Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5 Lặp lại

Hửm... Đây là?

Thật kì lạ khi Mikey vừa mở mắt ra thì nhận thấy đây không phải căn phòng ngủ ban đầu của hắn. Cảm thấy vô cùng kì lạ vì đây giống như căn phòng ngủ lúc nhỏ của mình. Chạy vội lại soi gương thì hắn càng thêm ngạc nhiên khi khuôn mặt mình bỗng dưng trẻ lại.

Mikey: Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy?

Hắn mở cửa phòng ra ngoài, đi đến nhà bếp hắn ngửi thấy một mùi đồ ăn thơm phức lan tỏa trong không khí, nhìn về phía mùi hương ấy phát ra đôi mắt Mikey co lại, mồ hôi chảy ra, khóe mắt bắt đầu cảm thấy cay cay nước mắt chực rơi xuống. Trước mặt hắn là một cô gái có mái tóc vàng chanh, đang mang một chiếc tạp dề màu hồng vừa nấu ăn vừa ngân nga hát. Đó là Emma em gái hắn, người đã mất do đạn bắn bởi một người đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm ra được. Sự ra đi của Emma làm cho hắn vô cùng suy sụp, mất đi người thân là một nỗi đau vô cùng lớn đối với hắn.

Mikey:... Emma... là em phải không?

Tiếng hát bỗng im bặt, Emma quay lại nhìn hắn , vốn nghĩ sẽ lại thấy khuôn mặt tươi tắn của cô quở trách hắn vì dậy muộn hay nở một nụ cười chào buổi sáng. Nhưng khác xa so với tưởng tượng của hắn thì cô chỉ nhìn hắn bằng cặp mắt vô hồn, không cười cũng chẳng nói chỉ nhìn hắn, lúc này nước mắt trong khóe mắt hắn trào ra nhỏ xuống sàn kêu ...lách..tách

Emma: Anh khóc ư? Sao anh lại khóc chứ, anh cũng quay về phải không?

Mikey bỗng sững người, cuối cùng cô cũng nói nhưng câu nói đó thật kì lạ. Nhưng hắn hiểu nó đang nói về điều gì.

Mikey: Không lẽ nào em cũng?

Emma: Ha.. đúng vậy!

Rồi cô quay lưng lại tiếp tục công việc của mình không thèm nhìn hắn một cái.

Mikey: Ai là người đã giết em vậy?

Emma: Rồi sau này anh sẽ tự biết thôi!

Mikey: Làm ơn đi, anh sẽ giúp em trả thù tên đó!

Emma: .... em không muốn cũng không cần anh giúp!

Mikey: Tại sao chứ?

Emma: Ta...ke..mi..chi...

Cô nói vô cùng nhỏ chỉ như gió thoảng nhưng hắn vẫn nghe được, hắn hỏi lại để chắc chắn.

Mikey: Là Takemichi?

Emma: Không có gì em chỉ nói vu vơ thôi!

Mikey: Là nó đúng chứ anh sẽ tìm và cho nó biết tay!

Hắn vừa quay đầu lại định chuẩn bị thay đồ ra ngoài tìm Takemichi. Thì vừ bước một bước bỗng. *phập* một con dao cắm vào bờ tường cạnh hắn.

Emma: Đừng có lôi anh ấy vào chuyện này anh ấy không có lỗi!
Cô nói bằng một giọng vô cùng lạnh lẽo, nó mang cả ý đe dọa.

Mikey: Anh....

Emma: Đi ra ngoài đi em không muốn nhìn thấy anh lúc này...

Mikey đi ra khỏi bếp lòng ngập tràn những câu hỏi không lời giải đáp. Hắn bây giờ đang vô cùng mông lung vì mọi việc cứ xảy ra dồn dập, lượng thông tin vô cùng lớn chuyển vào não, nhưng rồi hắn định thần lại " Nếu Emma không muốn thì mình cũng không nên giúp làm gì, bây giờ phải đi tìm mọi người xem họ thế nào!"

Nghĩ là làm hắn thay đồ và đi ra ngoài , trên đường đi hắn đi qua tiệm xe của anh hắn Shinichiro. Vốn dĩ như trước kia là người đó đang phải sống thực vật trong bệnh viện nhưng lúc này tiệm anh hắn lại mở cửa. Tò mò hắn lại gần bước vào bên trong, không thể tin vào mắt mình, Shinichiro anh hắn bây giờ đang ngồi sửa một chiếc xe moto trong cửa hàng. Miệng vẫn ngậm điếu thuốc tỏa khói trong không trung, thấy có tiếng động Shinichiro quay lại hai ánh mắt chạm nhau, mặt đối mặt.

Shinichiro: Mikey

Anh lên tiếng nhưng ánh mắt của anh lại lạnh lẽo đến kì lạ, nó giống hệt Emma. Nhưng tại sao lại như vậy chứ? Không phải anh là người rất thương hắn hay sao, sao lại nhìn hắn với ánh mắt như vậy?

Mikey: Anh Shin .... sao bây giờ anh lại ở đây chẳng phải lúc này anh đang...

Shinichiro: ...Đang ở trong bệnh viện ...

Một lần nữa hắn lại cảm thấy ngỡ ngàng, hắn lại hỏi:

-Anh cũng như vậy sao?

Shinichiro: Ừ!

-Sao anh có thể trở về đây vậy?

-.....

- anh Shin nói cho em biết đi!

- Ta...ke ...mi..chi

Lại nữa lại là cái tên đó, sao hai người họ lại nhắc đến nó phải chăng họ có quan hệ nào với nhau sao, sự việc càng lúc càng rắc rối hắn cảm thấy khó hiểu. Mặc dù định hỏi thêm gì đó nhưng hắn cảm thấy nếu có hỏi thì chắc chắn câu trả lời sẽ giống như Emma nên hắn chỉ im lặng mà bỏ đi. Lúc hắn đi chỉ còn mình Shinichiro ở lại lúc này anh chỉ nở một nụ cười.

Shinichiro: Rồi em sẽ biết thôi...

Tiếp tục đi đến nhà những người còn lại, trong lòng nghĩ họ có như hắn hay không, Azumi cũng như vậy chứ hay cả "Takemichi". Hắn bỗng rùng mình, sao mình lại nghĩ đến nó chứ nếu để hắn thấy được em lại làm hại Azumi thì hắn sẽ lại nhuộm đen cuộc sống của em như trướ kia. Đang mãi suy nghỉ thì hắn gặp lại một người , chàng trai với làn da ngăm, mái tóc màu bạch kim, đôi mắt màu tím cùng hàng lông mi dài, tổng trưởng Thiên Trúc Izana anh trai ( hụt ) của hắn. Thấy hắn ánh mắt anh vẫn như trước, luôn nhìn hắn với sự căm phẫn và tức giận, trước đây trong trận chiến với Thiên Trúc hắn đã bị bắn chết do đỡ đạn cho Kakucho nếu lúc đó hắn( Izana) còn sống liệu có thích Azumi như những người khác chứ? Bên cạnh hắn còn có Kakucho đi theo, Mikey chỉ nhìn thế định bỏ đi thì anh đã tung cước định đá vào hắn. Nhưng hắn đã chặn được.

Mikey: Anh định làm gì vậy?

Izana: Làm gì sao, tao tưởng mày phải phải là người hiểu rõ nhất chứ?

Mikey: Đó là gì?

Izana: Mày vì con nhỏ kia mà làm cho cậu ấy ra nông nỗi vậy sao?

Mikey: Anh.....

Izana: ha..ha..Đúng tao đã được sống lại, sống để nhìn thấy việc mày đã làm đấy Mikey!

Rồi hắn tung cước vào Izana, với sức lực ở cả kiếp trước thì Izana không phải đối thủ của hắn. Bị dính phải cú đá ấy là ạnh bị thương không nhẹ. Hắn bước tới nói:

Mikey: Nói đi sao anh quay về?

Izana: Ha...sao mày phải biết chứ?

Mikey: VÌ SAO

Izana: Ta...ke..mi...chi..

Lần này rất nhỏ hắn chỉ nghe được chữ có chữ không. Lại là câu trả lời đó, hắn thực sự vô cùng mất kiên nhẫn tại sao ba người lại trả lời như vậy. Không hỏi thêm nữa hắn bước qua chỗ Izana, đi ngang qua Kakucho hắn nói:

Mikey: Diễn như vậy là đủ rồi, mày cũng thấy rồi đấy Izana hắn đã trở lại, mau lên đi Kakucho!

Kakucho: .....

Hắn bỏ đi để lại Kakucho trầm tư suy nghĩ rồi hắn bỗng nói nhỏ:

Kakucho: Vâng boss

______________________________________

Yuu đã trở lại rồi đây sau ba tuần ôn thi vất vả.
Lịch đăng truyện của Yuu là thứ sáu và chủ nhật hoặc thứ bảy nha!
Mong mọi người thông cảm vì cho dù nghỉ hè Yuu vẫn bận đi học thêm, do lịch học là buổi tối nên mình không thể đăng vào tối thứ bảy như trước nữa. Nhưng cũng cảm ơn mọi người vì đã luôn ủng hộ truyện của mình.
_Yuu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top