Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 1: trại cải tạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên chiếc xích đu, takemichi yên tĩnh ngồi trên đó. Ánh mắt hướng xuống nhìn những ngọn cỏ, mái tóc màu vàng như ánh nắng mặt trời tỏa sáng lấp lánh, gương mặt phúng phính với nước da màu trắng hồng, nổi bật nhất là đôi mắt xanh như đại dương bao la.

Ánh nắng mặt trời ấm áp phản chíu lên thân hình bé nhỏ, làm cả người em cứ như đang tỏa sáng. Đôi mắt xanh bình thản ngắm nhìn những chú kiến nhỏ bó đang đi thành hàng tha thức ăn về tổ 

" nè, thằng nhóc đó là ai vậy? "

Một cậu bé với nước da ngăm đen, nổi bật mái tóc trắng kì lạ với đôi mắt tím vô cảm không hợp tuổi, thắc mắc hỏi tên bên cạnh

" hình như là cái thằng nhóc mới vào sáng nay. Nghe nói là đánh người tới chết nên bị đem vô? " Ran nhún vai bình thản trả lời.

" hể? "

Izana nghe vậy khẽ kêu lên, đôi mắt tím đầy hứng thú nhìn cậu. Izana đột nhiên đứng lên, đút hai tay vào túi quần, đi về phía takemichi đang ngồi. Thấy đột nhiên ánh nắng bị che đi, trước mắt xuất hiện một đôi giày xa lạ, takemichi khó hiểu ngẩng đầu lên 

" này, mày mới vô đây à? có muốn làm bạn với tao không? "

Takemichi nhìn người con trai xa lạ trước mắt, không trả lời cũng không nói gì chỉ im lặng rồi quay mặt xuống nhìn đàn kiến tiếp. Izana nhướng mày nhìn cậu không thèm quan tâm bản thân mà lờ đi nhưng hắn chẳng tức giận, ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh 

" mày giết người nên mới phải vào đây à? "

Takemichi khựng người lại, nhìn hắn. 

" hm... sao vậy? " Izana cười tươi khẽ nghiêng đầu, khuyên tai dài lắc nhẹ

" tao đã giết ông ta... đáng lẽ ra tao nên giết nó ngay từ đầu. Thứ dơ bẩn như nó không đáng sống, người ta thường nói những kẻ tồi tệ nên chết đi mà? " Takemichi bình thản trả lời lại Izana, híp mắt mỉm cười nhìn hắn. Phải! takemichi đã giết người, nói chính xác hơn cậu đánh hắn ta tới chết. Nhưng mà, cậu lại chẳng cảm thấy tội lỗi gì cả? 

Bởi vì hắn xứng mà? đúng không. Những kẻ như hắn ta thì vốn không nền tồn tại... Nhỉ? 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#siisii28