nguy hiểm, có lẽ những đau đớn hắn ta đã trải qua mà em cảm nhận được ít nhiều cũng ảnh hưởng đến bản thân hắn. Còn có một thứ trong người hắn mà em nhận ra, là thứ em căm thù, bản năng hắc ám.

Chưa kịp để em nói gì, Ran đã giở cái giọng đùa cợt trả lời người tóc trắng, trông chả có gì là tôn trọng con người trước mắt:

"Chẳng có gì đâu Boss, chỉ là... có một mỹ nhân đi lạc vào đây và 'vô tình' chứng kiến cảnh máu me thôi~"

"Trả lời Boss cho đàng hoàng vào thằng khốn! Boss không phải là người để mày đùa cợt đâu Haitani!"

"Làm gì mà nổi nóng dữ vậy? Tao chỉ đang nói sự thật thôi mà, với lại đây là giọng thường ngày của tao, không phải ngày nào mày cũng nghe sao? Tự nhiên hôm nay lại lên cơn chửi tao?"

"Câm cái mỏ chó của mày lại đi thằng khốn" _ Sanzu bực mình liếc Ran.

"Một kẻ vô tình nhìn thấy cảnh máu me?"

Người tóc trắng được cho là Boss của họ nói, từng bước từng bước đến chỗ người bị nhắc đến từ nãy đến giờ. Miệng vẫn còn nhai nhai cái bánh cá, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Takemichi, cất giọng:

"Mày là ai?"

"... Ta là người sẽ cứu ngươi trong tương lai, chờ ta nhé?" _ Takemichi nhẹ nhàng nói, bình tĩnh đến lạ thường. Tuy nhiên đó không phải là tâm điểm của câu nói, mà là nội dung lời Takemichi đã thốt ra.

Cứu? Cứu là sao? Rốt cuộc con người nhỏ nhắn này đang muốn ám chỉ điều gì? Không lẽ nó biết hắn sẽ chết trong một ngày không xa sao? Nhưng tại sao nó biết? Và tại sao lại muốn cảnh báo một người như hắn nếu hắn sắp gặp nguy hiểm? Không phải hắn là tội phạm sao?

Hàng loạt câu hỏi xộc vào đại não tên tóc trắng làm hắn khó hiểu, hắn không biết người này có ý gì cả. Nhìn vào đôi mắt xanh long lanh trong sáng của người trước mặt làm hắn bỗng cảm thấy ấm áp một cách kì lạ mà chính bản thân cũng chẳng biết tại sao lại có cảm giác đó. Đã lâu lắm rồi hắn chưa cảm thấy nó, bỗng trong lòng lại len lõi cảm giác rằng, hắn muốn đôi mắt đó chỉ hướng về một mình hắn thôi.

"Mày... "

"Ngươi là Sano Manjirou đúng chứ? Còn được gọi là Mikey? " _ Chưa kịp để Mikey nói gì, Takemichi đã cắt ngang bằng một câu hỏi, một lần nữa lại làm tất cả ngạc nhiên.

"Nếu mày đã biết được những chuyện thì đừng hòng sống sót khỏi hôm nay" _ Sanzu một lần nữa chỉa súng vô đầu Takemichi, vẻ mặt đầy sự lạnh lùng nói.

"Sanzu, mau bỏ súng của mày xuống trước khi tao tiễn mày xuống địa ngục"

"Vâng thưa Boss" _ Sanzu khó chịu nhăn mặt, lòng không cam tâm nhìn Takemichi. Tại sao lại không giết con chuột hôi hám bẩn t hỉu này chứ, chẳng phải nó đã biết đến Boss của Phạm Thiên sao? Người như thế đáng lẽ phải bị giết từ lâu rồi, hôm nay Boss lại không cho giết, nghĩa là Boss của hắn đã để ý đến một vẫn cản đường như nó.

Sanzu hắn không thể để Vua của mình ra ánh sáng được, khó khăn lắm Vua của hắn mới có thể rơi vào bóng tối, dù cho có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không thể để vị Vua mà mình dưỡng ra thoát khỏi tình trạng hắc hóa. Thằng oắt kia nói muốn cứu Vua, chắc chắn đang ám chỉ bản năng hắc ám đã giúp hắn đẩy Vua vào bóng tối, nếu để vật cản đường này ở bên Vua, vậy thì việc Vua thoát khỏi bóng tối là sớm muộn sẽ xảy ra.

"Tao hỏi lại, mày tên gì?"

"Hanagaki Takemichi là tên ta"

"Thành thật đấy, vậy... mày muốn đi theo tao không? Ý tao là mày muốn cứu tao mà, vậy nên mày nên ở bên tao để bảo vệ tao đúng chứ?"

"Nếu thế thì được" dù sao ta cũng muốn giết đi cái bản năng hắc ám kia, kẻ thù của ta,không cứu được ngươi thì không thể giết được nó. Tất nhiên câu sau em không nói ra để tránh cho mọi người hoang mang.

Mikey đắc ý, thật dễ dụ, không ngờ trên đời có người ngây thơ đến thế, tin lời của một kẻ mới gặp được được một giờ. Bây giờ hắn đang có hứng thú với người này, người này sẽ là 'món đồ chơi' của Phạm Thiên.

Nhưng Mikey à, kẻ đi săn lại chính là con mồi. Em căn bản không quan tâm đến cái tổ chức tội phạm này làm gì em, vì em không sợ họ, họ đâu mạnh bằng em đâu. Em chỉ quan tâm đến kẻ thù trước mắt, chỉ cần giết được nó, em sẽ bất chấp mọi thứ, kể cả lợi dụng người đau khổ như hắn, nhưng mà hắn cũng chẳng sao đâu, giết được bản năng hắc ám cũng coi như giải cứu được hắn, nên dù hắn có làm bàn đạp cho em lợi dụng cũng như em giúp hắn thôi.

"Vậy... cùng về Phạm Thiên thôi, Takemitchy~"





Author: ᥫ᭡Rew2309 [Hanami]
Ngày 30/7/2023
Số chữ: 1653

Au: Tôi bị lỗi lập từ hơi nhiều, thông cảm nhé, với lại có một số chỗ khó hiểu nữa. Mikey muốn dùng Takemichi làm đồ chơi mua vui và hắn nghĩ Takemichi ngây thơ, nhưng thực chất đây lại có trong kế hoạch của Takemichi, cụ thể là lợi dụng Mikey để giết bản năng hắc ám.

Chú thích:
• Takemichi có thể thay đổi màu tóc bất kì, xanh đỏ tím vàng gì cũng được, nên việc miêu tả màu tóc của ẻm thì đừng bắt lỗi nhé
• Takemichi cũng có thể đổi ngoại hình, nhỏ con hay cao lớn cũng được, có thể mập hoặc ốm cũng được, thậm chí ẻm còn biến thành một con người khác dễ dàng.
• Takemichi ở đây hiền thì có hiền nhưng mà do manga ẻm hy sinh vì người khác quá nhiều rồi, không thể chấp nhận được nên fic này ẻm sẽ ích kỉ lắm, lợi dụng người ta là chuyện thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top