Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4 End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Kế hoạch được bọn họ nghĩa đã sẵn sàng thực hiện vào tối nay,họ đã bảo nhà bếp làm món em thích ăn sẽ được dọn lên bàn ăn tối .Ran vui vẻ mà tiến vào phòng em mở cánh cửa ra đã thấy em ngồi lên bàn viết cái gì đó cứ thế mà tiến tới gần em mà ôm em ở phía sau .

   ''Michi em đang viết gì vậy ''khi có người ôm đằng sau em giật mình mà đưa tay che đi tờ giấy 

  ''À...à không em viết linh thôi ''

 ''Thế hả ~'' hắn biết thừa em đang viết gì vì hắn đã ngó xem một chút rồi 

 ''Ừ''em vui vẻ nở nụ cười nhìn Ran cố che đi sự lo lắng vừa rồi

 Em mới nhớ ra không biết Ran vào đây làm gì em thấy thắc mắc ''Mà anh vào đây làm gì vậy''

   ''Anh vào đây muốn gọi em ra ăn cơm  bọn anh toàn món em thích không đó''

  ''Thế thì đi thôi ''em vui vẻ đứng dậy nắm lấy tay của Ran mà khéo ra ngoài trong lòng hóng chờ món ăn mà em thích 

...Ngồi vào bàn ăn em nhìn những món ăn được bày lên bàn toàn là món em thích ăn em nhưng sao họ lại biết được trong khi đó em không hề nói ra  đang thích thú ngắm nhìn thì em thấy họ   không vào gồi ăn mà cứ nhìn thẳng vào em .

   ''Mọi người không ăn sao '' 

    ''À không em cứ ăn đi toàn bộ đều là của em đó ''khi thấy em hỏi Mikey liền nở nụ cười hàng ngày ra để che đi sự ham muốn của mình 

    ''Thế thôi em ăn đây ''

    ''Chúc ngon miệng ''em vui vẻ gắp một miếng thức ăn do Sanzu đưa 

   Miếng thịt lan tỏa trong miệng em thích cực nó vô cùng ngon.. nhưng sao nó lại lạ vậy thị giác em bắt đầu mờ dần và buồn ngủ nó khiến cho em kho nhìn rõ mà gục xuống mặt bàn .Họ nhìn từng hàng động của em cho đến khi em ngục xuống bàn ăn là kế hoạch đã thành công một nửa nụ cười quỷ dị lại nở trên môi xem lần này em có thoát khỏi họ được không .

   ''Sanzu bế em ấy vào đi ''hắn ra lệnh cho Sanzu đưa em vào phòng chỉ định 

   ''Vâng boss''tiến gần đến em bế em vào lòng mà hôn nhẹ lên mái tóc bồng bềnh mang mùi nắng mà xoay lưng bỏ đi 




 Em lơ mờ tỉnh dậy em không hiểu sao lúc đang ăn thì bỗng lăn ra ngủ ngục trên bàn đang suy nghĩ thì bất chợt em nhận ra bản thân mình bị trói chặt lại cố cởi ra cũng khó đưa mắt nhìn quanh nơi em bị trói nơi nay rất khác em chưa vào bao giờ ,căn phòng tối om không có chút sáng nào cả ẩm mốc lít tách tiếng giọt nước rơi xuống kiến cho không gian chở lên đáng sợ .

   ''Cạch ''

  Tiếng cánh cửa mở ra nó khiến em phải chú ý tới từng người bước vào bên trong không ai khác là bọn họ em vui mừng mà nói ''Manjirou anh cởi trói cho em ,vả sao em lại bị như thế này '' hắn không nói gì trước lời cầu cứu của em mà tiến đến gần em đấm mạnh vào mặt em nó kiến cho em phải ngơ ngác 

   ''Sao anh phải cởi trói cho em như thế không tốt sao '' đưa tay xoa chỗ vừa đấm

  ''Anh bị sao vậy trói người ta cón đấm nữa anh bị điên hả ''em tức giận mà nói lớn em không ngờ Manjirou lại như thế con người khi đâu rồi sao lại như thế này

  ''Đúng anh điên ,điên thì mới giữ em lại được chứ nhỉ ''gã cười lớn nhìn em 

  ''Cút !cút ra xa tôi ra ''nước mắt em cứ thế lăn dài trên má em ,em thất vọng bản thân mình vì đã không làm được nhiệm vụ lại không thay đổi được Manjirou .Em cố gắng thoát ra cử động cánh mà thoát ra khỏi nơi này 

  Thấy đấu hiệu em muốn rời khỏi gã ra hiệu cho Sanzu ,hắn vâng lời đưa tay vào trong góc lôi ra chiếc rìu vốn đã bị nhuộm bởi máu tanh mà tiến đến gần đẩy ngã em ra sàn .

   ''Sanzu anh làm gì vậy!!!!''em hoảng loạng mà la hét 

    ''Trật tự nào Michi ''Ran ra hiệu cho em không được la hét không là bị khàn cổ giờ 

  Nâng chiếc rìu xuống mà bổ thật mạnh vào đôi cánh trắng kia ''PHẬP''cái cảm giác cảm giác đau đớn khi mất đi dôi cánh càng ngày càng rõ dệt nó kiến em đau đớn không thế nào mà tả nổi 

   ''AAAAAA''

   ''S...sao ..anh l..àm vậy vớ..i tôi ''cơn đau cứ lan tỏa khắp cơ thể em cố gắn nói 

  ''T..tại ..hức sao ll..ại đối...sử thế với tôi ''máu không ngừng chảy ra lan rộng khắp vùng tạo thành một vũng máu thấm vào tóc của em và bộ quần áo trắng tinh .Sanzu không nói gì đá cánh đã bị cắt ra chỗ khác giờ nó chẳng đã vô dụng rồi .

  ''Em biết mà ,Tôi yêu em rất nhiều không phải năm xưa em nói thế với tôi hay sao ''hắn cúi xuống thì thầm vào tai em 

  Năm xưa nghĩ là sao không phải em và họ mới có vài tháng thôi sao  ,bắt đầu kí ức cứ thế mà ùa về kiến cho em đau đầu dữ dội

                  -------------Qúa khứ  ------------------ 

  Hanagaki Takemichi là một thiếu niên vô cùng dễ thương với mái tóc vàng luôn mang mùi hoa hướng dương  và đôi mắt xanh biển đặc chưng lấp lánh như biển xanh .Takemichi luôn được được mọi người xung quang yêu quý với tính cách hòa đồng luôn giúp đỡ mọi người kiến cho ai cũng muốn có được em và họ không là ngoại lệ .Họ luôn tình cách tiếp cận được em để gần gũi với em hơn và công sức của họ cũng được đền đáp .

   ''Cậu là Sano Manjirou có biệt danh là Mikey đúng không ''em hào hứng hỏi 

   ''Đúng vậy thì sao ''khuôn mặt hắn  bất chợt đỏ lên khi em gần hắn  

   ''Tớ là Hanagaki Takemichi  tớ đã nghe tiếng lành đồn xa về cậu ''

   ''Và tớ thấy cậu vô cùng là ngầu luôn ''em tươi cười nhìn Mikey 

   ''Thế sao ''

 Từ hôm đó em được Mikey mời vào bang đảng của mình em hào hứng mà ôm lấy hắn cảm ơn rối rít cứ thế hắn luôn kề bên em không rời và em rất dễ thu hút mọi người trong bang hầu như những cán bộ đều có tình cảm với em khiến hắn luôn ghen ghét trong lòng không muốn lộ ra .

 Em cùng Mikey trải qua từng ngày và tham gia đánh nhau với các bang đảng khác và điều này cũng không hề tốt em càng ngày rời xa hắn luôn đi chơi với người của Thiên Trúc và Hắc Long điều này càng kiến hắn không muốn nổi mau ghen lên mà chiếm hữu em là của riêng nhưng việc này lại bị phát hiện.

  ''Em trai muốn giữa Michi làm của riêng sao ''Izana  đựa lưng vào tường nhìn thằng em mình 

  ''Sao anh biết ''

   ''Đơn giản tao từng biết ý định đó của mày '' 

   ''Thế thì sao ''Mikey nhìn Izana vời anh mắt sắc lạnh như muốn nuốt tươi người ta vậy 

   ''Hử ~ tao muốn mày dụ dỗ Michi vào chiếc lồng đó và nhốt lại thích làm gì em ấy cũng được ''

  Ý kiến của Izana đưa ra kiến hắn phải xuy một hồi cũng đành gật đầu đồng ý  .Nhưng khi biết không chỉ anh em họ mà còn có những người khác tham nhưng thôi Mikey cũng mặc kệ có em là được 

 Cứ thế em đã bị bắt tra tấn đủ mọi hình thức để thỏa mãn dục vọng của bản thân mình ,phải nói em là cực phẩm chơi hoài không thấy chán và cái lỗ nhỏ luôn mời gọi họ chơi em. Em không thể nào chịu được những ngày bị rầy vò mà cố thoát ra được .Rồi ngày này cũng tới em thoát được và biết bọn họ đang đánh nhau với một băng đảng mới nổi và tổng trưởng của họ là người Brazilian em vui mừng mày chạy đi đến đó gặp người em yêu .

  Nhưng khi đến nơi em đã thấy South bị đánh bầm dập màu me khắp người em sợ hãi khi thấy người mình thích lại như thế và em để ý Kisaki đang cầm súng đang lên đạn chuẩn bị bắn không em không muốn cứ thế lao ra mà gỡ lấy ba viên đạn vào người máu cứ thế chảy ra lộ ra ngoài ,mà ngục ngã vào lòng South

   ''Michi ..Michi sao em lại làm vậy ''South sợ hãi khi thấy người mình yêu như vậy 

   ''K..không ..sao đâu ..em chỉ mong anh sống là được em sao cũng được ''em đưa bàn tay run run chạm vào da mắt anh 

   ''Không ..em không được nói thế em mất rồi anh phải làm sao '' South đau khổ ngục xuống người em 

   ''Haha..anh quên em đi và sống một cuộc sỗng mới ''em đưa tay xoa đầu anh dần em không có cảm giác gì 

     ''X..xin lỗi South ...em thích anh lắm đó rất thích''

           ----------------------Hiện tại-----------------

   Khi biết nhớ lại mọi thứ em cảm thấy ghê tởm Bọn họ cứ thế nước mắt rơi dài em rất nhớ South em muốn gặp anh ấy ngay bây giờ nhưng có được đâu em mất cánh rồi không thể thoát được nữa cảm thấy cơn ác mọng đó lần nữa lại đến  .

  '' Hức ...hức  South ..cứu em ,em ..hức muốn gặp anh ''em nức nở mà kêu gào 

   Khi nghe tên đó nó khiến cho Mikey chở lên tức giận hở đè em ra mà đánh mạnh vào mặt em máu và vết thương cứ thế mà hiện ra ngày càng nhiều 

   ''Không bao giờ thằng đó chết rồi ,em dù kêu gào đến mấy nó cũng không xuất hiện đâu ''

    ''Giờ em là của tôi ''

     ''Và hãy luôn tuân lệnh được đưa ra đi ''

                                                                    END 

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top