Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không Có Gì Ngoài Sức Hút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xuân Trường lặng người nhìn ra khung cửa sổ , tấm rèm cửa làm bằng vải trơn mỏng như một tờ giấy , phấp phới bay lên theo từng cơn gió . Ngoài vườn từng đóa hoa vươn mình kiêu hãnh đón nắng , sương sớm từng giọt li ti lăn đều nhỏ xuống mấy bụi thảo dược , hiển nhiên đây là khu nhà sau của một thầy thuốc . Anh lờ mờ đoán được mấy loại , anh từng được học về các vị thuốc cổ truyền khi đang còn thi đấu cho Gangwon FC , cũng chỉ là vô tình học được . Khép lại đôi mắt khô rát vì nhìn lâu vào một chỗ , dùng tay xoa mấy cái rồi lẳng lặng nhìn sang người đang nằm bên cạnh . 

Ánh sáng nhàn nhạt của buổi sáng phủ lên người Văn Toàn , khuôn mặt cậu nép vào gối chỉ thấy một nửa nghiêng nghiêng . Cánh tay để lên eo anh đầy tự nhiên , như thể họ đã luôn như vậy vào mỗi buổi sáng . 

Xuân Trường dùng hai tay ôm mặt . 

" Ôi thôi thế này thì ăn l*z rồi ... " 

Từng khung cảnh ký ức đổ về cái đầu vừa hạ sốt của anh , từ lúc Công Phượng ôm lấy anh ngồi trên xích đu cho đến lúc nằm vật trên lưng Văn Toàn . Cả lúc bản thân ngồi trên người cậu bắt đầu làm bậy ... Từng phân cảnh một , không sót một chi tiết nào ... 

Mẹ nó , việc khốn nạn nhất trên đời là gì ? 

Không phải là thích nhiều người một lúc , và còn thích được rất rất lâu . 

Mà là ngủ với họ ... và còn trong trạng thái đánh mất bản thân . 

Thật là một ngày tuyệt vời để tiếp nhận nhiều thông tin đến như vậy ... 

Anh cảm thấy mình cần phải rời xa chốn thị phi này , cần một không gian yên tĩnh để suy ngẫm về tình huống mà mình đã gặp phải . 

Trốn tránh là hèn hạ , nhưng đôi khi sống thì cũng phải hèn một chút . 

Bỗng nhiên nhớ lại lời cô bạn năm xưa đã dặn dò . 

" Đọu má , đi đứng cho đàng hoàng nha mậy ! Lạng quạng ta nói bị gì thì ngồi mà ăn cho hết " . 

Lời nói thấm thía đó liên tục văng vẳng bên tai anh . Ừ , có chút ăn không hết rồi cảm thấy rất chướng bụng . 

Lặng lẽ nâng nhẹ tay Văn Toàn lên để sang một bên , cố gắng không phát ra một tiếng động để người kia không tỉnh giấc , tình huống này mà phải đối mặt lẫn nhau thì thật cmn xấu hổ . 

Giống hệt như lúc ngủ trưa với mẹ nhưng lại muốn trốn đi chơi net hay đá bóng với lũ bạn . 

Vớ đại vài món quần áo chộp lấy chiếc điện thoại rồi nhanh chóng xong xuôi che dấu những thứ cần thiết nhất để phù hợp với thuần phong mỹ tục khi đi ra ngoài Xuân Trường liền cấp tốc chạy ra khỏi căn phòng . Thấy chiếc áo Văn Đức cho anh mượn đang được treo trên sào đồ ngoài sân trước cũng liền vơ vội chạy ra đầu ngõ . Anh mở điện thoại , thông báo nhảy liên tục như muốn bay ra ngoài màn hình hòa mình cùng các vì tinh tú . Cảm thấy bất an vl ... 

40 cuộc gọi nhỡ từ Công Phượng . 

" Đang ở đâu ??? Tuấn Anh nói em bị sốt , khi nào dậy thì gọi anh " . 

Ngủ dậy một đêm , bỗng dưng nhỏ hơn một tuổi ... 

Im lặng ấn seen . 

Văn Đức chỉ gửi một hình ảnh chụp một bên mặt tím tái của cậu . 

" Em với ông Phượng đánh nhau , anh như thế nào rồi ? " . 

" Anh ổn " . 

Trái tim thật ra lại khó chịu muốn chết ... 

Một cuộc gọi của Tuấn Anh đột nhiên xuất hiện . 

Do dự một chút anh vẫn quyết định nghe máy . 

Nhấp vào kết nối . 

Đầu dây bên kia chỉ độc một mảnh im lặng , tiếng thở đều đều nặng trĩu của gã làm anh cũng muốn gục xuống . 

- Alo , Nhô à ... Trường đây . 

Bên kia liền cúp máy cái rụp . Để lại Xuân Trường đực người đứng ngay đầu hẻm , gió thổi mái tóc anh tán loạn . 

Một chiếc xe máy xé gió mà đi , từ ngoài xa đã thấy được tài nghệ điêu luyện của người điều khiển . Nói không phải dân tổ không ai tin . 

Tuấn Anh đá chân chống xe , đưa anh một chiếc nón bảo hiểm . 

- Lên xe . 

Thấy anh vẫn giương đôi mắt híp nhìn mình , gã liền tự tay đội nón cài khuyên cho anh . Cầm lấy tay anh vòng qua eo mình . 

- Ôm cho chặt vào , tớ chở về nhà cho . 

- Tớ muốn về nhà bố mẹ . 

- Vậy thì đi . 

Chiếc xe chở hai con người lao ra khỏi con hẻm , chỉ để lại một vệt khói mù . 

Xuân Trường ôm chặt lấy Tuấn Anh , mặt chôn sâu vào tấm lưng cậu bạn . Miệng anh run rẩy nhỏ nhẹ . 

- Nhô ơi ... lái từ từ thôi , để tao còn về ăn bánh tét chiên . 

Tuấn Anh như thể không nghe thấy lái càng lúc càng nhanh , lượn lách càng ngày càng điệu nghệ . Cuối cùng họ cũng dừng xe trước cửa một căn nhà nhỏ có hàng bông giấy đủ màu sắc rực rỡ sau một cú ôm cua khét lẹt . Tuấn Anh bước xuống xe cởi mũ bảo hiểm trực tiếp vác anh như vác bao tải lên người bước từng bước phăm phăm vào nhà . Mẹ anh đang làm đồ ăn dưới bếp nghe tiếng động lớn cũng ló đầu ra nhìn thử . 

- Ủa Tuấn Anh hả con ?! Trời ơi , sao con qua mà không nói trước ??? Để cô còn chuẩn bị đồ ăn . 

- Mà ai trên lưng con vậy ? 

- Thằng Trường đó cô , nó uống nhiều quá xong quậy đòi về nhà với mẹ nên con chở nó về đây . 

- Trời ơi , cái thằng này , nó uống có được một chai đâu mà cố dữ vậy . 

Xuân Trường lúc đầu còn tính lên tiếng nhưng nghe xong câu nói của mẹ anh liền giả bất tỉnh . 

Quá xấu hổ , không có mặt mũi nào lên tiếng . 

- Thôi con đem nó lên phòng đi , cứ lấy cái ca nước cô để trong tủ lạnh xối cho nó một miếng là nó tỉnh à . Nhanh đi rồi xuống ăn cơm với cô chú . 

Xuân Trường lần này là ngất thật , đột nhiên phát hiện địa vị của bản thân trong nhà còn không bằng Tuấn Anh ... 

Nhớ lại một cmt của một bạn fan dành cho Tuấn Anh . 

" Bạn Nguyễn Tuấn Nhô , năm nay 25 tuổi . Hiện nay đang là cầu thủ cho câu lạc bộ HAGL . 

Không có gì ngoài sức hút , già trẻ trai gái chị em bạn dì ô môi , bê đê hay thẳng như nhang muỗi đều thích hết , thíchhhh hếtttttttt ' . 

- Dạ cô . 

Tuấn Anh vỗ vào mông Xuân Trường mấy cái , làm anh muốn gào lên nhưng không thể . Vết thương vẫn còn chưa lành xin đừng động chạm có được không ? 










Nguồn ảnh : Page " Nhô bẽn lẽn như mới về nhà chồng " . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top