Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8.1

:::::::

Thái Từ Khôn:
Nay ai ở nhà đấy??

Phạm Thừa Thừa:
Em phải vào trường

Trần Lập Nông:
Em đi cùng Thừa Thừa

Lâm Ngạn Tuấn:
Anh đi công ty...

Vương Tử Dị:
Hôm nay đi hết à?
Không ai ở nhà?

Justin:
Em đi phỏng vấn
xin việc :>>>

Vưu Trưởng Tĩnh:
Có mà chú mày đi chơi
thì đúng hơn :>
Anh nghe Đình Đình nói
chú mày đã kí hợp đồng
với công ty quản lí rồi:>>
😆 bởi Justin

Tất Văn Quân:
Đang ở sân bay
Chiều có lẽ về tới

Tiểu Quỷ:
Có có có!!!!!
Em đang ở nhà
Sao ế @@

Thái Từ Khôn:
Thì Đình Đình nay ở nhà
Không ai ở cùng lỡ anh ấy
lén chạy lung tung không
người đi cùng thì sao

Lâm Ngạn Tuấn:
Thường ngày có vác đi cũng
chưa chắc chịu đi...
Nhưng nhà vẫn phải có người
Một mình ở nhà nguy hiểm

Tiểu Quỷ:
Đã bảo em ở nhàaa
Can u hear me?!

Vương Tử Dị:
Không nghe được
Đang nhắn tin mà??
😡 bởi Tiểu Quỷ

Trần Lập Nông:
Thôi thôi đừng cãi
Tiểu Quỷ ở nhà đợi
Quá trưa chút bọn em về

Thái Từ Khôn:
Ok vậy đi
Giải tán!

:::::::

Đóng cuộc trò chuyện trong nhóm kín lại, Tiểu Quỷ cũng làm xong bữa sáng cho mình và người yêu.

"Đình Đình? Anh dậy chưa?"

Lên lầu gõ cửa phòng xem người yêu dậy chưa, đây là thói quen của mỗi người trong nhà. Bởi họ biết, người họ yêu rất thích ngủ nướng!

Gõ vài tiếng không thấy tiếng đáp lại, Tiểu Quỷ dứt khoát mở cửa tiến vào.

Bình thường có người ở nhà thì làm vậy chắc chắn bị ăn đập!

Gia quy ghi rõ, phải tôn trọng quyền riêng tư của nhau.

Nhưng vì là cửa phòng Đình Đình, mọi người ai cũng tự giác ngầm hiểu rằng, nếu gọi mãi không trả lời thì nên tự mở cửa. Thứ nhất là sợ có xảy ra chuyện gì, thứ hai là ai cũng biết mỗi sáng mọi người đều có nhiệm vụ đánh thức con sâu lười quấn giường dậy!

Quả nhiên, đập vào mắt Tiểu Quỷ chính là một cục trắng trắng mềm mềm đang làm kén trên giường, đem chăn tự quấn lấy mình thành nguyên cái bánh tét!

"Đình Đình? Dậy ăn sáng nào. Không ăn sẽ bị đau bao tử đấy."

Đưa tay khẽ vuốt dọc theo khoé mắt Chu Chính Đình, Tiểu Quỷ thấy mình là người hạnh phúc nhất trần đời! Được ngắm gương mặt người mình thương lúc say ngủ, quả là mỹ cảnh tuyệt nhất thế gian!

Thật ra cậu cũng không nỡ gọi người đang say giấc kia dậy đâu. Cậu biết là mấy hôm nay vì phải viết kịch bản mà   Chính Đình thức đêm, có hôm còn phải đợi mấy anh trong nhà doạ dẫm mới chịu lên giường ngủ, chắc chắn là rất mệt. Thế nhưng ngủ nữa sẽ trễ bữa sáng mất! Bụng người yêu cậu rất yếu, lỡ như xảy ra chuyện gì thì cậu chết ngàn lần cũng không bồi tội được!

"Hưm.... Ngủ chút nữa... Chút xíu nữa thôi... Ừm... Xíu nữa... Dậy...."

"..."

Cái giọng ngáy ngủ mềm mềm làm cậu càng không nỡ gọi tiếp. Đặc biệt là Chính Đình ngủ vùi cả cái mặt vào chăn, chỉ lộ ra ngoài không khí mỗi đôi hàng mi dày và dài, lúc nói chuyện những sợi mi cong vút xao động, làm tâm cậu cũng động theo.

Nhịn không được khom người hôn nhẹ lên hàng mi của ai kia, định ra ngoài dọn đồ ăn vào, ai ngờ vừa mới đứng thẳng dậy thì đột nhiên cái kén kia bị phá, một đôi tay trắng sứ vươn tới, bắt lấy vạt áo cậu kéo xuống. "Phịch" một tiếng, Tiểu Quỷ đã ngã ngồi trên giường.

Chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra thì, một cái đầu tóc đen óng đã gối lên đùi cậu, mặt úp vào bụng cậu thở hắt ra, coi bộ có vẻ rất là thoải mái.

"..."

Bất đắc dĩ ngồi yên một chỗ, Tiểu Quỷ xoa nhẹ mái tóc mềm mại như trái tim người kia, vỗ về y ngủ thêm chút nữa.

Rrrrrrr

Điện thoại trong túi áo rung lên. Có vẻ người đang ngủ bị làm phiền bởi tiếng ồn, khuôn mặt trắng sứ dụi càng sâu vào người cậu.

Để không đánh thức con sâu lười, Tiểu Quỷ quyết định tắt máy.

Chắc không có gì gấp lắm đâu nhỉ. Thôi chờ chút đi rồi mình gọi lại chắc là được mà.

Vừa định cho điện thoại lại vào túi, ai ngờ chưa kịp làm gì điện thoại lại rung tiếp. Cậu lại ấn tắt. Điện thoại lại rung. Lại tắt. Lại rung. Cứ như vậy tới hơn năm lần, cuối cùng Tiểu Quỷ cũng bực bội ấn nghe.

"Chuyện gì?"

Tốt nhất là chuyện quan trọng, không thì đừng trách.

"Tiểu Quỷ, cậu có thể đến đường XX đón mình được không? Xe mình hư rồi. Sắp đến giờ quay nữa..."

Giọng nữ truyền từ loa điện thoại, mềm mại dịu dàng.

"Gọi quản lí của cậu đi. Tôi không có trách nhiệm phải làm việc này."

"Tớ... tớ... Điện thoại tớ sắp hết p..."

Tút tút tút

"Alo? Alo!"

Tiểu Quỷ đè thấp giọng nói, cố không phát ra tiếng động quá lớn.

Bất quá, người đáng lẽ phải đang ngủ giờ đây đột nhiên cất tiếng.

"Bận thì đi đi."

"Nhưng..."

"Anh ở một mình được. Cũng không phải con nít đâu mà..."

"..."

"Đi đi. Để anh ngủ chút."

"... Vậy anh ngủ đi nhé. Em đi về liền, có gì phải gọi ngay cho em đấy."

"Biết rồi mà..."

Tiểu Quỷ do dự một chút rồi cũng đành ra khỏi phòng.

Ai biết, đi lần này lại có chuyện.

------- end 8.1 -------

Chuyện gì thì rảnh rồi viết tiếp.

Buồn quá, tự làm đường nhai...

28.03.2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top