Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đến,

Tôi ngồi xem tình hình hoa mười giờ ngoài ban công. Dạo này trời mưa nhiều. Thời tiết có khi vừa nãy mới quang đãng, một lúc sau có thể lập tức đổ xuống một cơn mưa. Đôi lúc tôi không ở nhà, chẳng thể kịp thời đưa nó vào nhà được.

Hoa mười giờ hơi héo một chút, tôi thừ người không biết phải làm sao.

Khi tôi đang chống má thở dài thườn thượt, Hạo Vũ đẩy cửa bước vào.

Có vẻ hôm nay là một ngày vui với cậu ấy, khóe miệng Hạo Vũ như bị làm phép mà vểnh lên.

Cậu ấy hào hứng hỏi tôi: " Anh đang làm gì thế?"

Tôi trả lời : " Anh đang khám bệnh cho hoa."

Nhưng có vẻ Hạo Vũ không để ý lắm, cậu ấy giật giật mũi hỏi: " Anh đã ăn gì vậy? Người toàn mùi ngọt ngọt."

Tôi xới xới đất trong bồn: " Chắc do chiều nay anh Bá Viễn mới cho anh ăn sô cô la."

Hạo Vũ nằm trên giường tôi, ôm ôm cái gối, mặt hơi nhăn lại: " Anh ta lại cho anh sô cô la..."

Sau đó cậu ấy dơ hai tay làm tư thế dọa: " Ăn nhiều đồ ngọt sẽ sâu răng đó."

Tôi vội chối đây đẩy: " Không có, ngày nào anh cũng đánh răng cẩn thận mà."

Huống hồ sô cô la nguyên chất không ngọt, rất đắng. 

Hạo Vũ nhéo nhéo hai má tôi, sắc mặt có chút tủi thân: " Bá Viễn đúng là thiên vị, em còn là em ruột của anh ta mà mấy khi được cho đâu."

Cậu ấy nói nói, đôi mắt càng ngày càng cụp xuống.

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy dù gì anh Bá Viễn mới là anh trai của Hạo Vũ thật. Thế là tôi nhỏ giọng nói:

" Vậy lần sau anh mà có, anh chia cho em một nửa nhé."

" Đùa anh thôi." Hạo Vũ nhảy từ trên xuống đến bên cạnh tôi, chôn vào gáy tôi dụi dụi. " Em đâu có ăn thích ăn đồ ngọt."

Cậu ấy cười, răng nanh ở hai bên tinh nghịch lộ ra: " Em mà thích thật, thì không cần anh ta cho...em trực tiếp cướp luôn."

Sau đó cậu ấy ở bên má tôi hôn cái chóc một cái.

Tôi có chút sững sờ, nửa ngày mới cất được tiếng lên: " Sao em lại hôn anh?"

Hạo Vũ lại ở bên má kia hôn thêm cái nữa: " Em nếm vị ngọt của sô cô la ấy mà."

***

Sáng nay tôi phải đi lên trường sớm để trực nhật. Mẹ sợ tôi đói bụng, nhét vào lòng tôi một túi bánh bao, dặn đến trường thì ăn lót dạ.

Tôi gật gật đầu.

Trời tờ mờ sáng, gà còn chưa kịp gáy, tôi đem theo cặp sách vừa đi vừa ngáp.

Vừa vào lớp đã thấy Châu Kha Vũ đứng trên bảng cẩn thận lau.

Đầu óc tôi có chút mơ hồ.

Tôi nói: " Hôm nay có mình tớ trực nhật mà."

Cậu ấy vẫn tiếp tục lau, nói với tôi: " Tôi quên mất lịch."

Sau đó cậu ấy đẩy đẩy tôi về chỗ: " Nếu cậu cảm thấy áy náy, ngày mai có thể trực nhật cùng tôi."

Tôi cảm thấy đó là một ý kiến hay.

Để cặp vào chỗ ngồi, tôi cầm chổi quét quét. Vì sáng sớm nên cả lớp chưa ai đến, xung quanh yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở.

Vì vậy khi tiếng ùng ục từ bụng tôi vang lên, tôi và Châu Kha Vũ đều có thể nghe rõ mồn một.

Tôi mỉm cười yếu ớt: " Bạn học Châu, cậu có muốn ăn bánh bao với tớ không?"

Châu Kha Vũ gật gật đầu. Vì nhìn có vẻ cậu ấy lớn hơn tôi nhiều lắm, nên tôi bẻ cho cậu ấy phần to hơn.

Tôi há cái miệng to, thoắt cái đã ăn hết phần của mình.

Châu Kha Vũ cầm phần của cậu ấy, từ tốn ăn: " Cậu không thích ăn bánh bao à?"

Tôi lắc lắc đầu: " Không có."

Bánh bao mẹ làm.

Ngon nhất.

Làn da Châu Kha Vũ rất trắng, bộ dáng vô cùng đẹp trai.

" Thích ăn mà cậu chia cho tôi nhiều thế."

Cậu ấy hỏi: " Còn đói không?"

Tôi gãi gãi đầu lúng túng.

" Đừng gãi nữa, mẹ tôi bảo gãi đầu nhiều là năm ba mươi tuổi sẽ bị hói đấy."

Tôi sợ hãi dừng tay, vội sờ sờ đỉnh đầu mình.

Châu Kha Vũ phủi phủi bụi bánh bám trên mép tôi. Cậu ấy nhẹ nhàng nói:

"Tí nữa tôi dẫn cậu xuống căng tin ăn thêm."

Sau đó cầm lấy cái đầu của tôi, trừng mắt hăm dọa:

" Cấm lắc đầu!"

***

Giờ tự học, tôi ngồi cắn bút tính toán. Bài tập hình học khó vô cùng. Rõ ràng chúng nó vẽ ra đã thẳng hàng rồi, sao còn phải chứng minh làm gì.

Trong khi tôi còn đang đau đầu như mớ bòng bong, Châu Kha Vũ đã nhàn nhã làm xong bài tập.

Sau khi tôi viết xong chữ cuối cùng. Quay đầu sang mới biết Châu Kha Vũ đang nhìn mình. Mắt cậu ấy như có ngàn vì sao, trong tia sáng lập lòe lại hơi có ánh xanh của đại dương mênh mông.

Cậu ấy dựa gần vào người tôi hỏi: " Thường ngày mấy giờ cậu đi ngủ?"

" Tám rưỡi."

Trên TV có bộ phim cảnh sát trưởng mèo đen, thường thường xem xong tôi mới đi ngủ.

Châu Kha Vũ nghe tôi nói xong thì phì cười. Tôi nhìn cậu ấy cười cũng ngô nghê cười theo.

" Này, cậu vẫn gọi tôi là bạn học Châu à?"

Châu Kha Vũ đột nhiên nói với tôi. Tôi cũng cảm thấy xưng hô như vậy xa lạ quá, nhưng lại sợ gọi thẳng tên của cậu ấy thì lại có vẻ thân thiết vượt khuôn phép.

Nhỡ đâu tôi coi người ta là bạn, người ta lại chỉ coi tôi là người dưng ngồi cùng bàn thì sao.

Tôi sờ mũi hỏi: " Vậy phải gọi thế nào?"

Châu Kha Vũ nghĩ ngợi một lúc rồi nói: " Cậu có thể gọi tên ở nhà của tôi."

" Hươu nhỏ?"

Châu Kha Vũ liền nhéo má tôi, tức giận nói:

" Không phải. Tên ở nhà của tôi là Daniel."

" Ừm ừm."

Châu Kha Vũ đẩy đẩy vai tôi: " Gọi nghe thử xem nào."

" Đa-ni-nheo."

Châu Kha Vũ có vẻ rất thỏa mãn mà gật đầu. Tôi nghĩ trong lòng.

Công nhận cái tên này ngầu thật.

Nhưng tôi không dám nói cho cậu ấy biết, tôi thích cái tên hươu nhỏ hơn. Nếu nói ra có khi tôi sẽ bị Châu Kha Vũ cốc cho bờm đầu mất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top