Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

31

   Hôm qua cũng thật là mệt mỏi, chơi thì cũng vui đó nhưng những chuyện sau đó khiến Michi không hẳn là muốn nhớ lại, cứ nghĩ đến gương mặt ngứa đòn của tên Sanzu đó là bực thôi. ca làm việc của Michi hôm nay là buổi chiều, từ 14:00 đến 18:30, 4 tiếng rưỡi. 

"Reng reng" tiếng chuông rung lên, có khách bước vào

"Xin chào quí khách đã đến với 'Totoro' " lại câu cửa miệng quen thuộc mỗi khi có tiếng chuông  ( Totoro là tên tiệm nhe)

"Lâu rồi không gặp Michi-chan"

"Chúng ta mới gặp nhau hôm qua" cậu chán nản cười trừ nói với người đó. 

   Cậu đưa vị khách đó tới khu vực ghế ngồi và chìa ra quyển Menu

"Michi-chan là nhân viên làm việc bán thời gian ở đây sao?"

"Không =))) tôi làm ăn xin ở đây ạ" Michi, chắc là hắn mù nên mới không thấy cậu mặc đồng phục với tạp dề của tiệm đâu nhỉ 

"Cậu order món gì cứ ghi vào note, lát sau tôi sẽ ra lấy nhé" Michi quay đi lại chỗ quầy pha chế

   Hắn nhìn cậu rời đi nhanh chóng có chút buồn cười, mở quyển Menu ra mà lật tìm món, có rất nhiều loại để Senju có thể thỏa thích chọn và hình ảnh kèm theo đó cũng rất bắt mắt khiến hắn khó khăn trong việc chọn lựa. Lật thêm vài trang nữa gần đến cuối quyển thì thấy còn có cocktail và rượu nữa, rất nhiều rượu.

'Oooooohhhhh' cách những ly cocktail được trang trí đẹp đẽ làm Senju không thể rời mắt

"Michi-channnnn, tôi muốn uống cái này!" Senju, đứng dậy và hét toáng lên khiến cho những vị khách xung quanh giật mình và Michi cũng không khỏi ngại ngùn mà đi đến từng bàn xin lỗi vì sự làm phiền này

"Phiền quí khách vặn nhỏ Volume giúp nhé" Michi

"Hehe, tôi muốn uống cái này, cô-cô nút gì đó" hắn chỉ tay vào menu mà rặn từng chữ

"Là Mendis Coconut Brandy, xin lỗi nhưng cậu chưa đủ tuổi nên phiền gọi món khác" Michi (có lần tui đọc được 1 mẫu truyện Alltake, trong đó có ghi ly Mendis Coconut Brandy này, nên tui mượn xíu á, cốt truyện đó cũng hay nữa mà tui quên mất tên rầu ai có biết thì nói tui với nha)

"Gì cơoooo, Michi-chan cũng chưa đủ tuổi mà!" gã nhỏng nhẽo

"Hay tôi chọn cho cậu món iu thích của tôi nhé" Michi

"Được được" có phần phấn khởi khi sắp biết được món cậu thích

"Vậy sẽ là 1 phần 'Sữa chua cacao dằm milo' nhé" Michi, ghi vào note rồi rời đi

.

   Nhìn phần sữa chua mới được đem ra, sữa chua được làm đông lại như kem rồi thành những cục tròn ủm trông xinh xinh, chocolate và bột Milo được rưới phủ lên rồi kèm thêm topping những viên ngũ cốc  Milo nhỏ, nhai giòn rồm rộp nghe vui tai. Múc 1 muỗng thật đầy rồi bỏ vào miệng

'Ưhmmm, ngon quá, đúng là món iu thích của Michi-chan có khác!'

.

"Này Michi-channn, đi chơi với tôi điiiii" nhìn vào người đang dọn đi phần ăn của hắn và nói

"Tôi chưa xong ca làm, với lại hôm qua mới đi rồi Senju à"

"Điiiiii màaaaaaa" hắn giỡ giọng dẽo nghẹo và ngọt hơn cả đường mía

   Cậu nhìn lên đồng hồ được treo trên quán, đã 6h15 rồi, Senju đã ngồi đây từ lúc quán mới mở ra cho đến khi Michi chuẩn bị tan làm chỉ để rủ đi chơi. Kiên trì thật, trong thời gian chờ thì gã cũng đã ăn hết 3 phần kem sữa chua rồi, đỉnh thật

'Thôi thì đợi Ran và Rin tới thay ca rồi đi với cậu ấy 1 chút, tối nay sẽ lại đông lắm đây' cậu thở dài có phần nào ngán ngẫm vì dù có là sáng hay tối thì tiệm vẫn cứ gọi là đông không ngớt người

.

   Sở dĩ không phải vì tự nhiên mà quán Totoro của bọn họ nổi tiếng, vì nơi đây hoàn toàn khác biệt với những chỗ khác. Không gian của tiệm được chia làm 2 nửa. 

1 gian được sơn màu xanh dương Pastel nhẹ nhàng cùng vài phụ kiện bố trí khiến nó trở nên thơ mộng và hoa mĩ biết bao.  Lúc ánh ban mai vừa kéo lên cùng với ông mặt trời, cũng là lúc máy phun sương và máy lạnh được bật lên, gợi tả những cơn gió mát rười rượi như gió biển. Là 1 khung cảnh thích hợp để cho các quí cô ghé vào và có những phút giây hòa với những giai điệu êm tai mang lại cảm giác yêu đời.

1 nửa còn lại là được sơn màu và vẽ theo góc nhìn của người hướng về phía bầu trời, như 1 màng đen được rắc lên những ngôi sao lấp lánh để tô sắc thêm điểm nhấn, cách bố trí cũng sẽ khác hẳn với gian bên kia. Noi đây thay vì gọi là quán coffee thì gọi là 1 tiệm rượu thì sẽ đúng hơn, sẽ có 1 quầy rượu trải dài dành cho Bartender và những cái ghế cao dành cho vị khách luôn mang cho mình sầu muộn. Nguời pha chế sẽ lắng nghe những câu chuyện của bạn, không có đèn huỳnh quang để chiếu sáng trong quán, chỉ có lấp loáng vài ánh đèn mờ ảo. Hay cũng có những chỗ riêng tư hơn, sẽ có những chiếc bàn ghế nhỏ được rải ngẫu nhiên khắp đó, tiếng nhạc du dương, yên bình và trầm lặng sẽ khiến chúng ta giải tỏa căng thẳng. Tất nhiên nơi đây cũng chỉ được mở lúc màn đêm ưu tối buông xuống, từ 7 giờ tối sẽ bắt đầu mở cửa và tiếp đón khách.

  _______________________

"Ta lại đi công viên tiếp hả?" nhìn vào con đường quen thuộc như hôm qua mà 3 nguời đã từng đi, cậu hỏi

"Không đâu, sắp đến rồi nè" Senju chỉ tay lên chỗ quán kem nhỏ ngay bên cạnh công viên giải trí ấy

"Ở đây ngon lắm óooo, hôm qua tui đã muốn dẫn Michi-chan đến đây rồi cơ!"

"Thật đáng mong chờ nhỉ?" nhìn dang vẻ hứng khởi của Senju thật đáng yêu, cậu cười thầm

   Ở trong quán,

"Cho tôi như cũ nhé, còn Michi là?" Senju thành thục gọi món với nguời nhân viên đã sớm quen biết hắn từ lâu

"Kem socola bạc hà nhé"

   Trong lúc đợi món, Michi và Senju có tán gẫu với nhau vài câu, nhưng trong nguời cậu chẳng hiểu vì sao cứ khó chịu và nóng ran cả khắp cơ thể. Thật khó chịu

"Ưa..." 

'Mình có ăn gì đó tùm bậy sao?' nhìn vào ly kem vừa mới được mang ra, cậu vẫn chưa đụng 1 muỗng nào đến nó. 

   Lúc chiều làm việc thì Michi cũng chỉ uống nước giải khát ở trong tiệm mà thôi, làm sao mà có gì được? Từng cơn đau liên tục ập đến như lần ở công viên nọ, lần mà cậu vừa trở về từ Anh, cơn đau bây giờ nó giống như vậy. Như từng cơn búa bổ vào đầu.

"Kem chảy hết rồi nè!" Senju nhắc nhở Michi và dường như nhận ra điều gì đó khác thường từ cậu

"Michi-chan?" hắn đứng dậy lại đỡ người của Michi và bất ngờ khi người cậu rất nóng và đang thở dốc

'Sốt sao?!'

"Mình về nhé Michi-chan!" hắn chạy lại tính tiền rồi dìu cậu về (đã định cõng rồi nhưng Michi bảo là không cần vì cậu còn có thể đi được)

"Tách, tách" Mưa dạo này nhiều thế, thật khó chịu 

   Chợt nhớ trên đường đi đến đây, Michi và Senju đi qua 1 khu chợ, có vài người mang đồ ăn đã nấu sẵn ra để giới thiệu về sản phẩm mới và chỉ mời mình cậu ăn, còn Senju thì không?

"Đồ chiên khá được"  Michi

   Nhưng khi vừa rời đi thì sạp đó đã dọn dẹp liền tức khắc, dù chưa bán được sản phẩm nào? có những người lại ngỏ lời muốn dùng thử món ăn và mua thì lại không bán?

      Hay đã đạt được mục đích rồi?

   Lúc đến đây cũng có vài người bám theo ở sau, lúc ấy cậu cũng chỉ nghĩ đó là trùng hợp thôi

   Dần sâu chuỗi lại sự việc,

'Tch! vào tròng rồi!'


"Ai thế?" Senju, thoát khỏi những dòng suy nghĩ, cậu cũng ngước lên nhìn

   Có vài ba người mặc đồ đen bịt mặt kín mít, nhưng đây không phải là những nguời theo đuôi mà Michi đã thấy lúc nãy

"Mày là Hanagaki Takemichi nhỉ" 1 người trong đám đó hỏi, rồi quay qua nói với nhau như bàn chuyện gì đó

   Loáng thoáng nghe được vài chữ 'South-san' thì đó là người của Lục ba la đơn đại rồi nhìn xuống tay gã đang moi móc thứ gì đó trong túi áo

"Senju! hắn có súng!" cậu lấy tay đẩy Senju ngã ra xa và 

"Đoàng!"

"Trúng rồi chứ nhỉ?!" gã phấn khích và có phần kích động khi thấy Michi khuỵu xuống và ôm phần hơi dưới ngực mình

"Chúc..." Michi rên lên vài câu yếu ớt

"Chúc?!" gã cầm súng đang tự hỏi cậu đang nói gì thế, bộ sắp chết nên hóa rồ hả

"Chúc mừng mày..." cậu từ từ bò tới rồi nhổm dậy

".... quay vào ô mất lượt nhée!!!" Lao vào tên đang cầm súng, hất tung cây súng ra khỏi tầm tay gã đó rồi 1 cây tăm sắc nhọn đang ghim vào cổ hắn, cậu ghì mạnh vào khiến nó túa máu ra.

'Ơn trời, pha súng lúc nãy cũng chỉ vừa sượt qua má, ơn trời mình còn giữ lại cây tăm lúc ăn đồ ăn dùng thử'

   Mấy tên kia cũng hết hồn mà lao vào chỗ Michi toan đánh thì bị Senju từ xa chạy lại tung 1 cước thật mạnh vào đầu

   Lúc đẩy ngã Senju ra khỏi tầm ngắm bắn, đó cũng 1 phần là do phản xạ, và 1 phần cậu không muốn ai phải chết, rồi qua quay Senju nói nhỏ:

"Dõi theo tôi"

.

"Tôi đã dõi theo cậu rồi Michi-chan àaaa!" nói rồi hắn liên tục dùng Kick boxing mà hạ gục những tên đó

"Vậy sao?" Michi 

    Nhanh chóng chạy đi kiếm những bụi rậm mà nôn thốc tháo ra, nếu những suy đoán của cậu đúng thì giờ nôn hết đồ ăn trong bụng ra thì cũng chả còn nghĩa lý gì nữa, chắc chất đó đang dần thấm qua cả da thịt rồi

"Oẹ" cố gắng nôn hết ra vì nếu giữ lại phần nào của số đồ ăn hỗn hợp mình đã ăn thì sẽ hơi ghê

'Phải... nghĩ cách gì đó thôi'

   Trong khi vẫn đang trầm ngâm thì

"Đoàng! Đoàng!" lại thêm 2 tiếng súng vang lên giòn giã, khiến cậu chợt nhớ ra sự hiện diện của nó

'Chết tiệt! mình quên mất, Senju liệu có ổn không vậy!?' đứng thoắt dậy bất ngờ khiến cậu đang mệt càng thêm choáng hơn mà ngã xuống ngất đi vài phút, choàng tỉnh lại ngay sau đó rồi chạy ra

   May là Senju không sao cả nhưng

   Draken? sao người lại đẫm máu thế này

____________

   Một mình Senju đã hạ hết những đám đó, nhưng khi đang ngồi xổm xuống để chờ đợi Michi ra thì bỗng có 1 tên đồng bọn khác chạy ra, lẩn trốn kĩ thật! nhưng điều đáng nói là tên đó đang cầm cây súng! 

   Chưa kịp phản ứng hay làm gì cả thì Senju bị trơn trượt do vũng bùn lầy lội từ cơn mưa vẫn đang rơi ngay đây, mất đà và ngã ra phía sau, đầu súng cứ thế chỉa vào...

'Fuck!'

"Đoàng! đoàng!" 

'Mình chưa chết hả?' Senju ngồi dậy sau cú ngã và không có phát đạn nào bắn vào người hắn, ngẩng lên thì thấy Draken, đang đứng che chở phía trước cho hắn, 

"Cạch!" cây súng bị Draken đá văng đi, những kẻ gây ra chuyện cũng vì thế mà hoảng sợ chạy đi, có hơi bất ngờ với sự xuất hiện này, Senju chạy lại hỏi han:

'Nếu vậy thì phải trúng đạn rồi chứ?!'

"Mày có ổn không thế! bị bắn mà, không phải sao?!" Draken

"Tao không sao, Takemichi đâu rồi? có ổn không?"

"Cậu ấy không sao nhưng sao mày biết?" nhìn gương mặt vẫn ổn đó của Draken có phần nào làm cho Senju yên tâm hơn mà đáp lại

"Vô tình đi ngang qua và thấy" Draken

"Inuipee nghe ngóng được là có 1 tên nhắm đến Takemichi..." Draken nói giữa chừng rồi khựng lại ngã xuống, đến lúc này Senju mới thấy rõ được vết thương do máu loang ra trên nguời Draken

"Phải.. gọi cứu thương, chết tiệt! tên này sao lại kêu là mình ổn cơ chứ!" hắn hấp tấp mò túi lấy điện thoại ra gọi 115 thì cũng vừa lúc Michi chạy ra

_______________

   Nhìn chiếc xe cứu thương đang dần đi ra xa khỏi tầm mắt của cả hai

"Chúng ta không lên với Draken sao?" Senju ngập ngừng hỏi

"Sẽ...không sao đâu, tao đã cầm máu cho nó rồi.. chúng ta có việc cần phải làm" Michi, giọng hơi run nhẹ nhưng vẫn cố kiềm lại. Hít 1 hơi thật sâu rồi lại thở đều ra, cậu nói:

"Senju, kể từ bây giờ, làm ơn hãy lắng nghe những gì tao sắp nói đây..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top