Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 25: Ác mộng và âm thầm bảo vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có yếu tố rape, từ ngữ thô tục
Cảnh báo là có yếu tố rape và từ ngữ thô tục ở đầu chap
Nếu các cậu không thể xem hoặc không thể chấp nhận thì có thể lướt qua cảnh này
*******************

M

ikey đang đi trên đường, tới một con hẻm nhỏ hắn chợt nghe tiếng đánh nhau bên trong. Với hắn chuyện đánh nhau này quá là bình thường rồi, nó như cơm bữa nên cũng chẳng lạ lẫm gì. Nhưng rồi hắn nghe được một mùi hương quen thuộc. Mùi hoa nhài trộn lẫn với vị trà thanh mát đang bay trong gió. Không biết có phải do hoảng loạn hay không mà mùi hương này còn mang theo chút đắng chát của vị trà bị ủ quá lâu.

Như có linh cảm không lành hắn chạy vào trong để xác nhận xem có phải điều hắn đang lo sợ hay không. Khi nhìn thấy được khu cảnh kia Mikey đã giật mình hoảng sợ. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn biết sợ là như thế nào.

Trong cuộc hỗn chiến kia là một người con trai bé nhỏ bé với mái tóc đen một mình đấu lại hơn mười người. Người kia thật sự rất mạnh. Một đá có thể hạ gục một người. Nhưng sức người có hạn. Hắn thấy được người kia bắt đầu thở dốc.

"Bắt nó lại cho tao. Hôm nay phải bắt được nó" câu nói của một gã đứng ngoài xem vui. Trong mắt gã mang theo thèm muốn dơ bẩn. Hắn có thể thấy rõ ý đồ của gã

"Bọn mày muốn bắt tao? Trừ khi hạ gục được tao đã" người kia nhìn gã đầy khinh thường. Hắn nhận ra người kia đã mệt, chỉ là đang cố gắng tìm đường thoát thân

"Tiểu mỹ nhân, dù em có muốn cũng không thoát được đâu. Làm sao có thể một mình em mà chóng lại hơn mười người kia chứ. Ngoan ngoãn để bọn anh chơi đi. Chơi xong sẽ thả em đi"

Người kia không nói gì thêm. Như thể nói thêm với gã chỉ tốn nước miếng mà thôi. Nhặt một cây sắt gần đó bắt đầu tiếp tục chiến đấu. Nhưng dù sao cũng chỉ là người bình thường, cũng chỉ có hai mắt hai tay thì làm sao có thể quan sát được toàn bộ khu cảnh 360 độ xung quanh. Chẳng may sao người kia bị đánh lén. Cây sắt đập thẳng vào đâu phát ra một âm thanh lớn vô cùng đau đớn. Người kia ngã khụy xuống đất ôm đầu.

"Anh đã nói rồi. Ngoan ngoãn để bọn anh chơi có phải tốt hơn không. Bắt nó lại, cởi hết quần áo ra"

Sau câu ra lệnh kia thì những tên xung quanh bắt đầu vây quanh khống chế xé xác quần áo người kia. Một người làm sao có thể chống cự nhiều người như thế. Từ miếng vải bị xé rách quăng tứ tung. Cơ thể trắng nõn nà lộ ra trước mắt. Trên cơ thể kia có vài chỗ bầm tím do vừa đánh nhau gay ra

"Buông tao ra. Buông ra. Không. Không muốn. Buông ra" tiếng hét bất lực chẳng thể làm gì

Mikey nhìn thấy cảnh tượng kia thì muốn chạy đến đánh chết lũ kia. Nhưng không hiểu sao hắn không thể di chuyển, chân như bị chôn xuống đất. Hắn chỉ biết đứng đó nhìn em bị cưỡng hiếp. Những tiếng hét tức giận muốn thốt lên nhưng không thể. Khi hắn mở miệng chẳng có bất cứ âm thanh nào phát ra.

Người kia bị vẫn vùng vẫy chống cự. Dù bị khống chế nhưng nếu cứ như vậy bọn kia cũng không thể mần ăn được gì.

"Thuốc tê liệt đâu? Tiêm cho nó" nghe đến đây thì người kia lẫn Mikey đều hốt hoảng.

Thuốc tê liệt? Sao bọn người này có được kia chứ? Đâu là thuốc mà những tiệm thuốc hay  bệnh sẽ không bán ra ngoài. Muốn có chúng trừ khi phải đến chợ đen mua. Vậy những tên này khác nào tội phạm đâu chứ.

"Không. KHÔNG. Buông ra aaaaaaa" người kia thấy kim tiêm chuẩn bị đâm vào người thì bắt đầu vùng vẫy dữ dội hơn. Nhưng vô ít thôi, kim tiêm đã đâm vào và chất lỏng kia đang từ từ đi vào cơ thể.

Mikey muốn hét lên ngăn cản nhưng vẫn không phát ra được chút âm thanh nào.

"Ngoan ngoãn như vậy có phải tốt không. Tao đầu tiên, tụi mày xếp hàng đi"

Thuốc ngấm rất nhanh. Tay chân người kia cũng chẳng còn cử động nữa. Đôi mắt xanh xinh đẹp kia giờ phút này chỉ còn tuyệt vọng cùng đau khổ. Nó không còn màu xanh sáng lấp lánh như hắn từng thấy. Thay vào đó là một màu xanh đen tối của đáy biển không chút ánh sáng. Đôi mắt kia đang nhìn về phía hắn.

Tên kia không chuẩn bị gì như nới lỏng hay đại loại vậy. Gã đâm thẳng vào nơi hậu huyệt non nớt kia. Một dòng máu đỏ chảy ra từ nơi đó. Khuôn mặt người nằm kia hiện lên vẻ đau đớn, nước mắt bắt đầu rơi xuống theo khóe mắt. Từ lúc đánh nhau đến giờ người kia chẳng chảy lấy một giọt nước mắt. Vậy mà giờ đây đôi mắt kia đang rơi nước mắt vì thống khổ.

"Cái miệng nhỏ này để không thì uống phí quá. Nào bú đi" một tên cởi quần ra đưa dương vật lên miệng em mà chà xát.

Người kia nhất quyết không mở miệng. Một tiếng chát vang lên. Gã tát vào khuôn mặt nhỏ nhỏ trắng hồng kia để lại một dấu tay đỏ ửng. Khóe miệng bắt đầu chảy ra một dòng máu đó, có lẽ bên trong miệng đang bị rách.

"Lì lợm làm gì, há miệng ra cho tao" gã bóp hai bên má người kia cưỡng chế đút dương vật vào bên trong.

Hong gã bắt đầu nhấp ra vào trong miệng người kia. Bên dưới lẫn bên trong đều bị dày vò. Người kia chỉ có thể phát ra âm thanh đau đớn.

"Tay đẹp thể nhỉ? Để không phí lắm, sục cho tao đi" gã kia cũng cởi quần ra cầm lấy tay em để lên dương vật đã cương cứng bắt đầu vuốt ve lên xuống

"Đúng là sướng thật. Tay mềm mại như tay phụ nữ. Không có chút vết chai nào" một gã khác cũng cởi quần ra lấy tay còn lại đặt lên dương vật mà sục

"Đm beta mà cũng xinh đẹp phết đấy chứ. Còn thơm như vậy nữa. Hôm nay đúng thật là may mắn mà. Tao phải chơi thỏa mãn mới thôi" gã kia vừa ra vào một cách mạnh bạo vừa thốt ra những lời thô tục. Phía dưới bị gã làm đến máu chảy không nỡ nhìn

Cứ như thể qua một lúc sau gã phía dưới bắt tất cả vào trong người kia, gã phía trên thì bắt đầy miệng. Hai gã hai bên cứ thể xả đầy tinh dịch lên người người kia. Người kia chỉ năm im bất đồng không nhúc nhích. Nước mắt không ngừng rơi xuống theo khóe mi.

Rồi cứ thế từ gã này đến gã kia thay phiên nhau cưỡng hiếp người kia một cách thô bạo. Nên dưới giờ đây trộn lẫn giữa máu và tinh dịch đang tràng ra từ lỗ nhỏ bị ra vào nhiều đến nỗi không thể khép lại. Miệng chứ đầu tinh dịch tràn ra hai bên mép. Trên người cũng đầy tinh dịch cùng những vết xanh tím và những vết cắn đến rợn người.

Những gã kia hành hạ người kia đến tận đêm khuya. Không biết đã bị làm biết bao nhiêu lần. Những gã đó sau khi thỏa mãn thì đứng dậy mặc quần vào rồi quay đi. Chẳng cần biết người kia nằm đó có sao không. Có gặp ai mang tâm địa xấu xa rồi tiếp tục cưỡng hiếp hay không. Với bọn gã không quan trọng.

Sau khi những người kia đi khuất Mikey lúc này mới có thể cử động thâm thể. Hắn như người vô hồn từng bước từng bước một chầm chậm đi đến bên ngoài kia. Hắn chứng kiến tất cả mà chẳng thể làm được gì. Sự thống khổ khi không thể bảo vệ được mình mình yêu.

"Michi...hức...Takemichi" hắn nấc lên từng tiếng gọi tên em.

Nhưng em như chẳng thể nghe thấy nữa. Em nằm đó người đầy tinh dịch cơ thể trần truồng sau cuộc hoan ái. Đôi mắt kia cứ thế nhìn về một hướng mà vô hồn.

Mikey cời chiếc áo khoát mình đang mặc ra khoát lên người em. Đây là bang phục Touman, bang phục của tổng trưởng. Hắn ôm em vào người mà chẳng hề sợ dơ bẩn do dính tinh dịch. Hắn yêu em từ những thứ em làm cho hắn. Hắn yêu nụ cười như ánh sáng soi rọi kia. Hắn yêu đôi mắt xinh đẹp ngây ngô lúc nào cũng nhìn hắn rồi gọi Manjirou. Hắn yêu em

Vậy mà giờ đây hắn chẳng thể làm gì chỉ có thể trơ mắt nhìn em bị hết người này đến người khác chà đạp em, vấy bẩn em.

"Xin lỗi...hức...xin lỗi em Takemichi" hắn ôm em vào lòng khóc như một đứa trẻ mà em vẫn cứ thể chẳng hề nhúc nhích hay nói bất cứ lời nào. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn khóc vì một ai đó ngoài cái chết của mẹ và lần anh trai nhập viện kia.

Rồi sau lưng hắn như cảm nhận được gì đó. Em đang đưa tay vỗ lưng hắn an ủi. Em luôn vỗ lưng hắn mỗi khi hắn đang căng thẳng. Đây là hành động an ủi dễ thấy nhất của em. Giờ đây người cần an ủi là em vậy mà lại đi an ủi hắn. Tiếng khóc của hắn ngày một to hơn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Không. KHÔNG"

Giật mình tỉnh giấc giữa đêm. Mikey nhận ra những chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Vừa nãy thôi em với Takeshi còn cãi nhau. Đây chỉ là một giấc mơ.

Mồ hôi nhễ nhại trên trán. Trên mặt cũng có nước. Đưa tay sờ lên hắn biển mình đã vô thức khóc. Nếu có ai ở đây thì chắc chắn sẽ kinh hãi cho xem.

Dù biết chỉ là mơ nhưng nổi bất an không thể vơi đi trong lòng. Hắn bước xuống giường chạy nhanh đến căn phòng em đang ở. Mở cửa ra thì đập vào mắt hắn là cơ thể nhỏ nhắn nằm trên chiếc giường lớn kia. Size giường khá lớn, 1m8 x 2m.

Đây là chiếc giường lớn nhất trong nhà Takeshi. Đây cũng là căn phòng đẹp nhất trong nhà. Takeshi dành riêng căn phòng này cho em bởi vì căn phòng này có thể đón được nắng sớm tốt cho cơ thể em. Takemichi cũng thích chiếc giường này. Em nói có thể lăn lộn mà không sợ ngã.

Mikey bước đến nhìn con người đang vô tư ngủ say kia. Lúc này hắn mới thả lỏng một chút. Lúc nãy chỉ là mơ thôi. Chỉ là mơ mà thôi.

Hắn vén chăn em lên rồi chui vào trong. Ôm lấy cơ thể ấm áp kia rồi hít lấy mùi trà hoa nhài thoang thoảng trong không khí. Mùi hương này làm hắn thấy yên tâm hơn.

"Ưm... Mikey?" Takemichi bị ôm thì rên nhẹ một tiếng. Mũi em ngửi được mùi gỗ đàn hương.

"Sao anh biết em?" Mikey ngạc nhiên hỏi. Giọng hắn vẫn còn rung vì giấc mơ khi nãy.

"Anh nhận ra mùi pheromones của em. Anh thích mùi gỗ đàn hương của em" em quay qua nhìn hắn.

Mikey nghe em nói thích mùi pheromones của mình thì trong bóng tối bất giác đỏ mặt. Ai lại đi nói thích mùi pheromones của người khác như vậy chứ. Khác nào đang tỏ tình đâu. Em cứ ngây ngô như vậy có khi lại bị bắt đi mất cũng nên.

"Sao vậy. Mùi pheromones của em có chút bất an. Em gặp ác mộng sao?" Takemichi đưa tay xoa mái tóc bù xù của hắn.

"Em gặp ác mộng. Micchi ôm em ngủ được không. Em sợ lắm, khóc dám ngủ một mình" hắn rung giọng nói. Thật ra hắn đã ổn định tinh thần hơn rồi. Nhưng hắn muốn ngủ với em nên giở giọng làm nũng.

"Được rồi. Manjirou ngoan, chỉ là ác mộng thôi. Anh ôm em ngủ, sẽ không sao đâu" em ôm lấy hắn đưa tay vỗ nhẹ lưng hắn.

Hắn nhớ lại cái vỗ lưng trong mơ kia. Cố dặn lòng đó chỉ là mơ mà thôi. Hắn dụi đầu vào ngực em, im lặng nghe tiếng nhịp tim đập đều đều. Một lúc sau hành động vỗ lưng kia đã ngừng lại. Hơi thở của em cũng nhẹ nhàng hơn. Chắc là em đã ngủ mất rồi.

Mikey ngước lên nhìn khuôn mặt đang say ngủ kia. Hắn hôn nhẹ lên trán em, rồi tới mắt, tới mũi, rồi lại đặt lên môi một nụ hôn. Hắn sẽ bảo vệ em. Hắn sẽ không để em phải gặp chuyện như trong giấc mơ kia. Nếu có bị vấy bẩn cũng là hắn vấy bẩn em.

Đôi mắt đen láy kia phát sáng trong màn đêm. Nó mang theo tia chiếm hữu cùng với toan tính. Trong tương lai chắc chắn sẽ có nhiều thay đổi đây.

~~~~~~~~~~~~~~~~

"Ngài gọi tôi đến đây có chuyện gì sao tổng trưởng?"

Hiện tại là 4 giờ sáng. Người con trai với mái tóc màu kem đang đứng trước mặt Mikey một cách cung kính. Trên mặt đeo một chiếc khẩu trang đen che đi mất nữa khuôn mặt xinh đẹp. Đôi mắt hờ hững nhưng lại rất tinh xảo, đôi mắt kia lông mi rất dài và dày. Như mắt búp bê vậy. Hai tay người kia chấp ra sau lưng như chờ mệnh lệnh.

"Từ ngày mai mày phải theo sát Takemichi. Bảo vệ em ấy chu toàn. Nếu có chuyện gì nguy hiểm thì phải ra tay trước. Tao không muốn ai đụng vào em ấy dù chỉ là một sợi tóc" Mikey nhìn người kia bằng khuôn mặt vô cảm.

Vì giấc mơ kia quấy phá hắn không thể chìm vào giấc ngủ. Nên là để đảm bảo hắn gọi người kia đến.

"Tôi đã biết thưa tổng trưởng. Chỉ là người kia khá nhạy bén. Nhiều lần thôi theo dõi suýt nữa đã bị phát hiện" người kia cuối đầu nói.

"Theo dõi? Mày theo dõi em ấy làm gì" nghe người kia nói theo dõi em thì hắn tức giận đưa chân đá thẳng vào đầu người kia mà hỏi.

"Tôi sợ người kia có ý xấu nên chỉ theo dõi trước lúc sảy ra cuộc chiến thôi ạ" người kia ngồi dậy quỳ gối khai rõ mọi thứ.

"Tao không cần biết là mày có ý gì Haruchiyo. Lần này tao bỏ qua, đừng để có lần sau. Mày tiếp cận em ấy rồi theo bảo vệ em ấy. Đừng có theo dõi sau lưng. Em ấy nhạy cảm sẽ phát hiện ngay thôi" hắn nhìn gã bằng ánh mắt chết chóc

"Tôi đã biết" gã cuối đầu nhận lệnh

"Về đi" nói rồi hắn quay đi vào nhà lên thẳng phòng em. Hắn bất an không thể ngủ được nên gọi gã đến để dặn dò

Gã là Sanzu Haruchiyo, đội phó phân đội 5. Cũng là con chó trung thành của Mikey. Nếu để vệ em thì người tốt nhất để giao phó là gã. Sanzu là một người liều lĩnh, gã sẽ bất chấp mà hoàn thành nhiệm vụ. Nếu gã không đủ sức đánh nhau để bảo vệ em thì gã sẽ chém người để bảo vệ em. Giao Takemichi cho gã Mikey sẽ yên tâm hơn. Vì Sanzu chẳng bao giờ để nhiệm vụ nào thất bại. Dù có người đầy thương tích gã cũng sẽ hoàn thành.

Lúc đầu khi thấy em xuất hiện mỗi lúc một nhiều bên cạnh những thành viên cốt cán thì gã bắt đầu theo dõi em. Gã biết em là anh trai của Takeshi. Takeshi với gã cũng là bạn thân thuở nhỏ. Nhưng gã thấy ở em có gì khá đặc biệt nên là vô thức theo dõi em. Chỉ là gã không ngờ em lại cảnh giác đến vậy, lúc nào cũng phát hiện có người theo dõi. Mấy lần gã suýt chút nữa là bị em bắt gặp, may mà trốn kịp thời.

Lần này mikey giao nhiệm vụ cho gã bảo vệ em. Vậy thì lần này gã công khai quan sát em vậy. Để xem con người bé nhỏ này có gì mà được mấy thành viên cốt cán để ý đến vậy.

##########

Tui không dò lỗi chính tả nên chắc có sai

Plot nhảy ra vào đêm qua nên ra chap luôn chứ không lại quên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top