Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

jihoondam

"Bang Yedam, chuyện này anh không nói lại lần thứ hai đâu, đây là vấn đề của anh, anh sẽ giải quyết" Sau câu nói đó là tiếng sập cửa đầy mạnh bạo mà tôi cảm tưởng rằng, cánh cửa studio của tôi sẽ hưởng thọ ngay lúc đó chứ không phải vẫn nguyên vẹn chỗ bản lề kia.

Nhưng đó không phải điều quan trọng.

Tôi thở dài khi nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi giữa tôi và người anh lớn thứ hai trong nhóm, cũng là trưởng nhóm của chúng tôi, Park Jihoon. Từ hồi anh Mashiho và tôi được thông báo sẽ nghỉ ngơi một thời gian, cho đến khi quyết định gần đây của chúng tôi, anh Jihoon luôn im lặng mà không nói gì cả. Khác với mấy đứa nhỏ Jeongwoo, Junghwan làm náo loạn cả hôm họp giữa nhóm và công ty ngày hôm đó, với anh Yoshi và Doyoung ngày ngày canh trước cửa phòng tôi, với anh Junkyu và Haruto ngày nào cũng ghé thăm phòng tôi hơn chục lần chỉ để xác định tôi không đột ngột biến mất mà không nói một lời, hay anh Asahi và anh Jaehyuk còn đang dỗi hờn tôi không nói lời nào, hay người anh cả Hyunsuk khóc đến sưng mắt mỗi lần tôi gặp anh, thì anh Jihoon lại khác hẳn. 

Anh vẫn nói chuyện, cười đùa với tôi như bình thường. Thậm chí còn không ngại kẹp cổ tôi nếu tôi trêu anh quá trớn, mặc dù anh là người khơi mào trước mọi cuộc chiến giữa chúng tôi. Anh cũng chẳng ngại ngần gọi điện cho anh Mashiho than phiền vì Jeongwoo vẫn để bừa bộn căn phòng của em ấy. Tôi cũng đã nghĩ mọi chuyện sẽ như thế thôi, cho đến khi...

Anh sẽ đi cùng với hai đứa.

Điên thật sự. Tôi nhớ khuôn mặt thản nhiên của anh khi nói ra câu đó, mặc kệ tôi cùng với sự ngạc nhiên đến tột độ. Tôi thậm chí còn nghĩ mình bị ảo giác sau vài ngày mất ngủ nên mới nghe ra anh nói câu đó. Nhưng ánh mắt của anh khiến tôi nhận ra một điều rằng: 

Anh đang nghiêm túc với ý định này.

Tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu về cái ý định điên khùng của người anh lớn này của tôi. Còn vì sao tôi nói là điên khùng, thì vì anh là người đã phải trải qua quá nhiều điều để được debut như vậy. Vậy mà anh nói bỏ là bỏ, có điên không vậy?

Tôi với anh cãi nhau một trận lớn, tiếng cãi nhau của chúng tôi vang vọng khắp cả tầng, còn vang hơn cả lúc chúng tôi nô nghịch với nhau. Điều đó cũng dễ hiểu khi cả hai đều là vocal trong nhóm, còn có lá phổi lớn nữa. Tôi có thể thấy được một vài thành viên của nhóm tôi lúc đó đang đứng lấp ló bên ngoài cánh cửa để xem xét tình hình, tôi còn nghĩ rằng một vài thành viên còn gọi cả anh Hyunsuk đến để nắm đầu chúng tôi ra đến nơi rồi.

Sau ngày hôm đó, chúng tôi chiến tranh lạnh với nhau. Anh tránh mặt tôi, cũng chẳng gọi tôi đi ăn cùng như thường lệ. Còn tôi, vì giận dỗi anh đưa ra quyết định bồng bột như vậy cũng không để ý anh nữa. Các thành viên cũng nhận ra không khí kì lạ giữa hai người chúng tôi, như lời anh Junkyu nói thì là:

Nếu hai người mà có ý định đánh nhau trong mấy tuần tới thì nhớ tìm lúc nhiều người chút, chứ chả ai trong nhóm can được hai người đâu

Đương nhiên là chúng tôi không có ý định đánh nhau, nhưng tôi cũng chả thể hiểu nổi anh ấy nghĩ gì trong đầu. Tôi còn chả dám nói với các thành viên khác về ý định này của anh Jihoon, nhóm đã đủ loạn rồi. Thêm một Park Jihoon nữa chắc mọi người sẽ phá tan cái công ty này mất.

Vậy nên, người còn lại mà tôi trông chờ được chỉ có người anh đang ở Mie kia, Takata Mashiho.

"... Anh Mashi, anh khuyên anh ấy đi. Em muốn phát điên theo anh Jihoon mất. Anh ấy nghĩ gì mà định làm như thế vậy?" Tôi than vãn với anh Mashi qua màn hình nhỏ kia, hy vọng rằng anh Mashi sẽ đưa cho em một giải pháp gì đó cho mớ hỗn độn này.

Anh Mashi sau khi về lại nhà thì tinh thần cũng thoải mái hơn rất nhiều, tôi có thể thấy anh cười nhiều hơn. Bằng chứng là khi tôi kể chuyện này ra, anh vẫn còn đang cười tôi về vẻ mặt mà anh nói là tấu hài cơ mà.

"Mashi, em nghiêm túc đó. Em đang xin sự trợ giúp từ anh mà" Tôi bắt đầu hơi dỗi cả người anh này rồi đó, tôi thì đau đầu suy nghĩ mọi thứ. Anh thì cứ trêu tôi mãi thôi. Tất cả là tại Park Jihoon đó.

"Rồi rồi, không cười em nữa. Thế em đã nói chuyện với anh Jihoon chưa?" 

"Em chưa" Tôi lắc đầu "Mà em cũng chả thể nói chuyện được với anh í. Anh ấy còn không nhìn mặt em" 

"Đi nói chuyện với anh ấy đi. Có thể em sẽ tìm được câu trả lời của mình thì sao?" Mashi nhẹ nhàng cười với tôi "Anh Jihoon rất muốn nói chuyện với em đấy, chỉ là anh ấy không biết mở lời sao thôi. Nói chuyện với anh ấy đi, anh tin Yedamie sẽ làm được điều đó"

Tôi có thể làm được sao? Tôi tự hỏi bản thân mình. Nhưng không đợi tôi tự hỏi bản thân xong, chân đôi đã tự giác bước tới studio của anh Hyunsuk rồi. Tôi biết sau cánh cửa này, người mà tôi muốn gặp đang ở đó, nhưng tôi lại không dám bước vào. Từ lúc nào đến gặp các thành viên tôi cũng phải e dè như vậy?

"Đi vào đi, đứng ở ngoài định nhát ma hay gì?" Giọng nói lười biếng từ trong phòng phát ra, truyền vào tai tôi. Đến giờ tôi mới biết anh không đóng cửa phòng hẳn, nên từ nãy đến giờ anh đã biết là tôi rồi sao?

À không, cũng không gọi là biết hẳn. Vì anh vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi thôi, chắc anh nghĩ tôi là anh Hyunsuk hoặc ai đó định vào phòng để tìm anh Hyunsuk hoặc đơn giản hơn, trêu anh ấy chẳng hạn. Nhưng tôi chợt nhận ra, người mà tôi tưởng là vẫn đang ổn với mọi chuyện đang xảy ra, lại có những vết quầng thâm đậm như thế. Anh đã mệt mỏi như thế nào trong suốt những tháng ngày qua?

"Mặt sắp có lỗ rồi đó, biết là nhìn..." Anh Jihoon đang nói cũng dừng lại khi thấy người đứng trước mặt anh lại là tôi, người mới chiến tranh lạnh với anh vài ngày trước. Chắc anh cũng không thể ngờ được, tôi lại tìm anh vào lúc này.

"Anh cũng không nghĩ là em sẽ tìm anh. Anh tưởng rằng em không muốn nhìn mặt anh nữa cơ." Anh cười, tay thì dúi cho tôi một chai matcha latte lấy từ trong tủ lạnh mini của anh Hyunsuk, cũng tự lấy cho mình một chai matcha latte khác "Dù sao anh cũng không đúng khi quát em vào hôm đó" 

Tôi lắc đầu, phủ định lời anh nói. Tôi không giận nổi anh, nhất là khi nhìn thấy người anh của mình mệt mỏi như vậy "Em không giận anh. Em cũng không đúng khi cãi nhau với anh như vậy. Chỉ là, em không hiểu thôi anh"

Anh không ngắt lời tôi, ánh mắt cổ vũ đấy nhìn về phía tôi như những ngày xưa, anh luôn cổ vũ tôi nói lên những suy nghĩ của mình. Tôi như được tiếp thêm sức mạnh, nói hết những suy nghĩ trong tôi về tình cảnh trớ trêu này "Anh biết mà, em và anh Mashi khi quyết định điều đó, em cũng đã nghĩ nhiều lắm. Anh Mashi là vì sức khỏe, còn em, em là kẻ tội lỗi trong việc này. Em làm như vậy quá ích kỉ. Nhưng mà anh ơi, anh đã trải qua quá nhiều khó khăn để debut, em không muốn nhìn thấy một Park Jihoon lại rời công ty mà anh ấy từng mơ ước, cũng không muốn... mấy đứa nhỏ lại mất thêm một người anh nữa"

"Yedamie à, nhưng anh chuẩn bị mất hai đứa em của mình rồi" Câu nói này của anh khiến tôi sững người lại, tôi nhìn anh, ánh mắt anh lúc này có chút xót xa "Anh có một người anh, hai người bạn và tám đứa em. Nhưng anh lại sắp mất hai đứa em của mình, mà anh lại chẳng làm gì khác. Vô dụng nhỉ? Ngày hôm đó, anh thật sự muốn như Jeongwoo và Junghwan, muốn gào thét rằng anh phản đối cái quyết định tàn ác đó. Và sau ngày hôm đó, anh đã đi đàm phán gần như với tất cả mọi người trong công ty, mong rằng cái quyết định đó sẽ không xảy ra. Nhưng tất cả anh mang về được chỉ là cái lắc đầu"

"Chán thật đó, một Park Jihoon hoạt ngôn, một Park Jihoon tự hào về tài đàm phán của mình lại chẳng thể làm gì?  Vậy nên, anh đánh cược. Anh đánh cược cho ván cờ này, nếu thắng anh sẽ có được lại tất cả, nếu thua..." Anh không nói, nhưng tôi biết được kết cục sau cùng, và tôi không hề muốn viễn cảnh đó xảy ra chút nào.

"Anh Jihoon, đừng đánh cược nữa được không? Chúng ta đều biết trước kết quả, vậy nên không cần..." Tôi nhìn anh, tại sao anh lại phải liều như vậy. Anh đã hi sinh quá nhiều, việc anh làm rất có thể gây bất lợi cho anh. Nhưng anh vẫn làm, vì chúng tôi, vì hai người em này "Coi như em xin anh, được không anh?" 

"Yedam à, em biết là anh không từ chối mọi lời cầu xin từ em mà" Anh cười khổ, nhưng tôi biết anh đã chấp nhận chuyện này. Ván cờ này, anh đã rút lui "Vậy thì để bồi thường cho mấy ngày chiến tranh giữa chúng ta, có lẽ Bangstin Bieber nên dẫn anh đi ăn một chầu chứ nhỉ?" Anh lại kẹp lấy cổ tôi như mọi lần rồi mang tôi ra khỏi studio.

"A cái anh này, em làm gì có tiền chứ?" 

"Đừng có mà xạo, tiền bản quyền đợt này của em mua được hai căn nhà rồi nhé" Tiếng cãi nhau của chúng tôi lại vang vọng khắp hành lang, nhưng chẳng còn nặng nề như xưa.

Dù như thế nào, em vẫn là em của anh. Còn anh luôn là người bảo vệ em khỏi những giông tố kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top