Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16: Người phàm trần.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Akane bận tối tăm mặt mũi với công việc bác sĩ chú thuật sư. Với cái nghề lúc nào cũng dễ dàng mất đi tính mạng, Akane ở trong mắt chú thuật sư là một cái phao cứu sinh đầy hi vọng. Rất nhiều nơi yêu cầu Phản Chuyển Thuật Thức của Akane, mà Akane cũng rất cần tiền để trả hết nợ ở nhà.

Akane luôn nhận được một phong bì giấu tên, bên trong là rất nhiều tiền. Cô gái trầm mặc, nhìn lớp giấy lây dính thứ mùi vị gì đó, và cả khu nhà chứa đầy tàn uế. Akane khẳng định mình sẽ không sai, đó là hương vị máu. Thậm chí đôi khi còn sẽ có chú linh bị bám trên phong bì.

Akane nhìn đứa trẻ nhỏ nọ, cậu ta bình thản nằm trên giường bệnh. Vẫn là cơ thể da bọc xương, lộ ra những đốt xương ghê rợn, Akane nhắm mắt lại, ma xui quỷ khiến, cô đã đem chuyện này nói ra cho Takemichi.

Takemichi cũng chỉ im lặng mất mấy giây, sau đó nâng lên khóe môi, an ủi Akane không cần lo lắng. Tiền này không phải do Inui Seishu kiếm được. Nếu Akane ghét tiền bẩn, ghét nhận được sự thương hại, cậu sẽ giúp cô ấy.

"Chào cậu, Kokonoi Hajime, đã lâu rồi không gặp."

Chà, xưng hô cậu - tớ này hơi gượng miệng nhỉ? Nhưng dù sao thì hai người cũng đâu có quen biết gì. Thật đáng buồn.

Takemichi hơi nghiêng đầu, đối với người vừa bước đến nở một nụ cười. Có lẽ do bản thân cũng không giỏi giao tiếp, Takemichi nhớ đến Hinata, người sẽ luôn mang theo tươi cười tràn đầy ôn nhu. Cậu học theo cô ấy, nhưng nụ cười này trở nên có mấy phần gượng gạo như đang bất đắc dĩ.

Kokonoi Hajime hiện tại đã lớn hơn một chút, mái tóc dài hơn, bị rẽ ngôi lệch sang một bên, một đôi mắt xếch sắc bén như con rắn hoang.

Trưởng thành, chín chắn, mặc dù lúc nào cũng bỡn cợt ngạo mạn, Kokonoi đứng trước Akane, đứng trước Inui Seishu, cuối cùng là Takemichi đều không thể làm bộ làm tịch tỏ thái độ.

Kokonoi liếc mắt, nhìn thấy trong mắt đối phương hiện lên sự hoài niệm. Ánh mắt hắn lướt xuống khung xương chứa buồng phổi một con người, nơi đó của Takemichi đều gầy lộ rõ xương. Giống như cơ thể của một người già, sắp gần đất xa trời.

"Đã lâu không gặp, Hanagaki. Chuyện năm đó, cảm ơn mà— cậu đã cứu Akane."

Kokonoi cúi đầu, chân thành nói một câu như thế. Takemichi không vội nâng cậu ta dậy, trên tay vân vê cuốn lịch để bàn. Kokonoi ngẩng mặt lên, thấy đôi phương đưa lên một tờ phong bì.

Kokonoi mở lớn mắt, Takemichi khẽ chớp mắt, nhìn Kokonoi giống như một con rắn nhỏ bị người lạ vô tình dẫm đuôi, tức giận cuốn lại người, hung ác trừng Takemichi.

Takemichi nheo mắt, nghiêng đầu, đưa tay đỡ lấy một con bướm xanh.
Tựa như than thở, nhẹ giọng nói:

"Tình yêu đúng là nguyền rủa đáng sợ nhất, đúng không Kokonoi?"

Đôi mắt rắn hoang gắt gao nhìn từng động tác nhỏ của người nọ. Tươi cười trên môi Takemichi chưa hề dừng lại làm Kokonoi cảm thấy rất quái dị. Mặc dù hai người không thân thiết nhau, nhưng ngẫm lại, thái độ Takemichi từ lâu đã rất bao dung. Bao dung Inui Seishu, và cả Kokonoi nữa, đối phương đối với ác ý cùng lần bày trò bắt nạt của hai người dường như chưa bao giờ tức giận. Chỉ bất đắc dĩ, như một người anh trai, nhẹ giọng bảo: "Lần sau đừng như thế nữa."

"Có mệt không? Một đứa trẻ như cậu, chạy theo thế giới của người lớn tràn đầy dơ bẩn. Trong lòng chắc cũng đã dần chớm đông rồi, thứ duy nhất khiến cậu duy trì nó, hẳn là Akane đúng không?"

Kokonoi mờ mịt, phản ứng đầu tiên là tự hỏi "thằng nhóc đó điên rồi sao?".

Sau đó, Kokonoi đặt tay lên ngực mình, chớm đông? Hình như là vậy, từ trái tim, vai, chân, tất cả đều nặng nề. Đáy lòng không hề ngăn nắp, lúc nào cũng rối tung rối mù, thế giới của người lớn như lời của Takemichi. Bất công, phức tạp, đen nhem nhẻm, nhơ nhuốc đến nỗi làm người ta chán ghét. Chỉ có Akane, lúc nào cũng tươi đẹp, Akane là ánh sáng duy nhất cứu rỗi Kokonoi.

"Kokonoi, đừng gửi những thứ này cho Akane, cũng đừng kiếm tiền bẩn nữa."

Kokonoi sực tỉnh khỏi sự miên man, hung hăng cắn răng nhìn Takemichi. Cậu ta bị Takemichi nói, tức giận đến nỗi bật cười thành tiếng, chất vấn đáp:

"Mày là cái thá gì?"

Takemichi "A?" một tiếng, phản ứng lại chính là "lúc này mới giống Kokonoi.

Takemichi nhanh chóng nở ra một nụ cười rạng rỡ, lóe mù mắt người xem, vô cùng tự tin nói:

"Tôi là cái thá được chị Akane tin tưởng."

Kokonoi: "..."

Uống coconut cũng không bớt cay được!

Kokonoi hai mắt tối sầm, nếu có trong tay một nắm lá ngón, chắc chắn cậu ta sẽ không do dự nhét nó vào mồm Takemichi.

Con bướm trên tay bay đi mất, Takemichi để cuốn lịch lại trên bàn, chậm chạp thu lại tâm tình đùa giỡn. Cậu đối diện trực tiếp với ánh mắt của Kokonoi, đôi mắt ngát xanh dường như làm đối phương thoáng rùng mình.

"Kokonoi, nếu cậu cứ giúp Akane bằng cách kiếm tiền bẩn, cậu sẽ giết chết Akane."

"Tại sao?"

Takemichi không nói không rằng, chỉ ngoắc tay, đưa cho Kokonoi một chiếc mắt kính bảo cậu ta đeo lên.

Vào khoảnh khắc đôi mắt người trần được phủ một lớp tròng kính, thế giới của Kokonoi thay đổi. Nó tối sầm đi, lộ ra những vết dấu chân kỳ lạ, Kokonoi cúi xuống nhìn thứ đang quấn lấy tay mình. Một thứ gì đó màu đen ngòm, nhớp nháp, làm người khác buồn nôn.

Trái tim Kokonoi như đình chỉ hoạt động, mồ hôi lạnh không kiểm soát được tuôn ra. Kokonoi cảm nhận rõ ràng, có thứ gì đó đang xuất hiện sau lưng cậu, đè nặng lên vai, quấn lên tay, cuốn lấy đôi chân của Kokonoi.

Kokonoi đứng yên một chỗ, không dám xoay lưng lại, từng tế bào của cơ thể đang kêu gào cậu không được nhìn thứ đó. Kokonoi lạnh căm đứng giữa phòng bệnh vào tiết mùa hạ. Cậu chỉ có thể ngẩng đầu, đối diện tầm mắt với Takemichi.

Mà đối phương lúc này, ngồi trên giường bệnh, gương mặt non nớt không còn tươi cười có phần ngây ngô như vừa nãy. Cậu ta cười một cách nghiền ngẫm, quan sát Kokonoi, bàn tay vẫn còn cắm ống nước biển đan vào nhau, đặt trên tấm chăn đầy mùi thuốc sát trùng.

Takemichi cười, lần này là đến từ nội tâm chứ không phải bắt chước theo ai cả. Kokonoi có ảo giác đôi mắt của cậu ta như viên đá quý tinh khiết, phản chiếu lại toàn bộ hình ảnh của bản thân Kokonoi lúc này. Gió bên khung cửa sổ lay nhẹ cánh con bướm đang đậu trên thành giường bệnh, một nửa nắng rơi trên cơ thể gầy của Takemichi, lại không đủ để phủ lên gương mặt cậu ta, để mặc nó chìm trong một khoảng bóng. Nhưng nhờ có vậy, Kokonoi càng thấy được ảnh phản chiếu trong đôi mắt như đang sáng rực của người nọ.

"Nhìn được sao? Kokonoi Hajime?"

Takemichi giống như vui sướng, đôi tay chuyển sang đan lại, để cho cậu ta tì cằm lên từng khớp xương. Khóe môi mỏng nhẹ cong lên, Hanagaki Takemichi giống như một vị sứ giả, lịch thiệp mở ra cánh cửa tân thế giới với Kokonoi. Giọng nói trong trẻo giấu không được vui cười tựa như ma sát lên màn nhĩ Kokonoi đến mức tê dại.

"Chào mừng đến với thế giới này, người phàm trần."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top