Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 15: Nhầm lẫn !!

Tối hôm đó:
       *Oáp*

-  Đây là đâu zị ta ? Bịnh ziện hỏ ? ಠ_ಠ _take

- ừm _??

- cái lùm mía, trái tym bé bỏng của tao xém nữa là bị mày hù cho gớt ra ngoài gòi đó "đầu lươn" à_ tay take xoa xoa ngực trái

- Gì mày sủa lại hộ bố cái?? Đầu lươn ?? _ Draken trán nổi vài cọng gân xinh xinh, tay thì bẻ khớp răng rắc

- Hê hê D..ra..ken bình...bình  tĩnh, tao không muốn ở đây chơi với mấy chị y tá thêm ngày nào nữa đâu.

- Bác sĩ có dặn vì mày là O hoạt động quá sức nên mới suy nhược như vậy, nghỉ ngơi và ăn uống điều độ sẽ sớm khỏi bệnh . Mày có cần tao CHĂM SÓC không??_ Draken hơi nhấn mạnh câu cuối, kiễu "mày mà đồng ý bố chôn sống mày tại chỗ"

- Thôi tao lạy mày, con bồ mày mà biết mày chăm lo cho tao chắc nó xé tao thành hai... à không thành trăm mảnh, chớt không toàn thây lun á gái ơi~  _take (•̪ o •̪)

- Nên là... biến lẹ hộ bố, tao tự lo được _take
   
     Như nhận được câu trả lời như ý muốn, hắn đi một mạch ra về.  Draken rời đi được một lúc lâu thì không hiểu vì sao cậu lại ngồi co rúm ở góc tường, móc chiếc điện thoại trong túi áo ra, tay run run lướt tìm số của ai đó .

- [ Alo ?? Sao đấy Michi cưng ~]

- Mày ...tới...tới bệnh viện xxx số phòng 143 liền... liền đi 

- [ mày bị sao vậy ?? ]

- Áaaaa... LẸ LÊNNN

  Thấy tiếng la thất thanh cùng giọng điệu hốt hoảng kia, người bên đầu dây bên kia liền cúp máy tức tốc chạy đến địa chỉ cậu đã nhắc đến trong điện thoại.    

   Đứng trước của phòng bệnh nhìn vào trong đập vào mắt hắn là một người được tấm vải trắng che phủ hết cơ thể, bỗng người mặc chiếc blouse trắng từ đâu bước tới đặt tay lên vai hắn vỗ nhẹ vài cái

- Cảm phiền cậu đi theo tôi để làm giấy báo tử  _ bác sĩ

- ông.. ông vừa nói cái gì cơ ?? Báo...báo tử ?? Không ..không.. thể nào _ ??

- Mong cậu đừng quá đau buồn_ bác sĩ

- hức ... hức ... mới vừa nảy...mới vừa nảy thôi... tôi còn nghe được giọng nói ...của cậu ấy mà... tại tôi đến trễ sao? hức... là tại tôi nên cậu ấy ... mới ra nông nỗi này... là tại tôi
   Người đó cúi gằm mặt xuống đất, cố kìm nén nước mắt, miệng thì cứ lẫm bẩm" tại tôi , tại tôi"

  *Reng*  *Reng*

Điện thoại trong túi quần hắn bỗng đỗ chuông liên tục. Hắn đang trong tình trạng vô cùng hỗn loạn mà ai cứ phá hắn vậy chứ. Móc điện thoại ra toang đập nát nó thì hắn nhìn thấy dòng chữ " Michi iu dấu", hắn hớt hải bắt máy

- [ Aloo?? Mày sao đến giờ còn chưa tới nữa thằng kia ??]

- Ủa mày...mày c-hưa chết hả ??

-[đm !! Nói cái đéo gì vậy?? Mày sảng hả ? Tới đây nhanh lên ]

- ....

    Hắn ngước mặt lên nhìn kĩ số phòng bệnh. Số phòng nó lạ lạ ta , không phải 143 mà là 134.

"Chết tiệt, mình đi lộn phòng rồi . Mé gặp ông bác sĩ ở đâu ra tới chia buồn nữa chứ, hù hồn chim én hà " ╥﹏╥

- Ể ?? Cậu không phải người nhà của bệnh nhân phòng 134 tên Watanabe Naoki sao?? _bs

-.....

- Thành thật xin lỗi vì sự hiểu lầm không đáng có này_bs

    Chắc do quê quá ông bác sĩ đã đánh bài chuồn. Lương y như từ mẫu, đây là bệnh viện không nên đánh người. Dẹp hết mọi sự tức giận hắn lao như bay về phòng bệnh 143 của cậu. 
  
Lần này đúng số phòng rồi nè. Hắn chầm chậm bước vào, hắn thấy một con người đang trùm chăn kính mít, ngồi co rúm lại run cầm cập ở nơi góc phòng. Hắn xót lắm, không nói một lời nào hắn lao tới ôm cậu vào lòng mà vỗ về. Cảm nhận được hơi ấm và mùi hương cơ thể quen thuộc cậu ngẩng mặt lên

- Mày đến...đến rồi , Shuji_take

- ừm... tao tới rồi, mày bị sao vậy?  _ Hanma

- Tao...sợ ma, mà giờ không xuất viện được nên....

   Tuy lúc nãy cậu nói là tự lo được nhưng mấy hôm trước do cậu không biết mình sẽ vào bệnh viện mà lỡ đọc mấy cuốn tiểu thuyết kinh dị về bệnh viện nào là ma ám, nào là thảm sát... eo ôi nhớ lại thôi mà cậu đã lạnh hết cả sóng lưng. Không còn cách nào cậu phải gọi cho người bạn thân từ nhỏ Hanma Shuji tới.Thật ra cậu hông muốn làm phiền bất cứ ai cả nhưng....nếu là "hắn" thì cậu sẽ hành cho chớt lun ( ̄ヘ ̄;)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top