Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[DRATAKE] SỮA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày đầu xuân, trường học ồn ào náo nhiệt giữa giờ giải lao. Trong lớp thỉnh thoảng có vài người ra vào, ở dãy bàn cuối, Takemichi hôm nay lại lạ thường ngồi khúm núm giữa đám bạn mình.


"Này, mày bị ấm đầu à, sao lại mặc cái áo to xụ thế kia?"

Akkun chỉnh lại mấy cái kẹp tóc trên đầu, mắt khó hiểu nhìn em. Giữa tiết trời chẳng lạnh cũng chẳng nóng, chỉ là thỉnh thoảng có vài đợt gió man mát thổi qua, ấy vậy mà con người với mái đầu vàng óng kia lại mặc một cái hoodie dày dặn từ sáng sớm đến giờ.

Người nọ bị hỏi liền lúng túng mở miệng tính nói xong lại thôi, hai bàn tay lo lắng, lén lút vò chặt lấy gấu áo. Ngay khi bâng khuâng không biết nên đáp lời thế nào, Takuya đang ngồi trên cái bàn trước mặt bỗng nhiên nhăn mày.

Cậu ta hít hít mũi xong khựng lại mấy giây rồi quay sang chất vấn.

"Tụi mày có ngửi thấy mùi sữa đâu đây không? Hay là đứa nào bị đổ sữa lên người rồi?"

Mấy người còn lại nghe vậy cũng bắt đầu chú ý đến việc trong không khí đang thoang thoảng mùi sữa, tuy vậy, bọn họ nào để mắt đến khuôn mặt của ai đó đang dần đỏ lên. Đến khi cả bọn gần như đã bỏ cuộc với việc tìm ra nguồn gốc của mùi hương ngọt liệm, thì Takemichi, người chẳng chịu nói lời nào lại bất chợt mở miệng.

"Tụi mày ngồi đây nhé, tao vào nhà vệ sinh một lát!"

'Cộp' cái ghế bị em không thương tiếc đẩy ra, Takemichi chạy vụt ra ngoài mà chẳng chờ đợi bạn em phản hồi lấy câu nói của bản thân. Lách mình qua đám đông, may mắn cho em rằng khu vực nhà vệ sinh hôm nay chỉ còn sót vài ba người qua lại.

Đưa mắt nhìn vào một lớp học không xa, thấy đồng hồ chuẩn bị đến giờ kết thúc giải lao. Takemichi thanh thản thở ra một hơi, trước khi bước vào nhà vệ sinh còn tiện tay lấy luôn cái cái bảng có chữ 'đang dọn dẹp, hạn chế ra vào' chặn trước cửa.

Đi vội vào căn phòng cuối dãy, một tay vừa bấm chốt cửa, tay kia lại nắm lấy cổ áo hoodie lên mũi ngửi. Ngay lập tức, em mím môi, xoay người ngồi lên bồn cầu, cái tay cầm áo kia vẫn liên tục đưa lên đưa xuống, cứ như em đang muốn chắc rằng mình không nhầm lẫn điều gì vậy.

Khi tiếng chuông vào học reo vang khắp trường cũng là lúc Takemichi bất lực gục mặt vào lòng bàn tay. Cả cần cổ đều vì ngượng ngùng mà chuyển sang màu hồng rực, đôi mắt xanh nhắm nghiền như muốn bật khóc đến nơi.

Takemichi không biết chuyện gì đang xảy ra với bản thân em nữa. Chỉ vỏn vẹn hai ngày cuối tuần, cuộc đời em tựa như đã bước sang một trang mới.

Thử hỏi xem, đang yên đang lành tại sao ngực em đột nhiên lại chảy ra sữa vậy? Mới sáng sớm tỉnh dậy, phát hiện ngực mình chảy sữa đến ướt giường, em còn tưởng là bản thân còn đang mơ cơ chứ. Hai bên đầu ngực dều sưng hết lên, như thể sữa bị nghẹn ở trong đấy nên mới chảy ra hoài. Bóp ra thì đau mà khoảng nửa giờ sau nó lại chảy tiếp, *em sẽ chết mất.*

Em cũng có lên mạng tìm rồi đấy, nhưng trên trển bảo rằng em có bầu nên em quyết định tắt máy, không tra nữa. Ngực bị vậy đã là một cú sốc lớn rồi, đã thế còn bảo người ta có bầu, thế thì người ta nên có bầu bằng đường nào cho phải đây?

Mấy ngày cuối tuần, em loay hoay trong nhà, không dám ra gặp ai kể cả Hina. Nếu Hina biết tin thì Hina có cười em không đây? Điều đó em không chắc nhưng việc cần làm bây giờ là giải quyết được vấn đề oái ăm này.

Rõ ràng là em đã cố tính chịu đựng việc mặc cái hoodie to tướng nguyên ngày, vậy mà vẫn không hạn chế được cái mùi sữa kia chui tọt ra ngoài. Ão não xoa xoa trán, nắm lấy viền áo rồi kéo lên, không nằm ngoài dự đoán của em, sau lớp hoodie dày, ngay vị trí hai bên ngực của áo sơ mi trắng đồng phục đã ướt đẫm một mảng.

Takemichi cũng đã nghĩ đến việc vào bệnh viện, nhưng độ tuổi của em phải có người giám hộ đi cùng, ba mẹ đang công tác ở nước ngoài hết rồi, nếu nhờ họ hàng thì không thể đâu, người ta sẽ kì thị em đấy. Hay là em nên nói với bạn bè mình?

Chifuyu? Nói với cậu ấy xong thì chắc từ một thằng ngơ sẽ trở thành hai thằng ngơ mất. Mikey? Lại càng không được, chỉ cần nghĩ đến việc cậu ta biết đến chuyện này là trong đầu em từ hiện ra hình ảnh Mikey sẽ ép em kéo áo lên cho mình nhìn, sau đó sẽ chọt chọt tay vào ngực em xong từ tò mò chuyển sang hứng thú rồi chọc em mãi thôi.

Vậy bây giờ nên chọn ai đây? Trong khi Takemichi còn đang bâng khuâng, tiếng chuông điện thoại trong túi quần lại đột ngột reo.

Trên màn hình trắng xoá của điện thoại nấp gập đời mới, hiện lên mấy dòng tin nhắn vừa được gửi đến.

Draken

Lát nữa đi chơi không?

Ừ nhỉ? Sao nãy giờ em không nghĩ đến Draken? Lớn lên trong môi trường như vậy, hẳn là cậu ta cũng hiểu được gì đó về vấn đề này, không chần chừ nữa, Takemichi bấm vào nút gọi.

Ting ting

"Sao đấy?"

Người nọ bắt máy rất nhanh, như thể đang chờ em phản hồi lại khiến Takemichi còn chưa chuẩn bị kịp, tự bấu lấy lòng bàn tay, giọng nói lấp bấp phát ra.

"C-Chuyện là t..tao có việc muốn hỏi mày."

Tiếng cười trầm trầm vang lên từ đầu giây bên kia, thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng leng keng, chắc hẳn người nọ đang bận sửa xe rồi. Em lúng túng, sợ mình lại làm phiền đến người ta, chuẩn bị bảo thôi lại nghe người nọ đáp.

"Nói đi, tao nghe."

Hàm răng trắng tinh cắn lấy môi dưới, không khí trong nhà vệ sinh tĩnh lặng vì đã vào giờ học ( và có lẽ, Takemichi sẽ ngồi ở đây đến lúc ra về)

"N-này, tao nói xong, Draken đừng cười tao nhé?"

"Ừm."

Vô thức siết chặt cái điện thoại trong tay hơn, em hít một hơi sâu rồi nói ra lời trong lòng.

"Mày có gặp trường hợp nào mà...ừm ngực chảy ra sữa chưa? Kiểu như tự nhiên lại chảy ra sữa ấy."

"Ý mày nói là mẹ bỉm sữa à? Ngực đột nhiên ra sữa thì chắc là có bầu hoặc là mới sinh con rồi."

"Không phải, tao làm sao có bầu được?"

Nói xong, Takemichi mới nhận ra mình vừa mới nói gì, em giật mình bụm miệng, rối ren không biết phải làm gì tiếp theo.

"Gì?"

"M-Mày bị hả?"

Cười gượng, nghe giọng điệu của đầu dây bên kia cũng đủ biết người nọ cũng đang hốt hoảng lắm. Tiếng bước chân như có người đi vào, Takemichi nhìn chăm chăm xuống sàn, hạ nhỏ giọng mà giải thích.

"Tao cũng không biết sao nữa, giờ sữa cứ chảy ra mãi làm tao không dám vào lớp, aishhh chết tiệt!"

"Nhưng...n-này là thật sao?"

"Đợi chút, để tao chụp cho mày xem."

Xoa xoa mi mắt muốn sụp xuống sau một đêm không ngủ, Takemichi thoát ra khỏi phần cuộc gọi rồi chọn vào máy ảnh. Loay hoay kéo áo lên rồi không biết cầm ở đâu vì hai tay đã phải canh chỉnh góc chụp, xong, em đành ngậm cả hai viền áo bằng miệng mình, nửa người mảnh khảnh cùng nơi đang đỏ hồng sưng to kia mất đi thứ che chắn, thỉnh thoảng run lên vì lạnh.

Nhìn vào ống kính nằm trên mặt sau của cái điện thoại nắp gập, em bấm chụp đến khi nào bản thân nghĩ là đã đủ vì em chẳng thể nào biết được cả người có lọt trọn vào khung hình hay không. Nhả thứ đang cắn chặt giữa hai răng, một tay em vừa chỉnh lại cái áo xốc xếch, tay kia là lướt lướt vào thư viện ảnh.

Phía đầu dây bên kia vẫn là tiếng động cơ xe ồn ồn cùng tiếng kim loại va chạm, Takemichi đã chọn ra mấy tấm hình ưng ý, bấm nút gửi, em còn tốt bụng nhắc với người nọ một câu.

"Tao gửi cho rồi Draken rồi đó."

Âm thanh xột xoạt vang bên tai, sau đó thì

'Choang'

Takemichi bị tiếng động phát ra làm giật bắn mình, em lo lắng hỏi.

"Làm sao đấy? Mày lại rớt đồ à?"

Em nói xong một hồi vẫn chưa có ai đáp lại, thở dài một hơi, trách thầm Draken bất cẩn thật đó. Áp tai vào loa điện thoại, vẫn nghe được tiếng thở dồn dập nên Takemichi thử kêu lại.

"Draken à, Draken ơi, mày đâu rồi?"

Ão não miết lấy cái hoodie, chắc hẳn là Draken còn đang sốc với mấy tấm hình đó lắm, mặt đã đỏ như tôm luộc, Takemichi đột nhiên muốn nhanh chóng tắt máy.

"À..ừm nếu mày bận thì tao tắt máy nhé, chiều nhớ đón tao đấy!"

-Tít- tít-



Thô bạo vứt cái điện thoại sang một góc, Draken ôm chặt khuôn mặt nóng bừng bừng của mình mà gục xuống. Hai mắt hắn mở to như chưa tin được thứ mình vừa thấy, cả người căng cứng đến tiếng tim đập dồn dập vẫn có thể nghe bên tai.

Miệng mở hờ, hổn hển hô hấp, trong đầu tràn ngập những hình ảnh vừa được gửi ban nãy, Draken vẫn không nghĩ được rằng sẽ có ngày hôm nay, ngày mà Takemichi tự động gửi cho hắn những tấm hình nóng mắt như vậy.

Mím chặt môi lại, Draken liếc về cái điện thoại còn đang nằm ở dưới đất. Bàn tay run run nhặt nó lên, gấp rút mò vào phần hội thoại vừa nãy, hai tấm hình kia lại lập tức đập vào mắt.

Tấm đầu tiên, cả người thon thả trắng nõn của em được canh ngay chính giữa, phía sau vẫn có thể thấy được vách tường của nhà vệ sinh trường học quen thuộc (nghĩ đến người nọ chỉ vì gọi điện cho mình mà cúp học trốn trong nhà vệ sinh thôi cũng đủ khiến Draken thoã mãn). Hắn cứ miết mãi cái phía trên cùng của tấm ảnh, mà khi nhìn lại mới thấy, tuy cả khuôn mặt em không bị lọt vào khung hình, nhưng cặp môi đẹp đẽ đang ngậm chặt lấy gấu áo kia cùng cái cằm nhỏ đều được bắt trọn.

Đến tấm thứ hai, có vẻ là do run tay nên tấm này mờ hơn tấm trước, nhưng mà, bầu ngực đang sưng lên lại được chụp với một khoảng cách gần hơn, mà một bên còn đang bị bàn tay thon dài bóp lấy, nhìn kĩ vẫn còn thấy dấu tay đỏ ửng hằn lên. Thề rằng, hắn đã gầm gừ trong miệng khi thấy giọt sữa trắng còn đọng trên đầu ti em.

Đờ người mấy phút dài, đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn màn hình điện thoại mặc cho gân máu đã nổi đầy. Draken cau mày xem đồng hồ, vẫn còn hai tiếng mới đến giờ em tan học. Ghét bỏ rồi tiếp tục vứt điện thoại lên bàn, hắn chạy vụt vào nhà tắm.



Takemichi vội vàng lùa hết những thứ linh tinh vào balo, mặc kệ mấy người kia vẫn còn đang thắc mắc mấy tiếng vừa rồi em đã trốn đi đâu. Ngay khi cây bút cuối cùng rơi vào, tiếng chuông trường cũng trùng hợp ồn ã vang lên. Giữ một khoảng cách nhất định với mọi người xung quanh, em đeo balo lên vai rồi mau chân rời khỏi lớp.


Vừa đi đến cổng trường, em đã thấy được bóng hình to lớn quen thuộc đang tựa vào xe moto phía sau. Khoé môi không kiềm được cong lên, em nhón chân đưa cao tay vẫy vẫy, nhưng sao hôm nay Draken lạ lắm, ánh nhìn đó...em lỡ làm gì sai sao?

Chạy lại chỗ người nọ, né tránh cặp mắt đang híp lại kia, Takemichi vội tìm chủ đề để nói.

"Hôm nay mày không mặc đồ của tiệm xe hả?"

"Ừm, bị bẩn rồi."

Draken lấy lệ gật đầu rồi xoay người leo lên xe, thấy em còn đang đứng đó, hắn ta nghiêng đầu rồi liếc mắt một cái, Takemichi ngay lập tực đã leo lên xe không dám rề rà thêm.

Xe chạy với tốc độ nhanh như chưa từng có, em bị gió thổi cay mắt phải giấu mặt vào tấm lưng to lớn của người đằng trước. Không khí mát lạnh của mùa xuân, bên mũi bỗng dưng phản phất mùi sữa ngọt ngào, Draken trong vô thức siết chặt tay lái.

"Này, chạy từ từ thôi, mày tính tông chết người ta à?"

Takemichi hốt hoảng, hai tay tự động luồn qua ôm lấy hông hắn. Tốc độ xe chạy ngày càng nhanh hơn, nếu không vì tiếng gió trời rin rít lùa vào tai thì có lẽ em sẽ nghe được tiếng nghiến răng của Draken ngay lúc này.

Xe chạy vun vút trên đường, mới đó đã đậu trước một nhà chứa trong phố đèn đỏ. Takemichi vuốt lại mái tóc tán loạn, ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu nhiều màu quen thuộc, bàn tay nhỏ nắm lấy áo khoác của Draken.

"Không phải mày bảo sẽ chở tao đi chơi sao?"

Dẫn xe vào trong, người nọ vừa đi vừa đáp lại.

"Giờ đi chơi thì mày có chơi nổi không? Vào đây để tao xem thử cho."



Khoanh gối ngồi trên giường, Takemichi lúng túng lén liếc nhìn con người đang ngồi đối diện, trùng hợp thay Draken cũng đang âm thầm nhìn em, hai ánh nhìn vừa chạm vào nhau đã vội vàng lia đi chỗ khác. Khoé môi gắng gượng cong lên một cái, em hỏi.


"Bây giờ tao cởi áo ra, nhé?"

Đưa tay với lấy điều khiển để chỉnh lại nhiệt độ phòng, Draken ậm ừ trong miệng. Thấy em bắt đầu cử động, mắt hắn chăm chăm vào đôi bàn tay trắng nõn đang chật vật cởi áo hoodie. Ngay khi cái áo to tướng bị vứt sang chỗ khác, trán Draken từ khi nào đã nổi đầy gân xanh.

Kéo mảng áo bị ướt đang dính vào da, Takemichi chần chừ chốc lát nhưng vẫn quyết định cởi nốt. Cả căn phòng lặng như tờ, chỉ nghe mỗi tiếng quần áo ma sát cùng tiếng thở trầm thấp của Draken. Từng nút áo một, chậm rãi được em tháo mở.

Đầu ngực còn đang rỉ sữa, sưng đỏ lên đã không còn gì che chắn. Làm Draken xem đến biểu cảm trên mặt trở nên cứng ngắt. Hoang mang đẩy đẩy đùi của người nọ, khiến hắn giật mình mà tỉnh giấc giữa ban ngày. Vành tai đã đỏ bừng từ lâu, Draken đưa mắt chăm chăm vào đôi ngươi màu trời kia rồi hỏi.

"Tao sờ được chứ?"

Giả vờ nhìn lên trần nhà, Takemichi ngượng nghịu gật đầu. Ngay lập tức, hai cánh tay to lớn nắm lấy vai em khiến em bị bất ngờ phải quay sang cau mày với người nọ, nhưng tiếc là hắn không thấy được vì hai mắt còn đang bận dán vào cặp ngực kia.

Takemichi bị đẩy ra sau, lưng tựa vào thành giường, áo sơ mi trắng còn đang khoác trên người vì dịch chuyển mạnh nên tuột xuống khuỷu tay. Cặp chân vì khoanh gối lâu nên đã sớm mỏi nhừ, vì thế, em tự động tách chân sang hai bên, lại như đang tiếp tay giúp người nọ đến gần hơn.

Nhắm nghiền mắt, không dám nhìn Draken sẽ làm gì tiếp theo. Hơi thở ấm nóng phả ra bên tai, khiến em muốn rụt mình lại, cảm giác lạnh lẽo mon men từ thắt lưng sao thì bao bọc lấy một bên ngực. Em mím chặt môi cố gắng bỏ mặc cái thô ráp truyền từ đầu ngón tay của hắn, thì đột nhiên.

"Uh! Đ-đừng có bóp mà!"

Ôm chặt miệng, em trừng lớn mắt, cắn răng khi hắn lại không nghe lời mà cố tình bóp mạnh thêm cái nữa. Đánh khẽ vào vai Draken, sau đó thì chỉ nhận được một tiếng cười nhạt.

"Không bóp thì làm sao sữa ra hết hửm?"

Chưa đợi em kịp phản ứng, lòng bàn tay đã tiếp tục nắn miết bầu ngực non mềm, chất lỏng màu trắng liên tục rỉ ra nơi đầu nhũ. Hắn âm thầm chửi thề một tiếng, ngón cái xoa xoa đến khi ngực em lắm lem.

Bàn tay trên vai hắn ngày càng bấu mạnh hơn, Takemichi hoang mang muốn né người sang một bên nhưng mấy chốc đã bị kéo lại chỗ cũ. Trong ánh nhìn mờ mịt, em thấy hắn cúi người xuống, cả thân người to lớn che khuất hết ánh sáng nơi đáy mắt. Ngại ngùng và ham muốn đưa đẩy nhau trong không khí, Draken cảm thấy mình đã bị cuốn vào xoáy nước xanh ngời, hắn nhỏ giọng.

"Cho tao chạm vào Michi được chứ?"

Người em run lên, cùng với đôi ngươi mấp máy nước, em ngẩng đầu nhìn hắn. Cái nhìn săm soi trên khuôn mặt quen thuộc, đọng lại vài giây sau đó lại nhìn vào cái cửa phòng màu ngà phía trước mặt. Âm thanh khe khẽ vang lên gượng gạo.

"Không thể đâu, mày cũng biết vì sao mà."

Nghe vậy, đôi tay đang sờ soạng trên người em khựng lại. Rồi đột nhiên, Draken cười lớn, hắn gục đầu vào hõm cổ em, cười một cách ngặt nghẽo. Tháo sợi dây buộc khiến mái tóc vàng xả ra tán loạn, bàn tay gân guốc lại lần nữa trêu chọc, từ thắt lưng mảnh khảnh chậm rãi trườn xuống nơi đang nhô ra sau lớp vải dày của quần đồng phục khiến Takemichi giật bắn.

"Chỗ này đã sưng lên hết rồi mà còn muốn trốn à?"

Cắn mạnh lên vành tai ửng đỏ, lôi kéo bàn tay lạnh cóng chạm vào đũng quần nóng bỏng của mình. Draken nhìn em còn đang ngơ ngác mà thích thú hôn lên bả vai trần.

"Trùng hợp là tao cũng đang khó khăn đây, mày giúp tao thì tao sẽ giải toả cho mày, chịu không?"

Ngay lập tức, Takemichi lắc đầu nguầy nguậy, dù vậy, khuyu quần vẫn bị mở ra, thấy mấp mé quần lót màu trắng bên trong. Cằm bị níu lấy, buộc phải ngước đầu lên, mi mắt trở màu hồng rực trông có vẻ muốn khóc đến nơi, đột nhiên em cảm thấy Draken hôm nay đáng sợ hơn thường ngày, mái tóc xoã ra lâu ngày chưa được thấy khiến em lạ lẫm, cứ ngỡ đây là một con người khác.

Trong mắt Takemichi, Draken đang dần dà cúi người xuống, vài sợi tóc vàng rũ lên má em, hai đầu mũi cận kề nhau. Hơi thở trở nên dồn dập, em nhắm nghiền mắt, cầm lấy một góc áo của người nọ. Ngay khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, một cảm giác đê mê khó tả truyền đến. Chống một tay ra sau thành giường, hắn như giam em trong lòng ngực mình như thể đang sợ em sẽ khước từ.

Nhẹ nhàng mút lấy cánh môi hồng, hắn chưa vội luồn lưỡi vào trong mà là đang thực hành cho em biết mình nên làm gì tiếp theo. Và như những gì Draken muốn, Takemichi đã vội choàng lấy cổ hắn, em vụng về bắt chước mà làm lại y hệt.

Bị sự đáng yêu ấy chọc cười, Draken rộn ràng trong lòng, không đợi nữa mà câu chặt eo em, đầu lưỡi gấp gáp luồn vào. Takemichi vì chưa bắt kịp, âm thanh nức nở liên tục phát ra. Cả người em căng cứng vì xúc cảm mới trải qua lần đầu, lấy làm lạ khi em lại thấy thích việc bản thân bị hôn để không thở nổi như thế này.

Lén lút mở hé mắt lên nhìn, đón chào em là khuôn mặt điển trai cùng cặp mắt đen láy đang chăm chăm vào mình. Ngay trong tức khắc, em nhắm mắt lại, màu ngượng ngùng hiện trên má ngày càng đậm.

Nâng Takemichi lên để em ngồi lên đùi mình, Draken vừa hôn em vừa cởi áo. Thân hình săn chắc lộ ra, áp sát với cả người non mềm, sữa từ đầu ngực Takemichi không ngừng chảy ra như muốn hắn phải chú ý đến nó. Draken rít lên trong nụ hôn, buông tha cho đôi môi đã sưng tấy, một tay ôm lấy gáy em mà kéo ra sau, tay kia lại đỡ lấy hông em khiến cặp ngực nhỏ nhắn hiện lồ lộ ra.

Ôm mặt thở hổn hển, Takemichi sớm biết hắn sẽ làm gì tiếp theo, em giả vờ lia mắt sang nơi khác nhưng hông lại đẩy đẩy, ma sát phần thân dưới của cả hai lại với nhau. Tức thì, mông em bị hắn bóp mạnh để nhắc nhở, thế là Takemichi đã không còn dám động đậy nữa.

Vén tóc ra sau tai, Draken như đang rất hào hứng với thú vui mới, môi cong lên khi chọt chọt xung quanh ngực khiến sữa toé ra. Liếc nhìn người đang sắp khóc oà đến nơi kia, Draken không nỡ lòng trêu chọc. Hắn nghiêng đầu, miệng chạm nhẹ vào đầu ti hồng hào khiến lông tơ của em đều muốn dựng đứng hết cả.

Draken mút một cái thật khẽ, vài giọt sữa liền tràn vào nơi đầu lưỡi. Vị ngọt ngào dâng trào đến cuống họng, hắn không những không ghét bỏ mà mút mạnh thêm cái nữa, sau đó thì ngậm hẳn vào miệng. Lồng ngực phập phồng lên xuống, Takemichi tưởng chừng như mình đã ngừng thở. Bàn tay em nắm lấy mái đầu vàng óng còn đang nhấp nhô trên ngực mình, môi há hốc đến rên cũng chẳng ra tiếng.

Được chuốc say bởi em, hắn mạnh bạo kéo cái quần đồng phục vướng víu xuống, giúp vật nhỏ nọ bật ra sau bao nhiêu lâu bị chèn ép. Hung hăng in dấu răng của mình thành một vết tím tái xung quanh bầu ngực để đánh dấu, Draken cũng bắt đầu mò tay xuống để giải thoát cho thứ to lớn của mình.

Mắt mở lớn khi thứ khổng lồ của hắn được lôi ra, Takemichi bất chợt lại tự ái khi nhìn lại thứ của bản thân. Thấy em đang cau mày, Draken rướn người hôn lên mi mắt tựa một lời an ủi. Nắm lấy nơi nhạy cảm của cả hai trong lòng bàn tay, hắn bắt đầu di chuyển lên xuống theo từng nhịp.

Lần đầu biết đến loại cảm giác sung sướng này, đôi môi bị em cắn đến toé máu. Những tiếng nấc nghẹn ngào vang lên như một giai điệu không ngừng nghỉ tràn ngập lấy căn phòng, liếm lấy nước mắt đã lắm lem trên khuôn mặt ửng hồng, Draken từ tốn âu yếm em. Cạ cạ đầu mũi đỏ, hắn trong mắt đã chẳng còn ánh sáng mà sớm đã bị thứ dục vọng nào đó lấp đầy, âm thanh trầm thấp cùng tiếng thở hắt đồng loạt thoát ra.

"Tao thích Michi lắm, Michi có biết không?"

Nghe được lời tỏ tình, em mở hé đôi ngươi còn mịt mờ, đưa bàn tay bủn rủn lên xoa nhẹ má hắn, đảo mắt rồi hôn lên đôi môi kia. Hài lòng trước lời đồng ý được thực hiện gián tiếp, Draken níu lấy gáy em, tiếp tục mở đầu cho một cuộc day dưa môi lưỡi khác.




Trong nhà tắm, mặc kệ từng dòng nước xối xả đổ lên người, Draken chống tay lên tường, hắn ôm lấy khuôn mặt không biết có phải là do hơi nóng làm đỏ hay không. Tiếng chửi thề âm thầm nối đuôi nhau thoát ra khỏi miệng, có vẻ như hắn vẫn chưa tin được bản thân vừa trải qua những gì. Vẫn chưa tin được rằng, thứ tình cảm mà bản thân muốn giấu cả đời hôm nay lại được em đáp trả.


Giọng điệu cáu gắt qua đi rồi tiếp tục lại là những tiếng cười ngặt nghẽo. Draken không kiềm được mà khoé miệng cứ cong lên mãi. Choàng khăn lên đầu, hắn đi ra khỏi phòng tắm, đôi chân bước vội đến con người còn đang đắp chăn ngủ say trên giường của hắn.

Một tay chống cằm, hắn say sưa tựa thiếu nữ mới biết yêu, ngắm hoài khuôn mặt người trong lòng. Chốc lát lại xoa xoa cặp môi đã sưng lên một cách đáng yêu của em, thêm vài giây sau lại lén lút hôn lên má người ta, cứ làm trò mãi vì không biết chán là gì.

Rồi chợt hắn chú ý để tấm chăn bị ướt một mảng nhỏ mà người nọ đang đắp. Mắt híp lại, hắn loay hoay không biết có nên làm chuyện đang nghĩ trong đầu. Lòng xém chút nữa đã kiên định sẽ ngay thẳng lại vì một tiếng ưm của em trong lúc say ngủ phá nát.

Não nề thở ra, hắn khe khẽ kéo tấm chăn xuống. Cố gắng không nhìn chăm chăm vào thứ ngon nghẻ trước mắt, nhưng Draken vẫn phải đờ đẫn trước thân hình nuột nà chẳng được che chắn ở dưới lớp chăn dày.

Không còn nghi ngờ gì nữa, ngực Takemichi lại tiếp tục chảy sữa và cái mảng ướt kia chính là thành quả của nó. Từng giọt sữa còn đọng bên trên khiến Draken phải nuốt ực trong họng. Lật ngửa em lại, hắn từ từ mò lên giường.



Trong cơn mơ, Takemichi lại đột nhiên thấy mình bị một thế lực đen tối nào đó ghìm chặt. Cả người mềm nhũn không tài nào dãy dụa nổi, môi cứ liên tục nức nở rên la. Cảm giác nóng bỏng như có hàng trăm con kiến đốt lấy mình buộc em phải tỉnh giấc.


Mơ màn lau đi nước mắt đã chảy xuống gối nằm, âm thanh chụt chụt không ngừng vang lên bên tai. Em nghi ngờ nhìn xuống nguồn cơn của cảm giác nọ, đập vào mắt em đó là ngực của bản thân đang bị tên đầu vàng kia mê mẩn mút lấy.

Đột nhiên, Takemichi lại muốn đi ngủ lại.

Cả hai đều trần trụi không có thứ gì ngăn cách da thịt va chạm với nhau, mà điển hình là cái thứ to lớn đó vẫn đang chọc vào mông em.


Draken cảm thấy cặp đùi đang vắt trên vai mình run lên, hắn bất giác ngước đầu nhưng trong miệng vẫn ngậm lấy nơi da thịt non mềm. Thấy em đã dậy, Draken nở ra một nụ cười kiểu mẫu, nhả đầu ngực đã bóng bẩy nước bọt, hắn trườn lên, mặt đối mặt với em.

"Ngủ ngon quá nhỉ?"

Bực dọc xoay đầu sang một bên, em nhỏ giọng mắng.

"Đáng ghét quá! Không yêu nổi."

Nụ cười trên khoé miệng ngày càng cong lên, hắn gục đầu vào bả vai em. Phía dưới hông lại đẩy đẩy khiến em ngại ngùng đỏ bừng mặt. Hôn lên xương quai xanh, Draken hỏi khẽ.

"Muốn không?"

Lát sau, Takemichi vẫn giữ kín miệng không đáp lại, thấy vậy hắn tự cho đó là một lời đồng ý mà với tay kéo hộc tủ đầu giường. Tò mò nhìn theo, ai ngờ thứ bên trong lại khiến em ngượng chín mặt.

Hàng chục chai gel bôi trơn đủ màu còn nguyên tem được xếp gọn gàng theo từng hàng. Draken chọn đại một chai màu trắng, âm thầm híp mắt khi bắt gặp ánh nhìn hoang mang của em, chỉ biết trách rằng hàng tồn kho nhiều quá không còn chỗ để nên mới phải để nhờ trong phòng hắn nhưng bây giờ thì cũng tiện đi, đỡ phải chạy đi lấy.

Đổ chất lỏng trong suốt lên lòng bàn tay, Draken ra hiệu cho em nằm sấp xuống, Takemichi cũng ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ làm theo. Đẩy hông em cao, khiến cặp mông căng tròn trắng nõn nhô lên, một tay ấn lấy thắt lưng mềm mại, Draken trợn trừng mắt khi bắt gặp nơi xinh đẹp nhàn nhạt hồng ở giữa khe mông.

Chất gel man mát cùng ngón tay thô to của Draken chạm đến nơi thầm kín khiến em run lên bần bật, cả khuôn mặt nhỏ nhắn giấu nhẹm vào gối. Hắn liếm môi, xoa xoa giúp nơi kia trở nên mềm mại, khoảng vài giây sau, hắn vỗ nhẹ mông em như đang muốn bảo em chuẩn bị trước việc làm kế tiếp của hắn.

Giữa tiếng rên nghẹn ngào của Takemichi, Draken chậm rãi đẩy ngón tay mình vào trong. Cảm giác chật khít cùng ấm nóng và mềm mại bạo bọc lấy khiến hắn kiềm chế rít trong miệng, tự nhìn xuống vật của bản thân, nghi ngờ không biết khi đẩy vào em sẽ đau hay không.

Ngón tay đâm rút liên tục, Takemichi sớm đã không thấy đau đớn gì nữa, xúc cảm kì dị đang nảy mầm làm em muốn nhiều hơn. Quay đầu đưa mắt với người nọ, em cố gắng đẩy mạnh mông mình ra sau giúp cho ngón tay kia có thể chui vào sâu nhất có thể, đến khi chạm được một điểm nhất định, Takemichi bất ngờ rên lớn.

Bóp lấy bắp đùi nhỏ khiến nó hằn lên dấu tay, với phản ứng của em, Draken thích thú huýt sáo cảm thán, hắn cũng nhanh chóng chộp lấy gel bôi trơn mà đổ thêm để đưa vào ngón tay tiếp theo.

Cứ thế, chưa đợi Takemichi kịp thở hay chuẩn bị trước, từng ngón tay thon dài cứ nối đuôi nhau mà đâm vào trong em. Từng tiếng rên rỉ dường như đã không còn kiểm soát được, chỉ biết phát ra theo từng cú đâm.

Mắt em nhoà đi, mặc kệ cho hắn lật ngửa bản thân lại. Mấy ngón tay lắm lem dịch thể được rút ra, hắn cúi đầu hôn lên cánh môi người trong lòng. Trong lúc còn đang chìm đắm trong nụ hôn, tiếng bốp bốp vang lên bên tai mãi, đợi đến khi em liếc xuống, thì mới nhận ra rằng hắn đang đập đập dương vật đã nổi gân vào má đùi mình.

Dứt khỏi môi Takemichi, hắn vội vàng xoa gel bôi trơn lên cây hàng của bản thân, mắt lại thỉnh thoảng nhìn xuống con người đang xụi lơ không biết trời trăng nằm dưới.

Áp miệng lên cái trán nõn nà, hắn dịu dàng tặng em những nụ hôn an ủi. Phần đầu khấc to bự cũng từ từ chui tọt vào trong. Takemichi hốt hoảng bấu chặt lấy bắp tay hắn, mà Draken cũng không khá hơn là bao, hắn cắn răng, chậm rãi tiến sâu.

Đến khi cả hai đã gắn kết với nhau theo cách trọn vẹn thì trên người cũng đã lấm tấm mồ hôi. Draken liên tục xoa bụng cho em, mắt lại quan sát biểu cảm của người trong lòng. Sau vài lần đâm rút, Takemichi có vẻ như đã quen với cảm giác này, cái cau trên hàng mày cũng vơi đi không ít.

Được đà, hắn ra vào nhanh hơn, tiếng thở dốc cùng âm thanh động lòng người ngày càng lớn. Sung sướng ngậm lấy đầu ngực tràn đầy sữa, Draken trở nên chìm đắm vào những gì em mang lại. Ngửa đầu ra sau, Takemichi vô thức ưm a trong miệng, cả bụng bị đâm đến căng trướn, cuối cùng chỉ biết thuận theo hắn.



Tối muộn, nhắm nghiền mắt gối đầu nằm trên lồng ngực rắn chắc của người bên cạnh. Takemichi đoán rằng ngày hôm sau em sẽ không đi học nổi với đôi chân mỏi nhừ này. Dưới những cái âu yếm, cả hai ôm nhau chìm vào giấc mộng đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top