Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ta nên chúc mừng cả hai ngươi đã an toàn lọt vào vòng tuyển tú nhỉ ?"- Thiếu niên da ngăm có vóc người rắn rỏi, trên người còn khoác bộ triều phục dành cho quan tòng tứ phẩm, lia đôi mâu tím nhìn hai người thuộc hạ ở phía đối diện.

Hắn ta chính là Kurokawa Izana, một vị tướng trẻ mới nổi lên hồi đầu năm ngoái ,hắn không có quá nhiều kinh nghiệm, cũng không có gốc gác gì lớn nhưng với vô số chiến công hiển hách nơi sa trường hắn đã từ một tên lính quèn leo lên chức tòng tứ phẩm chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, ngoài Sano Manjirou thì hắn chính hiền tài hiếm có, vì vậy Takemichi rất coi trọng hắn.

" Vậy thì ta cũng nên đa tạ ngươi nhỉ ?"- Ran, một quan tướng tòng ngũ phẩm cũng là người thiếu niên có mái tóc kì lạ nổi bật với hai màu vàng và đen ở phía đối diện đáp lại bằng một giọng giễu cợt.

" Kế hoạch của ngài cho tới nay đều suôn sẻ, bước tiếp theo cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn ngài thôi."- Kakuchou, cánh tay phải của Izana trước trò đùa buồn tẻ của cả hai người kia chỉ hời hợt nhấp một ngụm trà làm như không nghe rồi bình thản đổi chủ đề.

" Ta ?"- Izana nhếch mày khó hiểu.-" Ta thì cần phải chuẩn bị gì cơ chứ ?"

" Ngươi đã nghỉ ra được lý do biện minh cho sự vắng mặt sắp tới của ta và sự đổi người từ ta thành ngươi hay chưa vậy ?"- Ran tiếp lời Kakuchou và lên tiếng hỏi thay cho hắn.

" À việc đó sao ?"- Izana à một cái như vừa chợt nhớ ra.-" Ta định cho ngươi uống chút thuốc Tử Ức làm ngươi quằn quại một chút, rồi thông báo đến cho bên kia, khi người đến kiểm tra, ta liền mua chuộc một chút vờ như vào để thay ngươi thỉnh tội, có cơ hội thì gặp hoàng thượng để xin người cho ta thay ngươi tuyển tú coi như bồi tội, không thì sẽ tính kế khác."

" Này...ngươi thực sự cho ta uống Tử Ức sao ?"

Tử Ức vốn là một loại độc, tuy độc tính không mạnh lắm chỉ làm người mắc phải hít thở không thông, ăn không vô liên tục nôn tháo và say sẩm mặt mày mà thôi chứ không đến nổi là nguy hiểm, nhưng mà là độc thì ai cũng ngại uống, chứ đừng nói gì Ran.

" Phải !"- Izana cười nhẹ, lời nói nhẹ tựa lông hồng, tựa như việc đó là một điều rất tự nhiên khiến cho Ran sượng cả mặt.

" E hèm, Ran, ngươi chịu khó chút đi."- Định lên tiếng phản bác, nhưng vai của Ran đã bị Kakuchou nắm chặt lại.

Hắn ho khan một tiếng, khẽ lắc đầu ra hiệu cho y không nên chống đối Izana lúc này.

Nhận được tín hiệu từ Kakuchou, Ran cũng miễn cưỡng ậm ừ mà chấp nhận. Dù sao thấy cái vẻ mặt âm u như muốn thủ tiêu bất kì ai kia của tên đó, hắn cũng hơi rén, may mà Kakuchou ngăn kịp, không thì không biết sẽ ra sao nữa.

" Mà nhà ngươi thật sẽ vẫn trung thành với ta chứ, Kakuchou ? Tên hoàng đế đó, chẳng phải đã từng có giao tình với ngươi từ nhỏ sao ?"- Hết Ran, Izana lại đảo mắt sang Kakuchou dò xét.

" Sẽ không. "- Kakuchou thở hắt ra một hơi.-" Giao tình thì cũng đã từ rất nhiều năm trước rồi với lại người giúp đỡ đệ đi tới hôm nay chính là huynh, vì vậy đệ chỉ tận trung đối với một mình huynh thôi."

Từ nhỏ hắn đã được gia tộc hắn cho đi làm thư đồng bên hoàng đế, sớm tối bên nhau hiển nhiên là tình cảm không ít. Nhưng mà tất cả những thứ đó sau khi gia tộc hắn lụi tàn bây giờ chỉ còn lại là một hồi ức, những thứ xa xỉ được gọi là giao tình ấy, hắn không dám nhận. Hơn hết, khi hắn cơ nhỡ, là Izana đã ở bên hắn, coi hắn như đệ đệ mà dìu dắt nên hắn mới có được như ngày hôm nay, đối với hắn Izana đã sớm như gia đình, như huynh trưởng của hắn vậy, vì vậy đời này hắn chỉ giúp Izana và tận trung với người huynh đệ này để báo đáp ân nghĩa trước, còn lại đều gác sang một bên.

" Tốt. Không uổng công là thanh kiếm ta đã cất công mài dũa mà."- Izana cười hài lòng, không tiếc lời khen ngợi Kakuchou.

" Mà...trời cũng sập tối rồi nhỉ ?" - Ran nheo mắt nhìn về phía mặt trời lấp ló sau chân đồi đang tỏa những ánh cam chói lọi trước khi lặn đi hẳn và nhường cho màn đêm tối kia và nói.

" Nếu không có việc gì nữa thì ta về đây. Cáo từ."- Hắn chấp tay, hơi cúi người về phía Izana làm động tác chào.

Rồi chẳng đợi Izana hay Kakuchou đáp lời, hắn đã nhanh chóng rời khỏi đó.

" Thôi đệ cũng về, mai đệ còn rất nhiều việc để làm."- Được một chút sau khi Ran rời đi, Kakuchou uống cạn ngụm trà cuối rồi cũng đứng lên hướng Izana chấp tay cúi chào.

" Ừa về đi và nhớ lời ngươi đã nói đấy Kakuchou."- Đôi mâu tím của Izana nhàn nhạt liếc nhìn qua phía Kakuchou, ý tứ tràn ngập cảnh cáo.

Tuy lời Kakuchou nói rất thật và hắn cũng tin đấy, nhưng nhắc nhở trước phòng hờ vẫn hơn là đợi đến khi bị đâm một dao mới biết.

Với lại xét theo tư tình của Kakuchou đối với Takemichi nhiều năm trước trong lời đồn...hắn cũng không thể xem nhẹ được. Kakuchou chính là cánh tay phải của hắn, nếu tên đó mà làm phản, hắn và cả kế hoạch trong tương lai của hắn sẽ vỡ tan nát.

" Vâng, đệ sẽ khắc cốt ghi tâm những lời đó, tuyệt đối không quên."- Đầu Kakuchou càng cúi thấp xuống hơn, hắn chắc nịch khẳng định lại lần nữa với Izana.

" Hừ."- Izana cười lạnh, vẻ mặt hiện rõ vẻ hài lòng trước sự ngoan ngoãn đó của Kakuchou.-" Được rồi, ngươi lui đi."

" Vâng."

Kakuchou nhận được cái gật đầu cho phép của Izana xong liền lui ra ngoài.

Trong căn phòng rộng lớn, lúc bấy giờ chỉ còn mỗi Izana.

Hắn đứng dậy tới bên chậu hoa lay ơn không phù hợp đặt bên thềm cửa sổ, vươn tay dịu dàng mà nâng niu lấy cánh hoa mỏng manh kia.

Vốn dĩ hắn là người không thích hoa, mà, có ai là quân nhân là trai trí tráng cường lại thích được thứ ủy mị như hoa cỏ đâu ? Nhưng vì loài hoa này là tượng trưng cho tháng sinh của người thân của hắn, cũng là loài hắn tưởng niệm đến người đó nên hắn rất nâng niu, xem trọng nó, coi nó như người thân đoản mệnh kia mà chăm sóc từng ngày.

" Huynh trưởng đợi đệ, đệ sẽ trả thù cho huynh."

Khác với hành động dịu dàng đang nâng niu cánh hoa, đôi mắt tím như thạch anh của Izana khi nói câu này bỗng trở nên sắc bén hẳn. Tơ máu hằn bên trong khóe mắt cùng gân xanh nổi trên tay thể hiện rõ sự phẫn uất của hắn khi nhớ đến nguyên nhân cái chết đoản mệnh của ' huynh trưởng' của mình.

Tuy nhiên, người mà hắn muốn trả thù trong câu nói đó...

Rốt cuộc là ai ?

__________________________

Cùng tối hôm đó, tại biệt viện phía tây của Đồng Tước cung. Draken đang cùng Takemichi đang dùng bữa tối. Hay nói đúng hơn là chỉ có mình y ăn, còn hắn đã ăn trước và đang đứng bên hầu hạ miếng ăn cho y.

" Công nhận tay nghề của chàng lên cao đó Ken. Nhớ hồi mới vô phủ chàng làm món nào là cháy khét món đó, nhìn chẳng ra hình ra dạng gì mà bữa tối hôm nay món nào cũng ngon, vừa miệng trẫm." - Takemichi lại gắp thêm một miếng bò vào trong miệng mình, vừa khen lấy khen để tay nghề của Draken.

Thú vui tầm thường của y sau một ngày dài ấy là làm việc xong được ăn ngon. Khi y nghe nói Draken tự thân xuống bếp, y đã tưởng hôm nay phải ăn đồ khét hoặc phải chờ thời gian dài chờ thiện phòng làm lại đồ ăn khác, nhưng không ngờ đến là không cần.

Xét công tâm mà nói thì tay nghề của hắn đúng thật là đã lên rất nhiều, nhưng mà so với Mitsuya hay thiện phòng đều không bằng, cái làm y thích thú ở đây chỉ là sự cố gắng của hắn và được ăn ngon sau một ngày mệt mỏi thôi. Hắn chịu làm tới vậy để lấy lòng y rồi, thì y cũng chẳng ngại cho hắn lời tán thưởng.

" Thần thiếp đa tạ lời khen của hoàng thượng."- Draken cười đến vui vẻ mà cúi đầu tạ ân, tay nhanh nhảu gắp thêm vài đũa của món khác bỏ ra một cái dĩa riêng cho Takemichi.-" Còn một vài món khác, hoàng thượng tới nếm thử xem."

" Được rồi được rồi, từ từ. Ta ăn không hết."- Y nắm lấy tay hắn ngăn lại trước khi dĩa thức ăn của y bắt đầu chất chồng và xáo trộn cả lên.

" Thần thiếp lỗ mãng rồi..."- Hắn cười cười, xoa xoa mũi mình ngượng ngùng.-" Chỉ là...  thần thiếp cảm thấy có chút cao hứng khi được ngài khen thôi."

Y rất ít khi khen hắn, đặc biệt trong chuyện nấu nướng lại càng chưa từng, thế nên khi y khen, hắn liền cực kì phấn khích mà quên béng đi quy củ.

" Haha. Hóa ra là vậy, vậy cứ tiếp tục duy trì việc này, nếu có dịp đến đây nữa ta sẽ khen chàng thêm. "

" Vâng."

Dù biết đó là lời hứa hẹn suông không biết đến bao giờ sẽ thực hiện, nhưng hắn vì một lời này cũng rất vui vẻ mà gật đầu.

" Mà... cũng lâu rồi, kể từ bốn năm trước trẫm chưa từng truyền chàng để thị tẩm, không biết chàng có nhớ những quy tắc khi đến thị tẩm trẫm không vậy ? "- Y nhướng mày hỏi.

Bốn năm, chính xác là sau sự việc ở vương phủ ngày hôm đó y chưa từng triệu bất kì ai đến thị tẩm. Một phần là vì y bận bịu trong công việc, bởi sau sự cố đó thì y cũng được phong làm thái tử và tấp nập chuẩn bị cho việc đăng cơ, sau khi đăng cơ thì lại bận rộn triều chính không xuể, hoàn toàn không có thời gian để đến hậu cung, phần còn lại chính là e sợ cùng một chút chán ghét không muốn đến. Vì vậy có thể nói, Draken là người đầu tiên sau bốn năm Takemichi triệu đến thị tẩm.

Đây cũng chính là niềm vui sướng nhất của hắn trong những năm nay.

" Vẫn còn nhớ ạ."- Hắn cười mỉm và gật đầu nhẹ xác nhận với y.

" Tốt. Mà... không biết thì để trẫm dạy lại khanh cũng được. "- Y đánh cho hắn một ánh mắt chứa đầy ẩn tình, khiến hắn không khỏi thụ sủng nhược kinh mà đơ cả người.

"... Khụ, bỗng nhiên thiếp quên hết rồi ạ."- Draken đỏ mặt vờ ho một tiếng, cũng hùa theo y mà trêu chọc.

" Quên nhanh thế sao."- Takemichi tâm tình vui vẻ cũng không vạch trần, chỉ cười cười chọc lại hắn.

" Quên rồi ạ..."- Hắn gãi gãi mặt, có chút ngượng ngùng hạ trọng tâm xuống cho ngang bằng y, mắt đối mắt với y, trong đôi mắt đen lay láy đầy cương nghị kia có chút nài nỉ và mong chờ.

" Ngài dạy lại cho thần thiếp được...không ?"

Takemichi nhướn mày có chút thích thú với ánh mắt của Draken, y vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên gương mặt góc cạnh của hắn.

" Quý nhân yêu quý của trẫm đã mở lời, thì trẫm làm sao từ chối được."

Rồi y liếc nhìn bữa ăn còn đang dang dở trên bàn. Tuy rằng chưa hẳn là no, nhưng trước lửa tình đã bừng cháy trong người thì chuyện như ăn uống chỉ là một việc chẳng đáng để tâm, thứ mà cả hai quan trọng lúc này có lẽ là lên giường càng nhanh càng tốt với nhau thôi.

Dù sao cũng là nam nhân với nhau, chuyện nhục dục cũng thẳng thắn hơn nhiều...

" Người đâu ! Vào thu dọn thức ăn, đóng cửa tắt đèn cho trẫm !"

Sau lời gọi của y, các cung nữ cùng thái giám lần lượt đi vào. Họ không nói gì, bởi chỉ nhìn khoảng cách giữa y và hắn cũng để họ hiểu là sắp xảy ra chuyện gì rồi, vì vậy chỉ chăm chăm cúi đầu hoàn thành tốt nhất công việc của mình rồi biến mất hẳn, chừa chỗ cho cặp phu phu đã lâu ngày không ân ái kia.

" Hoàng thượng...người đi cả rồi."- Thấy đèn đã tắt, rèm cũng đã kéo, cung nhân cũng chẳng còn một ai trong phòng, Draken khẽ gọi Takemichi.

" Ừ, trẫm thấy rồi."- Y trông bộ dáng vừa hồi hộp vừa nóng lòng của Draken mà không khỏi buồn cười.

Hình như...đây cũng là lần đầu tiên y cùng hắn thị tẩm nhỉ ?

Năm hắn vào phủ, vì y biết hắn là bị tiên đế bắt ép mới tới đây nên không ép buộc hắn chuyện viên phòng. Hôm đó tân hôn, cả hai chỉ uống với nhau một ly rượu giao bôi rồi thôi, hắn thơ thẩn đứng bên cửa sổ ngắm trăng, y đắp mền ngủ một bên, không hề nói với nhau nửa lời. Sau đó, tuy là cả hai cũng có nói chuyện, cũng tâm sự, nhưng mà vì trong lòng còn vương vấn cố nhân, cũng chưa có tham vọng leo cao nên hắn nhất quyết cự tuyệt chuyện thị tẩm này. Đến mãi hôm nay, khi hắn thay đổi suy nghĩ, hay mong muốn cái gì đó mới tự đến lấy lòng y, y cũng thuận nước đẩy thuyền để thỏa mãn dục vọng nên cứ thế mà bắt đầu màn viên phòng đầu tiên sau hơn máy năm trời kết tóc với nhau.

Dù rất lâu rồi không thị tẩm, nhưng đây không phải lần đầu của y nên tức nhiên không có mấy hồi hộp. Nhưng ngược lại Draken, hắn là lần đầu tiên cho nên không trách khỏi có chút nóng lòng cùng hồi hộp.

" Chàng là tướng quân thủ thành quản lý nội bộ thị vệ của trẫm, trong cung uy nghiêm, ra sa trường thì hiên ngang, anh dũng, không có lý nào trước chuyện này lại e dè đến thế !"- Y mân mê lấy lọn tóc mai của hắn rồi cúi người đặt một nụ hôn an ủi lên vầng trán cao ráo kia.

" Tại... Thần thiếp sợ mình làm không tốt, sẽ khiến hoàng thượng mất hứng." - Sự gần gũi hiếm có này đã khiến tim của hắn như muốn nổ tung ra, lại còn được y hôn trán.

Cái hôn trán đó như một ngòi kích nổ vậy, khiến đại não hắn nổ tung ra với vô vàn tia lửa vui sướng, hơi thở thì như muốn ngừng trệ vậy. Chỉ nhiêu thôi đã là một kích thích quá to lớn cho hắn rồi.

" Trẫm đã bảo trẫm sẽ chỉ chàng mà." - Y nhẹ giọng đáp, rồi chủ động quàng tay qua cổ hắn.-" Giờ thì bế trẫm lên giường đi, chúng ta...còn nhiều thứ để học lắm."

" V-vâng."- Hắn lúng túng trả lời, tay có chút lóng ngóng không biết để sao cho đúng, loay hoay mãi một hồi mới nhấc được y lên, chầm chậm tiến về giường ngủ.

Hắn theo quy củ mở màn buông xuống, đến khi tua rua trên rèm chạm thành giường, hắn mới chầm chậm chui vào trong mà quấn lấy người kia.

.
.
.
.
.
.
.
.

Tác giả : Như đã nói thì Take trong này vừa top vừa bot nên việc mà em có thể làm nũng giống như một bot hay mạnh mẽ giống một top là chuyện bình thường nhá :))

Và giải thích thêm, quan từ chính tứ phẩm trở lên mới được làm việc ở kinh thành và thượng triều với hoàng đế mỗi ngày, còn lại chỉ được làm việc ngoài cung thôi, có chuyện mới triệu đến hay nếu được lập làm thiếp phu của hoàng thượng thì mới được chuyển nơi làm việc.

Izana hiện mới là tòng tứ phẩm, Ran tòng ngũ phẩm, Kakuchou thì chánh ngũ phẩm nên tất cả hiện tại đang ở ngoài kinh thành làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top