Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 24: Lời hứa cố định cả đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Izana-chan, anh muốn về nhà" Em đang ngồi trên giường Izana mà nài nỉ gã.

"Không phải anh bỏ nhà đi bụi sao? Chưa gì đòi về rồi?" Izana đang nằm ôm eo em mà nói.

"Nhưng Takeshi sẽ lo lắng. Cho anh về đi mà được không. Izana-chan muốn gì cũng được" em ngây ngô thốt ra một câu mà không hề biết độ nguy hiểm của nó.

"Thật sao?" gã nhướng mày hỏi

"Thật" Takemichi chắc chắn gật đầu.

"Vậy em muốn anh hứa với em một chuyện" gã mỉm cười ranh ma nhìn em.

"Được" Takemichi trả lời không đắn đo

"Anh hứa là phải ở bên cạnh em. Dù có gì đi nữa cũng phải đứng về phía em. Mãi mãi bên cạnh em" gã như thôi miên mà nói với em.

"Anh hứa" Takemichi cũng không nghĩ gì nhiều. Thì em vẫn sẽ bên cạnh mọi người thôi mà. Em có bỏ rơi ai đâu

Như đã đạt được mục đích Izana mỉm cười hài lòng. Chỉ cần em hứa gã sẽ có cách làm em phải bên gã. Dù sao đi nữa em vẫn phải thuộc về một mình gã.

"Nhưng anh hứa ở bên Izana rồi mà giờ lại muốn về nhà. Có phải Michi nên đền bù cho em chút gì đó không" Izana ngồi dậy mỉm cười với em

"Em muốn đền bù gì?" em nghiên đầu ngây ngô hỏi

"Hôn em một cái có được không?" gã vờ như đáng thương nói.

"Được thôi" em chuẩn bị hôn má Izana thì bị gã ngăn lại

"Khoang đã, không phải má. Mà là môi" gã cười ranh ma chỉ vào môi mình.

Nụ cười kia như thu hút em vậy. Nó xấu xa nhưng lại đẹp vô cùng. Izana tính ra thì cũng là badboy, làm sao có ai có thể cưỡng lại được trai hư mà còn đẹp trai ngời ngời như vậy.

"Nhưng cái đó chỉ có người yêu mới hôn lên môi thôi" em đỏ mặt che đôi môi đang mỗi lúc một gần kia.

"Anh không muốn về nhà sao Takemichi. Chỉ là một nụ hôn thôi mà anh cũng tiếc với em sao" Izana ra vẻ tủi thân nhìn em

Như có một thế lực vô hình nào đó khi thấy khuôn mặt xinh đẹp kia buồn em lại không nỡ. Takemichi hôn nhẹ lên môi gã. Izana thấy thế nở một nụ cười thỏa mãn liền đè em xuống rồi hôn ngấu nghiến lên đôi môi kia. Takemichi giật mình muốn đẩy gã ra nhưng Izana đã nhanh tay giữ hai tay của em trên đầu chỉ bằng một tay. Takemichi một mực không hé môi nên đã bị gã mạnh bạo bóp hai bên má cưỡng ép há miệng. Gã luồn lưỡi vào trong mút lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn kia. Rồi lại đảo lưỡi khắp khoang miệng em rút hết tất cả những vị ngọt mà gã mơ ước.

"Hức...ưm...hong muốn. Buông....ưm" em bị hôn đến không thể nói trọn vẹn 1 câu

Trong không khí mùi tử đinh hương lang ra nồng nàn. Izana dùng mùi hương kia quấn quanh em như đánh dấu chủ quyền em là của gã.

"Izana mùi của em nồng quá. Thu lại đi" em sau khi được buông tha liền gõ lên đầu gã một cái.

"Ui đau em. Sao anh ngửi được mùi pheromone của em?" gã mỉm cười nhìn em hỏi. Nụ cười kia như chứa một tia dò xét. Chỉ cần biết em có gì đó khác thường thì sẽ ngay lập tức nhốt em lại.

"Anh là beta khá đặc biệt, bác sĩ nói anh đáng lẽ sẽ phân hóa thành omega lặng nhưng vì đại dịch kia nên anh không thể phân hóa. Vậy nên anh ngửi được mùi pheromone, Nhưng lại không bị ảnh hưởng" em mỉm cười dịu dàng như có như không mà nói dối không chớp mắt.

Em biết nhóc con này đang muốn giữ em lại. Nếu để gã biết em đặc biệt thì chắc em khỏi về luôn.

"Ồ, anh thấy mùi pheromone của em có thơm không?" Izana ôm em cười tít mắt. Gã không những không thu mùi hương lại mà còn tỏa ra một cách nồng nặc.

"Mùi tử đinh hương. Thơm đó. Nhưng mà em thu lại đi. Bộ em là hươu xạ Kashmir à? Dùng mùi hương đi quyến rũ bạn đời?" em lại gõ lên đầu Izana một cái thật mạnh. Làm trán gã đỏ lên một mảng.

"Âu đau em. Em biết rồi mà. Anh không cần ra tay ác như vậy đâu" gã ôm trán tủi thân.

"Anh muốn về" Takemichi nhìn gã đầy kiên định.

Izana nhìn vào đôi mắt kia. Gã biết nếu còn không cho em về nhà thì chắc chắn sẽ bị em giận mất. Không sao, thời gian còn dài. Gã không tin em có thể chạy thoát khỏi gã.

"Được rồi, để em kêu Kakuchou đưa anh về. Mà anh mặc thêm áo khoác đi, trời đang lạnh đó. Mang thêm tất vào" nói rồi Izana lấy một chiếc áo hoodie dày mặc vào cho em, rồi lại mang thêm tất, rồi mặc thêm một chiếc quần dài. Hiện tại nhìn Takemichi như một chú gấu nhỏ

"Không cần phải như vậy đâu mà" em gượng cười nhìn bản thân trong gương

"Cần chứ, anh vừa khỏi bệnh nếu không giữ ấm lại bệnh nữa cho xem. Đi xuống dưới nào. Em kêu Kakuchou đưa anh về" gã nắm tay em kéo đi

Ở phòng khách mọi người vẫn tập trung khá đầy đủ. Ai ai cũng thấy khuôn mặt thỏa mãn đến căng bóng của Izana.

"Kakuchou, đưa Michi về đi. Nhớ cẩn thận. Anh ấy mất một cọng tóc thì cẩn thận cái đầu mày đi" gã ở nơi khuất tầm nhìn em mà liếc mắt cảnh cáo Kakuchou.

Rồi đầu tao sao? Mày lặt đầu tao hay vặt tóc tao? Nếu đầu thì có. Còn tóc thì.......

"Tao biết rồi" Kakuchou thở dài đồng ý với gã.

Cả bọn đang nhìn Takemichi một cách sợ hãi. Tại sao xung quanh em lại bị bao bọc bởi pheromone của Izana một cách nồng đậm như vậy? Đây không phải là đánh dấu chủ quyền cảnh cáo Không ai được phép đụng vào đồ của gã hay sao? Với beta thì không sao nhưng omega chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng bởi mùi hương này mà sợ hãi. Còn với alpha thì đây là đe dọa, nếu là alpha trội thì sẽ không sao. Nếu là một alpha bình thường chắc chắn sẽ khiếp sợ mà né tránh.

Kakuchou với Takemichi vừa bước ra khỏi cửa, cánh cửa kia vừa đóng lại thì nụ cười trên mặt Izana cũng vụt tắt. Cả bọn thấy gã trở mặt như trở bánh trán cũng im lặng vì không muốn tự chuốc họa vào thân. Izana cứ thế đi về phòng chẳng thèm nhìn ai lấy một cái.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Takemichi rón rén bước vào nhà. Căn nhà đang chìm trong bóng tối. Chắc mọi người đã ngủ mất tiêu rồi. Vậy cũng tốt, em đỡ bị la.

'Tạch'

"Anh đã đi đâu cả ngày nay hả Hanagaki Takemichi" giọng nói mang theo tức giận cùng lo lắng cất lên

Takemichi nhìn về phía sofa, nơi tụ tập đủ tất cả thành viên của Touman cùng Takeshi đang ngồi đó. Ai cũng mang khuôn mặt đầy lo lắng cùng tức giận.

"Anh...anh..." em đang không biết dùng lí do gì để lấp liếm

"Anh làm sao?" Takeshi tức giận quát em.

Tất cả cũng giật mình khi thấy cậu tức giận. Takeshi chưa bao giờ lớn tiếng với Takemichi dù em có làm sai hay gây ra lỗi gì. Cậu sẽ luôn bao che dung túng cho em. Vì em là người thân cuối cùng của cậu. Chưa kể cậu lại simp anh trai vô cùng nên là Takemichi là ngoại lệ của cậu.

"Hức...hức...oaaa" Takemichi dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi. Khi bị quát em theo bản năng mà giật mình. Trẻ em giật mình thì sao? Thì khóc chứ sao. À không, em giả vờ khóc thôi

"Thôi đi Takeshi. Dù sao anh ấy cũng về rồi mày đừng hung dữ như vậy với anh ấy" Draken thấy em khóc cũng không đành lòng mà tới dỗ dành em. Mikey cũng đi tới ôm lấy em vào lòng.

"Michi? Mùi hương gì trên người anh vậy?" Mikey vừa ôm em thì bị mùi hương kia làm cho khó chịu. Bản năng alpha trồi dậy, hắn tức giận tỏa ra mùi pheromone mang theo tính chiếm hữu.

Draken khi nghỉ thấy mùi hương kia cũng khó chịu. Nhưng anh không muốn làm em hoảng sợ nên là cố gắng kiềm chế bản năng của một alpha. Anh biết Takemichi có thể ngửi thấy mùi pheromone. Nếu anh cũng như Mikey thì chỉ làm em hoảng sợ thêm thôi.

Baji cũng chạy nhanh tới ngửi thử mùi hương trên cơ thể em. Gã tức giận đi đến đá mạnh chiếc ghế nhỏ cạnh bàn trà. Baji có gắng kiềm chế Không để mình mất kiểm soát. Gã cũng là một alpha hiếu chiến, mùi hương này là đang khiêu chiến với gã.

"Mùi? Mùi gì?" Takeshi nghe vậy liền đến gần Takemichi hơn. Cậu nhìn Baji tức giận như vậy cũng cảm thấy có điều không lành

Khi ngửi được mùi hương kia cậu cũng tức giận đến điên. Cậu không thể làm gì nên đã tức giận đấm vào tường. Sức lực của alpha Không nhỏ, tường đã bị cậu đấm đến nỗi xuất hiện những vết rạn nứt. Mọi người có mặt ở đó cũng bắt đầu tới gần em xem xét. Vì đa phần là alpha trội nên mùi hương kia cũng chẳng ảnh hưởng gì họ cho mấy. Nhưng mùi hương kia lại chính thức khơi dậy sự tức giận của họ. Beta nhỏ nhà họ vậy mà ngang nhiên dám đánh dấu chủ quyền. Lá gan Không nhỏ.

"Anh Michi. Mùi này là của ai vậy? Người kia đã làm gì anh rồi? Nói em nghe đi" Mitsuya người có thể giữ được bình tĩnh để hỏi chuyện em

Anh biết Takemichi mạnh mẽ ra sao thì vẫn sợ Takeshi. Nếu cứ để Takeshi hỏi thì tâm lý của em chỉ áp lực thêm thôi. Nên anh đã dịu dàng hỏi em trước khi Takeshi lại tức giận làm em hoảng sợ.

Dù sao Takemichi cũng chỉ mới 12 tuổi. Mà Takeshi đã 15 tuổi rồi. Xét về mọi khía cạnh thì Takeshi vẫn lớn tuổi hơn so với Takemichi nên là em luôn sinh ra bản năng sợ sệt với cậu em trai lớn tuổi hơn này. Vì em có 30 tuổi nhưng thật sự hiện tại em cũng chỉ 12 thôi. Dù sợ nhưng em vẫn rất thương Takeshi, cậu là người thân duy nhất của em mà

"Anh không bị sao hết. Mùi này là vô tình dính phải" em có vẻ sợ sệt nhưng vẫn cố chối cãi

Em biết Izana và Shinichiro có mối quan hệ phức tạp. Izana từng nói Shin đem hết tình cảm đặt lên người em trai kia. Chắc người em trai mà Izana nói là Mikey. Izana không thích Mikey, nếu họ biết em quen biết Izana thì họ sẽ tìm Izana mất. Tới lúc đó chuyện gì sảy ra em cũng không thể tưởng tượng được.

"Vô tình dính phải? Anh nghĩ em không ngửi ra được cái mùi kia là mang theo ý nghĩ gì à? Takemichi, anh bị tên khốn kia làm gì rồi? Hả?" cậu tức giận muốn điên luôn rồi.

"Anh đã nói là không có. Mùi này chỉ vô tình dính phải thôi" Takemichi cố gắng cải bướng.

Anh trai nhỏ nhà cậu ngây thơ như vậy làm sao hiểu được những thứ này. Ba mẹ kể Takemichi còn chưa biết mình phân hóa thành gì nữa thì làm sao biết được ý nghĩa của mùi pheromone tùy theo tâm trạng. Kiểu gì cũng sẽ có ngày bị dụ đi mất. Nếu không bị dụ đi mất thì cũng có ngày bị ăn sạch sẽ. Nếu lỡ mang thai thì người thiệt thòi vẫn là em.

"Thật sự anh không có bị gì hết. Takeshi đừng hung dữ với anh mà" em rụt rè trốn vào lòng Mitsuya người ôn nhu nhất trong nhóm. Thấy tình hình không được ổn cho lắm, Takeshi vẫn cố gặng hỏi để cùng. Takemichi quyết định dùng tuyệt chiêu cuối. Đó là khóc.

Nhưng em không hề hay biết Mitsuya cũng đang tức điên lên đây. Mùi hương chiếm hữu kia cứ quẩn quanh em. Nó như cảnh cáo tất cả những người xung quanh em rằng em là của tên kia. Đây là lời cảnh cáo Cũng như khiêu khích. Mitsuya cũng như Mikey đang âm thầm tỏa ra pheromone bao bọc em để xóa đi mùi hương kia.

"Anh còn nói em hung dữ? Anh nói mau. Tên kia là ai? Người để lại mùi hương trên người anh là ai?" Takeshi đang cố kiềm chế cơn giận. Cậu cố gắng không làm em sợ hãi.

"Không...không nói đâu. Taka-chan ơi Takeshi đáng sợ quá" em úp mặt vào ngực Mitsuya mà nức nở.

"Thôi nào Takeshi. Anh ấy về nhà bình an là được rồi. Đừng ép anh ấy quá, không tốt đâu" Mitsuya ôm em vào lòng cố gắng khuyên cậu.

"Michi, qua đây với em nào" Mikey thấy Mitsuya ôm em thì khó chịu vô cùng. Hắn mỉm cười một cách dịu dàng dụ dỗ em qua bên cạnh.

Takemichi nghe giọng nói dịu dàng của Mikey thì quay lại nhìn hắn. Thấy nụ cười ngây ngô xinh đẹp kia thì em bất giác đi đến bên cạnh hắn. Em không biết tại sao khi bên cạnh hắn lại có cảm giác an toàn như được bảo vệ tuyệt đối. Chỉ là vô thức em ỷ lại hắn như vậy.

"Manjirou. Takeshi mắng anh...hức...không chơi với Takeshi nữa" em dụi đầu vào vai hắn mà thút thít.

"Được rồi không chơi với Takeshi nữa, em sẽ kêu Takeshi Không mắng anh nữa. Ngoan, Không khóc nữa. Em đưa anh về phòng nhé. Cả ngày đi chơi mệt rồi phải không?" hắn dịu dàng xoa lên mái tóc đen mềm mại kia, rất nhẹ nhàng bế em lên đi thẳng lên phòng. Takemichi dụi đầu vào vai Mikey mà thở phào nhẹ nhõm.

Tất cả chỉ im lặng không nói gì. Họ biết nếu tức giận thì Mikey sẽ còn đáng sợ hơn cả Takeshi. Nếu Mikey đã chấp nhận bỏ qua thì coi như không có chuyện gì. Nhưng hắn chưa từng nói sẽ bỏ qua , vậy chắc chắn là hắn sẽ âm thầm xử lý không để Takemichi biết.

"Mày cũng bớt nóng đi Takeshi. Michi sợ mày nên mới trốn đi cả ngày như thế. Mày còn hung dữ với anh ấy như vậy, muốn anh ấy bỏ đi luôn hay gì" Draken lúc này mới bình tĩnh nói.

"Mày nghĩ tao bình tĩnh được sao? Cái mùi hương kia rõ ràng là... Tck, tên kia đã làm gì anh ấy rồi tao còn không biết mà mày bảo tao bình tĩnh?" cậu tức giận đạp vào bàn trà. Chiếc bàn làm bằng thủy tinh Không chịu được lực va chạm mà vỡ ra từng mảnh.

"Mày bớt nóng đi. Tao thấy anh ấy không bị gì đâu. Mày biết đó, Takemichi sẽ không để bản thân bị gì đâu" Mitsuya cũng bình tĩnh khuyên nhủ cậu.

"Tên đó là alpha trội đó. Mùi hương kia có khi mạnh mẽ ngang ngửa với Mikey và cả Takeshi. Một alpha mạnh mẽ như vậy nếu hắn có ý định làm gì thì Michi liệu có chóng lại được không? Anh ấy dù mạnh mẽ tới đâu cũng chỉ là một beta. Mà beta thì làm sao chóng lại được một alpha trội. Mikey đã là alpha trội cấp cao rồi, hắn lại có mùi hương áp bức ngang ngửa với Mikey. Tụi mày phải nghĩ đến tình huống đó chứ" Baji tức giận gầm gừ.

"Ngay cả mày cũng vậy sao Baji. Nếu tụi mày cứ như vậy sẽ bị Michi tránh mặt đó. Anh ấy sợ hãi như vậy chưa đủ sao? Mikey tính nó trẻ con chiếm hữu cỡ nào mà còn bình tĩnh dỗ dành Michi được. Còn tụi mày làm cái méo gì mà không thể bình tĩnh như vậy. Giờ tụi mày có tức giận tra hỏi cũng chỉ làm anh ấy sợ thêm thôi. Lần trước vụ Draken mày đã hù dọa anh ấy rồi. Lần này lại hung dữ như vậy mày muốn anh ấy né tránh mày sao?" Mitsuya bắt đầu tức giận với sự bướng bỉnh của thằng bạn mà lớn tiếng.

"Tao... Tao không muốn" cậu bất lực thở dài dựa vào sofa

"Vậy thì bình tĩnh đi. Đợi Mikey dỗ Michi ngủ xong xuống chúng ta tính tiếp. Nó không dễ dàng bỏ qua đâu. Chẳng qua không muốn Michi khó chịu thôi" Draken thấy Mitsuya tức giận Cũng lên tiếng thay anh

"Anh trai tao mà sao tụi mày cũng tức giận?" lúc này bình tĩnh Takeshi mới bắt đầu chú ý

"Tụi tao đã nói rồi. Tụi tao ứng cử vị trí anh rễ của mày. Michi là người thương của tụi tao nên quan tâm là chuyện bình thường mà" Mitsuya mỉm cười vui vẻ nói

"Tụi mày vẫn còn giữ ý nghĩ đó? Vậy thì mơ đi" cậu hậm hực chau mày.

"Tụi mày nhỏ tiếng thôi. Michi vừa mới ngủ thôi. Anh ấy sợ mày sẽ giận nên kêu tao xuống nói mày đừng giận anh ấy. Mày cũng đừng tức giận với Michi như vậy, anh ấy khóc rất nhiều đó" Mikey đi xuống từ phòng Takemichi

Trên khuôn mặt không còn nét dịu dàng và nụ cười ngây ngô khi nãy. Thay vào đó là khuôn mặt vô hồn cùng đôi mắt không một chút ánh sáng nào. Takeshi từng thấy nó, khuôn mặt này xuất hiện khi đó, khi mà Mikey thẳng tay rạch miệng Sanzu không chút nhân nhượng.

Takeshi bắt đầu nghiêm túc, cậu không muốn ai bị thương. À không, cậu không muốn ai bị thương trong nhà cậu. Thích đánh đấm gì thì cút ra ngoài đường mà đánh đấm. Đây là nhà cậu đừng có gây rắc rối. Chưa kể nếu Takemichi biết thì sẽ lo lắng.

"Tao nghĩ mày nên bình tĩnh. Đừng gây ra vụ việc như lần đó. Nếu Michi biết anh ấy sẽ lo lắng đó" cậu nhìn hắn mà nói. Mikey luôn đặt Takemichi lên hàng đầu, nếu lấy em làm cái cớ chắc hắn sẽ bình tĩnh? Chắc vậy.

"Tao biết, tao đang rất bình tĩnh nên mày đừng lo" Mikey trầm giọng nói

"Bình tĩnh mà như muốn ăn tươi nuốt sống người khác đến nơi?" Baji như có như không châm dầu vào lửa.

"Đừng gây sự nữa Baji. Giờ mày tính sao? Người kia có khi nào là bạn của anh ấy không" Draken lên tiếng hỏi Takeshi

"Không, anh ấy..... Anh ấy mới vừa từ nước ngoài về nên không có bạn ở đây. Nếu như là bạn cũng chẳng ai đi bao bọc bạn mình trong mùi pheromone nồng đậm như vậy" Takeshi dựa vào ghế mà nói.

"Em đừng hung dữ với Michi quá. Em biết mà Takeshi, Michi còn nhỏ em ấy sợ em là chuyện bình thường. Chưa kể em ấy chưa thích nghi được với môi trường xung quanh chỉ có em để nương tựa. Nếu em hung dữ quá em ấy sẽ sinh ra suy nghĩ em sẽ bỏ rơi em ấy mà sợ hãi" Hina chứng kiến tất cả từ nãy đến giờ bây giờ mới lên tiếng.

Cô từ lúc nghe Takeshi lớn tiếng đã ra xem sao. Phòng cô ở lầu một nằm trong góc khuất nên chẳng ai để ý cô có đứng đó hay không.

"Em biết rồi. Nhưng anh ấy bị như vậy cũng không để yên được. Cứ như vậy không ổn" cậu thở dài mệt mỏi

"Tao nghĩ mày nên nói chuyện nhẹ nhàng với anh ấy thôi. Nếu anh ấy không muốn nói thì tạm thời đừng cố hỏi nữa. Michi là người cứng đầu, anh ấy không muốn sẽ không ai ép buộc anh ấy được đâu" Mitsuya cũng thở dài mệt mỏi, cả ngày này anh lo lắng quá độ rồi.

"Tụi mày nhớ mũi hương kia không?" Mikey âm trầm hỏi

"Là mùi tử đinh hương" Chifuyu lúc này mới lên tiếng. Mũi anh khá nhạy nên từ khi em bước vào anh đã nghe được mùi hương kia. Anh cũng khó chịu vô cùng nhưng anh không có quá nhiều quyền hạn để lên tiếng.

"Mày cũng ứng cử?" Takeshi nhìn Chifuyu hỏi

Cả bọn nhìn chằm chằm Chifuyu. Chưa được bao lâu lại có thêm một người nữa. Lại thêm tình địch.

"Chắc vậy" anh nhún vai mỉm

"Tck" cả bọn không hẹn mà cùng chặc lưỡi

"Tụi bây đi ngủ đi. Mai rồi tính tiếp" thấy đám bạn suốt ngày muốn cướp anh trai nhà mình ngồi đây vô cùng chướng mắt. Takeshi đành lên tiếng đuổi cả bọn đi ngủ

Mạnh ai về phòng người nấy. Một ngày lo lắng tìm kiếm, hiện tại những người thích em lại chẳng thể ngủ ngon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top