Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Dữ Chú Phược - một loại ràng buộc từ khi sinh ra, là trao đổi đồng giá mà chú thuật sư không có quyền lựa chọn. Giống như Zenin Maki, chị ấy sở hữu lượng chú lực ít ỏi đến mức không thể nhìn thấy chú linh, nhưng được bù lại một cơ thể có tố chất, thể lực kinh người.

Thực ra Gojo Satoru cũng không chắc lắm việc Thiên Dữ Chú Phược là bẩm sinh hay giữa đường xuất hiện. Nói chung thì chúng không nhất thiết có khi mới sinh ra.

Tuy nhiên Gojo Satoru nói, lượng chú lực của Takemichi tuy nhiều hơn bạn bè đồng trang lứa, nhưng chưa đủ đến mức có được bằng Thiên Dữ Chú Phược, và sức mạnh thể chất của Takemichi rất bền bỉ.

Cho nên, trao đổi chắc chắn không phải chú lực và cơ thể.

"Mặc dù thầy cũng không rõ em đã dùng cái gì để trao đổi, nhưng thầy lại biết năng lực đặc biệt mà em có từ Thiên Dữ Chú Phược!"

Gojo Satoru vẻ mặt cao thâm, phối hợp với lời nói của hắn là một cái xoay người một vòng tròn, sau đó đưa ngón tay chữ V chuẩn thiếu nữ ma pháp với bọn họ.

Mấy đứa trẻ bao gồm Takemichi lúc này kiểu: "...?"

Nói thật, tính cách của Gojo Satoru khá độc đáo, có thể xem như hài hước ở góc nhìn tích cực. Còn tiêu cực hơn một chút là bị khùng, khiếm nhã, thiếu sự tế nhị, bất lịch sự, ấu trĩ, bướng bỉnh. Mặc dù Gojo Satoru đã sắp bước tới ngưỡng 25. Nhưng tâm hồn của hắn chỉ dừng lại ở số 5 thôi.

Gojo Satoru tính cách cà rỡn như vậy, khiến những người nghiêm túc như Maki hay Megumi, Nanami sẽ cảm thấy khó chịu và thiếu kiên nhẫn hẳn.

Ngược lại, Inumaki Toge và Hanagaki Takemichi có máu hài tương đối nhiều, nên đứng trước thầy ấy, hai người vẫn rất có nhẫn nại.

"Ể ~ sao các em lại bày ra vẻ mặt khinh thường đó chứ? Không tin thầy sao?"

Takemichi: "..." Bây giờ mà nói 'không', chắc chắn thầy ấy sẽ lăn ra ăn vạ cho coi.

Takemichi miễn cưỡng gật đầu: "Em tin thầy."

Gojo Satoru dùng tay lau nước mắt không hề tồn tại một cách rất là giả trân, cảm động đầy mặt nói:

"Quả nhiên chỉ có Micchi - chan là ngoan nhất. Bao nhiêu năm qua đều không thay lòng đổi dạ!"

Maki nhịn không được độc miệng vài câu:

"Em khuyến khích thầy ít coi phim truyền hình, Satoru."

"Shake."

Trước ánh mắt ba phần mong chờ, bảy phần khinh bỉ của bọn trẻ. Ông thầy Gojo Satoru nhảy cà tưng cà tưng, từ trong túi xách bế ra một chú chó con vô cùng đáng yêu.

"...Khoan đã, tại sao thầy lại nhét một con Alaska vào trong túi xách? Nó ngộp thở chết mất!! Trời ơi!!"

Takemichi từ trong trạng thái ngơ ngẩn sực tỉnh dậy, hốt hoảng mở to mắt, cậu hứng lấy chú chó đáng thương bị Gojo Satoru buông từ trên cao xuống.

Takemichi hỏng mất kêu lên:

"Em sẽ kiện thầy vì tội ngược đãi động vật!! Yahhh, cún con, đừng chết!"

"Hahaha, đừng lo lắng, nó chết không được đâu. Chú chó này thầy tìm được khi đang làm nhiệm vụ đấy, sống hơi bị dai. Mặc dù nó vẫn còn vết thương ở chân."

Chó con đáng yêu rất hung dữ, nó bắt đầu giãy giụa, há ra hàm răng định cắn lấy Takemichi nhưng bị cậu nhanh chóng khống chế. Nó muốn chạy, nhưng đôi chân bị thương làm nó đau nhói. Nhìn đôi mắt long lanh ứa nước mắt của nó, nội tâm Takemichi liền mềm nhũn. Cậu đưa tay, vuốt ve bộ lông xù xù của nó, nhẹ giọng an ủi:

"Ngoan nào, bé con."

Cún con ngưng giãy giụa, trợn tròn một đôi mắt màu ngọc bích.

A?

Màu mắt của Alaska sẽ như vậy sao?

Takemichi nghi hoặc, nhưng cậu nhanh chóng chuyển sự chú ý đến cái chân được băng bó đang rỉ máu ra. Takemichi lo lắng, ngước mặt nhìn Gojo Satoru nói:

"Phải đem nó đến bệnh viện thú y, Satoru - san. Nó bị thương rồi."

Gojo Satoru bình tĩnh vung tay, tỏ ý từ chối. Gã thầy giáo bất lương như thường lệ, bày ra bộ dáng không hề đứng đắn nói:

"Không cần đâu, Micchi - chan. Đây là bài kiểm tra thử xem Thiên Dữ Chú Phược của Micchi - chan có giống như suy đoán của thầy hay không nha."

Takemichi nhíu mày, lo lắng nhìn chú cún nhỏ, đắn đo một chút, cậu mới gật đầu, hạ quyết tâm đáp:

"Được, thầy muốn em làm gì?"

"Micchi - chan để chú cún đáng yêu này cắn một phát đi."

Takemichi: "...??"

Zenin Maki không hề do dự cầm cây mã tấu, dùng sống dao chém một phát lên đầu Gojo Satoru một nhát. Cười gằn đầy ôn nhu nói:

"Thầy có bệnh à? Takemichi bị chó cắn, mắc bệnh dại thì lại vào bệnh viện à?? Khùng vừa thôi!!"

Megumi vỗ vai Takemichi, kéo tay cậu ấy đi về hướng khác rồi nói:

"Về thôi, Takemichi, mình cứ mặc xác ổng."

Toge gật đầu: "Shake."

Gojo Satoru: "Mấy đứa nghe thầy nói đã chứ!!"

Takemichi xoa nhẹ đốt ngón tay của Megumi, ý đồ bảo cậu ấy thả lỏng. Dù Takemichi không rõ tại sao Gojo Satoru bảo cậu làm thế. Nhưng Takemichi không cảm thấy Gojo Satoru lừa mình.

Megumi liếc nhìn bàn tay nhỏ bị Takemichi xoa nắn, đầu ngón tay Takemichi cọ đến da thịt mỏng, mềm mụp, thoải mái lại có chút tê rần, làm vành tai Megumi không khỏi đỏ lên. Nhưng Megumi khi biết nguyên nhân của cái xoa bàn tay này, cậu không khỏi nhăn mặt, khó chịu, cuối cùng là buông tay Takemichi ra một cách không mấy cam lòng.

Takemichi đặt chú chó nhỏ ngồi xổm trước mặt mình, nó liền ngoan ngoan mở hai mắt nhìn cậu. Takemichi dùng tay sờ sờ phần lông dưới cổ của nó, được chú chó nhỏ đáp trả bằng loạt âm thành rên hừ hừ thoải mái.

Maki vội vàng kêu lên:

"Này này, nhóc định để chó cắn thật ấy à?? Rồi lỡ bệnh dại thật thì sao??"

Takemichi đưa một cánh tay ra trước mặt cún con, không khỏi dở khóc dở cười.

"Nếu có bệnh dại linh tinh, Satoru - san phải lo đem em đi tiêm ngừa đấy."

"Yên tâm đi Micchi - chan, đảm bảo em sẽ không bị bệnh dại đâu mà lo."

Takemichi kề ngón tay kế bên miệng chú cún đáng yêu, nó hơi do dự, gầm gừ vài tiếng, sau đó há miệng cắn một phát lên bàn tay của cậu.

"Được rồi, thu tay lại đi Micchi - chan. Maki, em tháo băng gạc ở chân của con chó ra đi."

Maki mặc dù rất không tình nguyện, nhưng vẫn nghe theo lời Gojo Satoru tháo ra băng gạc của con chó nhỏ. Một bên còn không quên nhỏ giọng cằn nhằn Gojo Satoru lúc nào cũng thêm việc cho bọn họ.

Megumi nhíu mày, bước đến dùng tay gõ vào trán Takemichi một cái. Fushiguro Megumi lấy từ trong túi ra một miếng băng cá nhân, cẩn thận dán lên ngón tay của Takemichi.

Takemichi vỗ vỗ vai Megumi, lúng túng cười khẽ:

"Đừng có mặt ủ mày chau như vậy, chỉ là vết thương nhỏ thôi."

Megumi xụ mặt, không nói chuyện.

Đang tối tăm mặt mũi dỗ dành Megumi, Takemichi bất ngờ cảm nhận được một cục thịt bông mềm mại cọ lên chân. Cậu sửng sốt, phát hiện chú cún khi nãy còn đang đau chân đã có thể chạy nhảy lung tung, còn liên tục dùng răng cắn cắn lên chân của cậu. Takemichi kinh ngạc, bế nó lên quan sát. Cái chân khi nãy còn chảy máu của nó đã hoàn toàn lành lặng, thậm chí miệng vết thương cũng không có.

"Lẽ nào chỉ cần cắn em một cái thì người ta sẽ hồi phục vết thương?"

Takemichi quái dị, dùng tay ôm lấy chú cún nhỏ vỗ vỗ lưng nó, làm nó đừng hung hăng cắn cậu nữa.

Eo, cậu giống như miếng thịt gà trong game vậy hả? Cắn một miếng là hồi phục hp??

Takemichi mờ mịt viễn cảnh bản thân bị bạn bè gặm để trị thương, không khỏi rùng mình một cái.

Năng lực này tuyệt đối không được để lộ! Nếu không thì cậu sẽ bị cắn đến chết!!

Bị đoạt mất sự chú ý, Megumi đen mặt, ánh mắt ẩn chứa sự hung hăng nhìn chằm chằm chó con Alaska nọ.

Chú chó Alaska này có một lớp lông màu vàng nhạt kì quái và đôi mắt màu xanh ngọc bích đẹp đẽ. Nó hơi nâng hàng lông mi dày của mình lên, tràn đầy khiêu khích nhìn Megumi.

Megumi: "???"

Con chó cũng dám kiêu ngạo như vậy??

Không để ý đến Megumi đã đành, Takemichi dùng tay đùa nghịch con chó một hồi, phát hiện nó ngoan hơn lúc ban đầu rất nhiều, cũng cảm thấy khá thích nó. Takemichi ngẫm lại, bản thân cậu hiện tại sống một mình, nuôi thêm chó cho vui nhà vui cửa, chắc không sao đâu.

"Satoru - san cho em nuôi nó, được không vậy?"

"Được thôi."

Fushiguro Megumi: "???"

Không được! Tớ phản đối!! Cần gì nuôi chó khi bên cậu có Ngọc Khuyển, thỏ và mười con thú của Thập Ảnh Thuật Pháp hả Takemichi!?!

#Địa vị bị đe dọa thì phải làm sao? Online chờ giải đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top